Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 32: Mau tìm tiểu thần tiên cứu mạng

Trong sơn động, Tâm Di nhẹ nhàng hỏi: “Đây là lần thứ mấy anh cứu tôi rồi?”

“Không nhớ nữa.”

“Vì sao lần nào anh cũng xuất hiện đúng lúc thế?” Tâm Di lại hỏi.

“Tôi cũng không rõ, có người rơi xuống núi lẽ nào thấy chết không cứu, chẳng ngờ lại là cô, liệu đây có phải là duyên phận không nhỉ?” Trong ánh mắt Na Lan Đức Duật chan chứa tình cảm.

Tâm Di né tránh ánh mắt anh, cô chợt nhớ đến bọn Đại Hổ: “Hỏng rồi, tôi rơi xuống núi, không biết bọn họ lo lắng cỡ nào.” Nói rồi hấp tấp bước ra ngoài.

“Cô định đi đâu?”

“Tôi về nhà!”

“Trời tối rồi mà tuyết lại đang rơi, đường núi gập ghềnh thế này cô làm sao đi?” Na Lan Đức Duật hỏi.

Tâm Di đứng ở cửa hang nhìn ra ngoài, chỉ thấy hoa tuyết bay đầy trời, từng bông tuyết lớn lặng lẽ bay xuống mặt đất, tiếp nối nhau không dứt, hoa tuyết nhiều đến nỗi bầu trời chẳng tìm thấy kẽ hở, dường như ông trời muốn lấp đầy mọi không gian chia cách trời đất. Cô ngoảnh đầu nói với Na Lan Đức Duật: “Anh dùng khinh công đưa tôi lên lần nữa được không? Nếu tối nay tôi không về, ở nhà… ở nhà đừng mong được thanh bình.”

“Cũng đành chịu, vì cứu cô, ban nãy tôi bay từ ngọn núi khác đến, hao cạn nội lực, trong điều kiện thời tiết và đường núi này mình tôi còn khó về chứ chưa nói dẫn theo cô.” Chẳng phải Na Lan Đức Duật cố tình tìm lí do thoái thác, thực tế, khoảng cách giữa hai ngọn núi khá lớn, lại từ trên đỉnh núi hộc tốc chạy xuống, giữa đường cũng chẳng có chỗ nào để mượn lực, xuống đến chân núi liền cảm thấy đan điền trống không, cơ thể mệt nhoài.

“Thảm rồi, thảm rồi, phen này thảm thật rồi.” Tâm Di nghĩ mà phát lo.

“Tệ đến thế sao?”

“Tôi không nói tôi, người gặp phiền phức là bọn họ.”

“Để lạc mất cô bọn họ phải chịu phạt.”

“Chịu phạt thôi còn là may, không cẩn thận, đến đầu cũng chẳng giữ được ấy chứ.” Tâm Di không dám tưởng tượng Khang Hy nổi giận lôi đình thì sẽ thế nào.

“Làm gì nghiêm trọng đến mức đó, Ung vương gia tuy mang tiếng ‘lãnh diện’ nhưng cũng đâu đến nỗi…” Na Lan Đức Duật làm bộ chặt đầu.

“Anh không hiểu đâu.” Tâm Di vô phương giải thích với Na Lan Đức Duật.

“Có sốt ruột cũng chẳng làm gì được, cửa động gió to, cô cứ vào trong này đã, tôi cũng cần phải vận công điều khí.” Nói rồi Na Lan Đức Duật tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống.

“Thật xin lỗi, tôi hại anh đến nông nỗi này, anh không sao chứ?”

“Chẳng phải việc nghiêm trọng, cô đừng lo.” Dứt lời Na Lan Đức Duật nhắm mắt tập trung vận khí.

Tuy không hiểu võ công nhưng ít nhiều cũng từng xem phim võ hiệp, Tâm Di biết lúc này Na Lan Đức Duật cần yên tĩnh tuyệt đối nên không dám làm phiền anh, cô ngồi ở một góc động, lặng lẽ quan sát Na Lan.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chúng ta không nói Na Lan Đức Duật điều khí thế nào, cũng không nói bọn Đại Hổ tìm kiếm Tâm Di ra sao mà nói tình hình trong cung.

