Âm Trần Tuyệt

Chương 20

Đồng Vũ Thu thấy đau lòng.

Không có nguyên do, chỉ là trong tim đau đến điên cuồng.

Hắn bắt đầu lo được lo mất, mỗi đêm đều ôm Tứ công tử ngủ, nhưng sẽ luôn bừng tỉnh giữa chừng.

Vì thế, hắn tự giam mình ở thư phòng, một ngày lại một ngày, vẽ đi vẽ lại một bức tranh, nhưng vẽ thế nào cũng vẽ không ra “Liễu Tinh Thần”.

Cách Dao khi nhận bữa tối từ hạ nhân mang vào thư phòng, chỉ thấy Đồng Vũ Thu giữa một biển giấy.

Màu trắng giấy Tuyên Thành vỡ thành từng mảnh nhỏ như bông tuyết, phủ kín toàn bộ thư phòng, giống như tuyết đọng, mai táng mặt đất đầy bụi bặm.

“Thiếu gia, đừng như vậy nữa” Cách Dao nhìn từng trang giấy rơi xuống, trong lòng cũng rất khổ sở “Dùng bữa đi ”

Đồng Vũ Thu không thèm nhìn y, lại một lần nữa trải thêm trang giấy, nâng bút, cực kỳ chuyên chú nhập thần, không bao lâu, một khuôn mặt tuyệt vời đã hiện lên trên trang giấy, chỉ là, không có ngũ quan cùng biểu tình.

Đồng Vũ Thu ngừng bút, do dự, rồi lại hạ bút vẽ ngũ quan, mới vừa vẽ xong hai mắt, lại lần nữa ngừng bút tự hỏi, nhưng một giọt mực theo đầu bút chảy xuống, đánh rơi trên nền giấy, nhiễm bẩn cả khuôn mặt chưa thành hình.

“Vì cái gì ta không nhớ nổi khuôn mặt y?” Đồng Vũ Thu ném bút, ngây dại nhìn bức họa tự hỏi

“Thiếu gia” Cách Dao cảm thấy khác thường, kêu lên.

“Vì cái gì ta không nhớ nổi khuôn mặt y?” Đồng Vũ Thu bỗng nhiên phát cuồng mà rống giận, nâng cánh tay hất hết mọi thứ trên bàn, chỉ nghe một tiếng “rầm” hỗn độn, bút mực rơi trên nền đất toàn tuyết trắng, chỉ còn lại một màu đen trải rộng.

“Đi ra ngoài” Đồng Vũ Thu chỉ vào cửa nói “Đi ra ngoài, ai cũng không được bước vào ”

“Thiếu gia, đừng vẽ nữa, ngài nên đi thăm Trần Tuyệt đi, y đã tỉnh lại vài ngày ”

“Trần Tuyệt?” Đồng Vũ Thu nheo mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh trong ngôi miếu đổ nát, chính là, cũng giống nhau, hắn không nhớ được khuôn mặt Trần Tuyệt, cái gì cũng đều không nhớ rõ, hắn chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi chói mắt, uốn lượn trên đùi ai đó, một giọt lại một giọt, cứ thế rơi đầy lồng ngực hắn, như từng mũi dao sắc nhọn đâm nát lý trí. Sau đó, hắn đột nhiên lại nhìn khuôn mặt Tứ công tử Tinh Thần, trước mắt là dòng lệ lạnh run, vì thế hắn liều lĩnh xông lên, hắn muốn giết hết mọi người, giết sạch đám cầm thú làm người hắn yêu quý tổn thương.

“Tinh Thần?” Đồng Vũ Thu nhớ kỹ cái tên này, đột nhiên bình tĩnh trở lại “Đã sẩm tối, ta phải tới chỗ Tinh Thần ”

Đồng Vũ Thu không hề nhìn Cách Dao, xoay người rời khỏi thư phòng, đi về phía phòng ngủ.

“Thiếu gia” Cách Dao vô lực gọi, biết mình không thể đánh thức Đồng Vũ Thu, hết thảy, đều là uổng công.

“A Trần, đây là định mệnh của ngươi sao?” Cách Dao ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn những áng mây trầm buồn lặng lẽ, lúc này mới chạy nhanh về phía Ngọc Tiêu uyển.

Màn đêm buông xuống, Thần Thu các lại nháo lên.

Tứ công tử Tinh Thần phải rời khỏi đồng phủ, Đồng Vũ Thu tất nhiên không chịu, giằng co hồi lâu, tuy rằng đã bình ổn lại, nhưng Đồng Vũ Thu không bao giờ dám ra khỏi phòng nữa, để chặt chẽ coi chừng Tứ công tử, cơ hồ một tấc cũng không rời.

Ai cũng biết Đồng Vũ Thu hiện giờ không bình thường, mặc kệ chuyện làm ăn, mặc kệ một phòng thê thiếp không để ý tới, tâm tâm niệm niệm, chỉ có Tinh Thần của hắn.

