An Nhiên

Chương 61: Thế giới 3 Chương 7: Bóng râm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ thống ôm một ít cỏ tươi cho đặt vào chuồng bò. Con bò già liếc mắt một cái, nhận ra là cỏ tươi liền cúi đầu ăn ngấu nghiến. Ở phía xa Nam Yến Hoài cùng Tiết Lâm đang cùng nhau bàn bạc về cuộc tấn công tiếp theo, thấy hệ thống đi tới cả hai liền gật đầu chào nó.

"Ngày hôm nay tôi phải đến kinh thành một chuyến." – Hệ thống nghiêm túc mà lên tiếng. Hôm nay là trăng tròn, theo như túi lụa Mạc Nhiên để lại nó phải đến một quán mì ở kinh thành để lấy túi lụa thứ 2. – "Vườn rau nhờ hai người chăm sóc."

Nam Yến Hoài gãi gãi đầu. Dù thiếu niên trước mặt chỉ ngang tuổi y nhưng tiểu hoàng tử lại cảm thấy người này còn trưởng thành hơn cả Tiết Lâm nữa. Ậm ừ vài tiếng cuối cùng tiểu hoàng tử đánh bạo mà hỏi hệ thống:

"Ừm tiểu huynh đệ, huynh tên là gì? Ta chưa từng thấy Mạc ca ca gọi tên huynh."

Hệ thống hơi ngẩn người. Tên của nó sao? Mọi người toàn gọi nó là hệ thống nó cũng không nhớ nổi tên nó trước đây là gì.

"Có lẽ là MN1789X00124 gì đấy." – Hệ thống nghiêm túc mà suy nghĩ.

Nam Yến Hoài: ...

Tiết Lâm: ...

Hệ thống không biết vì sao hai người kia lại nhìn nó bằng ánh mắt quái dị kèm theo biểu cảm Mohammad Akhtar. Tuy nhiên hệ thống vẫn chưa đủ khả năng để phân tích biểu cảm của mấy người này, nó lựa chọn học theo Mạc Nhiên, cái gì không hiểu thì trực tiếp làm lơ một đường chạy đến kinh thành Phồn Hoa. Dừng lại trước quán mỳ nằm ở một góc khuất, hệ thống quanh quẩn một hồi quả nhiên tìm thấy một túi lụa treo trên nóc quán mỳ.

[t4j q0c c4y b0 d3 c0 m0t tuj lu4. h4y d3n d0 m4 m0 r4.]

(Tại gốc cây bồ đề có một túi lụa. Hãy đến đó mà mở ra.)

Hệ thống im lặng đặt lại mẩu giấy vào túi lụa sau đó im lặng mà rời đi. Đi được vài bước nó liền quay lại cầm lấy túi lụa ném xuống dưới đất mà đạp. Đạp! Đạp! Đạp!

Hệ thống chan tự hỏi nếu giờ nó đi đâm chết kí chủ liệu có bị đuổi việc không?

*****

Hạ Cảnh Lam hôm nay công việc xong rất sớm. Suốt mấy ngày cực nhọc cuối cùng hắn cũng đã sắp xếp tạm ổn, liền rửa mặt lên giường đi ngủ. Tuy nhiên rõ ràng mệt mỏi như vậy nhưng hắn lại chẳng dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Hạ Cảnh Lam mê man mà đi vào giấc ngủ. Hắn mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây rất nhiều thứ hắn đã quên cũng rất nhiều thứ hắn muốn quên nhưng không được.

Cạch. Cạnh cây khô bị ai đó vô tình dẵm vào mà vang lên một tiếng động giòn tan. Hạ Cảnh Lam mở choàng mắt, nến mới cháy được một nửa. Hắn đột nhiên rất muốn tìm ai đó để nói chuyện, nói là tìm ai đó nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến một người. Hạ chiến thần bước xuống giường, mặc lại xiêm y sau đó bước đến tiểu viện của Mạc Nhiên.

