Ác Ma Pháp Tắc

Chương 2: Văn vũ bất thành

Ngày khải hoàn.

Khác hẳn với bầu không khí náo nhiệt khắp mọi nơi tại đế đô, trong phủ bá tức lại một mảnh trầm tĩnh.

Không có yến hội thịnh dại, không có nghi thức chào mừng, thậm chí ngay cả một tửu hội đơn giản cũng đều không.

Ly khai khỏi hải cảng, thậm chí ngay cả việc duyệt qua hơn một ngàn binh lính liệt đội và nghi thức diễu hành qua thị dân đón mừng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cũng chỉ để lại cấp phó của mình, bá tước đại nhân vội vàng chạy về phủ của mình, lao về phía phòng khách. Đối với bên ngoài thì lấy cớ là: bá tước đại nhân viễn chinh mấy năm nay giờ phải về để vỗ về ái thê tâm linh tịch mịch trong nhà.

Điều này khiến cho không ít kẻ tổn hao tâm huyết muốn vỗ mông ngựa vị tân anh hùng của đế quốc có chút thất vọng. Nhưng lý do này có vẻ rất đường hoàng nên ai nấy đều ủng hộ

mà giờ phút này, trong phòng khách bá tước phủ, người anh hùng vừa khải hoàn của hải quân đế quốc đang cùng thân sinh nhi tử của mình nhìn nhau.

Trong ánh mắt ông giờ rất thâm trầm, rất u buồn, rất phức tạp.

Nếu không phải trong lòng tin chắc chắn là thê tử của mình thủ tiết.... lôi mông bá tước liếc mắt nhìn qua hài tử trước mặt của mình. Phản ứng đầu tiên của ông bây giờ chính là: Đây thực sự là đứa con của ta hay sao?

Hình tượng nổi tiếng của nam nhân La Lâm gia tộc luôn luôn là nam tử hán uy vũ hùng tráng! Đối với hình tượng tiêu chuẩn của nam nhân La Lâm gia tộc thì thân mình phải cao lớn khôi ngô, lồng ngực rộng lớn, cánh tay tráng kiện, khuôn mặt vuông vắn, sống mũi thẳng tắp, nhìn qua đều phải là một bộ nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mới đúng.

Ít nhất bản thân bá tước đại nhân lôi mông hiện là như thế. Dáng người ông khôi vĩ, tướng mạo ở trong vòng quý tộc đế quốc thuộc loại xuất chúng. Khi còn trẻ chính là một nam tử nổi bật nhất trong đám quý tộc đế quốc.

Nhưng mà cái thứ đứng trước mặt ông bây giờ một điểm nhỏ cũng....

Theo như cái tuổi của hắn, đối với một La Lâm gia tộc luôn luôn xuất sinh ra những nam tử hán nổi tiếng này mà nói, hắn thực sự quá nhợt nhạt, quá gầy ốm đi... A.... nghe nói đứa trẻ này một tháng trước lâm bệnh nặng, có thể điều này làm cho thân thể nó hư yếu đi một chút chăng.

Mà đứa trẻ ba tuổi tương lai là người kế thừa của bá tước đại nhân - Đỗ Duy La Lâm, vẻ mặt hờ hững cùng phụ thân của mình đối mặt. Hắn chẳng giống những đứa trẻ khác khóc ré lên, điều này làm cho bá tước đại nhân rất không hài lòng. Dựa theo truyền thống mà nói, khóc càng lớn tiếng đứa trẻ càng kiện tráng!

Hài tử trước mặt này có phần quá im lặng đi, Hắn cứ ngồi trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, giương đôi mắt của mình mang theo một chút tò mò, cũng giống như mang theo một chút đánh giá. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bá tước đại nhân cho rằng mình nhất định là nhìn lầm rồi.

Một đứa trẻ ba tuổi ánh mắt làm sao có thể biểu lộ tình cảm phức tạp như vậy?!

Mà đồng thời buồn bực với bá tước đại nhân, Đỗ Duy La Lâm tâm tình còn phức tạp hơn nữa.

