An Nhiên

Chương 66: Thế giới 3 Chương 12: Mây phủ

Khụ, đùa thôi. Hết ngày thì đổi lại tiêu đề.

Mọi người cá tháng tư vui vẻ... cách li tại nhà :)))

----------------------------------------------------------------------

Mạc Nhiên nhìn nhiệm vụ phụ 3 khuôn mặt thoáng giãn ra lộ thần sắc vui vẻ. Cuối cùng "Trò chơi" cũng nhân đạo hơn cho cậu một cái nhiệm vụ easy như vậy. Mộc Liên là người mang lòng nghĩa hiệp, nàng liền có thể dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Mạc Nhiên mà gia nhập Thái Bình quân. Dù sao cùng là những người chung tư tưởng lớn, biết đến nhau rồi liền chỉ hận không quen biết sớm hơn.

Điều duy nhất khiến cậu lấn cấn lúc này chính là tên Hạ biến thái. Việc làm hôm qua của hắn khiến trong lòng cậu sinh ra cảnh giác. Dựa theo tính cách của Hạ Cảnh Lam có lẽ hắn chỉ muốn vui đùa cậu một chút, chơi chán rồi thì bỏ. Dù vậy Mạc Nhiên vẫn muốn tránh xa hắn một chút. Hiện tại cậu vẫn chưa thể loại bỏ Hạ Cảnh Lam vì cả hai nhiệm vụ phụ 1 và 2 đều liên quan đến hắn. Hơn nữa Cẩm Hàn kiếm còn đang ở trong tay hắn.

Chi bằng lúc này nhờ Hồng Yêu đóng giả làm tình cũ đến ám sát Hạ thần kinh sau đó Mạc Nhiên sẽ dũng cảm mà chắn hắn một đao... nhựa. Nhiệm vụ phụ 2 như vậy cũng hoàn thành. Hạ dâm dê vì được Mạc Nhiên không màng tính mạng cứ mình liền cảm động mà dâng lên Cẩm Hàn kiếm nguyện một đời làm fan não tàn của cậu.

Mạc Nhiên càng nghĩ càng sướng, ngồi ngần người mà tự cười một mình. Trầm Hạ tiến vào định từ biệt cậu liền chứng kiến cảnh này, ngay lập tức âm thầm lui ra.

Mạc công tử không chỉ thiên tư hơn người anh tuấn phi phàm hơn nữa còn giỏi y thuật một mình xông vào doanh trại địch liều mình cứu tướng quân. Hiện tại ngài còn ngồi cười nói với mấy linh hồn. Quả thực quá ngầu!

Trầm Hạ âm thầm giơ ngón cái. Càng nghĩ càng cảm thấy phù hợp với tướng quân mình đâu. Phải bảo tướng quân giữ phu nhân thật chặt nếu không người khác đi cướp mất thì sao. Khi lên trấn trên hắn phải tìm vài huynh đệ có kinh nghiệm yêu đương để lấy học hỏi hộ tướng quân mới được.

Mạc Nhiên không biết Trầm Hạ đến cũng không biết trong đầu hắn lúc này suy diễn mối quan hệ giữa cậu và Hạ Cảnh Lam tuyệt đẹp như Băng Phong. Sau một hồi suy nghĩ cách khiến Hạ thần kinh hai tay dâng kiếm lên cho mình, Mạc Nhiên liền từ bỏ. Cậu quyết định trước tiên hoàn thành nhiệm vụ phụ 3 trước. Có khi nhiệm vụ này hoàn thành xong cậu nhận được vật phẩm gợi ý mà trực tiếp mở nhiệm vụ chính ra sau đó liền say goodbye với tên Hạ thần kinh.

Mang tâm thế của một đại thần lv 100 đi đánh boss lv 10 Mạc Nhiên vui vẻ mà tìm Mộc Liên. Tuy nhiên khác với tưởng tượng của cậu, Mộc Liên nghe xong liền trực tiếp từ chối. Nụ cười trên môi Mạc đại thần liền vỡ vụn.