Người quét dọn tiểu viện thấy Hạ Cảnh Lam đến có chút ngạc nhiên. Khi nghe hắn tìm Mạc Nhiên, bà liền run rẩy mà nói Mạc Nhiên đã đi chơi hội rồi. Nghe được đáp án Hạ Cảnh Lam hơi ngẩn người. Phải rồi, hắn cho Trầm Hạ đưa Mạc Nhiên đi ra ngoài. Cả tiểu viện trống không vì thiếu đi chủ nhân của nó mà trở nên có phần lạnh lẽo.

*****

Thành Uẩn Ngọc hôm nay tổ chức lễ hội kết duyên. Những người đổ xô ra đường đa số đều là nam nữ còn trẻ mang hi vọng tìm được một nửa của mình trong buổi lễ này. Mạc Nhiên tay ôm hồ li béo mà chen chúc giữa dòng người, may mắn nhờ có Trầm Hạ cao to giúp cậu chắn người nếu không Mạc mong manh đã bị dòng người dẫm đạp lên rồi.

Nói đến Trầm Hạ, mặc dù là thủ hạ của Hạ biến thái nhưng tính tình của hắn hoàn toàn khác biệt với kẻ kia. Trầm Hạ thích giúp đỡ mọi người, chỉ cần kẻ đó không có địch ý với hắn, hắn sẽ dùng nhiệt tình mà đối đãi. Vì xuất thân nghèo khổ, dù đã trở thành cấp dưới của một tướng quân nổi tiếng nhưng Trầm Hạ không vì thế mà coi khinh người nghèo lẫn người yếu ớt hơn mình. Trầm Hạ nói nhà hắn có một em gái bị bệnh lâu năm nên không thể ra ngoài nhiều vì vậy hắn muốn thông qua lễ hội kết duyên này cầu bình an cho em gái lẫn giúp nàng tìm được ý trung nhân nguyện ý yêu thương nàng. Hắn là võ tướng không biết lúc nào chết ở biên cương xa xôi, hắn hi vọng trước khi chết sẽ có người thay hắn chăm sóc em gái.

Nhìn Trầm Hạ cười hì hì như tên ngốc, Mạc Nhiên đột nhiên hiểu vì sao Hạ Cảnh Lam lại giữ lại người này bên người làm hạ cấp.

Vì là lễ hội cầu duyên nên mọi người đều hi vọng gặp được người mình yêu thật lòng chứ không phải dựa vào nhan sắc nên ai nấy đều mua cho mình một chiếc mặt nạ. Mạc Nhiên cùng Trầm Hạ tùy ý chọn lấy một cái, của cậu là mặt nạ cáo còn của của Trầm Hạ lại là hình gấu xám trông phù hợp với hắn vô cùng. Suốt cả chuyến đi dạo Trầm Hạ đều theo sát Mạc Nhiên chỉ cần có người lại gần cậu một tí hắn liền làm tròn trách nhiệm fan boy ngăn cản người khác hủy couple của mình.

"Trầm Hạ, ngươi có thể cách ta một chút không?" – Mạc Nhiên bị Trầm Hạ dí sát đến toát mồ hôi, trong ngực lại ôm theo một quả cầu lông nóng hừng hực quả thực không thoải mái chút nào.

"Cái này ta... ta..."

Trầm Hạ lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Hắn không thể nói cho Mạc Nhiên biết rằng bản thân lo sợ cậu bị người ta xàm sỡ mà cố tình đi sát lại nhằm hạn chế mọi sự động chạm của mọi người. Dù sao Mạc Nhiên đã là người của tướng quân, hắn không thể bảo toàn được trinh tiết cho cậu thì làm sao dám nhìn mặt tướng quân được nữa. Trong lúc Trầm Hạ đau khổ không biết giải thích ra sao thì cái khó ló cái khôn, hắn mở miệng mà nói dối Mạc Nhiên:

"Ta bị mù đường, nhỡ lạc thì biết làm sao bây giờ? Vẫn là theo sát ngài thì tốt hơn."

Nghe vậy Mạc Nhiên liền gật gù tỏ vẻ đã hiểu cũng không khó chịu khi hắn lại gần, cậu luồn lách một lúc liền thoát ra khỏi đám người đông đúc kia. Lúc ra khỏi dòng người, cậu liền nhìn thấy tiểu cô nương cùng con chó nhỏ lần trước. Thủy La cũng nhìn thấy Mạc Nhiên liền cong cong mắt chạy đến gần cậu.

