Ác Nữ Quay Về

Chương 19: Là chính mình

Bà Triệu thấy bộ dạng phẫn nộ của Đại phu nhân lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, tiến lên một bước, rót một chén trà cho Đại phu nhân rồi mới mở miệng nói: "Tiểu thư cần gì phải tức giận chứ, chỉ là giúp đỡ mà thôi, cũng không phải việc gì to tát."

Đại phu nhân hơi nhíu mày, có chút bất mãn nhìn bà Triệu, lạnh như băng nói: "Không có gì to tát hả? Bao nhiêu năm qua lúc nào cũng là một mình ta trông nom Lăng phủ, bây giờ tự nhiên lại để con đàn bà kia nhúng tay vào, bà già này, cuối cùng có ý gì?"

"Tiểu thư, vào lúc này chúng ta vẫn nên bình tĩnh, Lão gia ra ngoài không có ở nhà, nếu lúc này còn đối chọi với Lão phu nhân, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là chúng ta mà thôi!"

Sở dĩ bà Triệu có thể trở thành tâm phúc của Đại phu nhân, ngoại trừ việc là nhũ mẫu của Đại phu nhân ra, quan trọng nhất là mắt rất tinh, có rất nhiều chuyện Đại phu nhân không nhìn thấy, bà ta đều thấy được, cũng có thể thường xuyên nhắc nhở.

Nghe đến đó, Đại phu nhân càng cảm thấy dồn nén bứt rứt, thế nhưng bà ta cũng biết, trăm thiện hiếu đứng đầu, nói gì đi nữa thì Lão phu nhân cũng là trưởng bối, không thể thật sự đối chọi được!

Hít một hơi thật sâu, bấy giờ mới điều chỉnh xong tâm trạng, vần vò khăn lụa trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà già đó luôn thích viên dạ minh châu trong đồ cưới của ta, bà đi tìm, đưa cho bà ta, nói là ta biếu bà ta!"

Bà Triệu hơi khó hiểu nhìn Đại phu nhân, tiếc của nói: "Cho dù phải lấy lòng cũng không cần dùng viên dạ minh châu đó mà! Viên dạ minh châu đó rất quý gia, giờ chỉ có một viên như vậy, không phải ngài định để lại cho Đại thiếu gia để đón dâu ư?"

Đương nhiên Đại phu nhân biết giá trị của viên dạ minh châu này, tất nhiên bà ta cũng đau lòng khủng khiếp, thế nhưng còn cách nào nữa chứ, dù sao cái gì Lão phu nhân cũng đã thấy, không phải thứ đó hiếm có, bà ta cũng không hiểu thành ý của mình!

"Vú nuôi yên tâm, bà già kia lớn tuổi rồi, ta ngược lại muốn xem xem bà ta có thể chiếm dạ minh châu của ta đến bao giờ! Ngược lại là Đại thiếu gia, đã lâu rồi ta chưa gặp nó, nó đang làm gì?"

Nhắc tới Đại thiếu gia, cuối cùng sắc mặt của Đại phu nhân cũng dễ nhìn hơn một chút, bà Triệu thấy thế tiến lên một bước, vừa cười vừa nói: "Mấy ngày trước Đại thiếu gia đã đến Ba Thục du ngoạn rồi, có lẽ phải qua một khoảng thời gian nữa mới về."

Nghe đến đó, lông mày vừa giãn ra của Đại phu nhân lại nhíu chặt lần nữa: "Cái đứa không hăng hái tranh giành này, mỗi ngày trừ ăn uống chơi đùa ra, cũng không biết nghĩ mấy chuyện có ích một chút! Khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện của Liên Nhi, ngươi gửi cho nó bức thư, kêu nó mau chóng về nhà!"

Lúc này bà Triệu mới nhẹ gật đầu, sau đó vừa vuốt lưng cho Đại phu nhân, vừa thản nhiên nói: "Thật sự thì Tiểu thư không cần nổi nóng, mặc dù hiện tại bên Đại thiếu gia có chút lộn xộn, nhưng nói gì thì Đại thiếu gia cũng là trưởng tôn của Lăng phủ, trong lòng Lão phu nhân vẫn thương Đại thiếu gia nhất, người không phong lưu uổng đời thiếu niên, chút chuyện nhỏ này, không có gì đáng ngại!"

Đại phu nhân nghe thấy bà Triệu nói vậy cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, sau đó mới ôn hòa nói: "Tất nhiên là vậy rồi, bây giờ Cẩn vương gia cũng có chút coi trọng Thanh Dương của chúng ta, đợi Thanh Dương làm vương phi, toàn bộ Lăng phủ, sớm muộn gì cũng rơi vào tay ta!"

Nói đến đây, dường như Đại phu nhân nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn bà Triệu, nghiêm túc nói: "Nói tới đây, nhất định ngươi phải để ý kỹ nha đầu quê mùa kia, hôm sau là yến tiệc của Kiều vương, là cơ hội tốt của chúng ta, nhất định phải khiến con nha đầu đó đạt được chuyện tốt với Kiều vương gia, nếu vậy, bên phía Thanh Dương, coi như đã được giải thoát!"