Mỹ lệ, hoàn thiện như bá tước phu nhân, dùng cái tâm của người mẫu thân một tháng trước thành công nhuyễn hóa tâm của đỗ duy.

Nhưng mà đột nhiên mọc ra một "phụ thân"

Hừ, hắn ở chỗ nào chui ra!

"Hắn... thật sự không biết nói chuyện?" Bá tước đại nhân vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn thê tử bên mình liếc mắt. Chỉ thấy hai hốc mắt của nàng nhiễm đầy nước mắt, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn. Nhớ tới chính mình lúc ra biển một mạch 3 năm ròng, bỏ rơi thê tử ở nhà, ngay cả lúc nàng lâm sản cần nhất là người trượng phu ở bên cạnh thì mình lại không thấy đâu. Mà con trai duy nhất của mình lại biến thành cái bộ dạng kia cũng không thể trách nữ nhân đáng thương. Ngữ khí của ông cũng nhu hòa đi vài phần: "Được rồi, con trai không biết nói chuyện chúng ta có thể mời sư phụ nổi tiếng nhất tại đế quốc tới dạy, nhất định sẽ mở miệng thôi. Chỉ là, cơ thể nó quá hư yếu. La Lâm gia tộc chúng ta luôn luôn dùng võ để yên ổn đế quốc . Con trai của chúng ta cũng tự nhiên phải kế thừa con đường của ta, trở thành một vị tướng quân, yếu như thế này thì không được... Ah, nó đã ba tuổi rồi, ta cũng phải lo lắng tìm cho nó một vị sư phụ thôi. Thân thể hư nhược luyện mấy năm nhất định sẽ cường tráng lại... nàng xem A Nhĩ Tháp thế nào? Hắn là thị vệ trưởng trung tâm nhất của ta, vũ kĩ cao cường, đối với gia tộc luôn luôn trung thành. Ta muốn bắt đầu từ tháng sau có thể cho A Nhĩ Tháp dạy dỗ Đỗ Duy một chút cơ sở rèn luyện.

Nghe thấy nhi tử khổ mệnh của mình mới nhỏ như thế đã phải tiếp thụ huấn luyện, ánh mắt mỹ lệ của bá tước phu nhân không khỏi rơi nước mắt: "Nhưng mà... nó còn nhỏ như vậy."

"Chính vì thân thể của nó quá yếu như thế nên càng phải rèn luyện thể phách từ nhỏ! nếu không như thế nào có thể gánh vác được La Lâm gia tộc chúng ta!" Chinh chiến nhiều năm đã khiến cho bá tước đại nhân tính tình trở nên rất kiên quyết, một cái vung tay là quyết định một việc.

Ngày thứ hai, trong hoàng cung bá tước đại nhân cận kiến hoàng đế bệ hạ. Sau khi bá tước đại nhân được đích thân hoàng đế bệ hạ ban tặng "anh vũ huân chương nhất đẳng", hoàng đế bệ hạ trước mọi người tuyên bố, lôi mông bá tước chiến công hiển hách được thăng lên làm phó tổng thống lĩnh đế quốc thống soái quân. Như vậy ông đã là nhân vật đứng thứ hai trong đế quốc võ thần rồi.

Sau khi một mình đàm đạo với hoàng đế bệ hạ một lát, lôi mông bá tước chủ động xin được rút xưng hào "đế quốc hải quân nhất đẳng tướng quân" của mình, giao lại quân quyền. Sau đó từ trong hoàng cung đi ra, ông lại cự tuyệt vô số các lời mời tham gia yến hội. Thậm chí ngay cả lời mời của đại giáo chủ quang minh nữ thần thần điện cũng tạ tuyệt. Ông vội vàng chạy thẳng về nhà.