"Ôn nhu ca ca." – Nàng vui vẻ mà kêu lên, con chó nhỏ được nàng ôm trong lòng cũng bắt đầu giãy giụa muốn nhảy về phía hồ li đỏ trong lòng Mạc Nhiên.

"Tiểu muội muội, chúng ta lại gặp nhau rồi." – Mạc Nhiên mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu tiểu cô nương. – "Hôm nay muội đến đây một mình sao?"

"Không, là đến cùng mẫu thân."

Tiểu cô nương lắc lắc đầu rồi chỉ tay về phía một bóng người đứng cách nàng xa xa. Mạc Nhiên đưa mắt nhìn theo liền bắt gặp một người phụ nữ đang tình tứ với một binh lính. Mặc dù bây giờ là giờ giới nghiêm, binh lính không được rời khỏi quân doanh nhưng vẫn sẽ có vài tên lính mò xuống đây để tìm kỹ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý hoặc lén vụng trộm yêu đương. Bình thường Mạc Nhiên đã bắt gặp không ít hôm nay lại có lễ hội bắt gặp vài tên lính ở đây cũng là chuyện bình thường.

Nhìn tiểu cô nương không thèm để ý mẹ mình đang mắt đưa mày lại với một người xa lạ Mạc Nhiên cũng có thể đoán ra đây không phải lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh này. Vì vậy cậu vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà dắt đi.

"Tiểu muội muội, chúng ta đi chỗ khác đi được không?"

"Được." – Thủy La vui vẻ mà gật đầu. – "Ôn nhu ca ca, huynh chưa có người trong lòng phải không? Chúng ta chơi trò rút tơ duyên đi."

"Rút tơ duyên sao?"

"Sẽ có một quả cầu to rất nhiều rất nhiều đầy dây đỏ. Mọi người sẽ tiến đến mà cầm một đầu dây. Khi có người hô rút thì tất cả mọi người đều rút dây nếu dây được rút ra mà không bị rối thì hai người ở hai đầu dây chính là định mệnh đời nhau. Họ được gọi là U Du và Tùng Bách." – Tiểu cô nương không ngừng khoa tay múa chân nhằm diễn tả cho Mạc Nhiên hiểu những gì mình đang nói. – "Muội cũng muốn tham gia. Muội muốn cùng ôn nhu ca ca trở thành U Du và Tùng Bách."

Cũng giống như Romeo và Juliet hay Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, U Du và Tùng Bách dùng để chỉ mối tình đẹp đẽ giữa hai người yêu nhau. Tùng Bách là nam U Du là nữ. U Du yêu Tùng Bách, Tùng Bách dùng cả đời để bảo vệ U Du. Đó là một câu chuyện với kết thúc đẹp kể về hai con người vì tình yêu mà vượt qua bao gian khổ. Ở Uẩn Ngọc thành mỗi khi có đám cưới mọi người vẫn thường chúc tân lang tân nương hạnh phúc như Tùng Bách và U Du.

Mạc Nhiên tuy không tin tưởng mấy thứ nhân duyên này cho lắm nhưng vì không muốn làm tiểu cô nương buồn liền đồng ý cùng nàng tham gia rút tơ duyên. Cậu bước về phía đám người đang quây lại vòng tròn tùy ý mà chọn lấy một sợi dây. Đứng ở đối diện Thủy La vui vẻ mà giơ một đầu dây lên khuôn mặt đầy háo hức.

Một người đàn ông trong trang phục thầy tế bước ra, trên mặt đeo một cái mặt nạ đầy cổ quái phất qua phất lại cây gậy trên tay mình một hồi liền lẩm bẩm gì đó sau đó hô một câu "rút". Ngay lập tức mọi người cùng nhau kéo sợi tơ duyên của mình.

Mạc Nhiên bị khí thế hừng hực của họ tác động cũng ra sức mà kéo tơ duyên. Tuy nhiên mới kéo được một nửa, dây tơ đỏ liền đứt. Cậu giơ sợi dây ngắn cũn ra trước mặt mình có chút buồn cười mà nghĩ. Xem ra cả đời này mình vô duyên thật sao? Có khi lại kết với duyên âm cũng nên.