"Không phải là ta không muốn gia nhập Thái Bình quân của huynh." - Sợ Mạc Nhiên thương tâm, thiếu nữ vội vã mà mở miệng giải thích. - "Nhưng cha ta trước khi mấy đã căn dặn ta tuyệt đối không được dây dưa vào triều đình. Việc cứu mạng Hạ tướng quân đã là giới hạn của ta rồi. Huynh rất tốt, Thái Bình quân cũng tốt nhưng ta rất tiếc."

Mạc Nhiên: ?

Có phải cậu vừa được một em gái phát thẻ người tốt phải không?

Mang tâm trạng thất bại mà trở về phòng cậu ủ dột mà chống cằm nhìn ra ngoài. Ngoài vườn lá cây đã rụng gần hết, mấy đại hán liền chạy ra quét quét, chăm chỉ mà tỉa tót cây. Haiz, quả nhiên nhân tài như lá mùa thu cuối cùng của Johnsy, khi cần thì cứ rụng một loạt!

Mạc dù Mộc Liên có nói nàng sẽ trả lời cậu sau nhưng lọt vào tai Mạc Nhiên chẳng khác nào mấy em gái thường nói "em nghĩ chúng ta cần thời gian và khoảng cách". Cậu thở dài lần thứ n, bao phiền muộn tích thụ không có chỗ giải tỏa. Lại nghĩ đến Hạ thần kinh dở chứng muốn chơi gay lòng càng phiền muộn hơn. Nhìn chằm chằm tập giấy trước mặt một hồi, cậu liền cầm lấy bút lông bắt đầu hí hoáy viết. Đây chính là phương pháp giải tỏa căng thẳng của cậu!

******

Mạc Nhiên cùng mấy thổ phỉ trong doanh trại đi dạo một vòng liền trở về. Ban đầu ai mấy đều mặt mày xa cách nhưng dựa vào mồm mép của Mạc Nhiên, chưa đi được nửa vòng mọi người liền xưng huynh gọi đệ khoác vai bá cổ tựa như quen thân từ lâu lắm rồi. Thông qua bọn họ Mạc Nhiên cũng biết sơ sơ về tính cách của Mộc Liên cùng sở thích của nàng. Cha nàng không có con trai liền đối xử với nàng như con trai. Dẫu vậy, nàng có mạnh mẽ đến đâu vẫn là một thiếu nữ, nàng vẫn biết yêu vẫn sẽ thầm thương người khác. Nàng yêu một tên công tử họ Lâm ở trên trấn. Theo như lời thổ phỉ miêu tả hắn ta mặt trắng bóc, môi đỏ thích tán tỉnh phụ nữ nhà giàu trông chẳng khác nào thằng sở khanh.

Mạc Nhiên da trắng môi đỏ chỉ có điều toàn vô tình tán tỉnh trai nhà giàu: Cười_ing.

Mọi việc sẽ chẳng sao nếu như nàng không bị cắm sừng một cách đầy đau đớn. Người giật bồ của Mộc Liên là một cô gái bán lá trà. Cô gái này đúng chuẩn con cháu của ông tổ nghiệp, không chỉ thành công cướp người yêu của Mộc thiếu nữ mà còn tỏ ra đáng thương mà khóc lóc "chúng em thật lòng yêu nhau mà". Mộc Liên từ nhỏ sống như con trai làm sao hiểu được mấy thủ đoạn của em gái trà xanh, liền bị cô ta K.O tại trận. Dù anh em thổ phỉ muốn giúp nàng báo thù nhưng Mộc Liên không muốn làm to chuyện liền ngăn họ lại. Sự việc tưởng như vậy nếu như cô gái kia không ngừng lượn lờ trước mặt nàng hơn nữa còn thích đá lông nheo với mấy chàng trai mà Mộc Liên sinh hảo cảm.

