Ác Nữ Quay Về

Chương 92: Tặng đại lễ

Lăng Nhược Hi xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật không ngờ Minh Nguyệt từ phía sau đi đến, hướng tới Lăng Nhược Hi cúi người, mở miệng nói: "Nô tỳ diện kiến tam tiểu thư, nương nương có chuyện phải nhờ nô tỳ chuyển lời."

"Nương nương nói gì?" Lăng Nhược Hi khôi phục tinh thần mở to mắt nhìn Minh Nguyệt.

"Chuyện tuyển tú thật sự ngoài ý muốn, nhưng nương nương nói, người đã nhận người làm nghĩa nữ, nhất định sẽ làm được, xin tam tiểu thư yên tâm!" Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, nàng thật sự không hiểu, vì sao lúc này nương nương còn muốn đi vào vũng nước đục này chứ?

Tuy rằng Lăng Nhược Hi nghe ra Minh Nguyệt đang bức xúc, nhưng thật sự không biết nàng ta đang bức xúc chuyện gì, có chút bất đắc dĩ nhíu mày, do dự một hồi, thản nhiên nói tiếp: "Chuyện này, nhờ cô cô trở về nói với nương nương, nương nương đừng vội vàng nhúng tay vào, chuyện ta đã đồng ý, nhất định sẽ làm được, mặc kệ có phải là nghĩa nữ của nương nương hay không, ta nhất định sẽ làm được."

Nhe đến đây, rốt cuộc Minh Nguyệt cũng mở to mắt không tin nổi nhìn Lăng Nhược Hi: "Lời này của tam tiểu thư là thật sao?"

Lăng Nhược Hi thản nhiên gật đầu, sau đó nghiêm trang nói: "Không cần hoài nghi tâm ý của ta, ta không có ý đồ gì với Vương gia cả."

Nghe Lăng Nhược Hi nói vậy, Minh Nguyệt nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng bộ dáng vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên gật đầu: "Vốn dĩ đây là chuyện nô tỳ không nên nói, nhưng mà, nương nương thật sự cũng không dễ dàng gì, xin tam tiểu thư đừng để mình chịu thiệt thòi, đừng để nương nương lo lắng."

Sau khi nói xong, Minh Nguyệt vội vàng cước bộ tiêu sái ra ngoài, Lăng Nhược Hi nhìn thấy bóng dáng Minh Nguyệt có chút đăm chiêu, theo bản năng sờ vào cổ tay, trên tay vẫn còn đang đeo chiếc vòng Xích Kim mà Đức phi tặng cho, chiếc vòng màu bạn sáng chói nhìn mà khiến Lăng Nhược Hi tâm phiền ý loạn, trực tiếp lấy khăn tay ra, lấy cái vòng đó xuống!

Rất nhanh, Thu Cúc trở về từ chỗ của Liễu Tuyền, vẻ mặt mất hứng, thở phì phò đem bình thuốc để lên bàn, ngồi xuống ghế nặng nề, thở hổn hển.

Lăng Nhược Hi nhìn thấy bộ dạng này của Thu Cúc liền cảm thấy buồn cười, thản nhiên cười khẽ, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tiểu thư, nói chuyện với tên Liễu Tuyền kia thật sự tức chết, nô tỳ thực sự không nghe nổi một câu nào của hắn ta nữa!" Thu Cúc thở phì phò nhìn Lăng Nhược Hi, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.

Tuy tính cách của Thu Cúc bình thường hay tùy tiện, nhưng những lúc tức giận như vậy thật sự không nhiều, cho dù là Lăng Nhược Hi cũng hiếm khi thấy, vừa uống lọ thuốc, vừa thản nhiên hỏi: "Hắn nói gì?"

"Hắn nói, hắn nói dù có là tuyệt phẩm dưỡng nhan, cũng không thể nào che giấu được tâm tư đen tối của tiểu thư!" Bây giờ nhớ tới, Thu Cúc vẫn cảm thấy phẫn nộ, gắt gao nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ nô tỳ thật sự rất hối hận, đáng lẽ vừa rồi nên cầm cái chậu đồng thật to hung hăng nện lên đầu hắn một cái mới đúng!"

Nhìn thấy bộ dạng Thu Cúc thở hổn hà hổn hển thế, Lăng Nhược Hi thấy buồn cười, thản nhiên nói: "Hắn nói như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, phải biết rằng đây căn bản không phải là phương thuốc dưỡng nhan mỹ dung gì, mà là một loại độc dược chí mạng!"

"Cái gì? Độc dược chí mạng? Tiểu thư, người còn uống nó làm gì, người điên rồi phải không?" Thu Cúc la lên một tiếng, nhảy dựng lên vội vàng lay lay Lăng Nhược Hi, muốn nàng nhổ viên thuốc ra ngoài.

Lăng Nhược Hi bị nàng lay đến đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ nói: "Đối với ta mà nói thì nó không phải độc dược, nhưng đối với người khác, tuyệt đối là độc được lan vào ngũ tạng!"

Đầu óc Thu Cúc đơn giản, căn bản không biết lời nói của Lăng Nhược Hi là có ý gì, nhưng trơ mắt nhìn gương mặt của Lăng Nhược Hi trắng bệch, vẻ mặt thống khổ đứng lên, nổi giận: "Tiểu thư, tiểu thư! Người làm sao vậy? Sao lại thế này? Nhổ ra, người nhổ thuốc ra mau lên!"