Con trai của lôi mông bá tước là một đứa ngu ngốc - cái tin này ở đế đô đã không còn là một bí mật gì nữa rồi. Nhìn vị bá tước vừa mới tiếp thụ nghi thức nhận huy chương nhưng trên mặt vẫn hàm chứa một tia u buồn, các đồng liêu của ông cũng không khỏi sinh ra vài phần đồng tình. Đương nhiên cũng có mấy kẻ đối địch âm thầm "hạnh tai nhạc họa", đó cũng là điều không tránh được..

Tại trong nhà, bá tước đại nhân lại đối mặt với nhi tử của chính mình, bất đồng là lần này không có vị bá tước phu nhân mĩ lệ ở bên cạnh. Đứng cạnh bên người ông là một thị vệ trưởng đã đi theo mình hơn hai mươi năm - A Nhĩ Tháp, một vị nhất đẳng kiếm sĩ trong đế quốc, một tay "Lưu viêm kiếm", được mọi người cho là một vị kiếm đạo cao thủ đứng đầu tại đế đô bây giờ.

Không biết vì sao, lôi mông bá tước cảm giác đối với đứa con trai này của mình không yêu thích lắm, ông cảm thấy trong ánh mắt của nó không đan thuần chỉ là ngây thơ của trẻ con, ẩn ẩn phía sau còn có một tia kháng cự. Bất quá ông cũng thấy mình có lẽ nghĩ quá nhiều: Đứa trẻ mới 3 tuổi thì có thể hiểu được cái gì? hơn nữa bản thân mình viễn chinh bên ngoài từ khi nó sinh ra đến bây giờ, chính mình còn chưa bế nó quá một lần. Nó không quen với mình cũng là lẽ đương nhiên.

Thị vệ trưởng trước tiên dùng một nghi lễ của nội thần trong gia tộc, quỳ một chân trước giường của Đỗ Duy, sau đó hai tay bế nó lên, lần lượt cởi bỏ toàn thân quần áo của nó, chỉ dùng một tay nắm bóp kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu tới chân đứa trẻ một lần. Trong lúc đó, Đỗ Duy giãy dụa chống cự, hắn tựa hồ không thích ứng bị một nam nhân như vậy sờ tới sờ lui, chỉ có điều sức lực của nhất đẳng kiếm sĩ đế quốc không phải là thứ hắn có thể kháng cự được.

"Hô..." A Nhĩ Tháp vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn thở dài, buông người kế thừa của bá tước xuống, sau đó cúi đầu đối với ông thi lễ, đoạn đứng dậy, trầm giọng nói: "Bá tước đại nhân, tôi ..."

"A Nhĩ Tháp, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, không cần băn khoăn nhiều, có gì cứ nói đi." Bá tước thở dài.

"Đỗ Duy thiếu gia thân thể rất suy nhược, hơn nữa cậu ấy tựa hồ có chút... không đủ cơ sở, xương cốt nhỏ, tim đập hỗn tạp, thể chất như vậy so với người thường còn kém một chút. Tương lai nếu muốn học võ, có lẽ..." A Nhĩ Tháp ngần ngừ: "Có lẽ không thể có thành tựu lớn được."

"Vậy ngươi cho rằng sao?"

"Tôi cho rằng, học võ đối với thiếu gia mà nói không phải là một lựa chọn tốt. Không bằng thử xem cậu ấy có thiên phú với các lĩnh vực khác không."

A Nhĩ Tháp thị vệ trưởng nói xong, bá tước đại nhân sắc mặt đã trầm xuống.

Hy vọng học võ đã mất khiến bá tước đại nhân thất vọng tới vài ngày. Nhưng rốt cuộc dưới sự an ủi của bá tước phu nhân mĩ lệ ông cũng trọng tân phấn chấn lại. Dù sao, đây cũng là đứa con trai duy nhất của mình mà.

Mặc dù La Lâm gia tộc dụng võ để trụ tại đế quốc, nhưng trong lịch sử, gia tộc cũng sản sinh ra hai vị tướng lĩnh nổi tiếng mưu trí. Hai vị tiền bối này cũng đồng dạng không am hiểu vũ kĩ nhưng lại có tài năng đứng đằng sau thống trì toàn cục, điều động binh mã, quyết thắng tại ngàn dặm.