Quản gia Nghị gia lo nhất là mấy ngày nay, cửa hàng đã bắt đầu liên tiếp xảy ra vấn đề, tựa hồ có một địch thủ vô hình khống chế hết thảy, trong chốc lát nơi nhập hàng tăng giá, các cửa hàng cạnh tranh lại giảm giá hàng loạt, vì thế, mấy cửa hàng của Đồng phủ rơi vào tình trạng nhập hàng giá cao, bán hàng giá thấp, bắt đầu liên tục báo nguy, thu chi khó có thể cân bằng. Cửa hàng liên tục bị đả kích như một quân bài khuynh đảo, từng cửa hàng làm ảnh hưởng đến nhau, có lẽ phải đóng cửa.

Nghị gia vài lần giục Đồng Vũ Thu tìm đối sách, nhưng lại bị giữ ngoài cửa, mắt thấy Đồng gia sẽ lâm vào tuyệt cảnh, có thể nào không lo lắng?

Trong số thê thiếp Đồng gia, người có sức nặng nhất là đại thiếp Tĩnh Nhi. Ngày thường nàng cũng hay cùng Đồng Vũ Thu ra ngoài lo chuyện làm ăn, tự nhiên có chút hiểu biết.

Nghị gia cũng tìm Tĩnh Nhi tới khuyên Đồng Vũ Thu, ai ngờ lần này lại vô pháp, bất luận Tĩnh Nhi tận tình khuyên bảo thế nào, cũng không mảy may tác dụng.

Tứ công tử Tinh Thần cứ luôn nói mình phải đi, chính là Đồng Vũ Thu quyết tâm không rời Thần Thu các, cố chấp đến nỗi không người nào có thể lý giải.

Lại như thế vài ngày, tam thiếp Tiểu Mạn tính tình nóng nảy không chịu nổi nữa.

Tựa như Cách Dao từng nói, nhiều năm nay, ai đã từng thấy Đồng Vũ Thu đau lòng vì một người thiếp như vậy?

Tất cả mọi người đều cảm thấy được, trong lòng thiếu gia vẫn chỉ có Liễu Tinh Thần, mà bại bởi một người không thể nào tìm thấy, các nàng cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng đột nhiên Tứ công tử đã phá vỡ quy củ này, với tính cách của Tiểu Mạn, như thế nào cũng không chấp nhận được.

Ngọc Tiêu uyển và Linh Lung uyển cùng nhận được tin tức, khi mọi người vọt tới Thần Thu các, quả nhiên thấy Tiểu Mạn đang ở đó.

“Thiếu gia, ngài có phải điên rồi hay không, không để ý tới chúng ta còn chưa tính, mà ngay cả cửa hàng cũng không trông nom, ngài có biết Đồng phủ sẽ bại trên tay ngài hay không!”

“Thiếu gia, chẳng qua là một nam thiếp, y không phải Liễu Tinh Thần của ngài, ngài còn muốn lừa mình dối người tới khi nào?”

“Thiếu gia, y không phải Liễu Tinh Thần, tỉnh lại đi được không?”

“Im miệng” Đồng Vũ Thu nghiêm mặt ôm Tứ công tử Tinh Thần, làm thế nào cũng không buông tay.

“Thiếu gia, thiếp chỉ muốn nói một câu, ngài nói xem, ngài cần Liễu Tinh Thần hơn, hay là cần người này hơn? Nếu ngài nói là người này, Tiểu Mạn không còn lời nào để nói ”

“Đúng vậy, thế thì sao?”

“Được, một khi đã như vậy, Tiểu Mạn chúc thiếu gia hạnh phúc, mong thiếu gia cho phép Tiểu Mạn rời khỏi đây.” Tiểu Mạn gằn từng chữ: “Nếu thiếu gia vô tâm, Tiểu Mạn cam nguyện hầu hạ, còn nếu như thiếu gia đã có người thương làm bạn, Tiểu Mạn cũng không cách nào ở lại nơi đây, để bản thân lại thương tâm khổ sở!”

“Tiểu Mạn, ngươi phải đi thật sao?”

“Đúng vậy, thiếu gia, Tiểu Mạn đã nghĩ kỹ, xin thiếu gia thành toàn.”

“Được, ta sẽ bảo quản gia đưa ngươi chút vốn liếng để rời đi.”

“Cám ơn thiếu gia.”

Tiểu Mạn đi rồi, để lại một thân kiêu ngạo, không muốn vì yêu mà mù quáng, tiêu sái mai táng hơn nửa cái thanh xuân của nàng nơi Đồng phủ.

“Các ngươi ai còn muốn đi, cứ nói ra hết đi.” Thanh âm Đồng Vũ Thu lạnh lùng truyền ra, mọi người kinh ngạc, nhưng không ai dám lên tiếng.