Tiểu Cát Tử và Tiểu Mai Tử vốn nghĩ bọn Tâm Di thể nào cũng về trước bữa tối, dù gì bây giờ là mùa đông, trời tối sớm, nhưng đợi hoài đợi mãi, đợi đến tận hoàng hôn rồi mà vẫn chẳng thấy Tâm Di về.

Ở đây xen ngang chút, cách tính giờ ngày xưa không giống chúng ta ngày nay, người xưa gọi khoảng thời gian từ 3 – 5 giờ là bô thời, 5 – 7 giờ là nhật nhập, 7 – 9 giờ là hoàng hôn, 9 – 11 giờ là nhân định. Chẳng phải có câu: “Nguyệt thượng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu” hay sao, hoàng hôn ở đây chính là 7 – 9 giờ tối.

Thôi, không nói xa xôi nữa, chúng ta cùng quay trở lại Di Uyển – nơi bọn Tiểu Mai Tử đương sốt ruột chờ Tâm Di. “Tiểu Cát Tử, muộn thế này rồi sao cách cách vẫn chưa về nhỉ?” Tiểu Mai Tử đã đứng ngóng ở cửa khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tâm Di.

Tiểu Lam Tử cũng lo lắng hết sức, đứng ngồi không yên, bèn nói: “Tôi ra cửa cung ngóng xem!”

“Cũng được, che ô đi!” Tiểu Cát Tử lại quay sang nói với Tiểu Mai Tử: “Tuyết rơi lớn thế này thật đáng lo. Mai Tử, mắt tỷ nãy giờ cứ máy hoài, chắc không xảy ra chuyện gì chứ.”

“Cách cách sao xảy ra chuyện gì được, nhưng…nói thật trong lòng muội cũng thấp thỏm.”

Ở đây đương nóng ruột, bên kia cũng có người lo sốt vó. Ai vậy? Đám a ca! Vì lẽ gì? Khang Hy bệnh, mà bệnh lại chẳng nhẹ chút nào.

Tẩm cung của Khang Hy lúc này đương loạn cào cào, chen chúc những người là người, a ca, thái y, cung nữ, thái giám đủ cả. Khang Hy đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Lý Đức Toàn ở bên cạnh chăm sóc.

Thái y đương bu quanh bàn hạ thấp giọng thảo luận điều gì. Mấy vị a ca, có người sốt ruột đi qua đi lại, có người im lặng ngồi trên ghế, chốc chốc lại liếc Khang Hy một cái, người thì nhìn đám thái y, mất kiên nhẫn ra mặt.

“Thái y, rốt cuộc thế nào, đã nghĩ được ra cách chữa trị chưa?” Đợi đến mức không còn có thể kiên nhẫn nổi, Dận Chân cất tiếng hỏi.

“Bẩm chư vị vương gia, a ca, chúng thần đang thương thảo.” Thái y trả lời.

Thập a ca vốn nóng tính, nghe thế đương nhiên chẳng để yên: “Thương thảo thương thảo, các ngươi chỉ biết mỗi thương thảo.”

“Các ngươi đã thương thảo cả giờ rồi, từ qua đến nay thuốc uống không ít, tại sao hoàng thượng vẫn không hạ sốt?” Bát a ca Dận Tự cũng phát cáu.

Thái y vội nhận tội, đảm bảo ngay: “Các vị vương gia bớt giận, chúng thần nhất định nghĩ ra cách chữa trị.”

Dận Chân lạnh lùng nói: “Tốt nhất là thế, nếu không đừng hòng đầu các ngươi còn giữ được trên cần cổ.”

Một giờ nữa lại trôi qua, thái y rốt cuộc cũng thảo luận ra kết quả, tự khắc có thái giám cầm đơn đi bốc thuốc, chúng ta không cần kể lể nhiều làm gì. Thuốc bê lên, Lý Đức Toàn thận trọng đỡ Khang Hy dậy, đút Khang Hy uống từng thìa thuốc một.

Khang Hy uống được vài thìa thuốc đột nhiên muốn nôn, tiểu thái giám vội vàng bê ống nhổ đến, nhưng Khang Hy chỉ nôn khan vài cái. Khang Hy yếu ớt phẩy tay tỏ ý không muốn uống nữa, Lý Đức Toàn bèn đỡ Khang Hy nằm xuống.

Lý Đức Toàn nhìn sắc mặt ảm đạm, thiếu sức sống của Khang Hy, lo lắng nói với chúng a ca: “Vạn tuế gia đã nôn mấy lần rồi, giờ chẳng còn gì để nôn ra nữa, các vị vương gia, chắc phải mau mau nghĩ cách gì thôi, hoàng thượng tuổi cao, cứ giày vò thế này e khó chịu nổi.”

Dận Chân trừng mắt nhìn thái y: “Thang thuốc này còn không có tác dụng là tất cả các ngươi dọn đến Đại Lí tự mà ở!”

Chính lúc đó, chợt nghe thấy Khang Hy mơ mơ hồ hồ gọi: “Tâm Di…”

Dận Chân nghe không rõ, vội hỏi Lý Đức Toàn: “Hoàng thượng nói gì thế?”

Lý Đức Toàn đến bên giường Khang Hy, khẽ hỏi: “Vạn tuế gia, người vừa nói gì ạ?”

Tiếng Khang Hy nhỏ như tiếng muỗi bay: “Tâm Di… Tâm Di…” nhưng Lý Đức Toàn vẫn nghe rõ, lập tức nói với Dận Chân: “Vương gia, vạn tuế gia gọi tên Tâm Di cách cách!”

Mắt Dận Chân bỗng sáng rực, âu lo tan biến: “Phải rồi, sao lại quên mất tiểu thần tiên này nhỉ! Mau, mau đi mời Tâm Di cách cách đến.”

“Vâng, nô tài lập tức đi ngay!” Lý Đức Toàn co giò chạy ra ngoài.

Trong Di Uyển, Tiểu Cát Tử đứng ngồi không yên, lòng cứ thấp thỏm mãi: “Tuyết càng rơi càng lớn mà sao bọn họ vẫn chưa về nhỉ? Thật lo chết đi được!”

Tiểu Mai Tử cũng vô cùng sốt ruột, lên tiếng an ủi Tiểu Cát Tử cũng là tự an ủi mình: “Tỷ đừng lo, chẳng phải Tiểu Lam Tử ra cửa cung chờ rồi sao, nói không chừng lúc nữa là bọn họ về thôi.” nói rồi lại đưa mắt ngó ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên Tiểu Mai Tử mừng rỡ gọi Tiểu Cát Tử, “Về rồi, về rồi, bọn họ về rồi!”

Nghe thế Tiểu Cát Tử vội chạy ra mở cửa.

Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Lam Tử mang theo gió lạnh bước vào phòng.

“Cuối cùng cũng về, thật khiến người khác lo chết được!” Tiểu Cát Tử vừa nói vừa nhìn mấy người bọn họ một lượt, phát hiện không có Tâm Di, ngạc nhiên hỏi: “Cách cách đâu? Sao không thấy cách cách?”

Bốn người chỉ nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng.

Tiểu Mai Tử xông đến, túm lấy Tiểu Trúc Tử tra hỏi: “Nói đi chứ, ngươi câm rồi sao, cách cách đi đâu rồi?”

Tiểu Trúc Tử mặt cúi gằm, không thốt ra tiếng.

“Các người để lạc mất cách cách rồi phải không?” Giọng Tiểu Cát Tử nghe như sắp khóc.

Đại Hổ mặt buồn rười rượi nói: “Cách cách… cách cách rơi xuống núi rồi.”

“Sao?” Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Vậy các người quay về làm gì, còn không mau đi tìm.” Tiểu Cát Tử thật muốn đạp mấy tên này ra khỏi cửa.

“Bọn tôi tìm rồi, nhưng tuyết rơi nhiều, trời lại tối, không tìm tiếp được. Nghĩ ở nhà nhất định nóng ruột mới vội về báo tin, mọi người cùng bàn xem nên làm thế nào.” Ý kiến của Nhị Hổ rất thực tế.

Sáu người ngồi xuống bên bàn, đăm chiêu lo lắng nhìn nhau.

“Giấu, cứ giấu trước rồi tính.” Tiểu Mai Tử ngồi thần ra nửa ngày trời mới thốt lên được một câu.