Tướng quân kiệt xuất không nhất định phải mang trong mình tuyệt đỉnh võ công, sa trường lập danh. Nếu có thể trở thành một vị thống soái kiệt suất quyết định toàn cuộc thì vinh quang đem đến cho gia tộc còn nhiều hơn.

Đã không thể học võ, vậy học văn.!

Chỉ là, một đứa trẻ không biết nói thì làm sao học được văn? Cú cho là có thể mời tới một vị học giả bác học tới dạy hắn học thức, nhưng ít nhất nó phải biết nói truyện chứ.

Không có lối suy nghĩ của người mẹ giống như vị bá tước phu nhân thiện lương đan thuần, Lôi mông bá tước trong lòng lại sinh ra một ý nghĩ khác thường khác: Ông nghĩ rằng đứa con trai của mình không phải không biết nói chuyện mà là không chịu nói chuyện!

Bởi vì, lôi mông bá tường càng ngắm nhìn con trai của mình càng nhiều thì càng phát giác nó không hề ngu ngốc tới không hiểu gì, mà nó là một đứa trẻ đang đối với thế giới xung quanh bài xích. Bằng ánh mắt của mình rõ ràng biểu lộ một sự bỡ ngỡ và kháng cự. Rõ ràng là hiển lộ tình cảm, tịnh không phải một đứa nhỏ ngây thơ ngu ngốc.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu.

Bá tước đại nhân lập tức treo giải thưởng tại đế đô, không phân biệt thân phận cao thấp, giàu có, bần tiện, là học giả bác học cũng được, là nông phu đê tiện cũng được. Chỉ cần ai có thể khiến con trai của mình mở miệng nói chuyện lập tức có thể tìm được một ngàn kim tệ tiền thưởng!

Một món đồ hời như vậy lập tức lan truyền khắp cả đế đô. Người tới báo danh đầy đủ mọi thành phần, thậm chí còn có vài nhà thơ từ phương xa tới. Cách làm của những người này thì có cả trăm kiểu, có kẻ cầm sáo trước mặt Đỗ Duy thổi cả một buổi chiều, có kẻ bên tai Đỗ Duy gõ thanh la. Còn có cả kẻ thừa dịp đỗ duy không phòng bị ở phía sau nó hét to... Thậm chí có người gan lớn còn đề xuất đem con trai của bá tước ném xuống sông, như vậy hơn phân nửa hắn sẽ mở miệng cầu cứu... Bất quá, những người mở đề xuất loại này lập tức bị thị vệ bá tước ngắt lời, lập tức đá bay ra khỏi phủ bá tước.

Ngươi ở đây đùa hả! Cứ cho nó là một đứa ngu ngốc cũng là con trai của ta! Vứt nó ra giữa sông? Ta ném ngươi đi trước thì có.

Trong khi sự kiện này được toàn đế đô lưu truyền như chuyện lạ thì nan đề này lại được một người hầu trong bá tước phủ vô tình giải quyết được.

Mà người giải quyết được chuyện này lại chính là người hầu được Đỗ Duy trong khi hôn mê "Khâm điểm" tới - Mã Đức.

Người hầu đã từng là mã phu này ngược lại là một kẻ trung thực hảo tâm. Hắn đề xuất ra một cách, chính là đem Đỗ Duy tới chuồng ngựa phía sau bá tước phủ. Cứ như bình thường, một tiểu hài tử nhỏ như vậy thấy động vật lúc nào cũng sẽ rất tò mò và cao hứng. Cách làm này có chút thô sơ, quê mùa, nhưng mà cứ thử xem sao, bá tước cũng đồng ý.

Kết quả, Mã Đức ôm tiểu chủ nhân của mình đi vào chuồng ngựa...

