Âm Phu

Chương 9

Edit: Thỏ

Tôi nghe xong, ngây ngẩn cả người. Thở dài trong lòng một tiếng, từ ngày làm minh hôn, Khúc Tiểu Duẫn tôi cớ sao cứ cùng quỷ kết thù.

“Vậy đi nhanh thôi, chỗ này có chút tà khí.” Tôi nhỏ giọng bảo.

Tiểu nha đầu vừa rồi còn bị tôi dọa, nay bỗng dưng hỏi rằng: “Tiểu sư phụ, anh không phải đạo sĩ sao? Chắc chắn anh có thể đối phó với loại quỷ này mà, đúng chứ?”

Đứng trước mặt cô em này, tôi còn thực sự không dám nói mình là một đạo sĩ dỏm, cái gì cũng chịu thua. Rồi tôi nghểnh cổ lên nói: “Điều đó là đương nhiên, sư phụ tôi là Phùng lão đạo cô cũng biết đó, ổng là nhân vật nổi danh mười dặm tám thôn, tuy rằng tôi không lợi hại như ổng nhưng đối phó với loại tiểu quỷ này cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, hôm nay khí trời khá xấu, sẽ ảnh hưởng đến năng lực của tôi. Chi bằng chờ hết mưa tôi lại đến đó xem xét.”

Mạnh miệng nói xong, tôi nhấc chân muốn đi. Ai ngờ cô em kia ngăn tôi lại: “Tiểu sư phụ, đừng đi mà. Anh giúp chúng tôi thu quỷ đi, lão gia chính là bị nàng hại chết!”

Nghe nói vậy, tôi lộ ra nét mặt hoài nghi: “Vì sao cô biết?”

“Là nữ đầu bếp nói cho tôi.” Cô em cuống cuồng tường thuật.

“Nàng nói, có ả đào hát năm năm trước nhảy xuống giếng tự vẫn trong vườn hoa. Lão gia qua đời là do ả đến đòi mạng.”

Tôi nghe xong cười hai tiếng: “Thúy Châu à, mê tín cũng không tốt đâu. Chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”

Ai ngờ sức lực trên tay cô em kia cũng rất lớn, vẫn giữ chặt không cho tôi rời khỏi, thậm chí nàng còn quỳ gối trước mặt tôi: “Tiểu sư phụ, mong anh thương xót giùm, làm ơn đem nữ quỷ đó thu đi, bằng không quản gia sẽ đuổi cổ chúng tôi hết.”

“Tại sao muốn đuổi các cô?” Tôi có chút rối ren.

“Phu nhân nói gia trang này không sạch sẽ, đợi làm xong tang sự lão gia sẽ bán đi, đầy tớ trong nhà đương nhiên cũng bị sa thải. Nhưng nếu anh bắt được nữ quỷ ấy, gia trang này sẽ không phải bán, chúng tôi cũng không cần đi.” Cô em giương đôi mắt ngập nước, to tròn trong veo nhìn tôi khẩn cầu.

Tôi nhất thời không biết làm sao cho đúng.

Tôi hơi lúng túng xoa tay, thầm nghĩ nếu có cách giải quyết sự tình theo hướng không động chạm đến nữ quỷ ấy thì tôi sẽ giúp cho.

“Thúy Châu, tôi…” Lời còn chưa nói hết, trong đầu đã truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Đừng sợ, có ta ở đây.

Tôi nghe xong, trong lòng lộp bộp hai tiếng, Trần đại thiếu thế mà cũng ở đây, nhưng tại sao tôi cảm thấy sợ hơn vậy?

“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ.” Thúy Châu ở bên cạnh nhẹ giọng kêu tôi.

Ta sửng sốt một chút, vội vàng cười gật gật đầu: “Để tôi qua xem thử, nếu bắt không được cô cũng đừng trách tôi.”

Cô em lập tức nín khóc, mỉm cười, vội gật đầu nói: “Cảm tạ tiểu sư phụ, cảm tạ anh.” Sau đó đưa đèn lồng trên tay cho tôi, chỉ chỉ về vườn hoa phía trước. “Chính là cái giếng cũ trong vườn hoa kia, anh đi vào sẽ thấy ngay.”

Nói xong nàng quay người, đương-nhiên-chạy.

Tôi cầm lồng đèn không biết nên đi phía trước hay lùi phía sau.

Bàn tay cầm đèn lồng bỗng dưng bị một bàn tay lạnh như băng nắm chặt: “Đi thôi.” Chất giọng Trần đại thiếu vang lên bên tai, rất nhẹ nhàng, cũng không biết từ đâu truyền tới.

Tôi nuốt nước bọt, chuyển động bước chân, tim đập loạn xạ đi về phía vườn hoa.

Tuy nói đây là vườn hoa nhưng có thể thấy được rất nhiều năm không ai chăm sóc, cỏ dại cao hơn đầu người, bên trong cỏ dại có thể mơ hồ nhìn thấy vài cây hoa nguyệt quế, hoa thược dược còn sống sót nhờ may mắn.

