Ác Nữ Quay Về

Chương 77: Thân trần như nhộng (1)

Còi báo động trong lòng Lăng Nhược Hi vang lên dữ dội, lặng lẽ rút trâm vàng trên đầu ra, gắt gao trừng mắt nhìn hai gã nam nhân đang tiến đến, nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Làm cái gì? Tiểu bảo bối, ngươi lập tức sẽ biết chúng ta muốn làm gì, ha ha, thật không ngờ rằng trên đời này còn có chuyện tốt như vậy, cầm tiền đi làm thịt một con gà non như vậy, quá lời mà, lời bộn rồi nha."

"Đúng vậy đúng vậy, nữ nhi của Đại tướng quân này, cũng không biết sẽ có gì không giống, mùi vị này, có phải là ngon hơn nhiều so với mấy con điếm lẳng lơ ở thanh lâu không nhỉ?"

Lăng Nhược Hi nghe hai cái miệng cứ bô bô toàn là lời nói tục tĩu, nghiến răng nghiến lợi khinh thường nhìn bọn chúng, lạnh lùng nói: "Nếu có bản lĩnh, thì các ngươi cứ đến đây nếm thử xem!"

Hai người họ thấy Lăng Nhược Hi như vậy, vẻ hứng thú trong mắt càng đậm: "Chu cha, đây quả nhiên là một cô nương tính tình cứng rắn đấy nha! Ha ha ha, ông đây thích nhất là mấy cô nàng có tính tình như vậy đấy! Lát nữa bảo đảm sẽ khiến ngươi sung sướng đến cực điểm, liên tục xin tha."

Lăng Nhược Hi không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ, bàn tay xiết lấy trâm vàng, nàng quyết tâm, cứ cho rằng sẽ cùng hai tên này đồng quy vu tận, cũng tuyệt đối sẽ không để bọn hắn chà đạp thân thể của mình.

Nam nhân cũng không biết Lăng Nhược Hi có dự định gì, trên gương mặt nở nụ cười dâm tà đi về phía Lăng Nhược Hi, vừa đi vừa cười ha ha nói: "Tiểu bảo bối, có phải ngươi cũng đang rất chờ mong có phải không? Ha ha ha, nữ nhi này của Đại tướng quân, cũng lẳng lơ không kém gì mấy kỹ nữ trong kỹ viện cả, cũng không có gì khác biệt.. Á!"

Câu nói của tên nam nhân đó, trực tiếp bị một tiếng hét thảm thiết chen ngang, không thể tin được bịt con mắt phải bị đâm cho đầm đìa máu me lại, cắn răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi: "Tiện nhân! Ngươi muốn chết có phải không!"

Nói đến đây lại hung hăng giáng một bạt tai xuống, giựt lấy mái tóc của Lăng Nhược Hi: "Tiện nhân! Hôm nay ông đây chơi chết ngươi!"

Một nam nhân khác trông thấy người đồng hành của mình bị biến thành cái dạng này, lập tức tức giận hổn hển tiến lên, bắt đầu xé rách quần áo trên người Lăng Nhược Hi!

Lăng Nhược Hi đỏ hoe đôi mắt, không cam lòng yếu thế, hung hăng cắn lên lỗ tai của gã nam nhân kia, hắn trực tiếp la lên quang quát: "Con điếm thúi này! Ngươi dám cắn ông đây à! Buông lão tử ra! Buông ra!"

Lăng Nhược Hi gắt gao ngấu nghiến lỗ tai của hắn không thả, hắn bị một trận khó xử, không dám dùng sức giãy dụa, sợ lỗ tai của mình bị Lăng Nhược Hi cắn đứt mất, nhưng Lăng Nhược Hi lại có ý nghĩ ngọc đá cùng nát, cho nên trực tiếp dùng sức một cái, cắn đứt luôn lỗ tai của gã nam nhân đó, khinh thường phun lên mặt đất.

"Á á á! Tiện nhân, lão tử giết chết ngươi!"

Gã đó tức hổn hển, giáng xuống mấy cái tát, cả gương mặt của Lăng Nhược Hi đều đã sưng tấy lên, máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống, thê thảm cùng cực, chỉ có điều do có ánh mắt có phần hung ác, cho nên khiến Lăng Nhược Hi vừa nhìn qua tựa như là lệ quỷ dưới địa ngục vậy.

Hai tên đó cũng chẳng có ý thương hương tiếc ngọc, trực tiếp tiến lên bắt đầu xé nát hết quần áo của Lăng Nhược Hi, vừa xé vừa chửi ầm lên: "Con điếm đê tiện, cũng dám làm tổn thương đến ông nhà ngươi, nếu không khiến ngươi phải gọi là gia gia, lão tử cũng không phải là nam nhân!"

Lăng Nhược Hi gắt gao nắm cây trâm vàng trong tay, không hề nghĩ ngợi lại một lần nữa đâm vào ngực của hắn, chỉ có điều lần này, hắn đã có phòng bị, lùi phốc về phía sau, rút trâm vàng lại rồi đâm thêm nhát nữa, lần này đâm trúng cánh tay của hắn.

"Tiện nhân!" Hai tay hắn liền thay đổi vị trí, không xé quần áo của Lăng Nhược Hi nữa, mà là đặt ở trên cổ Lăng Nhược Hi, chỉ cần hơi dùng sức một chút, Lăng Nhược Hi liền sẽ đứt hơi mất mạng.