"Ta không sao, em đem chuyện ta bị trúng độc truyền ra ngoài đi! Nhanh lên!"

Lăng Nhược Hi gắt gao ôm lấy ngực mình, trước đó Liễu Tuyền có nói thuốc này không phải người bình thường có thể chịu được, huyết mạch chảy ngược, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng sống không bằng chết.

Thu Cúc làm sao có thể rời khỏi Lăng Nhược Hi được, cho nên liên tục lắc đầu: "Không được, nô tỳ phải bảo vệ tiểu thư, nô tỳ phải bảo vệ tiểu thư, rốt cuộc người bị làm sao vậy?"

Lăng Nhược Hi cố gắng kìm nén cảm giác nóng như lửa đốt trong người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là kế của ta, bây giờ em nói với người trong viện, ta bị trúng kịch độc, sẽ không chịu nổi nữa, nhanh đi!"

Nghe Lăng Nhược Hi nói vậy, Thu Cúc mới thấy yên lòng, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài, hoang mang rối loạn khẩn trương hô: "Người đâu! Người đâu tới đây! Tam tiểu thư trúng độc rồi, nhanh mời đại phu!"

Người trong viện nghe vậy nhất thời hoảng hốt, nhưng có người trong góc đã lặng lẽ rời đi, trực tiếp chạy tới phòng của Lăng Thanh Ngọc

"Tiểu thư, tam tiểu thư phát độc rồi!"

Lăng Thanh Ngọc nghe tới đây, hơi nhíu mày khó hiểu nói: "Không thể nào! Theo lý mà nói thì không thể phát tác vào lúc này được!"

Tình Tuyết nghe xong cũng hơi nhíu mày: "Tiểu thư, lần này phát tác, chỉ sợ là không ổn?"

"Tiện nhân này, e là từ khi chịu khổ ở nông thôn, thân thể quá yếu, lúc này mới phát tác! Bây giờ nàng ta đang đợi tuyển tú, không thể có rắc rối nào được, nếu không, sau này Lăng phủ sẽ không có ngày lành!"

Lăng Thanh Ngọc không phải là người không có đầu óc, sâu sắc biết được bây giờ Lăng Nhược Hi tuyệt đối không thể có chuyện gì được, nếu không, như đã nói, mọi người sẽ không có trái ngọt để ăn.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi xem thử nhanh lên!"

Lăng Thanh Ngọc cau mày, đi nhanh đến phòng của Lăng Nhược Hi, vừa vào cửa, chợt nghe thấy Lăng Nhược Hi la thất thanh: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lăng Nhược Hi, Lăng Thanh Ngọc hơi nhíu mày, vì phản ứng bây giờ của Lăng Nhược Hi không giống như thường ngày, cho nên Lăng Thanh Ngọc nhất thời không dám xác định, rốt cuộc Lăng Nhược Hi có bị phát tác bởi độc của mình hay không.

"Lăng Thanh Ngọc! Ngươi tới đây làm gì? Ngươi đến để chê cười ta có đúng không? Bắc Đường Ngôn đâu? Ta muốn gặp Bắc Đường Ngôn!"

Lăng Nhược Hi thấy ánh sáng Lăng Thanh Ngọc bước vào, nhất thời hung hăng lên tiếng mắng chửi.

Những lời này của Lăng Nhược Hi làm cho nghi hoặc của Lăng Thanh Ngọc biến mất, băng lãnh từ trên cao nhìn xuống Lăng Nhược Hi, khinh thường nói: "Nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi đi, cho dù ngươi cho hắn thấy thì có thể làm gì nào?"

"Lăng Thanh Ngọc, ngươi câm miệng cho ta! Ta biết, chính ngươi đã hại ta! Ngươi ghen tị ta có thể cùng với Bắc Đường Ngôn cùng tiến cùng lùi, ngươi ghen tị hắn đối xử tốt với ta có phải không! Tiện nhân! Ta muốn gặp Bắc Đường Ngôn!" Kỳ thực Lăng Nhược Hi không chắc Bắc Đường Ngôn có tới gặp nàng hay không, dù sao thì hai người cũng mới ầm ĩ một trận xong, nhưng bây giờ Lăng Nhược Hi chỉ có thể được ăn cả ngã về không.

"Lăng Nhược Hi! Ngươi mới là tiện nhân! Vốn dĩ ta muốn giữ cho ngươi chút thể diện lúc chết, nhưng xem ra bây giờ, hẳn là ngươi không có cơ hội này! Không phải ngươi muốn gặp Bắc Đường Ngôn sao? Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Nghĩ rằng Lăng Nhược Hi đang dần trở thành một cái bóng thịt, không có nửa phần hình người, trong lòng Lăng Thanh Ngọc liền cảm thấy rất vui sướng.

Xoay người ra chỗ khác thì thấy Tình Tuyết, thản nhiên nói: "Ngươi đi đi, mời An Vương gia đến đây, nói là tam tiểu thư sắp chết rồi."

Tình Tuyết có hơi do dự, đứng tại chỗ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lúc này sao phải làm mọi chuyện thêm rắc rối? An Vương đối xử với tiện nhân này bất thường, nếu đến đây, chỉ sợ sẽ có biến!"

"Ngươi nói gì?" Lăng Thanh Ngọc gắt gao nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tình Tuyết.