Mộc Liên ở trấn nhỏ này đã bị lừa như vậy nếu dính với triều đình toàn lòng lang dạ sói thì phải làm sao! Vì vậy cha nàng trước khi chết liền ra yêu cầu nàng không được dây dưa với triều đình. Mộc Liên liền gật đầu đáp ứng.

Mạc Nhiên nghe xong trong đầu liền không ngừng xoay chuyển, trầm tư mà đi về phòng mình. Vừa đẩy cửa ra cậu liền bắt gặp gương mặt đầy nước mắt của hồ li mập. Nó dùng hai tay tròn tròn của mình mà giơ tờ giấy lên nước mắt cứ như vậy lạch cạch rơi.

"Mạc tra nam đúng là Mạc tra nam. Ngươi không chỉ ngược thân ta còn muốn ngược tâm ta nữa sao?"

Hồng Yêu đau khổ mà mở miệng. Mạc Nhiên lúc này mới chú ý thứ hồ li đọc là mấy cái kịch bản cẩu huyết mà cậu viết ra để xả stress, không ngờ bị hồ li đọc được. Cốt chuyện như nào cậu cũng đã sớm quên. Đại khái là một thiên kim vì gia đình bị vu oan mà trở thành nghèo rớt mùng tơi. Để bớt cực nhọc cha mẹ liền bán nàng cho một tên bán bánh bao để làm vợ. Thiên kim đến ở nhà hắn. Bị mẹ chồng giày xéo vì mãi không mang thai, chồng nàng nhu nhược không dám phản kháng lại thêm bà chị dâu góa chồng một năm có thai được 1 tháng. Bà chị chồng thèm khát tên bán bánh bao đã lâu nên chướng mắt nàng vô cùng. Ả bày kế hãm hại nàng rồi vu khống nàng làm mình xảy thai. Thiên kim bị mẹ chồng xỉ vả lại ăn thêm một tát từ chồng. Không ai tin nàng nên thiên kim quyết định bỏ nhà ra đi sau đó một thời gian nàng nhận ra mình có thai liền lê la khắp nơi ăn xin. Cuối cùng nàng cùng đứa con sắp trào đời chết dưới vó ngựa.

Sự việc đến đây là hết sao? Mạc dì ghẻ mỉm cười đầy âm hiểm. Thiên kim trọng sinh lại trước lúc gia tộc nàng bị vu oan. Nàng quyết định làm lại cuộc đời ngăn cản gia tộc sụp đổ. Một ngày nàng vô tình cứu được tướng quân họ Hạ. Nàng chăm sóc hắn cẩn thận, hắn ban đầu lạnh băng cũng dần bị nàng cảm hóa. Sau khi hắn trở lại kinh thành gia đình thiên kim liền tránh được kiếp lưu lạc đầu đường xó chợ thay vào đó bọn họ trực tiếp bị diệt cả một gia tộc mà người diệt lại là Hạ tướng quân. Sau đó thiên kim nhận ra vó ngựa năm xưa nàng ngã xuống cũng chính là của vị tướng quân này. Nàng hận hắn liền điên cuồng né tránh nhưng hắn lại giam giữ cầm tù nàng. Thời gian mau trôi thiên kim vì một lần được Hạ tướng quân đỡ kiếm liền tha thứ cho hắn. Hai người HE chưa được bao lâu vua nước kế bên liền nhìn trúng nàng muốn đem nàng về làm tiểu thiếp. Hắn hứa sẽ hỗ trợ nhân lực giúp tướng quân giành ngôi vua.

"Khi lên làm vua ta sẽ cướp nàng trở lại." - Hạ tướng quân mỉm cười với thiên kim sau đó đẩy nàng vào vòng tay kẻ khác.