Chỉ có điều ánh mắt của Lăng Nhược Hi vẫn không hề đổi sắc, lạnh lùng nhìn hai nam nhân trước mặt mình: "Hai người các ngươi tốt nhất phải tìm hiểu rõ ràng ta là ai! Ta chính là nữ nhi con vợ cả của Đại tướng quân, bất luận sau lưng các ngươi là ai, sau khi Phụ thân ta trở về, các ngươi đều sẽ phải nạp mạng xuống hoàng tuyền!"

"Tiểu tiện nhân, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ đần độn chờ chết ở đây sao? Cầm tiền rồi, chúng ta liền sẽ cao chạy xa bay!" Hắn miết mạnh cần cổ của Lăng Nhược Hi, cười lạnh nói: "Lúc đầu ông đây chỉ muốn lấy sự trong sạch của ngươi, nhưng hiện tại, thứ lão tử muốn là mạng của ngươi!"

"Ngươi muốn mạng của ai?"

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Đường Ngôn bỗng nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn hai nam nhân trong phòng, trong mắt tràn đầy sát khí, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ áo rách quần nát của Lăng Nhược Hi, đôi mắt kia càng bốc hỏa hùn hụt, nhấc chân đạp hai cước đá văng hai tên đó sang một bên, đi đến bên cạnh Lăng Nhược Hi thấy Lăng Nhược Hi như vậy, có chút thương tiếc: "Vẫn ổn chứ?"

"Không chết được!" Lăng Nhược Hi toàn thân khô nóng, cả người chìm trong nước đá, càng thêm khó chịu, cảm giác hàn băng hòa nhập vào lửa dữ, cơ hồ như khiến Lăng Nhược Hi sắp điên mất.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ chật vật như vậy của Lăng Nhược Hi, cảm xúc của Bắc Đường Ngôn cũng trong nháy mắt biến từ nổi giận thành ra như đang xem kịch vui, giống như cười mà không phải cười nhìn Lăng Nhược Hi trong thùng nước, nhàn nhạt cười cười: "Thủ đoạn của Tam tiểu thư, thật đúng là khiến Bản vương phải một lần nữa lau mắt mà nhìn."

Lăng Nhược Hi âm thầm véo mình một cái, sau đó một mặt lãnh đạm nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Nếu không phải bởi vì như thế, Vương gia sao lại có thể nhìn thấy được Nhược Hi?"

Khuôn mặt của Lăng Nhược Hi đỏ bừng cộng thêm ngữ khí lạnh lùng hiện giờ, đối với Bắc Đường Ngôn mà nói, lại chính là một sự dụ hoặc không tên, tiến lên phía trước, cười hì hì nhìn Lăng Nhược Hi: "Tình huống hiện giờ của Tam tiểu thư, e là không đợi được Liễu Tuyền đến đâu nhỉ? Không bằng, Bản vương chịu ủy khuất một chút, giải thuốc cho ngươi, thế nào?"

Vừa nói, Bắc Đường Ngôn vừa nhấc chân bước tới trước mặt Lăng Nhược Hi, cúi đầu, khoảng cách ở giữa hai người không quá một bàn tay, lúc nói chuyện Lăng Nhược Hi thậm chí cũng có thể nghe được hương hoa dành dành trên người hắn.

Từng trận lại từng trận xông vào mũi, Lăng Nhược Hi càng cảm thấy trong người nhiệt huyết sôi trào, nhưng Lăng Nhược Hi không cho phép mình thất thố trước mặt hắn, cho nên liền gắt gao cắn môi dưới, máu tươi chảy ròng ra, Lăng Nhược Hi lặng lẽ đem cây trâm trong tay giơ lên trên cổ của Bắc Đường Ngôn, lạnh lùng mở miệng: "Không sợ chết, Vương gia cứ việc thử xem thì biết!"

Bắc Đường Ngôn nhìn trâm cài bên cạnh cổ mình, có chút nhíu mày, trong nháy mắt trò đùa trong mắt biến mất không thấy gì nữa, có chút bất đắc dĩ nói: "Tam tiểu thư, thật đúng là vô tình nhỉ. "

" Như nhau cả thôi. "Lăng Nhược Hi liếc mắt cũng có thể thấy được, Bắc Đường Ngôn vốn dĩ cũng không động tâm với mình, mặc dù vẻ bất cần đời trên mặt hắn thực sự rất rất thật, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng đằng sau đôi mắt ấy.

Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, giằng co hồi lâu, không khí trong phòng cũng trở nên có chút băng lãnh.

Diệp Hoan trốn ở trên xà nhà thấy hai người như vậy, lập tức cảm thấy có chút rùng mình, lại một lần nữa âm thầm cảnh cáo trong lòng, nhất định không thể đắc tội với Tam tiểu thư này được, nhất định không thể, người dám đối mặt như vậy với Vương gia nhà hắn không nhiều, thật sự không có nhiều.

Liễu Tuyền vội vàng xông tới, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng xấu hổ hiện tại, nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng, Mai Hương quá sợ hãi, như phát điên vội chạy tới bên cạnh Lăng Nhược Hi:" Tiểu thư! Ngài làm sao vậy? "

Liễu Tuyền liếc mắt liền nhìn ra được Lăng Nhược Hi trúng phải Thanh Ti Nhiễu, nhìn ánh mắt không có ý tốt của Bắc Đường Ngôn, lập tức thở phì phò nói:" Không phải cũng chỉ là một chút xuân dược thôi sao? Nơi này đã có ba đại nam nhân rồi, còn gọi ta tới làm gì? "

" Nếu ngươi còn không giải độc cho ta, vậy thì Tuyết Mạn Thảo kia, ngươi cũng không cần nhớ thương nữa đâu!"

Lăng Nhược Hi đã đến cực hạn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lễu Tuyền còn đang càu nhàu.