“Giấu được bao lâu, nhỡ hoàng thượng muốn gặp cách cách…” Tiểu Cát Tử suy nghĩ có phần thấu đáo hơn Tiểu Mai Tử.

“Hôm nay muộn rồi, hoàng thượng chắc không tìm cách cách đâu. Ngày mai trời vừa sáng, mấy người lập tức đi tìm lại lần nữa. Nếu hoàng thượng muốn gặp cách cách thì chúng ta cứ nói cách cách ra ngoài cung rồi.” Tiểu Mai Tử dùng kế hoãn binh.

“Được không đấy?” Đến Tiểu Lam Tử cũng thấy cách này không ổn, “Cách cách mà bình an vô sự thì chẳng sao, lỡ xảy ra chuyện gì thật…”

Tiểu Cát Tử tiếp: “Lỡ xảy ra chuyện gì thật, toàn thể Di Uyển trên dưới cầm chắc mất mạng.”

Đúng là sợ cái gì y như rằng cái đó tìm đến. Đương lúc sáu người ngồi quanh bàn mặt buồn rười rượi trơ mắt nhìn nhau, từ ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập khiến cả bọn giật nảy mình.

Tiểu Cát Tử cố làm ra vẻ trấn tĩnh: “Đừng hoảng, đừng hoảng, để tôi ra mở cửa.”

Cửa mở ra, Lý Đức Toàn vừa bước vào liền trách: “Sao lâu thế mới ra mở cửa, đang làm gì vậy hả?”

“Lý công công, mời ngồi, ngoài trời lạnh, nô tì rót chén trà công công uống cho ấm người.” Tiểu Cát Tử thấy Lý Đức Toàn đến vào giờ này ắt là có chuyện gì đây, trong lòng chỉ biết cầu thần khấn phật: “Làm ơn làm phước đừng đến tìm cách cách!”

Chỉ nghe Lý Đức Toàn nói: “Aiya, không cần đâu, ta vội đến toát mồ hôi đây này! Cách cách ngủ rồi à?”

Tiểu Mai Tử hỏi mà lòng cứ nơm nớp: “Muộn thế này rồi vạn tuế gia còn tìm cách cách ư?”

Lý Đức Toàn vẫn chưa phát giác ra vấn đề, nói: “Hoàng thượng bệnh, thuốc của thái y không có tác dụng, các vị vương gia đều phát cáu lên rồi, Ung vương gia nói cách cách tài cán hơn người, sai ta đến mời cách cách qua xem xem thế nào. Ai, còn ngây ra đó làm gì, không mau đi hầu cách cách dậy!”

Sáu người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lý Đức Toàn khiến ông này không khỏi giật mình: “Ai… Này là ý gì?”

Tiểu Mai Tử đành khai thật: “Lý công công, cách cách… cách cách không có ở đây.”

“Không ở đây? Giờ này còn có thể đi đâu chứ?”

Cả bọn đều lặng thinh không đáp.

“Nói đi chứ!” Linh cảm mách bảo Lý Đức Toàn: có chuyện chẳng lành.

“Bọn nô tì cũng không biết.” Tiểu Mai Tử thổn thức nói.

“Lý công công, ngài nghĩ cách cứu bọn nô tài với!” Tiểu Trúc Tử thường ngày mạnh mồm nhất, mà giờ nhuệ khí cũng bay sạch.

Tim Lý Đức Toàn thiếu nước “xồ” khỏi lồng ngực, “Xảy ra chuyện rồi!” Lúc này cần nhất là làm rõ tình hình, bèn nói: “Đứng dậy, đứng dậy trước đã, mau nói thật với ta, mấy người các ngươi lại gây ra tai vạ gì rồi?”

Tiểu Trúc Tử vừa khóc vừa kể: “Buổi chiều nô tài và Đại Hổ, Nhị Hổ tháp tùng cách cách lên núi ngắm tuyết, cách cách không cẩn thận rơi xuống núi, bọn nô tài xuống chân núi tìm nhưng không thấy.”

Lý Đức Toàn nghe xong mặt trắng bệnh: “A… Đồ chết dịch, chuyện lớn thế này lại giấu nhẹm đi không báo, các ngươi, các ngươi có mấy cái đầu hả?”

