Âm Phu

Chương 22

Edit: Thỏ

Sáng hôm nay, tôi đã gặp phải một chuyện kỳ quái. Ban đầu tôi còn không quan tâm, thế nhưng tình huống ngày càng trở nên quái dị.

Việc này bắt nguồn từ trước lúc tôi dâng hương cho Trần đại thiếu.

Tối qua lão đầu quá chén hơn nửa đêm mới về, bây giờ ngủ say như chết. Tôi cầm chổi chuẩn bị quét sân, lúc quét tới trước cửa thì phát hiện một tên ăn mày đang ngủ ngoài hiên.

Một thân bùn đất, tóc tai bù xù kết thành mảng, giống như đắp miếng khăn bẩn trên đầu. Hai tay giấu vào túi áo, đầu gục xuống không nhìn rõ mặt.

Theo lý thuyết, hiện giờ trời đã sang thu, không khí cũng ngày càng se lạnh. Đêm qua có mưa nhỏ, rơi trên đất ẩm ướt làm bùn nhão. Thế nhưng người này mặc quần áo đơn bạc, lộ ra nửa cẳng chân đen thùi lùi. Hắn mang một đôi giày cỏ bện dây thừng dưới chân.

Hắn lẳng lặng nằm ngoài hiên, ai biết còn sống hay đã chết.

Tôi có phần sợ sệt, đừng bảo là hắn đã ngoẻo nha?

Tôi nhẹ giọng kêu hắn: “Này!”

Người nọ dường như khẽ động, tôi vừa cầm chổi vừa căng thẳng quan sát.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đen đến mức không còn thấy rõ bộ dạng ban đầu, râu ria rậm rạp che hơn nửa khuôn mặt, đôi con ngươi vẩn đục, thất thần. Tôi thấy hắn ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nhắm mắt.

“Này người anh em, anh ổn chứ?”

Hắn không thèm để ý tới tôi.

“Muốn ăn chút gì không?”

Người kia vừa nghe xong lời này, vội vàng mở mắt, biểu cảm vô cùng cấp bách nói muốn liên tục. Hắn duỗi ra hai bàn tay đen thui, móng tay mọc dài đến mức bên trong dính đầy bùn đất.

Tôi nhìn hắn mủi lòng: “Vậy anh chờ xíu, tôi lấy cho anh hai cái bánh bao.”

Thấy tôi quay lại, người kia lập tức đứng lên, hai mắt nhìn đăm đăm vào bánh bao trắng nõn, dường như muốn nhào lên. Tôi vội vàng đưa ngay, hắn cầm bánh bao ăn như hùm như sói.

“Anh ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.” Tôi đặt chén nước bên cạnh hắn, sợ hắn ăn mắc nghẹn rồi ngã ngang thì xui.

Một lúc sau, hai cái bánh bao đã mất tiêu.

“Này cậu em, có thể cho tôi thêm hai cái nữa chứ?” Người kia nhe ra hàm răng trắng tươi cười.

Cả người tôi run lên: “Bánh bao hết rồi nhưng còn dư bát cháo, anh húp không?”

“Húp! Cậu em đúng là tâm địa bồ tát, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Tôi nhoẻn miệng cười: “Ai biết sống được tới đó hay không, đồ ăn cũng không phải thứ xa xỉ gì, trước tiên anh vô trong rửa tay đi đã.”

Người kia theo sau tôi đi vào sân.

Tôi múc nước từ giếng lên, đưa cho hắn rửa. Ai ngờ hắn vội vã xua tay: “Khỏi cần, khỏi cần.”

“Rửa sạch mới dễ chịu chứ.” Tôi cười, còn cho rằng hắn sợ phiền phức.

Người kia lắc đầu: “Tôi bị truy đuổi, rửa sạch sẽ bị lộ diện.”

A! Hình như là trốn nợ nên mới lâm vào tình cảnh này. Tôi cũng không nhiều lời, đi vô bếp đổ hết cháo vào bát rồi bưng ra. Hắn vừa thấy bèn vội vàng cầm lấy, tiện tay bỏ đồ ăn thừa vào trong bát cháo, cứ như vậy khò khè trút hết vào bụng. Tôi đứng bên cạnh nhìn rồi cảm thán, hiếu kỳ hỏi một câu: “Người anh em, anh gặp chuyện gì mà trốn chui trốn nhủi? Chẳng lẽ thiếu tiền địa ốc của người ta?”

Hắn cơm nước xong, lau miệng, giương mắt trả lời: “Tiền tính là gì, tôi bị người đuổi theo đòi mạng.”

Tôi nghe xong, sửng sốt, ý hắn là sao?

Còn chưa đợi tôi hỏi rõ, đã thấy lão đầu gãi ngực từ trong nhà đi ra.

“Khúc Tiểu Duẫn, mi đưa ai về vậy? Hôi gần chết.”

Tôi nhìn người kia, ngượng ngùng cười.

