Ác Mộng Chi Lăng

Chương 50: Đan vân đan dược

Lâm Giang bước tới một hố nhỏ, nơi đó tên cầm đầu đang nằm, cơ thể hắn bị bao phủ bởi vô số tử sắc lôi điện, trên ngực còn có bàn chân của Vệ Binh đang lún sâu vào trong lòng ngực.

"Thấy chiêu mới của ta thế nào, hiệu quả không" Lâm Giang cười cười mở miệng hỏi.

Minh Viễn từ đằng xa bước tới, hai tay còn đang nhỏ máu của tên có Hỏa hệ thiên phú.

"Nhanh gọn hơn ta nhiều, nhưng hắn chỉ bị tê liệt" Minh Viễn ngó ngó một chút cho ra đánh giá. Sau đó là hạ xuống vài đấm, phế cả 2 tay 2 chân của tên cầm đầu.

Hắn tuy đau đớn tột độ, con ngươi đỏ thẫm như muốn lòi ra nhưng cổ họng lại chỉ phát ra tiếng khàn khàn không nên lời do tê liệt quá dữ dội.

Lâm Giang lần này đã truyền lôi điện vào chân của Vệ Binh, dựa vào cảm giác của mình Lâm Giang dễ dàng ném trúng tên cầm đầu đang di chuyển. Chỉ với 2 vạn cân lực lượng, mặc dù là một đòn bất ngờ nhưng cũng chưa đủ hạ gục tên cầm đầu là Linh Hải kỳ, theo cảm giác của hắn là Linh Hải kỳ tầng 4.

Nhưng chân của Vệ Binh dẫn lôi khá tốt, cộng với độ cứng và cân nặng của nó khi va vào lực lượng bộc phá ngoài 2 vạn cân. Lôi điện thì làm tê liệt hắn trong thoáng chốc, thuận tiện kết liễu.

Cả 2 kéo tên cầm đầu lại nơi lúc trước, Vô Danh xuất hiện cũng mang theo đầu của tên Linh Hải kỳ còn lại, với việc tấn công bất ngờ không phòng bị thì có là Linh Hải kỳ đỉnh phong bị một kiếm chí mạng không phòng bị cũng đi đời nói gì chỉ là Linh Hải kỳ tầng 3.

"Kiếm Ý mạnh thật, hâm mộ quá!" Lâm Giang thấy Vô Danh đi tới cũng lên tiếng hâm mộ.

"Không hoàn hảo" Vô Danh chỉ thả một lời sau đó ném đầu lâu xuống đất, trước khi quay đi hắn còn liếc lấy nữ nhân kia.

Để chắc chắn một kiếm mất mạng, Vô Danh còn sử dụng cả kiếm ý của mình chém giết. Lâm Giang không ngộ ra được kiếm ý, hắn không chú tâm việc đó, hiện tại hắn chỉ có ngụy kiếm ý do một lần vô tình lĩnh ngộ được. Không phải do chém giết mà do Lâm Giang đang tu luyện chợt lĩnh ngộ, ngụy kiếm ý của hắn đặc biệt mang theo lôi hệ, được Lâm Giang gọi là Cự Lôi kiếm ý. Đương nhiên hắn không có khiếu đặt tên và cũng ít sử dụng ngụy kiếm ý trong chém giết, nói gì tới không có kiếm như hiện tại.

"Giờ ngươi có thể chữa trị cho em gái ta chưa?" Nữ nhân kia sắc mặt hơi gấp rút, hơi thở của em gái nàng ngày càng yếu ớt, sinh cơ cũng đi đến phần cuối.

"Đầu tiên về sau gọi ta là lão đại, thứ hai là cho em gái ngươi xuống thì ta mới chữa được" Lâm Giang mở miệng nói, tay thì mò mò chọn giới chỉ, hắn không nhớ đồ vật mình bỏ vào giới chỉ nào.

Nghe lời Lâm Giang, nữ nhân kia gấp rút đưa em gái mình xuống, cởi bỏ hắc bào.

Một cô gái khoảng 15 16 tuổi, nét da hơi ngâm, trên da rất nhiều đường gân xanh đen hiện lên đang ăn dần khắp khuôn mặt. Khuôn mặt trắng xám, co lại vì đau đớn, bờ môi trắng bệt không chút máu, con mắt thâm đen. Cả tay và chân đều xuất hiện vô số đường gân xanh đen đang lan rộng ra khắp cơ thể nàng.

Hiện tại thì nàng đã bất tỉnh, sinh cơ thì đang trôi qua nhanh chóng, nếu đoán không nhầm một khí đường gân xanh đen kia bao phủ cơ thể, nàng sẽ chết, hiện tại cách đó cũng đã không xa.

