Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 14: Tất cả vì di chiếu

Dận Tự để mắt đến Dận Chân, Dận Chân cũng chẳng dám quên đáp lễ, lúc này, tứ vương gia còn đương tĩnh tâm trong thư phòng, tiện tay lật qua lật lại lọ thuốc ngửi, đợi chờ tin tức.

Long Khoa Đa vội vội vàng vàng bước qua cửa, cúi đầu thi lễ: “Vương gia!”

Dận Chân không buồn đả động, chỉ ngẩng lên nhìn Long Khoa Đa.

“Lý Đức Toàn đích thân dẫn thị vệ đến Liêm vương phủ đón cách cách về cung.” Long Khoa Đa báo cáo.

Dận Chân khẽ nhếch miệng cười: “Ta nói có sai đâu, hoàng thượng quả là không yên tâm, toàn một lũ tay chân đi trước đầu óc, thích ngồi mâm trên!”

“Vương gia anh minh! Vậy… chừng nào đến lượt chúng ta… ra tay?”

Dận Chân quả là bản lĩnh hơn người, tới giờ vẫn ung dung: “Không phải vội, cứ từ từ hẵng, có dịp lên núi mà xem hổ đánh nhau, tội gì!”, rồi như chợt nhớ ra điều gì, không an tâm liền hỏi lại “Còn người trong cung? Bà ta có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời chưa có gì!”

“Trên đời này không gì đáng sợ bằng tân địa đàn bà. Trông chừng cẩn thận đấy!”

“Vâng, thuộc hạ sớm đã phái người đến chỗ bà ta rồi.” Long Khoa Đa thừa hiểu Dận Chân đang ám chỉ ai.

Long Khoa Đa đi rồi Dận Chân mới lộ ra nụ cười đắc ý, thể nào đêm nay mấy ông em cũng thắc thỏm như ngồi trên đống lửa cho mà xem. Kỳ thực Dận Chân cũng muốn biết người kế vị là ai lắm chứ nhưng Dận Chân thừa hiểu cá tính của phụ vương, nóng vội thì chỉ tổ thành đích ngắm cho a mã “để mắt”, nhất định sẽ bị canh kỹ. Quả nhiên trúng phóc, dù đang vui mừng vì bản thân đã xử sự khôn ngoan, Dận Chân cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, sự việc này khiến tứ vương gia không khỏi nhắc nhở mình về cách hành xử trước mặt Khang Hy, sai một li đủđi nghìn dặm.

Cổ nhân có câu, việc tốt chẳng ai hay chuyện xấu truyền ngàn dặm. Mới có một đêm, toàn thể văn võ bá quan đều biết Khang Hy sai Lý Đức Toàn dẫn thị vệ đến Liêm vương phủ đón Tâm Di cách cách hồi cung, không nghi ngờ gì đây đích thực là biển cấm mà Khang Hy khéo léo chưng ra, vừa chỉ rõ tầm quan trọng của Tâm Di trong lòng Khang Hy vừa là lời cảnh cáo: Mời cơm thì được nhưng đừng toan tính chuyện gì ám muội, bức vách còn có tai!

Cũng vì lẽ đó mà buổi chầu sáng nay văn võ quần thần đều ghé tai nhau xì xầm bàn tán, mãi đến khi nhìn thấy Dận Tự bước vào mới chịu im.

Dận Chân thấy bọn Dận Tự đi đến, cố tình bước lại hỏi thăm: “Ba đệ hôm qua ngủ ngon chứ, tiệc tùng tốn kém không ít nhỉ?”

Nhìn nụ cười giả tạo của Dận Chân, Dận Tự chỉ muốn táng cho ông anh một quả giữa mặt, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố nặn nụ cười nói: “Đa tạ tứ ca quan tâm, nào có tốn kém gì đâu, bữa cơm gia đình ấy mà, hôm nào tiện,mời tứ ca quá bộ sang chơi.”

“Phiền bát đệ rồi!” Dận Chân cũng vờ khách sáo.

