An Nhiên

Chương 17: Thế giới 2 Chương 2: La Belle et la Bête

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chậc, không ngờ đã lâu đến như vậy rồi."

Một tiếng cảm thán phát ra từ kẽ răng. Mạc Nhiên buông cục than trên tay xuống, phủi phủi tay rồi đứng dậy. Tính ra cậu đã ở trong cái tầng hầm này được hai tuần rồi và người làm bạn duy nhất với cậu là thiếu niên tóc trắng.

"Mạc Nhiên. Mạc Nhiên. Mạc Nhiên."

Tiếng gọi ngọt ngào đủ làm tim người khác nhũn ra vang lên. Sau đó một bóng dáng nhỏ bé nhào vào lòng cậu.

Nhắc đến tào tháo tào tháo đến ngay.

Mạc Nhiên thở dài kéo cái thứ mềm mềm tựa như cục kẹo marshmallowm khỏi người mình. Thiếu niên bị lôi ra có chút ấm ức nhưng ngay lập tức hắn liền giơ bức vẽ lên cho chàng trai xem:

"Nhìn xem, nhìn xem. Đây là Mạc Nhiên. Đây là Wittchen."

"Cậu nhóc, đã nói bao lần rồi tôi tên là Soi không phải Mạc Nhiên."

Mạc Nhiên lần thứ n sửa lại lời thiếu niên. Cái tai hại này bắt đầu bằng một sự cố mà chủ thể gây ra sự cố ấy không ai khác chính là cậu. Sau khi hai người đã thân quen nhau hơn, thiếu niên liền rụt rè hỏi tên Mạc Nhiên và thay vì nói tên mình là Soi Lavandula ra cậu tương thẳng cái tên "Mạc Nhiên" vào tai cậu nhóc. Dù ngay sau đó cậu đã đính chính lại nhưng Wittchen nhỏ bé vẫn đinh ninh tên cậu là Mạc Nhiên thậm chí còn cực kì yêu thích cái tên này, trong vòng 15 phút mà hắn không gọi tên cậu thì chỉ có hai khả năng: Wittchen đã đi ngủ và Witthchen đang ở vị trí mà Mạc Nhiên không thể nghe thấy cậu nhóc hú tên mình.

Ít nhất thiếu niên tóc trắng này còn phát âm đúng tên cậu.

Mạc Nhiên tự an ủi với bản thân. Khi còn ở thế giới thực, cậu có một người bạn ngoại quốc và tên đó luôn nghe nhầm tên cậu thành Mark Twain. Má nó tức ghê!

"Mạc Nhiên..." - Thiếu niên khẽ kéo ống tay áo cậu nhằm thu hút sự chú ý của cậu lần nữa.

Mạc Nhiên thoát ra khỏi cái hình ảnh bản thân đang cầm roi da không ngừng quất lên thằng bạn do bản thân tự biên tự diễn ra, cúi xuống nhìn đôi mắt đỏ hồng to tròn của thiếu niên. Bất đắc dĩ cậu liền cầm bức tranh lên. Thành thực mà nói thiếu niên vẽ rất đẹp. Khi lần đầu tiên nhìn thấy tranh của hắn, Mạc Nhiên chỉ biết ôm ngực mà cảm thán "Khiếp, thiên tài đây chứ đâu!" nhưng nhìn nhiều, dù mỹ lệ đến đâu cũng sẽ khiến người khác thấy nhàm chán vì vậy lần này Mạc Nhiên chỉ có thể buông ra một lời khen máy móc "Quào đẹp đấy.". Hết.

Tất nhiên Wittchen vẫn tin tưởng lời khen copy paste cả chục lần của Mạc Nhiên. Cậu nhóc vuốt phẳng tờ giấy rồi cất trong tập tranh "Mạc Nhiên và Wittchen" của hắn. Vì quá quen với sự cẩn thận của Wittchen nên lần này Mạc Nhiên chẳng phản ứng gì chỉ đứng dậy, vươn vai chuẩn bị nước để tắm. Cậu phải cảm ơn Belle vì có thể thiết kế được một đường ống dẫn nước hoàn hảo ở dưới tầng hầm. Nếu ở hiện đại chắc chắn cô nàng sẽ trở thành một kĩ sư giỏi.

"Cậu nhóc, muốn đi tắm không?" - Mạc Nhiên lướt qua bàn tay đầy màu vẽ của thiếu niên, không suy nghĩ nhiều liền hỏi.

Nghe vậy thiếu niên không hào hứng như cậu tưởng, ngược lại như lâm vào đại dịch bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy. Mạc Nhiên nhướn mày nhìn Wittchen, đột nhiên mở miệng hỏi:

"Mấy ngày cậu chưa tắm rồi?"