Nữ nhân thì gấp rút, sợ hãi nhìn em gái xong lại quay sang Lâm Giang ánh mắt không còn lạnh lùng mà mang chút van xin cầu cứu và buồn bã.

Lâm Giang nhìn sang Vĩnh Nghi, Vĩnh Nghi ngồi xuống đặt tay lên trán, sinh cơ bắt đầu lan tỏa xuống cơ thể của nàng, nhưng nó chỉ làm chậm lại quá trình ăn mòn của những đường gân gớm ghiếc kia, sinh cơ cũng trôi qua chậm hơn chứ không thể tăng được sinh cơ của nàng.

Thấy thế sắc mặt nữ nhân kia càng trắng bệch nhưng vẫn không hiện lên vẻ tuyệt vọng, không la hét mà là trông chờ gì đó.

Lâm Giang nhìn qua nữ nhân kia ý như muốn hỏi rõ câu chuyện, như hiểu ý nữ nhân kia cũng bắt đầu nói

"Em gái ta bị hạ một loại độc gọi là Hắc Lân Tán, sau đó ta đã tìm rất nhiều đan dược chữa độc nhưng không thể khỏi mà tình trạng ngày càng nghiêm trọng"

Nghe xong mọi người trầm mặc, bọn hắn không biết gì về độc dược, hơn nữa còn là một đám vừa trốn ra khỏi quân đội, chưa nhìn sự đời được bao nhiêu.

Thấy sắc mặt của mọi người sắc mặt của nữ nhân kia bắt đầu có chút hoảng loạn.

"Haizzzz, coi như là cái giá đi chiêu mộ đi" Lâm Giang chợt thở dài, tay thì lấy từ trong trữ vật ra một bình ngọc chỉ khoảng ngón tay.

Bình ngọc vừa lấy ra toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chú ý vào hắn. Thực sự thì từ đầu Lâm Giang đã có ý quyết định sử dụng nó rồi, chỉ là hắn ra giá một chút.

"Nếu như nó không chữa khỏi cho ngươi, ta bó tay" Lâm Giang mở nắp bình ra, miệng lẩm bẩm.

Vừa mở nắp bình, dược khí lập tức lan tỏa ra xung quanh. Vừa ngửi được mùi dược khí bọn họ giật mình khi cảm thấy tinh thần khoan khoái, mệt mỏi cũng được xua tan, thể lực cũng đang nhanh chóng hồi lại, một số vết thương cũng mắt thường thấy nó biến mất.

Nữ nhân kia ngửi được dược khí, vết thương mới trên mặt cũng dần mờ đi và biến mất, các vết thương trên cơ thể cũng nhanh chóng lành lại, tinh thần cũng nhanh chóng kéo cao.

"Không...thể nào! Đan vân đan dược, còn là nhị vân" Chợt bên cạnh Vĩnh Nghi hét lớn chỉ vào Lâm Giang con mắt không thể tin được, lần đầu tiên thấy Vĩnh Nghi thất thố như thế.

Trong lúc Vĩnh Nghi còn chưa nói hết câu thì Lâm Giang đã nhét đan dược vào miệng của nàng.

"Hả ngươi nói gì?" Sau khi cho nàng phục dụng đan dược Lâm Giang còn quay sang hỏi Vĩnh Nghi vì thấy hắn thất thố như thế.

"Đan vân, đó là đan vân, nhị vân đan dược, ngươi hiểu không?" Vĩnh Nghi hét lớn.

"Không" Lâm Giang vẫn ngây ngô trả lời, không chỉ hắn những người khác bao gồm Vô Danh đều nhìn lấy Vĩnh Nghi đợi chờ câu trả lời.

Thấy mọi người như thế, Vĩnh Nghi cũng lấy lại chút phong phạm thư sinh của mình, nghiêm chỉnh lên lớp cho Lâm Giang và bọn người.

"Luyện dược ra đan thì bao gồm phế đan và đan dược, phế đan coi như bỏ. Đan dược có phân chia chất lượng, thấp kém gồm dược lực chỉ chiếm dưới 5 phần, bình thường đan dược gồm dược lực khoảng từ 5 đến 8 phần, cao cấp đan dược có dược lực từ 8 đến 9 phần 9 và hoàn mỹ đan dược là 10 phần dược lực. Cái này chắc các ngươi đã biết qua!" Vĩnh Nghi chân thành giảng dạy.

"Biết"

"Có nghe qua"

"Biết một chút"

Lâm Giang, Hạo Hiên và Minh Viễn lên tiếng.