Huynh đệ đương trò chuyện “thân mật” chợt có thái giám đến truyền chỉ: “Hôm nay hoàng thượng cảm thấy không được khỏe nên không thiết triều, có việc gì cần bẩm thì dâng lệnh bài lên đợi triệu kiến!”. Thế nên ai không có việc bèn về nhà… ôm vợ con, ai có chuyện cần tấu thì đưa lệnh bài đợi truyền gọi.

Quốc gia đại sự tạm gác sang một bên, chúng ta cùng nói về người đàn bà bí hiểm mà Dận Chân từng đề cập đến!

Dư phi khác đám phi tần chốn thâm cung, người ta dù tò mò muốn chết mấy chuyện kế vị này nọ, cũng chỉ là lén lút dò la hóng đôi ba câu chuyện, nào dám có quan hệ mật thiết với vị vương gia nào, mỗi mình bà ta công khai đứng về phía thập tứ vì nhà Dư phi từng chịu ơn thập tứ a ca, tiếc rằng thập tứ a ca được phong danh hiệu “Đại tướng quân vương” rời kinh mãi đến nay chẳng thấy quay về. Dư phi không biết làm gì hơn đành cầu trời khấn phật thầm mong Khang Hy lập thập tứ, có như thế gia đình họ mới có thể tiếp tục vinh quang, thể diện hơn người.

Tâm Di biết trữ quân là ai, Dư phi đương nhiên không thể bỏ qua, rất muốn moi tin từ miệng cô nàng, biết tin các vị vương gia thiết tiệc khoản đãi Tâm Di, bản thân cũng không thể kém cạnh, bèn phái Tiểu Đường đến Di Uyển nghe ngóng, đợi một hồi lâu mới thấy Tiểu Đường hấp ta hấp tấp chạy về, vội vàng hỏi: “Sao? Tâm Di cách cách nói sao?”

Tiểu Đường lắc đầu quầy quậy: “Nô tì chưa thấy cách cách mày ngang mũi dọc ra sao đã bị người của cách cách chặn lại, bọn họ nói gần đây thiệp mời nhận được chất đống, nương nương muốn mời cách cách thì phải gửi thiệp trước để cách cách còn sắp xếp thời gian, có điều đợi đến lượt e cũng phải một, hai tháng nữa cơ!”

Dư phi nghe xong lập tức nhảy tanh tách như thượng đồng: “Một, hai tháng nữa thì còn làm ăn gì nữa, tứ gia, bát gia sớm đã biết hết đầu đuôi rồi.” Vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, Dư phi ngồi cái phịch xuống ghế, “Bất luận thế nào cũng phải đi trước bọn họ một bước, dụ Tâm Di cách cách tiết lộ nội dung di chiếu.”

“E không dễ, nô tì nghe nói hôm qua bát gia đã bày tiệc mời Tâm Di cách cách rồi.” Mạng lưới thông tin của Xảo Hồng quả nhanh nhạy, “Kết quả, vạn tuế gia phái Lý công công đem thị vệ đón cách cách hồi cung.”

“Xem ra muốn dò la tin tức không dễ chút nào!” Dư phi nghĩ mà lo.

“Chi bằng nương nương đến thẳng Di Uyển, vờ thăm hỏi trò chuyện, dụ ngon dỗ ngọt. Đường đường chính chính như vậy còn ai dám nói gì!” Tiểu Đường “hiến kế”.

Dư phi vỗ bàn đánh đốp một cái: “Đúng, ta không tin cô ta tránh mãi được, đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Tiểu Đường ngăn Dư phi lại, nhắc: “Nương nương định đi tay không ư? Ít ra cũng phải chuẩn bị quà đã chứ!”

“Ừ nhỉ…!” Dư phi chợt nhớ ra, “Việc này không khó, kêu em ta chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh là được chứ gì! Tiểu Đường, ngươi chạy qua nhà ta một chuyến, thông báo Phất Dực giúp ta chuẩn bị một phần hậu lễ nhanh nhất có thể.”

Nhận được sai bảo của chị, Phất Dực lập tức làm theo, nhân lúc rảnh rỗi Dư phi nói với Khang Hy rằng mình rất nhớ em trai, được Khang Hy gật đầu cho phép, Phất Dực liền vào cung thăm chị. Lâu không gặp, chị em họ nhìn nhau vui mừng khôn xiết, Dư phi nhiệt tình nắm tay Phất Dực, quan sát một vòng.

“Sao lâu nay không đến thăm tỷ, đừng lông bông mãi, để hôm nào tỷ xin hoàng thượng xem có chức quan gì còn trống xếp đệ vào.”

Phất Dực chẳng buồn để tâm: “Mấy thứ quan chức đó thì được bao nhiêu bổng lộc, nhà chúng ta thiếu gì tiền, cần gì quan tước chứ.”

Dư phi lập tức ra tay “giáo dục tư tưởng”: “Chúng ta đương nhiên không thiếu mấy đồng tiền đó, nhưng đệ phải biết, nếu đệ có chỗ đứng trên quan trường, quan có thể giúp thương, thương lại giúp quan thăng tiến, quan thương liên kết ai còn dám coi thường chúng ta, thế lực của tỷ trong hậu cung càng vững, lần này tỷ bảo đệ chuẩn bị quà là để đắp đường cho đệ đấy.”

“Tỷ nghĩ số quà này có thể cậy miệng Tâm Di cách cách? Đừng tưởng đệ ở ngoài không biết chuyện trong cung, giờ ai mà chả muốn nhắm vào cô ta!”

“Thế nên tỷ càng phải tìm cách biết trước nội tình. Thập tứ gia ở xa kinh thành, mọi chuyện đành dựa vào chúng ta vậy, dù lão già lập ai tỷ cũng quyết đứng về phía thập tứ gia, thăm dò tin tức giúp ngài có sự chuẩn bị. Thứ nữa chính là vì đệ, hiện hoàng thượng cưng chiều Tâm Di cách cách hết mực, nhờ cô ta nói hộ với hoàng thượng là nhất, người khác làm sao sánh kịp.” Dư phi tính toán đã kĩ, quả không thẹn là người cả bát gia đảng lẫn tứ vương gia đều có ý đề phòng…

Phất Dực chỉ biết gật đầu: “Cũng được, nếu tỷ thấy số lễ vật này không đủ đệ sẽ đi mua nữa, đằng nào thì tiền nhà chúng ta cũng có thừa.”

Có quà trong tay, Dư phi vội vàng đến Di Uyển, chỉ thiếu điều mọc cánh mà bay sang,ai ngờ đến nơi chỉ nhìn thấy mấy tên thái giám sai vặt, hỏi ra mới biết Tâm Di lại đi dự yến, Dư phi không biết làm gì hơn đành để quà lại, tiu ngỉu quay về tẩm cung.

Mấy ngày sau dò la biết Tâm Di đang ở Di Uyển, Dư phi lập tức chạy qua, vừa vào thì thấy Tâm Di dẫn theo mấy người cũng vừa bước đến cửa.

Mọi người vội hành lễ, chỉ mình Tâm Di đứng trơ ra đó, chẳng thèm động tay động chân lấy một cái, lạnh nhạt hỏi Dư phi: “Nương nương đến có việc gì thế?”

“Chẳng có việc gì đâu, chỉ là cách cách đến lâu vậy rồi mà ta chưa có dịp qua thăm hỏi cách cách, thật thất lễ quá!” Dư phi vờ khách sáo.

Tâm Di biết đương yên đương lành không phải tự dưng Dư phi đến tìm mình, lễ vật trước đó giờ vẫn còn lù lù trong phòng kìa, lần “thăm viếng” này chắc hẳn liên quan đến di chiếu, bèn đáp lại một cách lạnh nhạt: “Không dám.”

Dư phi thấy Tâm Di không mấy nhiệt tình, vội nói: “Tiểu Đường, mau dâng lễ vật lên!”

Tiểu Đường đưa lễ vật ra. Tiểu Mai Tử liền nhận lấy, mang vào trong phòng.

“Hôm nay ta đến là muốn thăm hỏi, chuyện trò với cách cách, xem cách cách còn thiếu gì không…” Dư phi cứ tưởng tặng quà xong là Tâm Di sẽ tiếp mình, không ngờ vẫn phải đứng trong vườn, bèn chủ động mở lời: “Cách cách, chi bằng chúng ta vào trong nhà nói chuyện!”

“Thật ngại quá, Tâm Di đang vội ra ngoài, hôm nay Hộ bộ Thị lang mời cơm, nếu nương nương muốn mời Tâm Di, phiền nương nương gửi thiệp đến trước, Tâm Di còn sắp xếp thời gian. Mong nương nương thứ lỗi! Mai Lan Trúc Cúc, Đại Hổ, Nhị Hổ, chúng ta đi, đừng để người ta phải đợi.” Nói rồi dẫn đầu đoàn người rời đi, bỏ mặc Dư phi đứng đó.

Dư phi ngây người nhìn theo bóng Tâm Di. Ha! Lễ vật nhận cũng đã nhận rồi, lại bỏ ta lại đây là ý gì chứ?!

Cùng lúc đó, Na Lan phủ cũng đang cân nhắc việc mời tiệc Tâm Di. Na Lan Hoằng vốn muốn mời, ý thì đã rõ mười mươi nhưng bị Na Lan Đức Duật phản đối kịch liệt, lý do: các vị a ca mời cô ta vì muốn biết nội dung di chiếu, quan lại trong triều mời đương nhiên đều có mục đích riêng, chúng ta chẳng có chuyện gì cần nhờ vả cô ta nên cần quái gì phải mời.

Tuy Na Lan Hoằng thấy con trai nói cũng có lý, nhưng người khác đều mời mỗi nhà mình là không, sợ Tâm Di phật ý lại nghĩ này nghĩ nọ. Cha con tranh luận đương đến hồi gay cấn thì Tiết Ngôn đến. Ông này tìm bạn già Na Lan cũng chính vì chuyện đó, đương nhiên còn có ba chị em.

Thu Yến làm cái đuôi theo sau.

Na Lan Đức Duật thấy Sở Cầm và Hồng Dao còn chấp nhận được, độc mỗi Thu Yến là anh tuyệt đối không muốn dính dáng, tính kiêu kỳ ngạo mạn của vị tiểu thư này thực khiến anh đau đầu nhưng giờ có muốn lỉnh cũng chẳng kịp.

“Na Lan huynh, huynh mau giúp tôi quyết định đi!” Tiết Ngôn vừa vào đã oang oang.

“Văn Hầu, tôi cũng muốn huynh cho ý kiến đây!”

Nghe Na Lan Hoằng nói vậy, Tiết Ngôn liền hỏi: “Huynh có việc gì? Không phải là chuyện mời Tâm Di cách cách đấy chứ?”

“Không sai!”

“A mã, Tiết đại nhân, con nghĩ chúng ta không cần thiết phải theo đuôi người khác, chẳng khác nào tự làm xấu mặt mình, hoàng thượng cũng không vì chúng ta có mời cô ta hay không mà phân biệt đối xử.” Ngừng lại một lúc, Na Lan Đức Duật nói tiếp: “Dù ai là hoàng đế, chúng ta cứ tận tâm tận lực với công việc của mình là được.”

“Na Lan công tử nói có lý!” Sở Cầm tán đồng.

“Mời thì có sao, đằng nào thì người ta cũng đều mời cả.” Đây là ý kiến của Thu Yến.

“Muốn mời mọi người đi mà mời, đến lúc đó con không tiếp đâu đấy! Nói thật con chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về cô ta, bảo con theo sau nói những lời cô ta thích nghe, nằm mơ!” Na Lan Đức Duật nói xong đứng dậy bỏ ra ngoài.