Ít lâu sau nàng nhận được tin tướng quân thật sự giành được ngôi vua. Hắn liền đem kiệu tám người khiêng cùng sính lễ đến đón công chúa nước kế bên về làm vợ. Sau đó nàng lại nghe tin họ có một đôi long phượng thai được dân chúng tung hô hết mình. Còn về phía thiên kim, vua nước kế chơi chán liền bán nàng cho một tên bán bánh bao. Câu chuyện đến đây là hết.

Mạc Nhiên buông xuống tờ giấy cuối cùng của trang bản thảo.

Đù, cậu đã viết vậy sao? Sao không nhớ nhỉ?

Hồ li lăn lộn khóc lóc chửi rủa Hạ tướng quân đại fuckboi một hồi liền hướng Mạc Nhiên mà nói.

"Viết tiếp đi ta hóng!"

"..."

Ngươi là M à?

"Hiện ta không có hứng. Ta phải đi làm việc rồi." - Mạc Nhiên đứng dậy phủi phủi lông hồ li trên người mình.

"Ngươi vừa mất một lượng máu lớn liền chạy đi đâu?" - Hồng Yêu tò mò nhìn Mạc Nhiên thay y phục.

"Đi đánh ghen!"

"..."

*****

"Thứ huynh muốn mua thật sự cần thiết như vậy sao?" - Mộc Liên bất an mà dò hỏi.

Ngày hôm qua nàng cùng huynh đệ đốt kho lương thực của Thủy tộc, chúng liền rút quân ra ven thành chờ đợi tiếp tế đến. Người của Uẩn Ngọc đã quá quen với tình trạng bất ổn này nên họ quyết định "sống chung với lũ" vẫn thản nhiên mà hoạt động bên ngoài. Chính vì vậy mà khi lên trấn, Mộc Liên liền sợ hãi đụng độ phải Diệp cô nương cũng là người đã cướp Lâm công tử của nàng.

Quả nhiên vừa nghĩ đến liền xuất hiện, Diệp cô nương nhí nhảnh cầm kẹo que chạy về phía trước. Rõ ràng nhìn thấy Mộc Liên nhưng cô ta lại cố tình làm như không thấy sau đó liền va vào nàng.

"Ư... a... Đau quá!" - Diệp cô nương mềm yếu khẽ than.

Mạc Nhiên bị tiếng than của nàng làm cho rùng mình. Hồ li trong lòng cậu liền liên tưởng đến bà chị dâu của nữ chính liền hận đến nghiến răng.

"Muội có sao không vậy?"

Một vị công tử da trắng bệch vội chạy lại gần đỡ Diệp cô nương dậy. Nếu Mạc Nhiên đoán không lầm người này chính là Lâm công tử.

"Hu hu Lâm huynh ơi. Muội không biết vì sao tỷ ấy lại cố tình va vào muội. Muội biết tỷ ấy không thích muội ở bên huynh nhưng muội thật lòng yêu huynh mà hu hu. Hơn nữa trong bụng muội đã có cốt nhục của huynh nên tỷ ấy không vui cũng phải." - Diệp cô nương thút tha thút thít mà khóc. - "Nếu Liên Liên tỷ ghét muội đến vậy rồi thì hãy để tỷ ấy đánh muội đi hu hu."

"Đừng khóc Diệp Diệp ngoan."

Lâm công tử vội vươn tay lau nước mắt cho nàng sau đó gã quay ra Mộc Liên còn chưa hết kinh ngạc nhìn Diệp cô nương tự biên tự diễn một hồi.

"Sao cô có thể ác như vậy? Diệp Diệp đơn thuần như vậy ngây thơ như vậy, cô liền cố tình bắt nạt muội ấy. Cô đúng là lòng dạ hiểm độc! Tôi ân hận vì ngày xưa đã yêu cô."

Mộc Liên hơi rũ mi, cam chịu mà nói:

"Vậy để ta đi mua xiên kẹo trả muội."

Nhìn Mộc Liên ngoan ngoãn bỏ đi, yêu hồ liền tức đến hộc máu.

"Mạc tra nam, ngươi không làm gì sao? Ngược người khác là sở trường của ngươi mà?" - Hồng Yêu vươn bàn tay tròn tròn như măng cụt của mình đấy đẩy Mạc Nhiên.

"Chưa đến lúc." - Mạc Nhiên cong môi cười đầy thần bí.

"Ngươi lại chuẩn bị bày trò gì đây?" - Vai đột nhiên bị một bàn tay ôm lấy, Mạc Nhiên bị kéo vào một cái ôm đầy ấm áp chóp mũi liền ngửi được mùi trầm hương quen thuộc. - "Nhân lúc ta dưỡng thương liền chạy ra ngoài phá phách sao?"

Má bị véo một cái để lại một vệt đỏ trên làn da trắng của Mạc Nhiên nhưng cậu đâu còn tâm trạng để tâm hành động đầy ái muội này. Cậu kinh ngạc mà nhìn Hạ Cảnh Lam đứng bên cạnh mình. Hắn đầu đội đấu lạp lại phủ thêm một cái khăn lụa màu đen, trông thần thần bí bí giống như kiếm khách giang hồ.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn hiện tại đang bị Thủy tộc truy tìm ráo riết, đáng lẽ nên ẩn nấp trong nhà để dưỡng thương thay vì chạy ra đây đi lại lung tung mà hú hét "ông ơi tôi ở bụi này".

"Chẳng phải vì nghe tin ngươi dò hỏi về sở thích Mộc Liên cô nương sau đó cùng nàng xuống trấn sao?" - Hạ Cảnh Lam mỉm cười nhưng đáy mắt lại không cười.

Mạc Nhiên không đoán ra được lúc này hắn nói thật hay nói đùa liền trực tiếp làm ngơ quay lại xem Mộc Liên cùng cặp đôi Lâm Diệp kia. Lúc này Mộc Liên cô nương đã trở lại trên tay nàng là một que kẹo. Diệp cô nương cắn một miếng, nước mắt lại như khóa vòi bắt đầu vặn mở.

"Hu hu vì sao kẹo que này lại có đường? Diệp Diệp không ăn được quá nhiều đường sẽ bị ngất. Liên tỷ thật sự muốn giết muội sao?"

Bất đắc dĩ Mộc Liên lại đi mua cho nàng một kẹo que khác.

"Hu hu vì sao kẹo này lại nhạt? Kẹo mà không có đường thì còn gì là kẹo nữa! Liên Liên tỷ có phải tỷ muốn nói muội giống như que kẹo này phải không? Dù muội có cố gắng thế nào cũng không khiến cuộc đời Lâm huynh thêm ngọt ngào hu hu."

"Diệp Diệp đừng khóc." - Lâm công tử lần nữa đóng vai nam chính thâm tình mà ôm cả người Diệp cô nương vào lòng.

"Gu của người kia phải không?" - Mạc Nhiên nửa đùa nửa thật mà chỉ vào Diệp Diệp đang nằm trong lòng Lâm công tử.

Hạ Cảnh Lam nhìn cũng chưa thèm nhìn liền cúi xuống ghé sát vào tai Mạc Nhiên hơi nóng như có như không phả vào vành tai cậu.

"Ngươi nói xem..."

"Vậy hình mẫu ngươi là gì?" - Mạc Nhiên mất tự nhiên mà né tránh nhưng bị người kia ôm quá chặt liền cách hắn không được bao xa.

"Thích chọc cho ngươi khác phát điên hay giả ngu, đặc biệt vô tâm."

Nghe hắn nói vậy Mạc vô tâm liền run một cái. Cậu định há miệng lên tiếng thì bị tiếng động của cặp đôi Lâm Diệp thu hút sự chú ý.

"Cô thật là lòng dạ hiểm độc, có thể dùng bất cứ thứ gì để nói kháy Diệp Diệp. Mộc Liên, tôi hết yêu cô rồi! Cô buông tha cho tôi và Diệp Diệp được không? Đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa!" - Lâm công tức giận mà quát tháo người vây xem cũng ngày một nhiều hơn.

"Hu hu Lâm huynh đừng mắt Liên Liên tỷ nữa. Là lỗi của muội! Tất cả là lỗi của muội! Là do muội đũa mốc mà chòi mâm soi. Huynh với tỷ ấy mới là một cặp." - Diệp cô nương như sợ thế giới không đủ loạn liền đổ thêm dầu vào lửa.

"Ai là đũa mốc? Ai là mâm son?" - Lâm công tử nhếch môi cười. - "Cô ta mới là đũa mốc. Con gái gì mà thô kệch như đàn ông, tính tình lại không dịu dàng như muội. Quả nhiên con gái của thổ phỉ có khác. Thứ kẹo này vẫn nên mang về cho anh em thổ phỉ của cô đi!"

Dứt lời gã liền ném đống kẹo que xuống dưới đất. Kẹo rơi xuống vang lên tiếng lạch cạch tựa như một hồi trống mở màn. Lâm công tử đắc ý chưa kịp mở miệng chế nhạo thêm câu nào đã bị ăn một phát đấm ngay giữa miệng. Gã ôm miệng trừng mắt mà nhìn Mộc Liên trước mặt mình. Diệp cô nương liền bị dọa sợ muốn bỏ chạy nhưng đã bị Mộc Liên nhanh tay túm tóc mà kéo ngã xuống đất.

Sức lực của Mộc Liên không phải dạng vừa. Lâm công tử bị nàng đấm cho rơi hai cái răng cửa, Diệp cô nương ăn hai phát đánh liền hai má sưng vù. Nhân lúc Mộc Liên còn xử lý Lâm công tử cô ta liền run run bò dậy nắm lấy vạt áo của một người đứng xem.

"Ca ca huynh cứu ta đi~ Huynh muốn gì Diệp Diệp liền cho huynh."

Nhưng cố tính người nàng cầu xin lại là Mạc Nhiên. Cậu liền cầm lấy cổ tay cô ta. Diệp cô nương thoáng lộ ra vui mừng còn Hạ Cảnh Lam đứng bên cạnh ánh mắt liền trầm xuống.

"Mạc Nhiên dù hôm nay huynh có ngăn cản ta, ta vẫn phải đánh ả tiện nữ này một trận." - Mộc Liên đè nén đã lâu liền hùng hổ đến dọa người.

Mạc Nhiên cong môi cười ném cho nàng một cây sáo ngọc của mình.

"Đây là hàng xịn, đánh mạnh cũng không gãy. Cô có dùng thì dùng cái này tránh đau tay hơn nữa về nhà lại phải mất công rửa tay thêm vài lần."

Mạc Nhiên vừa dứt lời Diệp cô nương liền hoang mang nhìn cậu, Hạ tướng quân đứng bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng. Sau đó hắn vươn tay đẩy cô ta ra khỏi Mạc Nhiên tiện thể giúp cậu xoa xoa bàn tay tựa như thứ vừa chạm vào là cái gì đó bẩn thỉu.

"Các người... các người không được đánh ta... hu hu ta đang có thai... Là cốt nhục của Lâm huynh." - Nàng nức nở mà khóc.

"Diệp Diệp, muội nói gì vậy? Chẳng phải muội nói đứa nhỏ là con ta sao?" - Một người thanh niên từ trong đám đông đi ra hắn kinh hoàng mà nhìn thiếu nữ mà hắn vẫn cho là ngây thơ đơn thuần. - "Hơn nữa... người kia là ai?"

Hắn chỉ về phía Lâm công tử nằm rũ rượi trên mặt đất.

"Ngươi nói đứa nhỏ là của ngươi?" - Một người khác liền xuất hiện. - "Diệp