Lần rút đầu tiên của lê hội kết thúc. Có kẻ buồn người vui. Số người tham gia đông như vậy nhưng cũng chỉ có vài cặp đôi cầm đúng đầu dây của mình hơn nữa dây không bị rối hay mắc với những dây khác. Mạc Nhiên vỗ vỗ an ủi tiểu cô nương Thủy La rồi cùng nàng đi nơi khác. Ở một góc độ Mạc Nhiên không nhìn thấy, một người nam nhân mang mặt nạ gấu âm thầm giấu viên đá đi. Dây tơ hồng đứt là do hắn dùng ám khí cắt đi nhưng Mạc Nhiên không phải người học võ nên không biết điều này.

Mạc Nhiên cùng tiểu cô nương đi dạo một vòng liền bị mẹ nàng lôi kéo đi cầu duyên. Thủy La tha thiết mà nhìn Mạc Nhiên, con chó nhỏ trong lòng nàng cũng thiết tha mà nhìn Yêu Hồng đang gặm táo. Mạc Nhiên biết nàng còn buồn chuyện rút tơ duyên liền kéo yêu hồ mập ú trong lòng mình giơ ra trước mặt nàng.

"Ta cho muội mượn cáo nhỏ, muội hứa không được buồn nữa."

Thấy hồ li lông đỏ tròn tròn đáng yêu hai mắt tiểu cô nương liền sáng lên. Chó nhỏ của nàng cũng sung sướng mà vẫy đuôi liên tục. Hồng Yêu miệng vẫn còn phồng phồng nhai táo bị Mạc Nhiên không thương tiếc mà bán đi liền trừng mắt nhìn cậu.

Ngươi dám bán ta sao? Ngươi dám để cho ta lại gần con chó bẩn kia sao? Ngươi là đồ vô lương tâm! Tra nam! Đồ chơi chán thì bỏ!

Hồ li không ngừng mắng mỏ Mạc Nhiên trong lòng nhưng cậu hoàn toàn làm lơ ánh mắt đầy "hận thù" của ả trực tiếp nhét vào lòng tiểu cô nương. Thủy La lúc này mới thỏa mãn mà chạy về phía mẹ mình.

Vứt đi được cục thịt mập ú, Mạc Nhiên cảm thấy dễ chịu bao nhiêu lúc này cậu mới có thì giờ mà nghĩ đến Trầm Hạ bị mình ném ở đâu đó chẳng hay. Loanh quanh tìm một hồi, cuối cùng cũng bắt gặp một người nam nhân đeo mặt nạ gấu đang đứng một mình dưới gốc cây.

"Tìm được ngươi rồi." – Mạc Nhiên vui mừng túm lấy cổ tay hắn.

Người bị Mạc Nhiên nắm lấy có chút giật mình nhưng cũng không có ý nhắc nhở cậu.

"Lần này là do ta sơ xuất nên để lạc mất ngươi. Người cũng ngày một đông rồi, chúng ta tốt nhất vẫn nên có gì đó buộc vào tránh lại lạc." – Mạc Nhiên lục tìm áo mình một lúc liền lôi ra một sợ dây màu đỏ. Sợ "Trầm Hạ" hiểu nhầm cậu liền cười hì hì mà giải thích. – "Đây là sợi tơ duyên của ta nhưng sớm bị nghiệp quật làm đứt rồi. Tạm thời ta chỉ có cái này, hai chúng ta buộc tạm khi đi qua đám đông này thì tháo ra."

"Trầm Hạ" rũ mắt nhìn Mạc Nhiên cầm lấy sợi dây buộc vào tay mình còn đầu dây còn lại buộc vào tay trái của cậu. Trầm Hạ đã bị hắn điều lệnh quay trở lại doanh trại từ lâu, mặt nạ này cũng là lấy từ hắn. Vì cả hai đều mặc lính phục nên Mạc Nhiên không nhận ra đã có một sự việc trộm long tráo phụng ở đây nhưng hắn cũng không muốn cho Mạc Nhiên biết sự thật này. Nhìn bóng lưng mỏng manh kéo mình đi qua đoàn người, lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm xúc xa lạ.

