Ác Nữ Quay Về

Chương 48: Không cần ngươi lo

Sau khi Lăng Nhược Hi ra cửa, đi thẳng đến y quán của Liễu Tuyền, dọc theo đường đi có vô số người chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nhưng mà Lăng Nhược Hi coi như thật sự không nhìn thấy, mặt không có biểu cảm gì mà đi tới, nhìn giống như một cái xác không hồn.

Thấy dáng vẻ Lăng Nhược Hi quái quỷ như vậy, đầu tiên Liễu Tuyền hoảng sợ một hồi, sau đó có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi lại làm sao vậy?"

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười cười: "Có thể lấy một lọ thuốc cầm máu để dùng được không?"

"Thuốc của ta cũng không phải muốn dùng là được, bây giờ, ngươi lấy gì để trao đổi?" Liễu Tuyền lại kéo lực chú ý về phía trên đơn thuốc trong tay mình lần nữa, hơi hơi nhíu mày.

Lăng Nhược Hi đứng tại chỗ, vươn đôi tay, nhàn nhạt nói: "Việc này sợ là không có gì, bây giờ Nhược Hi không một xu dính túi, nhưng mà, nếu Nhược Hi cứ như vậy mà chết đi, Liễu công tử muốn có Tuyết Mãn Thảo, sợ là sẽ phải thất bại!"

Nghe đến đó, Liễu Tuyền có chút bực bội thu lại đơn thuốc vào trong tay, sau đó tức giận liếc mắt nhìn Nhược Hi một cái, tìm ra một cái bình nhỏ màu đỏ từ bên trong rương của mình, không chút kiên nhẫn ném cho Lăng Nhược Hi: "Quay về chỗ của mình mà bôi, đừng làm ô uế chỗ của ta!"

Vừa dứt lời, Bắc Đường Ngôn bước vào trong, tùy tiện nói: "Liễu Tuyền, nhanh lên, đưa cho ta một vò Đào Hoa Nhưỡng, hôm nay ta bị nha đầu chết tiệt kia làm cho tức chết rồi!"

Liễu tuyền không ngờ Bắc Đường Ngôn lại đi vào ngay lúc này, lập tức thấy bất đắc dĩ, vươn ngón tay ra, chỉ chỉ Lăng Nhược Hi đứng ở một bên, cười như không cười nói: "Đừng nói với ta, nha đầu làm ngươi tức giận muốn hộc máu kia, chính là nữ nhân lòng dạ nham hiểm này!"

Liễu Tuyền vừa nói như vậy, Bắc Đường Ngôn mới thấy Lăng Nhược Hi cả khuôn mặt đầy máu tươi đứng ở một bên, chấn động, vội vàng tiến lên: "Sao lại như vậy?"

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt lắc lắc đầu, lau sạch mặt sau không còn dấu vết rồi lui lại một bước, nhàn nhạt lên tiếng: "Không chết được!"

Nói xong, trực tiếp xé một góc áo của mình, lau qua loa miệng vết thương trên đầu, mở cái chai ra, lấy chút thuốc mỡ, thoa lên vị trí miệng vết thương.

Nhìn một loạt động tác của Lăng Nhược Hi, không biết vì sao Bắc Đường Ngôn lại cảm thấy bực bội, trực tiếp kéo tay Lăng Nhược Hi, sau đó tiện tay cầm lấy một tấm khăn lụa màu trắng ở bên cạnh, sắc mặt hung ác, nhưng mà lại nhẹ nhàng lau trán Lăng Nhược Hi.

"Còn tưởng rằng nàng lợi hại lắm sao! Ta chỉ xoay người xuất ra một vài chiêu công phu, nàng đã biến thành cái dạng như thế này, thật là khiến người khác nhọc lòng!"

Nghe Bắc Đường Ngôn nói lải nhải, không biết vì sao Lăng Nhược Hi lại cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, nhưng mà rất nhanh đã đá cảm giác ấm áp này ra khỏi trái tim mình, không vì cái gì khác, kiếp này, nàng không cho phép mình có bất cứ cảm giác gì với nam nhân khác.

"Làm phiền Vương gia phí lòng rồi! Vương gia yên tâm, tuy rằng bị thương ờ đầu, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến tâm trí của Nhược Hi, giúp Vương gia làm việc, vẫn không có vấn đề gì!"

Cũng không biết là vì sao, dáng vẻ việc công xử theo phép công này của Lăng Nhược Hi, làm Bắc Đường Ngôn khó chịu, tựa như là chơi xấu, mạnh mẽ ấn một chút ở trên miệng vết thương của Lăng Nhược Hi, chỉ là không nghĩ tới, Lăng Nhược Hi chỉ hơi hơi nhíu mày, cũng không có phản ứng gì khác.

Lăng Nhược Hi phản ứng như vậy làm Bắc Đường Ngôn cảm thấy có chút khó hiểu: "Không đau?"

"Đau, nhưng mà so với cảm giác người còn đang sống sờ sờ mà bị đánh gãy hai chân, đã tốt rất nhiều!" Lăng Nhược Hi mặt không biểu cảm trả lời, kiếp trước, chân của nàng, chính là bị đích thân nam nhân mà mình yêu đánh gãy khi nàng vẫn còn sống sờ sờ, lúc ấy cảm giác đau đớn, mới gọi là đau thấu tâm can!

Nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, Bắc Đường Ngôn càng cảm thấy kỳ quái, nhìn nhìn hai chân Lăng Nhược Hi, hơi hơi nhíu mày: "Tam tiểu thư, thật đúng là khiến người ta không nắm bắt được!"

"Đây là điều đương nhiên, nếu như đều bị Vương gia nhìn ra, Nhược Hi sống cũng không có ý nghĩa, không phải sao?"