Trần đại thiếu nắm tay tôi, tuy rằng tay y lạnh lẽo nhưng giữa màn đêm như thế cũng tạo cho tôi cảm giác an toàn. Băng qua chặn đường cỏ dại, nương theo ánh sáng của đèn lồng, tôi nhìn thấy một chiếc giếng cạn cách đó không xa.

“Ma nữ đâu?” Tôi thì thào hỏi.

Trần đại thiếu khẽ cười một tiếng: “Em không phải sợ.”

Tôi đành cười, sau đó lặng im.

Tuy rằng nhìn bằng mắt thường không tới, nhưng rõ ràng tôi cảm giác được Trần đại thiếu đã buông lỏng tay tôi, bàn tay lạnh băng lướt qua đôi mắt tôi. “Em xem kìa.”

Vừa dứt lời, tôi bị cảnh tượng đằng trước dọa cho tê cả da đầu, đèn lồng cũng không cầm vững, cứ thế rơi trên mặt đất.

Nơi giếng cạn héo khô có một vóc người con gái thướt tha, nàng vận một bộ áo diễn tàn tạ đỏ thẫm, tóc tai rối bù, một chiếc trâm ngọc được cài lung tung trên tóc. Có thể thấy được cô gái này có dung mạo nhu mì, xinh đẹp, chỉ là hơn nửa gương mặt đã bị rạch hỏng, một con ngươi lồi khỏi hốc mắt, lúc ẩn lúc hiện. Máu vẫn không ngừng chảy nửa bên mặt. Cả người nàng ướt đẫm, giọt nước đọng trên tóc và vạt áo tí tách rơi trên đất.

Tôi suýt thì hét ầm lên nhưng Trần đại thiếu đã chặn mồm tôi lại: “Đừng hét, ả không nhìn thấy em.”

Tôi vội gật đầu, ngay cả thở cũng không dám thở.

Nàng nhắm đôi mắt, xuất hiện trước mặt chúng tôi, ống tay áo đẫm nước không ngừng múa may, trên môi tràn đầy lời ca thảm thiết, nàng hát đủ khiến người khác tê dại da đầu, sởn cả tóc gáy.

“Thiên duyên, giá trung hoài na xử ngôn?

Yêm tiên, bát tàn sinh, trừ vấn thiên.”

*(Tạm dịch: Duyên kiếp đổi dời, còn đâu lời chân thật?

Đắm trong đau khổ, trút bỏ mệnh tàn, chớ hỏi trời xanh.)

Nữ quỷ đứng trước mặt tôi, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, da gà da vịt nổi đầy mình.

“Em muốn tóm ả sao?” Trần đại thiếu dịu dàng hỏi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tôi còn muốn sống thêm hai năm.

“Ừm, vậy chúng ta về nhà thôi.”

Đầu tôi như giã tỏi.

Đèn lồng đã vốn rơi trên mặt đất đã tắt nay lại tự mình bay vào tay tôi, chỉ nghe ‘phù’ một tiếng, tim đèn bên trong rực cháy, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

“Đừng sợ, cùng ta trở về.”

Tôi gật đầu, xoay người, thứ nhìn thấy vẫn là một thân hỉ phục của y. Trần đại thiếu đi trước, dưới cơn mưa, nắm tay tôi từng bước từng bước quay về.

Nữ quỷ phía sau vẫn còn a a a mà hát, máu và nước mắt thấm đẫm, nhưng người đàn ông này lại bình tĩnh đưa tôi rời khỏi chốn hung hiểm kia.

Lúc y dắt tay tôi gần tới tiền viện, tôi bỗng nghe loáng thoáng tiếng người.

“Em tự đi nhé.” Trần đại thiếu thả tay tôi, bóng dáng cũng dần dần mờ nhạt. Trông thấy y muốn biến mất, không biết vì sao tôi giữ tay y lại khiến y kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.

“Anh muốn đi đâu?”

Trần đại thiếu bỗng nhiên nở nụ cười, đôi môi không mở nhưng giọng nói lại lọt vào tai: “Không phải em sợ ta ư?”

Tôi bỗng hối hận vì đã kéo y, nghe y hỏi thế, tôi hơi khó chịu mở mắt: “Kỳ thực cũng không sợ lắm.”

Lời này nếu như lúc trước, đánh chết tôi cũng không phun ra, nhưng giờ phút này chẳng hiểu vì sao nói rất trôi chảy.

Vừa dứt lời, Trần đại thiếu bên kia không đáp lại nữa, tôi ngoảnh mặt nhìn nhưng không thấy y đâu.

Một tên người hầu vội vàng chạy tới: “Tiểu sư phụ, hóa ra cậu ở đây!”

Tôi còn đang tìm xung quanh thân ảnh của Trần đại thiếu, chỉ nghe trong đầu chợt vang lên thanh âm quen thuộc.

Ta vẫn ở bên cạnh em đấy thôi.