An Nhiên

Chương 82: Thế giới X Chương 9: Cô gái đó

"Cưới vợ cho Hà Bá?" – Tống Diệu Ân có chút ngạc nhiên trước suy luận của Vu Đồng.

Hiện tại, bọn họ đang trên đường trở về nhà trưởng thôn. Gần hai tiếng thuyết phục lão già kia không thành, Ân Cửu cùng Dư Kiều Kiều đã sớm khát khô cổ nên chỉ có thể tạm thời rút lui để ngày mai tính tiếp. Trước khi đi Dư Kiều Kiều tinh ý nhận ra, con gái của lão Trương có điều gì đó muốn nói với họ nhưng lại ngại cha mình ở đây nên chỉ có thể nấp sau cửa mà len lén nhìn. Dư Kiều Kiều đem chuyện này nói với mọi người, Ân Cửu liền quyết định ngày mai lại đến. Anh nghe nói ngày mai trưởng thôn sẽ ra ngoài nên cũng đoán được lão Trương sẽ đi theo trưởng thôn. Sau đó Vu Đồng liền lên tiếng nói lên suy đoán của bản thân.

"Đúng vậy. Mọi người không thấy số lượng nữ từ 16 tuổi trở lên là rất ít sao?"

Lời Vu Đồng nói không sai. Ngoại trừ Tố Hồng Diễm cùng con gái lão Trương, số thiếu nữ trẻ trung bọn họ gặp trong thôn ít đến đáng thương. Tục lệ cưới vợ cho Hà Bá bọn họ cũng từng nghe qua. Đó là mỗi năm dân làng sẽ chọn ra một cô gái xinh đẹp còn trong trắng để ném xuống sông làm "vợ" cho Hà Bá. Họ cho rằng làm vậy sẽ được Hà Bá phù hộ đem đến bình an, mùa màng bội thu. Liên hệ với sự việc sáng nay mọi tình tiết lại càng trở nên hợp lý hơn.

Tuy nhiên chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

"E là không đơn giản như vậy. Dù mỗi năm có hiến tế một thiếu nữ thì số con gái cũng không thể ít đến đáng thương như vậy được."

Ân Cửu nhíu mày mà nhìn trời. Rõ ràng là mùa hè, ánh nắng chiếu xuống khiến da anh bỏng rát nhưng Ân Cửu lại cảm thấy lòng lạnh như băng.

Hiện tại "Trò chơi" vẫn chưa phát ra nhiệm vụ tiếp theo hơn nữa tình tiết kinh dị vẫn chưa lên đến kịch tính. "Trò chơi" đang định làm gì? Đang chờ bọn họ thích ứng rồi tung một đòn phủ đầu sao?

Dù gì anh vẫn phải quay lại nhà trưởng thôn tụ hội với Mạc Nhiên và Đỗ Gia Mộc trước. Đỗ Gia Mộc đã sớm đem Lưu Vy về nhà nghỉ ngơi trước, có lẽ giờ này cô nhóc Lưu Vy cũng đã bình tĩnh lại.

Khi Ân Cửu cùng mọi người về đến nhà trưởng thôn, một người phụ nữ liền chạy ra tiếp đón họ. Cô ta trông không còn trẻ nhưng có thể thấy thời thanh xuân cô đã từng là một mỹ nhân. Người phụ nữ ăn mặc đạm bạc, tóc được buộc gọn gàng phía sau, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đây là mẫu người phụ nữ nội chợ ở nhà chăm sóc gia đình. Ân Cửu đoán người này chính là chị cả Tố Như Nguyệt.

"Mọi người đã về rồi. Tôi nghe nói hôm qua có khách như vì bận việc bên thím quá không kịp về làm gì chiêu đãi mọi người." – Người phụ nữ niềm nở mà lôi kéo Dư Kiều Kiều cùng Tống Diệu Ân. – "Nào nào mau vào đây. Hôm nay tôi nấu rất nhiều món ngon đấy."

Xoảng.

Từ trên nhà vang lên tiếng đổ vỡ. Nụ cười trên môi người phụ nữ cũng nhạt dần. Cô làm điệu bộ xin lỗi sau đó nhanh chân chạy lên nhà. Những người chơi còn lại ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng đi theo.

"Nghịch tử! Ai cho mày tự tiện đi vào đó!" – Trưởng thôn tức giận đến đỏ mặt. Trưởng thôn bình thường lúc nào cũng bày ra vẻ mặt ôn hòa. Giận dự như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp.

"Không đi vào đó làm sao biết được bí mật của các người. Ghê tởm!"

Nằm dưới đất là một thiếu niên còn trẻ. Hắn cũng chỉ nhỉnh hơn Tố Hồng Diễm được một hai tuổi, trên mặt vẫn còn hằn rõ dấu tay có lẽ là do bị trưởng thôn đánh. Người này chắc là con trai duy nhất của Tố trưởng thôn, Tố An.

"Được rồi, không cần vì vài chuyện cỏn con mà làm mất hòa khí." – Người vừa lên tiếng là một người đàn ông cao gầy, tóc dài đến tận cằm trông vô cùng lãng tử. Gã ta chính là người mà sáng nay Vu Đồng bắt gặp, Lâm Tịnh.

Lâm Tịnh tiến vào can ngăn liền bị Tố An hất ra. Lau khóe môi rướm máu, hắn chống tay đứng dậy sau đó hùng hổ bước ra ngoài.

"Tôi nhất định sẽ bắt các người trả giá vì đã làm tổn thương Tố Uyên."

Tố An vừa dứt lời, ánh mắt Dư Kiều Kiều liền lóe lên tia sáng. Cùng lúc đó trong đầu tất cả người chơi đều vang lên âm thanh thông báo.

[Nhiệm vụ "trò chơi" 3: Bạn tìm hiểu về cái chết của cô gái "đó"? {thẻ đỏ}

Nhiệm vụ "trò chơi" 4: Bạn phát hiện ra được bí mật của thôn Phong? {thẻ đỏ}]

"Cùng lúc ra hai nhiệm vụ sao?" – Vu Đồng ngạc nhiên nhìn bảng điện tử của mình.

Dù "Trò chơi" không nói rõ cô gái "đó" là ai nhưng mọi người đều lờ mờ đoán được đó chính là Tố Uyên. Còn vì sao Tố Uyên không được trưởng thôn nhắc đến có lẽ phải chờ bọn họ khám phá ra.

Dư Kiều Kiều ra hiệu cho mọi người trở về phòng mình tiện thể cũng gọi Lưu Vy và Đỗ Gia Mộc sang luôn. Đến khi tất cả đã tụ tập đủ cũng là lúc Mạc Nhiên bước vào.

"A cậu đây rồi." – Thấy người anh em của mình trở lại không hao tổn gì, Vu Đồng liền thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu có sao không?" – Vạn Phong tiến lên kiểm tra Mạc Nhiên một lượt, ánh mắt nhìn cậu hết sức chăm chú.

"Tôi ổn. Tôi ổn."

Hai thằng con trai nắm tay nắm chân trước mặt nhiều người như vậy khiến Mạc Nhiên mất tự nhiên mà đẩy Vạn Phong về ghế của mình sau đó đặt mông xuống bên cạnh.

"Cậu về đúng lúc lắm. Chúng tôi đang định tổng kết vài chuyện." – Ân Cửu mỉm cười đưa cho Mạc Nhiên một cốc nước.

"Trùng hợp. Tôi cũng có vài chuyện muốn nói cho mọi người."

Mạc Nhiên đem sự tình ngày hôm nay kể lại cho mọi người. Tất nhiên cậu đã lược bỏ cuộc trò chuyện giữa mình và thiếu niên. Thay vào đó Mạc Nhiên thêm nếm vào trong cuộc trò chuyện của Tố Hồng Diễm cùng bạn trai mình về sự việc kết giới. Về việc xác con hươu Mạc Nhiên cũng không đề cập quá chi tiết mà chỉ nói có một cái xác động vật với biểu hiện hết sức kì lạ.

Sau đó Dư Kiều Kiều cũng kể lại những gì họ nhìn thấy được khi ba người Mạc Nhiên, Đỗ Gia Mộc và Lưu Vy không có mặt. Lúc này, trong đầu ai nấy đều có những suy đoán riêng. Cuối cùng vẫn là chị đại Dư Kiều Kiều tiếp tục mở miệng đánh tan im lặng.

"Theo như tôi suy đoán có lẽ Tố Uyên cũng là con gái của trưởng thôn. Ngay từ khi nhìn thấy Tố Như Nguyệt, dựa vào đường nét trên mặt cô ta, tôi liền biết họ có quan hệ ruột thịt. Tuy nhiên ngày hôm qua trưởng thôn lại không đề cập đến cô con gái này. Cho dù có làm gì sai cũng không thể phủ nhận quan hệ cha con phũ phàng như vậy được. Trừ khi, như Vu Đồng nói, cô gái này đã bị hiến tế cho "Hà Bá". Đáng tiếc "Hà Bá" này không ở dưới sông mà là nằm trong ngôi miếu kia."

"Hiện tại chúng ta nên làm gì? Đi tìm Tố An hay đến nhà lão Trương? Hoặc nguy hiểm hơn là chạy đến ngôi miếu đó thám thính?" – Đỗ Gia Mộc bực bội mà lên tiếng. Giờ ngồi đây suy đoán cũng chẳng được gì chi bằng tự thân vận động.

"Dựa theo tính cách Tố An, cho dù có hận cha mình đến mức nào cậu ta cũng ngu ngốc đến nỗi vạch áo cho người xem lưng."

"Tôi nghĩ chúng ta chia nhau ra tìm hiểu." – Ân Cửu đột nhiên lên tiếng.

"Chia nhau ra sao?" – Dư Kiều Kiều có chút bất ngờ trước lời đề nghị của thầy giáo Ân. Bình thường anh luôn yều cầu mọi người theo sát nhau để có thể tùy cơ bảo vệ tuy nhiên lần này Ân Cửu lại chủ động tách ra.

"Tôi cho rằng chia nhau ra hành động sẽ thu thập được nhiều thông tin hơn, tất nhiên sẽ nguy hiểm hơn. Đi ít người, chúng ta sẽ linh hoạt hơn cho việc sử dụng vật phẩm hỗ trợ."

Ân Cửu nói đúng. Sự việc sáng nay đã khiến anh xem xét lại quyết định đi thành một nhóm lớn của mình. Nếu là trước đây mọi người không bị giới hạn về thời gian cooldown, họ sẵn sàng sử dụng vật phẩm hỗ trợ nhưng lần này ai nấy đều chần chừ dùng vật phẩm hỗ trợ của mình để cứu người khác.

Ân Cửu cũng hiểu tâm lý này, nếu như dùng để cứu người thì trong vòng 12 tiếng họ sẽ thể sử dụng vật phẩm hỗ trợ để bảo vệ mạng sống mình. Nếu khi ấy Đỗ Gia Mộc không chỉ định đúng tên Dư Kiều Kiều thì tất cả những người chơi ở đây sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Vì vậy anh quyết định đi thành nhóm nhỏ. Dù biết nếu tất cả thành viên trong nhóm đều phải chờ cooldown 12 tiếng thì họ sẽ lâm vào nguy hiểm nhưng điều này sẽ giúp họ linh động hơn trong việc sử dụng vật phẩm hỗ trợ.

Mọi người trong phòng cũng đoán được ý định của Ân Cửu vì vậy cũng không ai lên tiếng phản đối.

"Vậy chiều nay..." – Tống Diệu Ân ngập ngừng lên tiếng.

"Tôi nghĩ tạm thời chiều nay chúng ta đừng ra ngoài." – Mạc Nhiên chợt cắt ngang lời cô.

"Vì sao?"

"Sáng nay mọi người đến tìm lão Trương hơn nữa còn cùng ông ta tranh luận lâu như vậy chắc chắn sẽ khiến nhiều người để ý có lẽ giờ này cũng đến tai trưởng thôn rồi. Để tránh cho ông ta nghi ngờ, trước hết chúng ta cứ ở tạm trong nhà. Chi bằng chiều nay chúng ta kiểm tra phòng của đám người họ Tố."

"Điều này còn khó hơn cậy miệng lão già họ Trương!" – Đỗ Gia Mộc liền hừ lạnh một cái. Tưởng tên nhóc này suy nghĩ thấu đáo ai ngờ là một tên ngốc thích thể hiện!

Mạc Nhiên bị khinh thường cũng không nổi nóng mà chỉ đạm nhiên mà giải thích:

"Tố An đã phát hiện ra bí mật của trưởng thôn sẽ khiến ông ta chột dạ. Tôi đoán chiều nay trưởng thôn sẽ chạy đến ngôi miếu để xem con trai mình trong lúc nổi nóng có lỡ tay phá hoại cái gì không. Tố Như Nguyệt sẽ đi chợ để mua đồ làm cơm, Lâm Tịnh là nhiếp ảnh cũng sẽ không rảnh rỗi ở nhà vì vậy trong nhà chỉ còn Tố Hồng Diễm."

"Cậu tính đe dọa cô ta sao?" – Vu Đồng kinh ngạc nhìn Mạc Nhiên.

Tên nhóc Mạc Nhiên này điên rồi. Nhỡ cô ta mách với cha mình thì toi.

"Tôi nghĩ cũng không cần phải đe dọa."

Khóe môi đỏ mọng của Dư Kiều Kiều cong lên thành một nụ cười kiêu ngạo. Đỗ Gia Mộc thấy vậy chỉ thầm mắng một câu sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài.

Hắn biết mỗi lần người phụ nữ này cười như vậy là trong đầu cô ta đã có một kế hoạch riêng. Mà kế hoạch ấy sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cam.

*****

"Hức... hức... tôi không chịu đâu~ Thứ ấy thật sự quan trọng với tôi hức... hức..."

Vùi khuôn mặt xinh đẹp vào hai tay, Dư Kiều Kiều không ngừng khóc nức nở. Dù biết là diễn nhưng Ân Cửu vẫn không nhịn được mà an ủi cô vài câu.

"Chị ấy giỏi thật." – Lưu Vy thán phục mà thì thầm với Tống Diệu Ân.

Dư Kiều Kiều là người mẫu nhưng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người nóng bỏng cô vẫn thường được mời đóng mấy bộ phim nhỏ lẻ. Dù tiền đóng không quá cao nhưng Dư Kiều Kiều là con người nghiêm túc về công việc, một khi đã làm việc gì thì cô sẽ làm hết mình. Vì vậy dù đóng nhưng vai không mấy quan trọng cô vẫn luyện tập rất chăm chỉ để nâng cao diễn xuất của bản thân. Lúc này đám người Tống Diệu Ân nhận ra, Dư Kiều Kiều được biết đến ngang với Đỗ Gia Mộc và Ân Cửu không chỉ bởi vì cô có vật phẩm hỗ trợ mà vì cô là người có thực lực thực sự.

"Cái này... Hay đợi cha em về..."

Trước diễn xuất của Dư Kiều Kiều, Tố Hồng Diễm lúng túng không biết phải làm thế nào.

"Không được... Để càng lâu thì khả năng tìm lại chiếc vòng đấy càng thấp. Chị không phải nghi ngờ gia đình em nhưng có thể gia nhân trong nhà đã lấy. Sáng nay có gã đàn ông tóc dài cứ nhìn chằm chằm chị... Chị cho rằng chính là hắn đã ăn trộm chiếc vòng bạc của chị~ Hu hu."

Nhắc đến gã đàn ông tóc dài, Tố Hồng Diễm liền nghĩ ngay đến anh rể của mình. Mà đức hạnh của ông anh rể... Nàng cũng rõ hơn ai hết. Gã ta cũng từng đến làm phiền nàng như bị Vũ Kiệt đe dọa nên cũng nhanh tay thu móng vuốt lại.

Trong lúc Tố Hồng Diễm còn đang phân vân nên để đám người lạ mặt này đến phòng người thân mình không thì Dư Kiều Kiều với đôi mắt ướt đẫm đã xán đến mà nắm tay nàng.

"Hồng Diễm~ Em đã từng yêu chưa? Thứ đó chính là di vật cuối cùng mà người yêu chị để lại. Có nó chị mới có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ mà không bị những cơn ác mộng đánh thức. Đáng sợ lắm em à~ Cảm giác thức dậy mà cảm thấy trái tim mình trống vắng như thiếu hụt nửa linh hồn vậy. Chị yêu anh ấy nhiều lắm nên cũng yêu những kỷ vật anh ấy để lại. Được rồi... Nếu em không muốn đưa chị đi cũng được. Dù sao cũng là lỗi của chị. Là do chị bất cẩn, là do chị không trân trọng món quà của anh ấy tặng cho chị. Có lẽ chị sẽ phải mất một thời gian mới có thể quên được chiếc vòng ấy. Có lẽ là 10 năm, 20 năm cũng có thể là cả đời..."

Dư Kiều Kiều mỉm cười tựa như thật sự đang nghĩ về những kỉ niệm đẹp bên người bình yêu nhưng ánh mắt cô lại lộ rõ vẻ bi thương đầy chua xót.

Lưu Vy thấy vậy cũng rơm rớm nước mắt theo. Đỗ Gia Mộc đã quá quen với biểu hiện giả dối của người phụ này nên chỉ cúi đầu mà nhàm chán nhìn tay mình. Tuy nhiên lọt vào mắt người khác lại giống như hắn đang cúi đầu tưởng niệm người đã khuất. Ngược lại Mạc Nhiên lại nhịn cười đến nội thương. Sợ tiếng cười của mình sẽ phá hỏng màn trình diễn của Dư người mẫu, cậu chỉ có thể vùi mặt vào lòng của Vạn Phong mà cười.

Đây mới là đỉnh cao của diễn xuất chứ! Xem ra cậu còn phải học tập nhiều.

Nhìn ở góc độ của Tố Hồng Diễm chỉ thấy hai vai Mạc Nhiên đang run run như đang khóc.

Mỗi một người trong đám người chơi mang những tâm trạng khác nhau nhưng nhìn tổng thể lại đem đến cảm giác hòa hợp, đều đau buồn cho người yêu đã khuất của bạn mình. Điều này càng khiến Tố Hồng Diễm tin vào những lời Dư Kiều Kiều.

Phải nói Dư Kiều Kiều rất biết đánh vào tâm trạng thiếu nữ đang yêu như nàng. Tố Hồng Diễm luôn hâm mộ những mối tình bất tử dù xa mặt nhưng không cách lòng. Trước một tình yêu đẹp nhưng buồn của Dư Kiều Kiều, nàng đã bị cảm động đến hốc mắt cũng đỏ. Vì vậy người đẹp Dư Kiều Kiều đã thành công thuyết phục thiếu nữ ngây thơ Tố Hồng Diễm.

Tố Hồng Diễm vừa quay lưng đi, Dư Kiều Kiều liền khôi phục vẻ mặt tươi cười của mình. Điều này khiến đám người mới quen biết cô được một thời gian ngạc nhiên đến há hốc miệng.

"Cậu có sao không?" – Vạn Phong đứng bên cạnh Mạc Nhiên liền đưa cho cậu một chai nước khoáng. Dù sao Mạc Nhiên cũng phải nhịn cười một lúc lâu ngay cả gương mặt cậu cũng đỏ bừng lên.

"Cảm ơn."

Mạc Nhiên gật đầu mà nhận lấy chai nước. Cậu bất chợt nhận ra, Vạn Phong đối xử với cậu cũng quá tốt đi. Dù nhiệm vụ "trò chơi" có yêu cầu các cậu phải duy trì mối quan hệ nhưng Tống Diệu Ân với Vu Đồng có là tình nhân cũng chỉ diễn qua loa cho có, ngay cả Đỗ Gia Mộc lấy vai trò là người "thầm thương trộm nhớ" Tống Diệu Ân cũng chẳng buồn liếc nhìn cô nàng một cái nào. Chẳng lẽ Vạn Phong cũng giống như Dư Kiều Kiều đã từng đóng phim nên hắn muốn diễn cho tròn vai?

Tất nhiên Mạc Nhiên cũng nghĩ đến chuyện Vạn Phong thầm thương mình nhưng ý định ấy ngay lập tức đã bị cậu phủ định. Cậu và Vạn Phong mới chỉ gặp nhau trong thế giới này cho dù có là tình yêu sét đánh thì cũng quá nhanh đi. Tuy nhiên Mạc người chơi cũng không quá rối rắm về vấn đề Vạn Phong, hiện tại có nhiều thứ khiến cậu quan tâm hơn nhiều. Dù việc Dư Kiều Kiều ra tay nằm ngoài dự kiến của cậu nhưng ít ra mục đích ban đầu của Mạc Nhiên cũng thành công. Thăm dò các phòng có thể khiến cho thiếu niên Husky phát hiện ra bất thường trong Tố gia, đại loại như quỷ hồn chẳng hạn.

Husky từ trong bóng MạcNhiên ló đầu ra một chút nhưng hắn nhanh chóng ẩn nấp vào trong. Lại cảm giác này.Cảm giác bị nhìn chăm chú khiến hắn cảm giác bản thân đang bị săn lùng. Lúc nàyhắn nhận ra, chuyện thôn Phong không hẳn chỉ liên quan đến đoàn người Mạc Nhiênmà còn liên quan mật thiết đến trí nhớ trống rỗng của hắn nữa.