Khuôn mặt thiếu niên đỏ ửng lên, hắn lí nhí buông ra một con số. Mạc Nhiên tiếp tục nhìn hắn. Thiếu niên đành phải sửa lại:

"Bảy ngày..."

Sau đó trời đất đảo lộn, Wittchen bị Mạc Nhiên xách cổ tống vào nhà tắm. Khác với biểu hiện ngoan ngoãn mọi khi, Wittchen tựa như một con mèo nhỏ sợ nước không ngừng giãy giụa nhằm thoát ra khỏi ma chảo của chàng trai tóc nâu. Mạc Nhiên bị giãy đến phiền, cậu đang phân vân không biết có nên đánh ngất tên nhóc này sau đó lôi vào phòng tắm không đây.

Được rồi, vì một thế giới nói không với bạo hành trẻ em.

Nguyên tắc đầu tiên khi tắm cho mèo là gì nhỉ? Là vuốt ve nó.

Mạc Nhiên vươn tay xoa đầu thiếu niên, ngay lập tức cả cơ thể Wittchen cứng đờ lại. Thay vì hành động phản kháng như trước, thiếu niên bắt đầu dụi đầu cầu vuốt ve. Sau đó hắn ngước đôi mắt đỏ hồng của mình lên rưng rưng mà nhìn chàng trai:

"Mạc Nhiên, phải tắm sao?"

"Nhóc con, cậu biết ba nguyên tắc để đi tán gái là gì không?" - Cậu đặt thiếu niên xuống ghế bắt đầu đổ nước vào trong chậu. - "Đó chính là giàu, rất giàu và cực giàu. Nhưng làm sao để con gái chú ý đến sự giàu có của bản thân? Tất nhiên là phải gọn gàng chỉnh tề rồi. Trên đời nay ai chẳng yêu cái đẹp cơ chứ."

"Đẹp sao?" - Thiếu niên ngây ngốc lặp lại. - "Mạc Nhiên cũng thích đẹp sao?"

Bàn tay của Mạc Nhiên hơi khựng lại sau đó cậu nhanh chóng đáp lại thắc mắc của thiếu niên.

"Đúng vậy, tôi thích những thứ mỹ lệ."

Bàn tay nắm chặt của Wittchen thoáng siết lại nhưng sau đó hắn vẫn ngoan ngoãn để Mạc Nhiên cởi từng cúc áo sơ mi ra.

Áo sơ mi đã cởi hết, khuôn mặt Mạc Nhiên dần chuyển sang kinh ngạc. Trên làn da tái nhợt như xác chết của Wittchen là một hình xăm dây leo. Dây leo xuất phát từ ngực trái sau đó lan dần ra các vùng xung quanh. Hình xăm rất sinh động khiến người ta cảm tưởng những gai nhọn trên thân dây leo sẽ đâm thương những kẻ chạm vào nó.

"Là ai xăm? Belle?"

Thiếu niên thành thật lắc đầu sau đó chỉ im lặng cúi đầu. Vì vậy Mạc Nhiên liền vươn tay chạm vào lồng ngực thiếu niên. Sự đụng chạm này khiến cả người thiếu niên run lên, nhưng mọi sự tập chung của chàng trai đều hướng về dây leo đang quấn quanh lồng ngực thiếu niên. Cậu bắt đầu di chuyển tay men theo dây leo. Hóa ra sự gồ ghề của nó không phải ảo giác. Những sợi dây leo như có ý thức, chúng bám theo các mạch máu mà lan ra và có xu hướng đi lên cổ.

"Mạc..." - Wittchen thở hổn hển gọi tên cậu không thành lời. Cả gương mặt hắn dần đỏ ửng, sống mũi bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Nhưng vì bị phần lớn tóc che mất, Mạc Nhiên không thể nhìn ra cảm xúc hỗn loạn của hắn. Cậu rút tay lại lo lắng hỏi thiếu niên:

"Làm đau cậu à?"

Wittchen mím môi, khóe mắt trở nên đỏ ửng. Hắn chớp chớp hàng mi dài của mình, nhẹ nhàng tựa như một đôi cánh bướm đang dập dờn rồi nói bằng giọng mũi, âm điệu có chút khàn khàn:

"Không đau nữa. Đã quen rồi."

Wittchen siết chặt tay. Hắn cảm nhận dây leo đang ngày một lan ra, chúng dường như muốn phá vỡ từng tế bào trong cơ thể hắn, ăn mòn dần dần tâm trí thiếu niên. Mỗi lần như vậy hắn đều chạy vào một góc tự gặm nhấm nỗi đau một mình.

Nhưng hôm nay lại khác.