Thuốc của Liễu Tuyền có tác dụng rất tốt, vừa mới bôi lên, máu tươi đã ngừng chảy, Lăng Nhược Hi lấy nửa chai thuốc còn dư lại trong tay Bắc Đường Ngôn, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

"Nha đầu chết tiệt kia! Nàng cứ như vậy mà đi sao?" Bắc Đường Ngôn nhìn bóng dáng bỏ đi thoải mái của Lăng Nhược Hi thì cảm thấy bất đắc dĩ.

"Đa tạ Vương gia!"

Lăng Nhược Hi đã đi rất xa, âm thanh bay trở về, bị gió lạnh thổi phải có chút mơ hồ.

Lúc này Liễu Tuyền từ trong phòng đi ra, nhìn chiếc khăn đã dính máu ở trên bàn, lập tức nổi nóng: "Bắc Đường Ngôn! Đây chính là gấm Thiên Kim nổi tiếng nhất Thục Quốc, ta đã tìm lâu lắm rồi, mới tìm được một chiếc khăn về, ngươi đã biến nó thành như thế này? Có phải ngươi muốn chết hay không!"

"Không phải chỉ là một chiếc khăn sao, nếu ngươi thích, ngày khác bổn vương sẽ đưa cho ngươi một ít!"

Bắc Đường Ngôn không chút để ý trả lời, do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Lần trước, có phải ngươi giúp nàng bắt mạch hay không?"

"Không!" Liễu Tuyền đau lòng khăn của mình, nói chuyện cũng mang theo mùi thuốc súng.

"Vậy ngươi có thể nhìn được ra, có phải nàng từng gãy chân không?" Bắc Đường Ngôn đã quen Liễu Tuyền như vậy, cho nên trực tiếp nói vấn đề mình muốn hỏi ra.

"Bắc Đường Ngôn, tốt xấu gì ngươi cũng là đại tướng quân, chẳng lẽ không biết người bị gãy chân, cho dù là gặp được đại phu tốt, cũng không có khả năng hoàn toàn phục hồi như cũ, ngươi xem nha đầu kia, nhảy nhót tung tăng, nào có một chút dáng vẻ của người bị gãy chân chứ?" Liễu Tuyền tức giận trợn trắng mắt, sau đó trực tiếp ném bình thuốc trong tay vào tay của hắn, rầu rĩ nói: "Mùi hương trên người nha đầu kia không đúng, ngươi cho nàng ăn cái này! Chuyện đồng ý với ta còn chưa làm đâu, nếu như chưa sáng tỏ đã chết, ta có thể sẽ chịu thiệt lớn!"

Bắc Đường Ngôn có chút tò mò nhìn cái chai trong tay: "Nàng trúng độc gì?"

"Vì sao ta phải nói cho ngươi?" Liễu Tuyền còn có chút thù hằn, cho nên trực tiếp đẩy Bắc Đường Ngôn đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, thở phì phò nói: "Sau này ngươi không được tới uống rượu!"

Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sao từng người rồi từng người đều không dễ chọc như vậy? Không một người nào có thể bớt lo!

Lăng Thanh Dương cũng thở phì phò về trong viện của mình, đại phu nhân đi tới, nhìn thấy Lăng Thanh Dương như vậy, lập tức có chút nóng nảy: "Thanh Dương? Con làm sao vậy?"

Lăng Thanh Dương thở phì phò nhìn đại phu nhân, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Nương! Con muốn tiện nhân Lăng Nhược Hi này phải chết!"

Đại phu nhân không nghĩ tới Lăng Thanh Dương biến thành như vậy là có liên quan tới Lăng Nhược Hi, lập tức có chút không thể tin mở to hai mắt nhìn: "Con nói đây là con nha đầu Lăng Nhược Hi kia làm?"

"Nương! Để nàng ta gả cho kẻ ngốc thật sự là quá lợi cho nàng ta! Con muốn nàng ra chết! Không được chết tử tế!" Lăng Thanh Dương đã lớn, đây chính là lần đầu tiên chịu ấm ức như vậy, tất nhiên là tức giận đến muốn chết.

"Thanh Dương! Đây thật sự là Lăng Nhược Hi làm sao?" Tuy rằng trong khoảng thời gian này Lăng Nhược Hi phô ra hết sự nổi bật ở trong phủ, nhưng mà đại phu nhân vẫn không tin chuyện như vậy lại là Lăng Nhược Hi làm được.

"Nương, chẳng lẽ nữ nhi còn phải lừa người sao? Lúc ấy Cẩn Vương gia cũng ở đấy, thể diện của nữ nhi đều bị mất hết!" Nhớ tới dáng vẻ ghét bỏ của Bắc Đường Cẩn, Lăng Thanh Dương lại muốn lập tức bóp chết đầu sỏ gây tội đáng chết kia.

"Xem ra, là lúc trước chúng ta xem thường nha đầu này, bây giờ, sợ là nó không có ý tốt đâu!" Đại phu nhân hơi hơi nhíu mày có chút ảo não, nghĩ đến nữ nhân phong hoa tuyệt đại trước kia, đôi mắt lập tức âm u, lạnh lùng nói: "Cho dù có là vậy thì có thể thế nào được? Không ai có thể cướp đi vinh quang của nữ nhi ta!"

Lúc này trong lòng Lăng Thanh Dương mới cảm thấy dễ chịu một chút, gật gật đầu sau đó rầu rĩ nói: "Nương! Nếu chúng ta có cách, để nàng ta bình an xuất giá, quả thực chính là quá lợi cho nàng ta! Tiện nhân này, nên đi tìm chết!"