Na Lan Hoằng cau mày: “Duật nhi, con không thể ở lại tiếp sư tỷ muội Thu Yến một lúc chắc.”

“A mã, Đỗ Thành Á bệnh ba ngày nay, con trực thế cậu ta ba ngày, mệt chết được, giờ con chỉ muốn ngủ một giấc!” Không phải Na Lan Đức Duật kiếm cớ, anh quả thực cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tuy võ công của Na Lan ít ai sánh kịp nhưng anh không phải mình đồng da sắt, đòi anh ép mình tiếp chuyện ba vị tiểu thư này, lúc này e còn khó hơn hái sao trên trời.

Tâm Di ngày ngày dự yến, cứ đi là có quà đem về, lần nào Tâm Di cũng nói cứ tạm để đấy hẵng, chừng nào rảnh rỗi xếp sau, bọn Tiểu Trúc Tử chẳng dám tự ý động vào thành ra trong phòng đâu đâu cũng thấy hộp to hộp nhỏ chất đống.

Cuối cùng thì tối nay cũng không có tiệc tùng gì, Tâm Di mới định sắp xếp lại, nếu còn để mặc đó e đến chỗ ngủ cũng thành vấn đề, trách chỉ trách bản thân, trước nay quen thói tiện đâu quăng đấy, thói xấu này theo Tâm Di đến tận Thanh triều. Dọn dẹp một hồi Tâm Di bắt đầu cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, đành kêu “đàn em” vào giúp.

Sáu người đầu tắt mặt tối, tay chân muốn loạn cào cào lao vào phân loại đủ thứ quà cáp, cứ được một lúc là Tiểu Mai Tử cất tiếng hỏi: “Cách cách, những thứ này cất đâu ạ?”… lúc sau, Tiểu Cát Tử lại nói: “Cách cách, trong tủ hết chỗ để rồi.”

Tâm Di ngồi nhìn bọn họ chạy qua chạy lại xếp xếp dọn dọn, nhìn thôi cũng đủ chóng mặt: “Thôi, ngừng, ngừng lại cả đi, đừng dọn nữa.” Tâm Di ngăn bọn họ lại.

Sáu người dừng tay, không hiểu Tâm Di định làm gì.

“Sao thế cách cách?” Tiểu Cát Tử hỏi.

“Ngoài những thứ hoàng thượng ban tặng và số tranh chữ này, cả thứ này, này nữa…” Tâm Di chỉ vào mấy chiếc rương nói, “Còn lại các ngươi thích gì cứ lấy tự nhiên.”

“Cách cách, đây đều là quà của các vị nương nương, phúc tấn và vương công đại thần tặng cách cách.” Tiểu Mai Tử nói.

“Đã tặng ta rồi thì là của ta, ta muốn làm gì chả được, đừng khách sáo, thích gì cứ lấy.” Tâm Di không buồn để tâm…

Tiểu Trúc Tử nhảy cẫng lên vì vui sướng: “Cách cách, thật có thể lấy được?”

“Ta nói được là được, ta ra Ngự hoa viên đi dạo một vòng, các ngươi từ từ lựa, đừng tranh nhau sứt đầu mẻ trán là được.” Nói rồi Tâm Di mở cửa đi ra ngoài.

Tâm Di sợ có mặt mình ở đó bọn họ ngại không dám lấy. Vừa bước đến cửa sân đã nghe thấy trong phòng vọng ra một chuỗi tiếng “binh binh bốp bốp” và tiếng người la hét như có bạo động.

Tâm Di lắc đầu, đưa tay bịt tai,chân không dừng bước,vừa đi vừa tự nhủ: “Không phải đánh nhau vỡ đầu thật chứ! Nếu thế thì là tội lỗi của mình hết.”

Sau hai tiếng đồng hồ lượn Ngự hoa viên, về đến phòng, mắt Tâm Di thiếu nước rớt khỏi tròng.