Thiếu niên thầm nghĩ. Hòa trong sự đau đớn thống khổ là một cảm giác tê dại, hưng phấn. Dường như có một ngọn lửa tỏa ra từ nơi Mạc Nhiên chạm vào. Wittchen cảm thấy bản thân hôm nay thật yếu đuối, hắn muốn người trước mặt này ôm hắn, dùng cơ thể ấm ấp kia mà đốt cháy những sợi dây leo. Nhưng rồi Wittchen bừng tỉnh khỏi sự ảo tưởng của mình. Hắn đột nhiên vùng dậy, nhảy vào chậu nước lạnh trước mặt.

"Từ..." - Mạc Nhiên trợn mắt nhìn thiếu niên đang úp mặt vào nước lạnh nhưng đã quá muộn. Nước bắt đầu bắn tung tóe và thấm ướt người cậu.

*****

Thiếu niên tóc trắng dựa người vào giường tựa như một con mèo lười để mặc cho Mạc Nhiên lau tóc cho hắn.

"Nhóc con, cậu nên cắt tóc đi như vậy sẽ dễ nhìn đường hơn."

"Belle nói mặt tôi rất xấu nên cần che đi." - Thiếu niên khẽ nói. - "Sẽ dọa sợ Mạc Nhiên mất."

Mạc Nhiên đột nhiên vươn tay vuốt tóc mái thiếu niên lên. Wittchen giật mình mở mắt ra ngay lập tức đối mặt với một con ngươi màu xanh. Mạc Nhiên nhìn khuôn mặt tinh sảo tựa như búp bê sứ trước mặt. Có lẽ do mắc bệnh bạch tạng nên da thiếu niên rất trắng làm nổi bật hoàn toàn bờ môi đỏ tựa như được tô son. Đôi mắt đỏ của thiếu niên ngược lại không làm hắn trở nên dị dạng mà mang đến cho người nhìn một cảm giác mong manh dễ vỡ. Cậu phải thừa nhận, so với Belle, thiếu niên còn đẹp hơn nàng rất nhiều.

Đờ mờ đây là truyện "Người đẹp và quái vật" sao? Đáng lẽ phải đổi tên thành "Người đẹp và một đống người đẹp khác" mới đúng! Từ Daniel đến Belle, ngay cả chị bán cá bên đường đều mang vẻ đẹp nam nữ chính Shoujo. Nếu nhóc con này gọi là xấu chắc vẻ đẹp của cậu được sánh ngang với Dodoria.

Mạc Nhiên đang cảm thấy khổ đau cùng với hệ thống nơi phương xa: Tôi cảm thấy bản thân không cần phải tìm quái vật cho người đẹp nữa. Ở cái thế giới này tôi mới là quái vật phải không? Phải không!

Tất nhiên dù nội tâm có gào thét thế nào, bề ngoài Mạc Nhiên vẫn sóng yên biển lặng. Cậu cầm lấy chiếc lược gỗ bắt đầu chải mái tóc dài trước mặt.

"Cậu rất đẹp không xấu chút nào." - Cảm thấy thiếu niên đang bồn chồn, Mạc Nhiên liền an ủi hắn.

Nghe chàng trai nói vậy, hai mắt Wittchen liền sáng lên:

"Đẹp hơn những thứ mỹ lệ mà Mạc Nhiên nói chứ?"

"Đẹp hơn." - Đây là lời nói thật lòng.

Chiếm được đáp án mà mình hài lòng, thiếu niên tóc trắng liền ngồi yên để cậu chải tóc.

Mạc Nhiên: Cảm giác như một người ba đang trò chuyện với con gái mình vậy.

Hơn nữa đứa con gái này còn đang trong giai đoạn phức cảm Oedipus nữa. Mạc ba ba cảm thấy mệt mỏi sâu sắc.

Tuy nhiên, cậu cảm thấy như vậy cũng tốt. Từ nhỏ cậu đã hy vọng bản thân có một đứa em nhưng sau này có nhiều chuyện xảy ra mẹ cậu đã không thể mang thai được nữa. Dù vậy Mạc Nhiên vẫn hy vọng sẽ có một ai đó dựa vào cậu cần sự che chở của cậu. Tựa như người đó đã làm với cậu vậy...

*****

"Ngươi cắt tóc cho nó à?" - Belle bước vào phòng, đặt lên bàn một giỏ trái cây.

"Tôi nghiên cứu mãi mới được kiểu tóc đẹp đấy. Đẹp không? Đẹp không?"

Mạc Nhiên vui vẻ cầm lấy một quả táo rồi cho lên miệng cắn. Sau hai tuần, Belle không còn xa cách với cậu như trước nữa, đôi khi nàng sẽ nán lại để trò chuyện với cậu, dù nội dung cậu chuyện chẳng có gì nhiều ngoài việc kể về tên ngốc Daniel đang chạy lăng xăng ngoài kia.