Tiểu Lam Tử cũng khổ sở van nài: “Lý công công, nô tài cầu xin ngài, mau nghĩ cách gì đi.”

Lý Đức Toàn vung tay phó mặc: “Ta có cách gì chứ, chỗ hoàng thượng còn đang đợi cứu mạng kìa!”

“Thế lại càng không thể để hoàng thượng biết, lúc này tuyệt đối không được thêm dầu vào lửa.” Tiểu Cát Tử nói.

“Dù giấu được hoàng thượng nhưng ta làm thế nào phục mệnh các vị vương gia chứ? Ôi giời ơi, hoàng thượng bệnh nặng, cách cách không rõ sống chết ra sao, chuyện này chưa hết chuyện khác họa vào, giờ hay rồi, ngự thiện phòng, thái y viện, Di Uyển lôi ra chém tuốt, một nhát xong.” Lý Đức Toàn cũng chẳng biết nên làm thế nào mới phải.

Bên này như ngồi trên đống lửa, sơn động bên kia thì sao?

Na Lan Đức Duật vận công một hồi cảm thấy thể lực hồi phục được ít nhiều, mở mắt ra thấy Tâm Di ôm chặt lấy người, co ro trong góc.

“Lạnh lắm phải không? Tôi đi tìm ít củi khô về nhóm lửa sưởi cho ấm.” Na Lan Đức Duật nói rồi đứng dậy bước ra cửa động.

“Không được đi, tối tăm thế này, dù anh có nhặt về tôi cũng chẳng cảm ơn anh đâu.” Nghe có vẻ như Tâm Di trái khoáy, kỳ thực cô sợ Na Lan gặp phải chuyện gì.

Na Lan Đức Duật không nghe ra mới lạ, trái tim run lên vì vui sướng, anh dịu dàng trìu mến nhìn Tâm Di.

Tâm Di thấy mình lỡ lời, vội giải thích: “Ý tôi là tuyết rơi lớn thế này lấy đâu ra củi khô cho anh nhặt.”

Na Lan Đức Duật bước đến bên cô, lặng lẽ cởi áo khoác lông mặc trên mình xuống, khoác lên vai Tâm Di.

Tâm Di bỗng cảm thấy ấm áp hẳn lên, nhưng khi gió lạnh thổi vào, thấy Na Lan Đức Duật hơi run rẩy vội hỏi: “Anh không lạnh ư?”

“Tôi có võ công hộ thân, cô thì chịu rồi.” Na Lan Đức Duật nói như đó chỉ là chuyện vặt.

“Võ công của anh có tốt mấy cũng không phải mình đồng da sắt.” Giọng Tâm Di nghe thật dịu, pha chút xót xa, không nỡ. Cô kéo Na Lan Đức Duật ngồi xuống bên cạnh, đem áo khoác của anh đắp lên chân hai người, lại dùng áo khoác lông tử điêu của mình phủ lên thân mình và Na Lan, “Thế này là không lạnh nữa.”

Nhưng áo khoác của Tâm Di khá nhỏ, không sao trùm kín được cả hai.

Kéo lên kéo xuống một hồi, cuối cùng Na Lan Đức Duật lấy hết cam đảm ôm Tâm Di vào lòng, áo khoác lông tử điêu quấn chặt lấy hai người.

“Mạo phạm tiểu thư!”

“Trước đây không lâu còn ngủ chung một giường, bây giờ lại làm ra vẻ đạo mạo.” Tâm Di trêu.

“Lần trước là bất đắc dĩ.”

“Thế còn hôm nay?”

Na Lan Đức Duật không đáp, chỉ ôm chặt lấy Tâm Di, tham lam hít thở mùi hương trên người cô.

Tâm Di ngoan ngoãn ngồi trong lòng Na Lan Đức Duật, tựa người lên ngực anh, tuy cách lớp áo khá dầy nhưng cô vẫn cảm thấy cơ bắp rắn chắc của anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh và đều đặn, mùi vị của người đàn ông trưởng thành vây lấy cô…hồi lâu, Tâm Di mới lên tiếng: “Chúng ta có thể tính là đã ‘gần gũi’ (1) chưa? Lễ nghi của người Hán quy định nam nữ không được thân mật thế này, nếu không, nếu không…” Cô thật không tiện nói tiếp.