“Lão dậy làm chi?”

“Thúi quá, không ngủ được.” Lão đầu liếc mắt nhìn gã ăn mày.

Ánh mắt lão bỗng nhiên biến đổi, sắc mặt khó coi. “Hắn là ai?”

Tôi vội trình bày: “Sáng con quét sân thấy hắn ngủ trước cửa, bèn đem chút đồ ăn cho hắn.”

Gã ăn mày nhìn lão cười thảo mai: “Tôi đi ngay đây.”

Lão đầu bước tới bên cạnh hắn, đảo hai vòng, hừ lạnh: “Đi? Ngươi dẫn thứ bẩn thỉu đến đây, hiện tại e là không đi được rồi.”

Người kia nghe xong sắc mặt tái mét, đôi con ngươi vẩn đục tràn đầy lo sợ, giống như bị ai đó thộp lấy cổ mình. Cả người hắn run run, hàm răng va vào nhau cầm cập.

Vậy là sao? Tôi còn chưa hiểu lắm.

“Lão đầu, chuyện gì thế?”

Lão đầu không trả lời, chỉ liếc nhìn ngoài cửa rồi nói: “Đến rồi.”

Còn chưa đợi tôi hỏi han, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Gã ăn xin lập tức kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy đầu mình, toàn thân run bần bật.

Tôi bị phản ứng của hắn làm sợ hết hồn, vội quay sang nhìn sư phụ: “Rốt cuộc là sao?”

Chẳng lẽ ban ngày quỷ cũng tìm tới cửa?

Lão đầu cười lạnh: “Trốn cũng không được, Tiểu Duẫn, ngươi ra mở cửa đi.”

Tôi gật gật đầu, tim đập thình thình bước lên, khẽ hỏi: “Ai gọi đó?”

Liền nghe bên ngoài vang lên âm thanh của một bà lão: “Xin hỏi Đường công tử có bên trong không?”

“Đường công tử?” Tôi sửng sốt quay đầu nhìn gã ăn mày kia.

Gã ăn mày vừa nghe hết lời này, sắc mặt xám ngoét sắp ngất xỉu.

Xem ra hắn ta chính là Đường công tử.

Tôi húng hắng hỏi: “Bà tìm hắn có chuyện chi?”

“Tiểu công tử, nhờ cậu mở cửa một chút, có người nhờ ta đưa cho hắn đồ vật.”

Tôi vội quay xem lão đầu, thấy lão gật gật mới dám vươn tay đẩy cửa ra, sốt sắng nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy một bà già chừng 60 tuổi, tóc điểm muối tiêu cười nheo mắt nhìn tôi: “Tiểu công tử, cám ơn.”

Tôi nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Bà đưa đồ vật cho con đi.”

Bà lão lắc đầu: “Vầy không được, vật này nhân gia căn dặn ta nhất định phải tự tay giao cho Đường công tử.”

“Không! Không! Tôi không cần, bà mau cút!” Gã ăn mày vừa hét vừa lùi về phía sau.

Bà lão nghe thấy giọng nói của hắn ta, thần sắc biến đổi, cười lạnh hai tiếng: “Đường công tử, tìm ra ngươi cũng không khó lắm.” Nói xong cất bước vào cửa, trên tay còn cầm bọc đồ màu trắng.

Bà lão kia tốc độ cực nhanh, tôi còn chưa kịp ngăn bà thì bà đã chạy tới chỗ gã ăn xin ghìm chặt tay hắn.

Tiếng cười bỗng trở nên sắc nhọn, giống như trong cổ họng phát ra âm thanh của một người phụ nữ trẻ tuổi khác, vừa thê thảm lại bi thương: “Đường Duyệt Hòa, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi. Ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát à? Ha ha ha…”

Dưới giọng cười hả hê quái dị của người phụ nữ ấy, gã ăn mày nhắm tịt mắt, sợ đến ngất đi. Tôi vội vàng đưa tay kéo nàng ta, ai ngờ nàng quay đầu lại làm tôi sợ hú hồn chim én. Chỉ thấy tròng mắt vốn màu đen của bà lão nay chỉ còn tròng trắng, nhìn tôi chằm chặp: “Đây là ân oán của hai chúng ta, các ngươi tốt nhất đừng xen vào!”

Không đợi nàng nói xong, sư phụ bèn nhảy ra ngoài, dùng lá bùa dán vào đầu nàng ta. Chỉ nghe nàng hét lên một tiếng, mềm oặt ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự. Mà bọc đồ trắng hếu kia cũng rơi xuống đất.

Tôi sợ đến tim đập lộn xộn, mồ hôi lạnh vã đầy mình.

“Sư phụ, đây là trò mèo gì vậy?”

“Mượn xác mà thôi, sợ cái gì.” Lão đầu liếc mắt nhìn tôi.

“Sao cơ?”

“Ma nữ mượn xác tới cửa trả thù. Người này e là sống không được bao lâu.”