Nghĩ đến quả tóc mái nham nhở của Wittchen, Belle từ chối cho ý kiến. Nàng liền chuyển đề tài sang chuyện khác:

"Chắc ngươi cũng đã nhìn thấy ấn kí trên người nói."

"Là mấy cái dây leo đúng không? Wittchen bảo đấy không phải là hình xăm nên tôi khá tò mò."

"Là ấn kí của Anemone. Nhưng đó không phải là ân huệ mà một sự trừng phạt. Nó giống như một loại tra tấn không tốn sức của vương quốc này. Chúng gieo một hạt giống vào trong máu nó, hạt giống sẽ nảy mầm rồi lan dần ra. Đến một thời điểm nhất định, cây sẽ nở hoa và đồng nghĩa với việc nó sẽ chết." - Belle rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay mình. - "Vì vậy trước khi nó chết, ta phải lợi dụng nó triệt để."

"Không có gì cứu được cậu nhóc sao?"

Khóe môi thiếu nữ váy xanh khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. Nàng chỉ buông ra một câu rồi bỏ ra ngoài:

"La Fata Turchina."

Mạc Nhiên nhìn cánh cửa đóng im lìm bắt đầu suy tư. Cậu đoán nàng đi căn phòng ấy. Ở dưới tầng hầm có ba căn phòng chính, là phòng của cậu, của Wittchen và một căn phòng luôn đóng khóa. Belle xuống đây thường xuyên cũng không phải kiểm tra xem cậu còn thở hay không. Mỗi khi nàng xuống tầng hầm đều dành rất nhiều thời gian nhốt mình trong đó. Có lẽ vào được căn phòng sẽ giải đáp được hết bí ẩn của người thiếu nữ này.

Đột nhiên bên hông Mạc Nhiên rung lên. Cậu tò mò lôi ra năm lọ thủy tinh nhỏ.

"Thứ gì đây?" - Mạc Nhiên ngạc nhiên nhìn tờ giấy xuất hiện trong một lọ thủy tinh.

Đây là một tờ giấy được làm từ da bê và buộc bằng một sợi dây màu đỏ. Khi Mạc Nhiên lôi được tờ giấy ra, nó bắt đầu giãn nở như gặp phản ứng vật lý rồi thành một tờ giấy ngang khổ A5.

Bông hoa hồng đã đưa người đẹp đến với quái vật và cũng chính bông hoa hồng sẽ cứu sống quái vật. Tuy nhiên hoa hồng chỉ nở bởi trái tim tràn ngập tình yêu của người đẹp. Khi quái vật tỉnh giấc cũng là thời điểm câu chuyện kết thúc.

Mạc Nhiên đọc xong dòng chữ cuối cùng, tờ giấy liền tan vào hư không.

---------------------------------------------

*Dodoria: Một nhân vật trong Dragon ball

**Phức cảm Oedipus (Oedipus Complex): Một thuật ngữ của Sigmund Freud. Nói một cách ngắn gọn bé trai sẽ mong muốn sở hữu mẹ mình và thay vào vị trí cha và ngược lại bé gái sẽ cảm thấy mình như đang đối đầu với mẹ để chiếm được tình yêu thương của cha. Và những đứa trẻ này sẽ có hành vi bảy tỏ chiếm hữu đối với cha/mẹ mình như tuyên bố sẽ cưới cha/mẹ mình và sẽ biểu lộ sự ghen tỵ, giận dữ với người còn lại. Ngoài ra còn có Phức cảm Electra do Carl Jung giới thiệu nhằm để chỉ các bé gái. Tuy nhiên Freud lại cho rằng phức cảm Oedipus dành cho cả hai phái.

Phức cảm Oedipus dựa trên một vở kịch Oedipus Tyrannus của Sophocles. Vở kịch kể về Oedipus, vua của Thebes, đã giết cha mình và cưới Jocasta, mẹ của mình.

Nếu phức cảm Oedipus không được giải quyết thì sao? Tương lai bé trai hoặc bé gái đó có thể sẽ có mối quan hệ tình cảm với người có ngoại hình, đặc điểm giống cha/mẹ của mình.

***La Fata Turchina hay La Fata dai Capelli Turchini theo tiếng Italia hoặc Blue Fairy theo tiếng Anh có nghĩa là Cô tiên xanh. Là nhân vật xuất hiện trong truyện "Cuộc phiêu lưu của Pinocchio" và là người đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Cuối truyện Blue Fairy biến Pinocchio trở thành người.

****Anemone: Là cỏ chân ngỗng mang ý nghĩa sự chống lại ác quỷ và bệnh tật.