Vừa dứt lời, Lăng Thanh Dương đã mặc váy dài xanh biếc, bước chân vui sướng bước đến, trâm cài tóc trên đầu vì bước chân của Lăng Thanh Dương mà vang lên leng keng, thoạt nhìn đúng là cảnh tượng tuyệt đẹp.

Thấy Lăng Thanh Dương đến, sắc mặt Đại phu nhân cũng khá đi nhiều, kéo tay Lăng Thanh Dương, vừa cười vừa nói: "Sao bây giờ con lại đến đây?"

Lăng Thanh Dương thấy dưới đất lộn xộn một đống, có chút khó hiểu nhìn Đại phu nhân: "Có chuyện gì làm Mẫu thân phiền lòng à?"

Đại phu nhân liếc bà Triệu một cái, tất nhiên có nha hoàn được dạy dỗ nghiêm chỉnh vào giúp dọn dẹp những thứ dưới đất, Đại phu nhân kéo tay Lăng Thanh Dương, nói khẽ: "Chuyện bên phía Mẫu thân đều là chuyện nhỏ, con chỉ cần qua lại với Cẩn vương thật tốt là được, mẹ mấy à, chỉ mong sẽ có một ngày con làm Vương phi, đến lúc đó coi như chúng ta đã hãnh diện rồi!"

Dù sao Lăng Thanh Dương vẫn là thiếu nữ chưa chồng, nghe nói thế lập tức đỏ cả mặt, cúi đầu xấu hổ nói: "Mẹ, còn chưa có tiến triển gì, người nói gì vậy chứ!"

Thấy dáng vẻ Lăng Thanh Dương như vậy, ánh mắt của Đại phu nhân cũng trở nên dịu dàng, cười trêu ghẹo: "Còn chưa có tiến triển gì à? Lần trước, còn không phải Cẩn vương gia đưa con về sao, ánh mắt hắn nhìn con, không bình thường, mẹ là người từng trải, tất nhiên biết rõ."

Trước mắt Lăng Thanh Dương lập tức xuất hiện cặp mắt dịu dàng như nước của Bắc Đường Cẩn, trên mặt nóng như phát sốt, vừa bỏng vừa đỏ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, người đừng đề cao con quá, đó chính là Vương gia mà Hoàng thượng thương yêu nhất, con nào có may mắn được trèo cao chứ!"

Đại phu nhân cười, sau đó rút một cây trâm cài trên đầu mình xuống, nhẹ nhàng cắm vào đầu Lăng Thanh Dương, dịu dàng bảo: "Xem con gái cưng của ta kìa, kén chọn quá đi, sao Vương gia lại chướng mắt con chứ? Thanh Dương à, mẹ nói cho biết, dù gì đi nữa con cũng phải cố gắng hết sức bám vào Vương gia, không vì chuyện gì khác, chỉ vì ca ca con, con cũng phải cố gắng đó!"

Lăng Thanh Dương có chút khó hiểu nhìn Đại phu nhân: "Chuyện của con, liên quan gì đến ca ca?"

"Đại tiểu thư vẫn chưa biết ạ? Sáng hôm nay Lão phu nhân làm giảm quyền quản gia của Phu nhân, còn để Phu nhân nhị phòng nhúng tay vào, bây giờ Phu nhân đã sắp bể đầu sứt trán." Bà Triệu bên cạnh nhìn đúng cơ hội, trực tiếp nói ra cái khó của Đại phu nhân.

Lăng Thanh Dương nghe đến đó lập tức dẹp bỏ tâm trạng xấu hổ, trực tiếp cau mày nhìn dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng của Đại phu nhân, vội hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Mấy năm qua mẹ luôn tận tâm tận lực mà, sao lại bị Tổ mẫu ghét chứ?"

Đại phu nhân hơi oán trách liếc bà Triệu: "Đang yên đang lành, bà nói chuyện này với Thanh Dương làm gì chứ?"

"Lão nô biết Phu nhân không muốn để Tiểu thư lo lắng, nhưng lão nô nhìn Phu nhân trưởng thành, không nỡ để Phu nhân chịu ấm ức như vậy!" Những lời này, ngược lại là lời thật lòng của bà Triệu, cả đời bà ta không lập gia đình, tất cả yêu thương và hi vọng đều đặt vào Đại phu nhân, thật sự là tốt với Đại phu nhân như với con gái ruột của mình vậy.

Nghe đến đó, Lăng Thanh Dương đứng bật dậy, vẻ mặt bực bội: "Má Triệu nói đúng, mấy chuyện này đáng lẽ mẫu thân không nên gạt con, người chờ đi, con sẽ đi nói lí với Tổ mẫu ngay!"

Ý ban đầu của Đại phu nhân không phải như vậy, chỉ muốn để Lăng Thanh Dương thể hiện trước mặt Cẩn vương gia tốt một chút, thế nhưng Lăng Thanh Dương trẻ tuổi nóng tính, căn bản không hiểu được ý của Đại phu nhân.

Mắt thấy Lăng Thanh Dương xoay người định ra ngoài, bà Triệu nhanh tay lẹ mắt cản Lăng Thanh Dương, vội vàng nói: "Đại tiểu thư, không được đâu!"