Phòng bừa như bãi rác thì thôi không đề cập nhiều làm gì, hướng ống kính vào sáu “chiến sĩ”: mắt phải của Nhị Hổ và mắt trái của Tiểu Trúc Tử đều thâm tím, không khác mắt gấu trúc là mấy; mũi Tiểu Lam Tử sưng vù; bím tóc của Đại Hổ bị giật tung, rối nùi; hai cô gái còn lại cũng chẳng thoát khỏi… số phận đưa đẩy, Tiểu Mai Tử không biết mất đâu một chiếc hài, ống tay áo của Tiểu Cát Tử thì bị kéo rách.

Tâm Di nhìn bọn họ một hồi mới lên tiếng: “Đã dặn các ngươi đừng tranh giành nhau rồi, coi coi, người nào người nấy trông có ra gì, xem ngày mai các ngươi làm sao chường mặt ra ngoài?!”

Tiểu Trúc Tử ra vẻ tủi thân,đáp: “Huynh đệ bọn họ họp lại bắt nạt nô tài.”

Tiểu Trúc Tử ít tuổi nhất, thường ngày hay bám riết lấy Tâm Di, hỏi này hỏi nọ, bản thân Tâm Di cũng thích sự lém lỉnh, tinh ranh của cậu nhóc này, coi Tiểu Trúc Tử như em trai, hết lòng bênh vực… thế nên quay sang trách huynh đệ nhà Hổ, “Hai ngươi cũng thật là, Tiểu Trúc Tử nhỏ nhất, nhường nhịn chút thì có sao!”

“May mà hắn nhỏ, chứ lớn tí nữa chắc huynh đệ thuộc hạ đánh không lại, theo thuộc hạ, Tiểu Trúc Tử nên gọi là Tiểu Hổ Tử mới đúng, biết cắn cả người ta, cách cách xem!” Đại Hổ vừa nói vừa giơ tay trái ra, trên cánh tay hằn rõ vết răng.

“Tiểu Trúc Tử, sao ngươi cắn Đại Hổ?” Tâm Di quay đầu hỏi Tiểu Trúc Tử.

“Hắn nắm tóc nô tài.”

Đại Hổ đáp trả ngay: “Nó đánh em thuộc hạ.”

“Nhị Hổ cướp đồ của nô tài trước.” Tiểu Trúc Tử còn lâu mới chịu!

Tâm Di bắt đầu bực mình: “Hắn cướp gì của ngươi?”

“Một chiếc bát bạc.”

“Thuộc hạ cầm lên trước.” Nhị Hổ cũng không chịu thiệt.

“Các ngươi đợi đây!” Tâm Di quay người đi vào phòng trong, chẳng ai biết cô đi làm gì, vài phút sau Tâm Di cầm một tấm gương nhỏ bước ra, tấm gương này cô mang theo từ thế kỷ XXI, Tâm Di chìa gương cho Nhị Hổ, hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”

Nhị Hổ nhìn vào gương, nói: “Thấy bản thân mình.”

Tâm Di lại đưa gương cho Tiểu Trúc Tử xem: “Còn ngươi?”

Tiểu Trúc Tử nhìn lướt qua, trả lời: “Thấy bản thân mình.”

“Tốt, đợi chút!” Tâm Di dùng một con dao nhỏ cào lớp thủy ngân đằng sau gương, cào sạch rồi mới đưa gương cho Nhị Hổ, “Nhìn lại xem, giờ ngươi thấy gì?”

Lúc này gương đã trở thành tấm kính, Nhị Hổ cầm lấy, nhìn vào “gương” đáp: “Thấy anh trai, Tiểu Lam Tử, Tiểu Trúc Tử, Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử và cả cách cách nữa.”

“Trong tay ngươi bây giờ không còn là ‘gương’ mà là ‘kính’, điểm khác biệt giữa gương và kính là lớp bạc mỏng bôi ở mặt sau, nhưng chính chút bạc ít ỏi này lại khiến các ngươi chỉ nhìn thấy bản thân mình, không nhìn thấy người khác.”

Nghe Tâm Di nói vậy, sáu người đều lặng thinh, cúi gằm đầu.