"Nhưng theo một cuốn sách cổ lúc còn nhỏ ở gia đình ta có đọc qua, từ Tứ Phẩm đan dược trở lên cao hơn nữa, đan dược có thể xuất hiện đan vân, vượt qua phạm trù hoàn mỹ mà lên một tầm cao mới, phẩm chất càng cao thì càng có cơ hội xuất hiện nhiều đan vân hơn nữa. Mỗi một viên đan vân được luyện ra, Luyện Dược Sư phải hứng chịu lôi kiếp cùng đan dược thì mới hình thành đan vân"

Nói đến đây ánh mắt hắn có chút kích động nhưng nhanh chóng được áp chế.

"Thế nó vượt qua phạm trù đan dược thì nó là gì?" Lâm Giang mở miệng hỏi.

"Không biết, trong sách không có ghi" Vĩnh Nghi trả lời, sau đó cả hai nhìn nhau không nói gì.

Chợt, tất cả bọn hắn giật mình nhìn về phía em gái của nữ nhân nằm dưới mặt đất.

Những đường vân kia không khuếch tán nữa mà dần dần mờ đi, sinh cơ của nàng đang dần kéo cao lên, nhưng thứ mà bọn họ giật mình không phải là chuyển biến tốt đẹp mà là theo nàng hồi phục, một nguồn linh khí khổng lồ từ xung quanh nhanh chóng bị hút vào bên trong, cơ thể nàng giống như một mắt bão, xung quanh là một vòng xoáy linh khí khổng lồ.

Cơ thể nàng hấp thụ càng nhiều linh khí thì nó càng phát ra bạch sắc tia sáng.

"Nàng không chịu nổi dược lực của đan dược!" Vĩnh Nghi chợt hét lên vào tai mọi người.

Vừa nghe được câu nói đó, sắc mặt nữ nhân kia lại có chút khó coi nhưng nhanh chóng có hành động.

"Thần Quang Đồng Hóa"

Một ngân sắc tia sáng từ cơ thể nàng lan tỏa bao phủ em gái nàng trong ánh sáng. Tuy thế như ánh sáng từ cơ thể của em gái nàng cũng ngày càng lan rộng ra ngoài không kiểm soát.

Chạm vào ánh sáng, tu vi của bọn hắn còn giống như đang được tăng cường. Ánh sáng nhanh chóng bao quanh toàn bộ khu vực rồi đột ngột dừng lại.

Ít lâu sau, ánh sáng đột ngột vỡ ra thành vô số hạt sáng và biến mất không còn dấu vết. Lâm Giang và bọn người vẫn đứng ở nơi đó, nơi của nữ nhân và em gái nàng thì được bao phủ bởi một vùng sáng nhỏ đang nhanh chóng tan biến.

Ánh sáng hoàn toàn tan biến, hai người vẫn yên bình bên trong và cả hai cũng bắt đầu tỉnh lại.

Đầu tiên là nữ nhân kia mở mắt nhìn lấy cơ thể mình sau đó ngước nhìn em gái mình, thấy những đường vân xanh đen đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt cũng trở nên hồng hào có sức sống. Nữ nhân vui mừng nhẹ nhàng nở nụ cười ấm áp.

Nụ cười cực kì xinh đẹp và ấm áp, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lùng áp lực lúc trước. Nụ cười nở ra, vạn hoa không sánh bằng, đó là đánh giá của Lâm Giang về nụ cười của nàng.

"A di đà phật!" bên cạnh Lâm Giang vang lên tiếng niệm phật của Minh Viễn.

"Lạy hồn, suýt nữa vỡ nát phật tâm của ta" thành phật chưa bao lâu thì hắn lại trở lại thành Minh Viễn bình thường. Tay vuốt vuốt mồ hôi trên mặt.

Còn Hạo Hiên và Vĩnh Nghi cũng chỉ cười cười, Vô Danh vẫn là cái mặt lạnh lùng kia, không đổi sắc.

"Các ngươi ổn rồi nhỉ?" Lâm Giang dùng miệng phá tan bầu không khí hạnh phúc xung quanh mình.

Nghe được tiếng Lâm Giang, nữ nhân kia khôi phục lại dáng vẻ, dắt lấy em gái mình đứng dậy. Em gái nàng hiện tại trông tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt ngây thơ hiền lành, ánh mắt long lanh, môi hồng, lông mày lá liễu.

Vừa tỉnh lại thì vui mừng nhìn lấy tỷ của nàng giống như nước mắt muốn trào ra, sau đó lại tò mò nhìn quanh bọn người mặt hùm thân gấu Lâm Giang không chút nào sợ hãi.

"Thế thì coi như các ngươi đã ổn! Giao ước cũng hoàn thành" Lâm Giang cười cười mở miệng nói.

Nữ nhân kia nhìn chằm chằm lấy Lâm Giang sau đó mở miệng

"Ta tên Tô Giai Kỳ!"

Sau đó nàng nhìn xuống em gái mình định giới thiệu thì em gái nàng đã lên tiếng trước.

"Còn ta tên Đường Nguyệt Hân!"