Vừa may, kẻ thay Mã Đức trông chuồng ngựa hiện tại này là một kẻ lười biếng, không rửa sạch phân ngựa. Kết quả là vừa đi vào chuồng ngựa lập tức mùi phân ngựa xông tới nồng nặc. Cái mùi kia sao mà thối thế, khi Mã Đức ôm tiểu chủ nhân mở cửa, thiếu chút nữa là ngã nhào.

Mà đúng trong lúc này, tiểu Đỗ Duy ở trong lồng ngực hắn cơ hồ cũng là phản xạ có điều kiện bật thốt lên một câu nói.

"Thối chết ta được."

Kết quả sự tình này là Mã Đức lập tức nhận tới một ngàn kim tệ tiền thưởng. Thậm chí ngay cả kẻ trông ngựa lười biếng không rửa sạch chuồng ngựa cũng không bị trách phạt, ngược lại còn nhận được 20 kim tệ.

Chỉ là, nhìn vẻ mặt hiện tại của con trai mình, bá tước càng khẳng định một điểm: Tiểu tử này cố ý không mở miệng nói chuyện.

"Từ hôm nay trở đi, hắn chính là sư phụ của conChỉ vào một lão nhân mặc áo bào trắng. Bá tước nhìn con trai của mình: "Đây là la tây á đặc tiên sinh. Ông chính là nhà chiêm tinh thuật hàng đầu tại đế quốc. Đồng thời ông cũng là một vị học giả tinh thông lịnh sử. Từ nay về sau ông chính là sư phụ Khải Mông của con."

Lúc bắt đầu, học giả La Tây Á Đặc học giả bác học đa tài này đem công tác hoàn thành rất xuất sắc.

Một năm sau, một hài tử mới bốn tuổi đã có thể viết được chữ của đế quốc rồi! Bốn tuổi đã biết viết, mặc dù với một hài tử bốn tuổi bình thường mà nói không tính là chuyện không thể, nhưng cũng khó làm được.

Ngay cả người vốn luôn luôn không ưa con trai mình như bá tước đại nhân cũng nhịn không được động tâm: "Chẳng lẽ nhi tử mình chính là thiên tài?"

Bất quá, khi Đỗ Duy thiếu gia bước vào năm tuổi, cho dù là La Tây Á Đặc tiên sinh xuất sắc đi nữa, cũng gặp được một nan đề.

Khi Đỗ Duy thiếu gia được năm tuổi rưỡi, lúc trời gần tối. Bá tước đại nhân ở trong thư phòng cùng với La Tây Á Đặc tiên sinh đàm luận thật lâu....

"Bá tước đại nhân, có lẽ xin ngài mời một vị sư phụ cao minh khác đi." Lão chiêm tinh sư vẻ mặt chán nản: "Nhi tử của ngài thiên tư thông minh, mà ta lại là lão nhân như vậy, thật sự không có tinh lực dạy đệ tử như vậy nữa..."

Nhìn vẻ mặt của vị học giả già, bá tước trong lòng chìm xuống. Ngu ngốc như nó mà vị học giả này kêu là: "thiên tư thông minh", đó là cách nói tránh đi.... chẳng lẽ con trai ta thực sự ngu ngốc? Ngay cả bác học thông minh như La Tây Á Đặc tiên sinh cũng không thể dạy được sao?

"Nhưng mà, La Tây Á Đặc tiên sinh...." Bá tước trầm mặt mở miệng.

"Không, không. Bá tước đại nhân tôn kính." Vị học giả già vẻ mặt bất an: "Thỉnh cầu ngài, xin đừng giữ ta lại nữa. Một công việc gian khổ như vậy ta không thể đảm nhiệm được đâu."

Vị học giả nói rất kiên quyết, khiến cho bá tước không khỏi cười khổ: Dạy con trai ta lại là một chuyện "Khó khăn" như vậy sao? Ngay cả vị chiêm tinh sư nổi danh này cũng không thể hoàn thành, vậy thay đổi người khác thì chỉ là trông chờ vô vọng mà thôi.

Nhìn khuôn mặt âm trầm của bá tước, thật sự trong lòng vị học giả La Tây Á Đặc này cũng rất sợ hãi...

Ai, nếu đơn thuần một câu như " Mặt trời và ánh trăng là hai tinh cầu lớn." mấy cái loại ngôn từ này được coi là cổ quái thì còn có thể miễn cưỡng được. Nhưng mà nghe tới một hài tử năm tuổi nói ra một câu: "Hoàng quyền nếu quá tập trung chính là căn nguyên của hủ bại." Một câu như vậy đã đủ dọa cho vị học giả này sợ tới mức suýt nữa thì đau tim.

Kỳ thật, vị học giả này dạy Đỗ Duy thiếu gia suốt một năm qua cũng hiểu được học sinh của mình không phải là một kẻ như mọi người gọi là "ngu ngốc", Ngược lại, hài tử này rất thông minh, thậm chí so với hài tử thông thường còn thông minh hơn nữa. Nhưng cho dù là một hài tử thiên tài cũng không thể bình luận một vấn đề thâm ảo như "Hoàng Quyền" được.

Cho nên, vị học giả già này tự nhiên cho rằng quan điểm kinh người này không nghi ngờ hơn phân nửa là từ trong nhà bá tước đại nhân truyền ra, bị tiểu hài tử này không cẩn thận nói ra mà thôi! Lôi Mông bá tước tay nắm trọng quyền, là vị thống soái nắm đại quyền thứ hai trong quân đội, có danh tiếng lớn trong lòng hải quân.... Một đại nhân vật như thế, ở trong nhà lại phỉ báng hoàng quyền, hiển nhiên là thể hiện sự bất mãn, nếu nghĩ xa hơn một tầng mà nói....

Chính mình bất quá chỉ là một học giả vô chức vô quyền, không muốn bị cuốn vào vòng đấu tranh chính trị, có lẽ sớm thoát thân là thượng sách.

Vị học giả già kiên quết từ chối đề nghị ở lại của bá tước. Ông ta giống như là chạy trốn vậy, lập tức thu thập mọi thứ ly khai khỏi phủ bá tước. Biểu hiện như vậy khiến bá tước đại nhân chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Chẳng lẽ con trai của ta chân chính không thể cứu vãn được sao?

Đỗ Duy chỉ lẳng lặng nhìn vị sư phụ dạy mình hơn một năm rời đi. Nó đứng tại cửa sổ trên lầu nhìn ong thu thập hành lí, chui vào xe ngựa đi xa.

"Thiếu gia" Đại khái là thấy tiểu chủ nhân sắc mặt có chút không tốt. Mã Đức nhịn không được gọi một tiếng. Sau khi thành công khiến cho thiếu gia mở miệng hắn đã đam nhiệm luôn vị trí người hầu cận của thiếu gia.

"Mã Đức" Đỗ duy không quay đầu lại, âm điệu có chút buồn bã: "Ngươi có cho rằng không biết gì lại là một việc hạnh phúc hay không?"

"Ách? Mã Đức không biết nên mở miệng như thế nào. Trên sự thật, kẻ mã phu này trong não không có nhiều tri thức. Tiểu chủ nhân hỏi tới vấn đề như thế này đương nhiên hắn không biết trả lời ra sao. Không biết gì? Chẳng lẽ tiểu chủ nhân là trong lòng buồn bã sao? Nhưng cái câu hỏi sâu ảo thế này Mã Đức không dám trả lời bừa.

"Thôi bỏ đi." Đỗ Duy quay đầu lại, nó dường như đang cười nhẹ, trên khuôn mặt non nớt dường như mang theo một tia mệt mỏi.

Nếu so với người trên thế giới này, ta biết nhiều lắm.

Ta biết trên bầu trời vì sao có mặt trời và mặt trăng, ta biết vì sao có ngày đêm luân hồi. Ta biết vì sao một năm có bốn mùa giao thoa, ta biết vì sao có xuân đi thu lại...

Chính vì ta biết tất cả điều này mới phiền não. Có lẽ, sống ở trên thế giới này, không biết gì mới là hạnh phúc.