Ái Quân

Chương 7: Ái quân 7

Đầu lưỡi dây dưa quấn quýt lẫn nhau, phân thân dễ dàng vào sâu hạ huyệt hơn. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không vội động thân, từ từ để y làm quen, cứ thế dịu dàng hôn, dịu dàng kích tình. Đến cùng, Triệu Tử Đoạn lại là người trầm luân, thắt lưng đong đưa, hạ thân muốn động.

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, mạnh bạo trừu nhập, mỗi tấc mỗi thước nhục thể từ từ nhấm nháp, từ từ khám phá. Hắn trong phương diện này tuyệt đối không thua kém ai, chạm đến đâu, nơi đó của y liền nhuyễn thành nước. Thân thể y hóa dải lụa mềm, rũ rượi hưởng ứng dưới thân hắn, nồng đậm dục vọng.

Dạ vân khuất lấp nguyệt quang, giông tố giữa đêm che kín kinh kỳ.

Hạ vũ!

Mờ sáng, mưa vẫn rả rích rơi trên mái ngói xanh nơi thâm cung, bầu trời xám ngắt, Hoàn Nhan Viên Hạo trở mình tỉnh giấc, hắn kéo thêm chăn dày ủ ấm thân thể người bên cạnh. Dấu ngân hôn nơi xương quai xanh y đỏ đến chói mắt, vừa khiến hắn tự mãn vừa sinh lòng thương tiếc.

Cùng là nam tử, loại ủy khuất đau đớn mà Triệu Tử Đoạn phải đối mặt Hoàn Nhan Viên Hạo cư nhiên hiểu rất rõ. Hơn nữa, đêm qua hắn có chút thiếu kiềm chế, nếu không người luyện võ như y cũng đã chẳng mê man. Hoàn Nhan Viên Hạo vừa choàng áo dợm đứng dậy, liền thấy bàn tay tinh tế khung xương thanh mảnh y lôi kéo.

- Lăng Thần, huynh đi đâu vậy?

Triệu Tử Đoạn huyền mâu vẫn nhắm chặt, có lẽ vì mỏi mệt, Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng y, trên đó còn lưu vết xanh tím lan rộng dễ dàng khiến người khác liên tưởng. Triệu Tử Đoạn có thể thoải mái dùng tự danh gọi hắn như vậy, Hoàn Nhan Viên Hạo âm thầm vui vẻ, điều hắn lo sợ nhất hiện tại, chính là sau đêm nay, y liền đem toàn bộ phủi sạch, coi như không còn can hệ. Một câu này của y, khiến hắn an tâm hơn rất nhiều.

Triệu Tử Đoạn mệt mỏi ngủ đến giữa trưa, tỉnh dậy, Hoàn Nhan Viên Hạo đã lên triều, y cũng chẳng quan tâm, đem thân thể ngâm vào nước ấm bảo dưỡng. Ban đầu chỉ là uống rượu, đến cuối cùng lại phát sinh loại sự tình này, thật làm y đau đầu. Tuy là ơn cứu mạng, nhưng lấy thân báo đáp theo kiểu nữ nhi thường tình lại khiến y có chút mất mặt.

Hoàn Nhan Viên Hạo trên đường quay về vô cùng lo lắng, sợ rằng người đã đi mất, tuy bản thân không hề muốn Triệu Tử Đoạn đơn độc thức giấc, nhưng công vụ đến cuối cùng cũng chẳng thể quẳng ra sau đầu, vừa được hồi cung, hắn liền đi một mạch không ngừng. Sau bức bình phong, truyền ra tiếng nước động thanh thúy, Hoàn Nhan Viên Hạo thở phào nhẹ nhõm, khi hắn bước vào, đã thấy người bên trong chỉnh trang.

Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng lấy huyết bào choàng lên thân thể y:

- Bản Vương đã phân phó thiện phòng chuẩn bị hải sâm dương nhục hầm ích trí nhân, Tử Đoạn có muốn dùng ngay?

Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, huyền mâu mở hờ:

- Cũng rất tốt đi!

Phải nói là cực phẩm, hải sâm, thịt dê, ích trí nhân toàn là phương dược tráng dương.

Hoàn Nhan Viên Hạo thấy y không bài xích, tâm trạng phấn chấn hơn hẳn, chậm rãi lấy khăn mềm lau khô mớ tóc huyền, lại kiên nhẫn giúp y gỡ rối,...sau một hồi vất vả cũng hoàn tất, lại thấy y đang nhàn nhã nếm mỹ thực, hắn hơi cau mày:

- Tử Đoạn, đây là bản Vương hầu hạ ngươi sao?

Triệu Tử Đoạn phiền chán buông bát thâm thúy ánh nhìn:

- Thành Vương điện hạ, ta vì nghĩ cho huynh là một Thân Vương Nhất đẳng, liền nhường huynh ở trên...huynh còn có thể hẹp hòi tính toán như vậy sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo mi gian tối lại, ngồi xuống cạnh y:

- Nơi này chỉ có hai người, đừng xa lạ gọi tước vị bản Vương được không?

Triệu Tử Đoạn tựa tiếu phi tiếu, càng thêm trào phúng, ung dung kiêu ngạo giọng cười:

- Thành Vương điện hạ của ta, ta cứ muốn gọi như vậy đấy!

Hoàn Nhan Viên Hạo đương nhiên không quản được Triệu Tử Đoạn, đành mặc kệ y tự tung tự tác. Dẫu sao y nói cũng không sai, chuyện vừa rồi, người thiệt thòi vẫn là y.

Tháng mười.

Đông phong tràn về, chút se lạnh báo hiệu mùa đông đã đến.

Cổng thành Nam, Hoàn Nhan Viên Hạo chần chừ giáp phục không muốn rời đi, trong u ám lạnh lẽo, hắn thầm trông mong dáng hình thân thuộc khoác huyết y hoa lệ. Chỉ là, giờ hành quân đã điểm, lần này xuất chinh nơi quan ngoại chưa rõ ngày về, hắn cuối cùng chẳng thể thấy được y.

Triệu Tử Đoạn không đến.

Màu huyết phục không hiện ra.