“Nếu không thì sao, nếu không nàng phải gả cho ta?! Lễ nghi của người Hán quá gò bó, cứng nhắc, có những việc nên tùy cơ ứng biến. Đừng nghĩ chuyện này nữa được không, ta hỏi nàng, có thật nàng là người của Ung vương phủ?” Thân phận Tâm Di luôn là dấu hỏi lớn canh cánh trong lòng Na Lan Đức Duật.

“Anh nghĩ sao?”

“Nàng như một câu đố, khiến người khác đoán không thấu.”

“Từ từ rồi sẽ đoán ra thôi.”

“Nàng, nàng đã đính hôn chưa?” Na Lan Đức Duật đột nhiên hỏi.

Tâm Di ngẩng mặt lên khỏi áo khoác tử điêu: “Tự dưng hỏi chuyện này làm gì?”

“Ta muốn biết mình có còn tư cách giải đố hay không?”

Tâm Di cụp mắt xuống: “Câu đố này quá khó, chẳng ai dám giải.”

“Khó mấy thì cũng có đáp án.”

“Chàng muốn đoán thì cứ đoán đi, chỉ e biết được đáp án, chàng sẽ thấy câu đố này chẳng có ý nghĩa gì, đến lúc đó hồi tưởng lại quá trình giải đố, e chỉ còn lại đau khổ.”

“Ta không hiểu.” Lúc này Na Lan Đức Duật không hiểu hàm ý trong lời nói của Tâm Di, nhưng sau này, khi hồi tưởng lại, anh mới hiểu hóa ra Tâm Di đã sớm dự đoán được kết cục của họ.

“Sau này chàng sẽ hiểu.” Tâm Di chuyển đề tài, “Nói chuyện của anh đi, người đứng đầu tam đại thần tượng kinh thành vì sao vẫn chưa thành thân, đừng nên đòi hỏi quá cao!”

Na Lan Đức Duật cười nói: “Không phải ta cao ngạo, mà vì tình cảm chưa có nơi gửi gắm, thà thiếu hơn thừa (2).”

“Đồng ý, biển người mênh mông, muốn tìm người tâm đầu ý hợp với mình thật không dễ.”

“Ta tin mình sẽ tìm thấy, hơn nữa…” Na Lan Đức Duật cúi đầu thâm tình nhìn Tâm Di: “Ta đã tìm thấy rồi.” Anh từ từ cúi đầu xuống, trước mắt Tâm Di thoắt là Na Lan Đức Duật, thoắt lại là Tử Kiện, dần dần, hình ảnh hai người trùng lên nhau, cô bất giác quên đi thực tại, từ từ nhắm mắt lại.

Làn môi đỏ hồng, mềm mại như cánh hoa đọng sương buổi bình minh ấy khiến Na Lan Đức Duật không kiềm chế nổi nữa, đặt lên môi Tâm Di một nụ hôn thật sâu… Đây là lần đầu tiên trong đời Na Lan Đức Duật nếm trải vẻ đẹp ngọt ngào và quyến rũ của nữ giới. Tuy trong đêm đông buốt giá nhưng anh cảm thấy vây quanh mình là gió xuân ấm áp, anh đang bước vào thiên đường của tình yêu.

—————

Chú thích:

(1) Nguyên văn “肌肤之亲” (cơ phu chi thân), ý nói sự thân thiết về “da thịt” như động chạm, nắm tay… nắm chân, ôm ấp… Lễ giáo thời phong kiến (chủ yếu là người Hán) quy định con nhà gia giáo nên ít, thậm chí, không nên bước chân ra cửa; nếu lỡ có ‘gần gũi’ với người khác phái thì phải thành thân với người đó và n quy định “quái thai” khác. “Nữ quyền” bị “phớt” triệt để.

(2) Nguyên văn “心无所属, 宁缺勿滥” (tâm vô sở thuộc, ninh khuyết vật lạm), đại ý: trái tim chưa thuộc về ai, thà không có hơn là… lấy đại. Người xưa cưới xin do cha mẹ quyết định, bái đường thành thân rồi mới thấy mặt nhau, chứ đừng nói đến có tình cảm hay không.