Hai người đi đến bờ sông, gió thổi khiến hàng liễu đong đưa cũng làm dịu cái nóng bức khi chen qua đoàn người. Dù khoảng nửa canh nữa mới đến giờ thả hoa đăng nhưng ở dưới kia đã có vài người bắt đầu thả hoa đăng kèm theo ước nguyện của mình. Đèn hoa phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống sườn mặt người thanh niên mang mặt nạ cáo khiến hắn xem đến chăm chú. Cậu vui vẻ mà nhét vào tay hắn một túi nhỏ cùng một cành cây.

"Đây là ô mai mơ. Ngươi chẳng phải nói thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt sao. Ta biết ngươi mù đường chỉ dám đứng một chỗ nên cố tình mua cho ngươi. Huynh đệ không cần cảm động đến phát khóc đâu ta là người tốt mà."

Mạc Nhiên mỉm cười dưới lớp mặt nạ đôi mắt sáng như chứa muôn vàn vì sao. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Nhiên đối xử với người khác dịu dàng như vậy, không, phải nói là lần đầu tiên Mạc Nhiên đối xử với hắn dịu dàng như vậy. Không nhìn ra cảm xúc khác thường của người kia, Mạc Nhiên liền hào hứng mà nói về cành cây khô khốc trong lồng ngực người nam nhân.

"Ngươi biết đây là gì không? Là cành đào đấy. Mọi người nói chỉ cần đem cành cây này trồng xuống đất, chỉ cần nó sống tức là hi vọng của người trồng cây đối với crush... khụ người mình yêu vẫn còn có thể. Chỉ cần hoa nở là chuyển tình hai người sẽ nên mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau. Khi nào hoa đào nở nhớ mời ta qua xem đấy."

"Ngươi thích hoa đào sao?" – Giọng nói của hắn quá khác Trầm Hạ nhưng vì xung quanh quá nhiều tạp âm nên Mạc Nhiên không để ý quá nhiều.

"Đúng vậy." – Mạc Nhiên thành thật gật đầu. Bộ váy yêu thích của mẹ cậu là điểm hoa đào vì vậy Mạc Nhiên cũng yêu thích hoa đào. – "Hi vọng năm nay hoa đào có thể nở sớm một chút để ta có thể nhìn thấy hoa đào nở giữa đông."

Theo kế hoạch, cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước khi sang năm mới nên Mạc Nhiên mong muốn có thể ngắm một vườn toàn hoa đào trước khi rời đi.

Gió thổi càng mạnh khiến tóc cậu có chút loạn xạ. Người bên cạnh liền vươn tay giúp cậu chỉnh lại tóc.

Hắn ban đầu chú ý đến Mạc Nhiên cũng chỉ vì cảm thấy cậu giống hắn, đều là những kẻ vô tình. Sau đó Mạc Nhiên mang theo rất nhiều bí mật khiến hắn ngày càng thêm tò mò về cậu liền tìm cách giữ cậu bên người mà quan sát. Hắn khi ấy chỉ nghĩ khó khăn lắm mới tìm được một người giống mình trên thế gian liền muốn cùng cậu làm tri kỉ nhưng dần dần lại cảm thấy hắn cũng không hẳn là muốn làm tri kỉ với người này. Hắn luôn luôn suy xét mọi việc một cách tỉnh táo nhất vì vậy hắn cũng nhận ra mọi việc đã đi chệch hướng khỏi dự tính ban đầu của hắn. Tuy nhiên hắn lại cố tình không muốn ngăn lại.

"Cũng muộn rồi, chúng ta nên về trước khi tướng quân nhà ngươi dở chứng cho người đi tìm."

Ngắm nhìn hoa đăng đủ rồi Mạc Nhiên xoay người muốn rời đi. Nhận ra hai người vẫn còn buộc dây đỏ, cậu liền vươn tay muốn gỡ ra, chỉ có điều sợi tơ duyên này gỡ mãi cũng không tài nào gỡ ra được.

-----------------------------------------

*Biểu cảm Mohammad Akhtar: