An Nhiên

Chương 72: Thế giới 3 Chương 18: Cầu vồng Hết

U Du là cỏ Tùng Bách là cây.

Bạch Yên Phượng hồi nhỏ thường nghe mọi người kể về chuyện tình của Tùng Bách và U Du. Nhưng họ đâu biết U Du chỉ là ngọn cỏ ven đường còn Tùng Bách lại là cây gỗ quý hiếm. U Du đợi Tùng Bách, đợi từ rất lâu rồi. Giống như cách Bạch Yên Phượng đợi Cảnh Lê.

Tháng ba hoa lê nở, Cảnh Lê đứng dưới tán hoa nhảy vũ điệu phượng hoàng. Năm ấy Cảnh Lê vô tình nở nụ cười với Bạch Yên Phượng, nàng ngay cả tâm cũng không thể giữ lại, trao trọn vẹn cho người kia. Cảnh Lê là Tùng Bách, Bạch Yên Phượng là U Du. U Du yêu Tùng Bách, yêu rất nhiều.

Tuy nhiên, sự thật luôn khác xa với mong đợi. U Du có dành cả đời cũng không thể với được Tùng Bách. Ngày Cảnh Lê mặc lễ phục đỏ, tân lang ngồi trên lưng ngựa mắt mày kiếm anh tuấn phi phàm, quả thực với Cảnh Lê là một cặp trời sinh. Kiệu hoa đi ngang qua Chi Mai lâu, hoa lê phủ trắng kiệu đỏ. Đêm tân hôn của Cảnh Lê, Bạch Yên Phượng treo bảng bán thân.

Thế sự lại thay đổi, ba trăm mạng người Cảnh gia cứ như vậy mà rơi xuống. Cảnh Lê lặn lội trở về mang đi đệ đệ của mình. Nàng không muốn báo thù chỉ muốn đem đệ đệ đi thật xa liền cầu xin chủ thuyền cho mình lên tàu. Chủ thuyền nêu ra một cái giá. Nàng bị cướp hết tiền liền không trả được hắn liền ép nàng ngủ với hắn một đêm. Nhưng cuối cùng một đêm phong nguyệt, nàng bị vợ chủ thuyền phát hiện. Cho rằng nàng câu dẫn chồng mình ả ta liền ném Cảnh Lê cùng đệ đệ xuống thuyền không quên xỉ vả nàng trước mặt dân chúng.

Bạch Yên Phượng đến tìm Cảnh Lê. Nàng lúc này tàn tạ đến vô cùng, không còn là thiếu nữ xinh đẹp tựa ánh trăng như trước kia nữa. Lang quân sợ liên lụy đã từ mặt nàng, Cảnh Lê một mình nuôi đệ đệ còn đang bệnh tật lại ôm thêm một khoản nợ vô cớ, thật sự đã bị dồn vào đường cùng. Bạch Yên Phượng nói chờ nàng, nàng sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Cảnh Lê. Trong lòng nàng, Cảnh Lê vẫn luôn là bông hoa lê xinh đẹp nở rộn.

Bạch Yên Phượng dùng thân thể gom được rất nhiều tiền. Dù bị đám biến thái kia hành hạ, dù thân thể có bao nhiêu vết bầm tím ứa máu nhưng nàng vẫn cố phục hồi nhanh nhất có thể để tiếp tục tiếp khách. Để giúp Cảnh Lê, Bạch Yên Phượng nỗ lực rất nhiều thậm chí số tiền nhiều đến nỗi có thể giúp nàng chuộc thân. Bạch Yên Phượng kiếm đủ tiền liền đem tất cả cho Cảnh Lê. Cảnh Lê hạnh phúc ôm lấy nàng, nói nàng chờ, chờ sóng gió đi qua Cảnh Lê sẽ đến tìm nàng.

Nhưng cả đời này Cảnh Lê cũng không thể tìm Bạch Yên Phượng được nữa. Trên đường trở về nàng bị cướp toàn bộ số tiền. Dù nào cầu xin hắn để lại một chút tiền để mua thuốc cho đệ đệ nhưng hắn chỉ vô tình mà dùng một đao giết chết nàng. Cảnh Lê chết, Phồn Hoa kinh vẫn vậy. Tháng ba hoa lê nở. Cảnh Lê chết dưới một ngọn cỏ U Du.

Bạch Yên Phượng mở mắt. Lại một đêm nữa gương mặt nàng ngập tràn nước mắt. Nàng không hiểu vì sao bản thân lại đáp ứng yêu cầu của Mạc Nhiên. Nhưng đã lỡ rồi biết làm sao đây. Khoác lên trang phục màu đỏ cam như cánh phượng, Bạch Yên Phượng một mình rời khỏi Chi Mai lâu.

*****

Theo đúng chỉ dẫn của Bạch Yên Phượng, Mạc Nhiên đã tìm thấy được hang ổ của Thủy tộc tại Nam Yến. Cậu đứng bên ngoài một lúc liền nhìn thấy hệ thống cưỡi mây đạp gió chạy đến. Nó mồ hôi đầy đầu vừa nhìn thấy Mạc Nhiên liền hận không thể cầm dao đâm chết kí chủ mình.

Mạc Nhiên cho ngươi của Chi Mai lâu gửi thư đến cho nó. Cậu đưa ra một địa điểm liền nói bản thân sắp hòa vào cùng đất trời. Hệ thống sợ đến nỗi gần như bay đến đây để gặp kí chủ. Kết quả liền bắt gặp kí chủ nhà nó ngồi rung đùi thoải mái ăn đêm. Hệ thống rất muốn đệ đơn xin nghỉ đến "Trò chơi" nếu cứ tiếp tục tình cảnh này nó sẽ trầm cảm mà chết mất. Hệ thống âm thầm lau nước mắt. Kiếm mấy đồng tiền nuôi gia đình quả thực khó khăn mà.

"Ngươi đến rồi." – Mạc Nhiên vui vẻ chào hệ thống một cái. – "Mau đi thôi."

"Kí chủ? Rốt cuộc ngài đang làm gì vậy? Chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta là khiến Bạch Yên Phượng múa điệu phượng hoàng sao?"

Mà Bạch Yên Phượng ở Chi Mai lâu, Mạc Nhiên đưa nó ra ngoại thành làm gì?

"Trước đó chúng ta phải làm vài việc đã."

Mạc Nhiên mỉm cười dẫn hệ thống băng qua dòng người rồi dừng lại tại một bãi đất trống. Từ trong bóng đêm một loạt con mắt sáng rực hiện lên.

"Lâu rồi không gặp... Tô Nhã."

Bóng đêm vang lên tiếng cười trầm thấp. Tô Nhã bước ra tựa như cô hồn dã quỷ mà nhìn chằm chằm Mạc Nhiên. Hệ thống nhận ra ả lúc này so với trước kia gầy gò hơn nhiều, da dẻ cũng chuyển sang màu tím ngắt trông chẳng khác nào người chết.

"Mạc Nhiên, không ngờ ngươi lại chủ động đến tìm ta. Vốn là để ngươi nếm mùi vinh hoa trước khi chết nhưng nếu ngươi không cần ta cũng không cưỡng ép."

Trước vẻ ngạo mạn của ả đàn bà trước mặt. Mạc Nhiên lại chẳng để ý quá nhiều, ngược lại hệ thống lại cảnh giác, tiến lên một bước mà chắn trước Mạc Nhiên.

"Không ngờ còn có hệ thống trung thành như vậy." – Tô Nhã thích thú mà đánh giá hệ thống của Mạc Nhiên. Sau đó ả vỗ tay hai cái, ngay lập tức một đám người cao to lực lưỡng xuất hiện đằng sau ả.

"Nếu ta đoán không sai... Ngươi là dùng chính cơ thể mình để nuôi cổ." – Mạc Nhiên nhíu mày lên tiếng.

"Đúng vậy. Trong cơ thể ta chính là mẫu trùng. Ta để trùng con vào cơ thể đám người Thủy tộc. Nếu bọn chúng không muốn đau đớn đến chết liền phải nghe lời ta." – Tô Nhã sung sướng mà giơ cánh tay xanh tím toàn lỗ là lỗ của mình ra.

"Ngươi quả thực rất tàn ác với bản thân." – Mạc Nhiên thầm cảm tạ bản thân không bị hội chứng trypophobia tuy nhiên cậu cũng không dám nhìn nhiều mà chuyển tầm mắt sang hướng khác. – "Tô Nhã, chúng ta không quen không biết vì sao ngươi nhất quyết muốn hãm hại ta?"

Mạc Nhiên vừa mở miệng khuôn mặt Tô Nhã liền vặn vẹo.

"Ta không biết! Ta không biết!" – Ả nhíu mày ôm đầu không ngừng la hét. – "Ta chỉ biết ta cực kì hận ngươi. Hận cả ngươi và hắn."

Ả nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm Mạc Nhiên hận không thể trực tiếp xông lên mà bóp chết cậu.

"Ta sẽ không giết ngươi ngay mà để đám trùng làm tổ trong cơ thể ngươi. Bọn chúng sẽ không ngừng đẻ trừng dưới lớp da kia sau đó hút cạn dòng máu dược nhân của ngươi. Ta sẽ dùng dược để duy trì thanh tỉnh cho ngươi, để ngươi chứng kiến cảnh ngàn con sâu đục cơ thể mình như thế nào."

Mạc Nhiên thật sự không nhớ bản thân mình gặp Tô Nhã ở đâu. Cậu dù sao cũng không phải người thích gây thù chuốc oán nhưng nghĩ đến ả ta vì để giết được mình mà không ngại sửa mệnh hại cả một gia tộc diệt vong, Mạc Nhiên liền chán ghét mà nhìn ả.

"Kẻ điên!" – Hệ thống tức giận muốn xông lên nhưng lại bị Mạc Nhiên cản lại.

"Đáng tiếc mấy lời ngươi nói mãi mãi không thành sự thật được. Phải không?"

Mạc Nhiên đột nhiên cong môi cười. Tô Nhã còn chưa kịp hiểu gì đã bị một bàn tay vươn bóp lấy cổ mình. Ả kinh hoàng mà giãy giụa. Trước mặt ả là một trong những thuộc hạ Thủy tộc thân cận nhất của ả.

"Ngươi... ngươi..." – Tô Nhã há miệng nhưng lại không thể phát ra thành tiếng.

"Ta chỉ dùng chính cách của ngươi để khống chế lại bọn họ mà thôi. Chỉ có điều ngươi đưa độc dược còn ta đưa giải dược. Thủy tộc là sinh trưởng trong hoang dã chắc chắn sẽ không hi vọng bản thân bị một ả đàn bà người Nam Yến khống chế mãi được." – Mạc Nhiên nhún vai đầy vô tội.

"Ngươi... Ngươi làm như vậy... không sợ thiên đạo sao?"

"Thiên đạo sẽ trừng phạt kẻ làm sai. Tuy nhiên có một số người sẽ không bị thiên đạo trách phạt bởi vì bọn họ đóng vai trò rất quan trọng đối với lịch sử của cả một đất nước. Ví dụ như hắn..." – Mạc Nhiên vươn tay chỉ về phía ám vệ. – "Hắn chính là vu đồng tương lai của Thủy tộc hơn nữa cha mẹ hắn còn có quan hệ sâu xa với người tu đạo. Nếu hắn chết cả tu đạo và nhân gian sẽ bị ảnh hưởng."

"Ngươi... Ha ha ha..." – Cổ họng bị nghẹn lại Tô Nhã chỉ có thể phát ra tiếng cười khùng khục. Ả không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn Mạc Nhiên có thể tìm hiểu kĩ lưỡng về thiên đạo như vậy. Xem ra chỉ còn cách cuối cùng thôi. Ả nhắm mắt cầm lấy lá bùa mà virus đưa cho mình rồi xé nó làm đôi.

"Bùa buộc tội!" – Hệ thống hốt hoảng mà kêu lên.

Bùa buộc tội là do ma đạo tạo ra. Đối với những kẻ bọn chúng không thích, chúng liền sử dụng nó khiến kẻ kia mang đủ loại trọng tội làm thiên đạo trừng phạt. Nếu là trước đây thiên đạo còn có thể suy xét đúng sai nhưng lúc này độ chính xác đã giảm đi rất nhiều. Thiên lôi cứ như vậy mà giáng xuống đầu Mạc Nhiên.

Tuy Nhiên, ngay khi thiên lôi giáng xuống. Từ trong bóng đêm một thanh kiếm bay ra chắn lấy thiên lôi. Tô Nhã trợn trừng mắt mà nhìn thanh kiếm phá hỏng chuyện tốt của mình.

Tô Nhã chết không nhắm mắt. Cẩm Hàn kiếm đỡ thiên lôi hộ Mạc Nhiên liền gãy làm đôi.

*****

Khi Cảnh Lam một thân nhiễm máu tìm được Mạc Nhiên, cậu đang suy yếu dựa vào gốc cây mà thở hổn hển.

"Mạc Nhiên? Mạc Nhiên?" – Cảnh Lam lo lắng chạy lại gần phía Mạc Nhiên.

"Ta không sao chỉ là mất hơi nhiều máu một chút."

Xua xua tay tỏ vẻ bản thân không sao nhưng trong lòng Mạc Nhiên biết cái thân thể này không thể chống chịu thêm được nữa. Lần này cậu dùng máu để giải độc cho rất nhiều người Thủy tộc vì vậy máu cũng đã sắp cạn kiệt. Mạc Nhiên ngồi một lúc mới lấy lại sức lực, lúc này cậu mới để ý ống tay áo bên phải của Cảnh Lam máu vẫn chưa ngừng chảy.

"Ngươi..." – Mạc Nhiên đột nhiên vươn tay túm lấy tay hắn nhưng lại chỉ bắt được hư không.

"Là bị rắn độc cắn. Ta liền trực tiếp chặt đi." – Cảnh Lam khẽ cười vươn tay trái của mình ra nhưng đến một nửa hắn liền rụt lại chà xát cho sạch máu rồi mới dám chạm vào Mạc Nhiên. – "Khi ấy ta rất sợ, sợ bản thân chết rồi làm sao đến Vân An cũng ngươi. Lòng ta cũng rất nôn nóng, ta nghĩ rằng chỉ cần đến muộn liền không thể gặp được ngươi nữa. Thật may là ngươi vẫn ổn."

Mạc Nhiên mím môi né tránh ánh mắt của hắn. Hắn làm như vậy đáng sao? Thật sự đáng sao?

"Mạc Nhiên, ta cố gắng rất nhiều rồi nhưng hoa đào vẫn không nở. Ngươi khi nào rảnh đến nhìn một chút có khi hoa đào thật sự sẽ vì ngươi mà nở."

Sợ Mạc Nhiên để ý quá nhiều vết thương của mình Cảnh Lam liền nói sang chuyện khác. Tuy nhiên Mạc Nhiên từ đầu đến cuối chỉ rũ mắt không đáp lại hắn.

"Mạc Nhiên sau này để ta theo ngươi đi. Ngươi đi đâu ta đi đấy. Ta liền không lo sợ ngươi bị làm sao nữa."

"Được."

Cảnh Lam không ngờ Mạc Nhiên lại đồng ý với yêu cầu của hắn. Hắn thật sự mừng đến phát điên rồi.

"Mau về thôi!"

Không để Cảnh Lam nói thêm câu nào nữa Mạc Nhiên liền kéo tay hắn xuyên qua màn đêm mà tìm đường trở về kinh thành. Cảnh Lam nhìn bàn tay nắm chặt lấy tay mình đột nhiên ngây ngô cười. Hắn tựa như tiểu nương tử, chỉ vì được người thương nắm tay một cái liền vẽ ra rất nhiều viễn cảnh mộng mơ. Tuy nhiên mộng chưa kịp hoàn thành liền vỡ tan.

Mạc Nhiên bị một mũi tên xuyên tim mà ngã xuống. Bạch Yên Phượng đứng trên cổng thành, áo đỏ diễm lệ tựa như phượng hoàng, tay nàng vẫn còn cầm cung chưa buông.

"Ngươi đã hiểu nỗi đau khi mất đi người mình yêu chưa?" – Bạch Yên Phượng sung sướng mà cười sau đó nàng gieo mình xuống cổng thành.

Nàng hận Cảnh Lam, hận rất lâu rồi. Hắn là nguyên nhân khiến Cảnh Lê như vậy cũng là nguyên nhân khiến nàng chết. Nằm giữa vũng máu, Bạch Yên Phượng thở dài. Cuối cùng nàng vẫn không thể chờ được đến mùa xuân để ngắm hoa lê. Cảnh Lam là ôm giấc mộng hoa đào mà Bạch Yên Phượng lại dành một đời để theo đuổi bóng hoa lê.

Cảnh Lam cảm thấy tai mình ù đi. Toàn thế giới của hắn sụp đổ.

*****

Khác với Phồn Hoa thành nhộn nhịp, Vân An trấn lại phá lệ tĩnh lặng. Trên con đò nhỏ có một người thanh niên đang nằm ngủ, ống tay dài quệt xuống mặt sông nhưng hắn lại chẳng buồn để ý tiếp tục tận hưởng cái nắng ấm áp của mùa xuân.

Một gợn sóng chợt nổi lên, bọt nước liền bắt tung tóe khiến người thanh niên còn đang ngủ cũng bị dọa tỉnh. Cậu bỏ nón lá ra, khuôn mặt nhu hòa tựa gió xuân hơn nhíu lại.

"Cảnh thần kinh! Ngươi có thể bớt phá giấc ngủ của ta được không?"

Người thanh niên ngồi tại một quán ăn bên bờ sông liền bật cười. Hắn khua khua ly rượu như mời người kia uống sau đó liền trực tiếp uống hết. Mạc Nhiên bĩu môi cầm lấy một tờ giấy vẽ loằng ngoằng vào vai câu rồi ném cho hắn.

Cảnh Lam đỡ được liền nhìn thấy dòng chữ "thần kinh" to chình ình trên giấy. Hắn khẽ cười cho người mang giấy bút ra viết vài dòng rồi ném trả lại cậu.

"Ngươi đã nằm trên đó từ sáng đến chiều rồi."

"Thầy lang chẳng phải đã nói phải thường xuyên phơi nắng mới nhanh lành vết thương sao?"

Tờ giấy lần nữa rơi vào tay Cảnh Lam.

"Nhưng ta có chút nhớ ngươi."

"Buồn nôn!"

Hai người cứ ném qua ném lại như vậy cho đến khi con đò cập bến Mạc Nhiên nhảy lên bờ rồi chạy về phía Cảnh Lam.

"Ngày mai ta sẽ về trấn cũ một chuyến."

"Để làm gì?" – Cảnh Lam hơi khựng lại nhưng rồi lại tiếp tục đạm nhiên mà ngắm nhìn khung cảnh. Hắn quăng cho người lái đò một thỏi bạc sau đó mở miệng yêu cầu. – "Ngươi hát cái gì đi."

"Tiểu cô nương quán nước sắp gả đi rồi. Ta về nhìn mặt hôn phu nàng một cái. Hắn dám làm nàng khóc, ta liền đánh hắn."

"Ngay cả đám trẻ trong xóm ngươi còn không đánh được vậy mà còn đòi đánh hắn." – Cảnh Lam bật cười vươn tay bẹo má cậu một cái. – "Chi bằng để ta đi cùng ngươi."

Bàn cờ nhỏ không ai đánh tiếp

Vở kịch xưa bỗng hóa thê lương

Ngoài kia người lái đò bắt đầu ngâm nga một bài hát không tên.

"Ngươi về với tư cách gì? Tiểu tức phụ đi theo phu quân?" – Mạc Nhiên cười hì hì mà nâng cằm hắn lên. – "Gọi một tiếng phu quân đi."

Trong cơ mê say rồi lại tỉnh

Bỗng nhận ra lại nghìn năm nữa trôi qua

Liệu người có từng muôn ngàn lưu luyến?

Người có từng đưa mắt nhìn ta?

Cảnh Lam cũng không gạt tay cậu ra, trong mắt hắn toàn là ôn nhu cùng dung túng. Sau đó Mạc Nhiên liền biến mất. Hắn hoảng sợ mà tìm kiếm xung quanh. Tim hắn như bị thứ gì đó đè nặng, cả khuôn mặt đều hiện lên nét sợ hãi. Lúc này phía dưới lầu hắn liền nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình.

"Mau đi thôi. Nghe nói tối nay có lễ hội. Nếu ngươi sợ ta anh tuấn hơn ngươi thì để ta đi một mình cũng được. À phải rồi, ngày mai về trấn cũ ngươi nhất định phải nhắc ta mang theo con bò già. Nó không chỉ già mà còn rất chảnh chỉ ăn cỏ tươi mà thôi. Nếu ngươi muốn tán đổ ta thì tốt nhất học cách tán đổ con bò đó đi."

Ngàn kiếp lặp lại niệm ái nhân

Phòng nhỏ đợi người mà người chẳng đến

"Mạc Nhiên, đợi ta..."

Cảnh Lam bật cười bất đắc dĩ mà đứng dậy nhưng hắn phát hiện thân mình rất nặng tựa như có cái gì đó đè lên. Hắn liền cúi đầu xuống phát hiện bản thân đang ôm một người vào trong lòng. Người nọ mặc một bộ bạch y sạch sẽ, an tĩnh mà nằm trong lòng hắn. Khung cảnh Vân An trấn thanh bình vừa rồi bỗng sụp đổ chỉ còn một mình hắn và người nọ.

Người nọ đã là một khối thi thể lạnh băng.

"Cảnh Lam, Mạc ca ca chết rồi. Ngươi buông tha cho huynh ấy đi."

Hắn nghe có người gọi tên hắn nhưng hắn lại chẳng buồn để tâm, đầu óc hắn loạn thành một đoàn cả người như rơi vào vũng bùn lầy càng giãy giụa càng chìm sâu.

Khúc ca chuyện đời thế nhân ngâm

Vạn kiếp ngừng lại chỉ còn phong sương.

"Mạc Nhiên, ngươi chẳng phải muốn ngắm hoa đào mùa đông sao. Ta đem ngươi đi."

Cảnh Lam khẽ thì thầm bên tai cậu. Sau đó hắn liền đứng lên, ôm theo cả người trong lòng, loạng choạng mà đi về phía trước.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau