An Nhiên

Chương 97: Thế giới 4 Chương 3: Phiên tòa

Trước sự thất thố của Aristos, đại tư tế hay đức vua muốn trừng phạt hắn lại chẳng thể trừng phạt được. Vì hai ngày sau, Aristos liền phải so tài với vương tử nước Dimitris, Carolos. Đó cũng là lý do vì sao từ sáng sớm Mạc Nhiên đã bị âm thanh ồn ã của bảng điện tử đánh thức.

[Nhiệm vụ phụ thứ nhất: Giúp Aristos chiến thắng Carolos.]

Hôm nay nhân vật chính có đi đấu giao hữu à? Mạc Nhiên gãi gãi mái tóc bù xù tự hỏi bản thân mình. Dẫu biết Aristos có sự bảo hộ của thần nhưng Mạc Nhiên vẫn nhịn không được mà qua ngó đứa trẻ này một chút.

Quả nhiên khi Mạc thần tiên xách theo hai đứa trẻ nhà mình đến, sân bãi đã bị bao phủ bởi vô vàn người là người. Cũng đúng thôi, dù sao đây cũng không phải trận đấu bình thường giữa hai đứa trẻ với nhau. Cả hai đều đại diện cho đất nước của mình và nếu ai thua cũng sẽ bị thần dân của mình chỉ trích.

Mạc Nhiên từ trên cao nhìn xuống thiếu niên tóc nâu đang ngồi trên ghế lụa, xung quanh cung nữ không ngừng giúp hắn phẩy quạt, bóp vai rồi lột vỏ nho cho hắn ăn. Nhìn vẻ mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của thiếu niên, Mạc người chơi dám cá rằng vương tử Carolos này chỉ là một nhân vật phụ của phụ, xuất hiện với mục đích duy nhất là đánh bóng tên tuổi cho nhân vật chính.

Thăm dò tình hình địch đủ rồi, Mạc Nhiên liền đưa mắt nhìn ngũ hoàng tử Aristos. Xem ra phía sân nhà lại không náo nhiệt như bên kia. Tất cả các cung nữ đều cung kính cách ngũ hoàng tử một khoảng, duy chỉ có một thiếu niên vẫn không ngừng bám dính lấy Aristos.

"Cậu ta là Cleatus sao?" – Mạc Nhiên tò mò mà đánh giá thiếu niên kia.

Thiếu niên này trông cũng không tệ chỉ có điều hơi phiền. Từ lúc Mạc Nhiên hướng mắt nhìn Cleatus, thiếu niên vẫn nói chuyện không ngừng nghỉ.

Xác định nhân vật chính của mình sẽ chiến thắng, Mạc Nhiên liền ung dung ngồi xem trận đấu. Làm thần cũng có cái lợi của nó, có thể lựa chọn được chỗ ngồi thích hợp mà không lo chen chúc.

Ở phía dưới, Aristos đang vuốt ve mũi tên của mình đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Sao vậy Aristos?" – Cleatus mềm giọng lại gần hắn. – "Anh khát nước sao?"

"Không phải, chỉ là thái dương hôm nay có chút nóng." – Aristos đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng nhưng tay vẫn không vươn ra cầm lấy cốc nước của thiếu niên.

Cleatus ngượng ngùng thu lại tay. Trước khi bị binh lính đuổi ra, cậu không quên mở miệng cổ vũ thiếu niên tóc vàng.

"Cố lên Aristos. Em tin chắc chắn thần quang minh sẽ bảo hộ cho anh." – Sau đó cậu xấu hổ đặt vào tay ngũ hoàng tử một chiếc vòng bạc. – "Chiếc vòng này là em xin từ đại tư tế. Nó sẽ phù hộ cho anh chiến thắng."

"Cảm ơn cậu."

Aristos gật đầu với thiếu niên sau đó quay sang chỉnh lại cung tên. Cho đến khi Cleatus lưu luyến rời khỏi sân bắn, Aristos vẫn không đeo lên chiếc vòng của cậu, thậm chí chiếc vòng cũng không còn ở trên người hắn nữa.

"Mũi tên đã bị người khác động tay động chân rồi."

Trong lúc Mạc Nhiên đang nhàn nhã xem dân chúng bàn luận về trận đấu sắp tới thì một giọng nói chợt vang lên.

"Thần quang minh?" – Cậu kinh ngạc nhìn người thanh niên tóc vàng.

"Ta biết ngài cũng đến đây mà Achilleas." – Thần Calliope làm đông tác vẫy tay với Mạc Nhiên tựa như hai người là bạn bè thân quen lắm vậy.

"Ngài nói mũi tên bị người khác động tay vào là sao? Là vương tử Carolos?"

"Cứ xem là vậy đi nhưng hắn có sự trợ giúp của cả vương phi nữa." – Dứt lời thần Calliope liền nhún vai. – "Nhưng ta không muốn nhúng tay vào đâu. Dù sao ta chỉ đến đây xem kịch, ngàimới là vị thần đại diện cho chiến thắng mà, Achilleas."

Biết ngay tên này chỉ đến xem diễn hài thôi mà. Tuy nhiên Mạc Nhiên lại chẳng có ý định chạy ra giúp Aristos mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, thuận tay xoa xoa mái tóc trắng của White. Black thấy vậy liền ngoan ngoan dựa vào lòng Mạc Nhiên không ngừng dụi dụi, khóe môi đỏ thắm liền kêu một tiếng "meo".

Thần Calliope tất nhiên không nhìn thấy thiếu niên trong bộ váy xinh đẹp kia, hắn tò mò hỏi Mạc Nhiên vì sao không đến giúp ngũ hoàng tử Aristos.

"Căn bản cậu ta không cần chúng ta giúp." – Mạc Nhiên chỉ chỉ thiếu niên để trần người đang giương cung. – "Vừa nãy cậu ta không ngừng sờ mũi tên chính là ước lượng sức nặng của cung tên để điều chỉnh lực sao cho vừa phải."

"Tuy nói trên lý thuyết là vậy nhưng để có thể sử dụng một mũi tên có trọng lượng khác hoàn toàn mũi tên Aristos thường sử dụng thì đứa trẻ này vẫn phải mất một thời gian để luyện tập."

"Ngài yên tâm. Cậu ta sẽ làm được." – Mạc Nhiên đầy tự tin mà khẳng định. – "Cho dù là người phàm nhưng vẫn có những kẻ đủ sức mạnh đấy. Ngài đã nghe câu truyện "giương cung bắn mặt trời" chưa?"

Trong hầu hết thần thoại mà cậu đọc, các nhân vật anh hùng đều chiến thắng nhờ sự giúp đỡ của các vị thần. Xét trên phương diện bản thân là một người phàm, điều này có chút bất công đối với đối thủ của những vị anh hùng đó. Vì vậy Mạc Nhiên không muốn nhúng tay vào trận đấu đầu tiên của Aristos. Cậu muốn xem thiếu niên này mạnh mẽ đến đâu. Dù sao không ai biết được lúc nào đám thần linh sẽ trở mặt với thiếu niên, vậy nên muốn để Aristos đứng trên đỉnh quang vinh hắn sẽ phải đi bằng chính đôi chân của mình.

Thần quang minh còn đang ngẩn người trước câu nói của Mạc Nhiên đột nhiên phá lên cười. Hắn cười lăn cười bò trên không trung một lúc mới lau nước mắt mà ngồi dậy.

"Ta không ngờ ngài lại thú vị hơn cả Aristos đấy. Tuy nhiên ta cũng muốn xem thế nào là "giương cung bắn mặt trời" đấy."

Mũi tên vừa bay ra khỏi cung tên của ngũ hoàng tử Aristos liền biến thành một mũi tên bằng vàng ròng. Vì nó quá nặng nên mũi tên chưa kịp chạm đến bia ngắm đã rơi xuống mặt đất.

"Không trúng!"

"Ngài nói ngài sẽ không nhúng tay vào?" – Mạc Nhiên tức giận mà nhìn sang vị thần tóc vàng.

"Giờ ta đổi ý rồi." – Thần Calliope thản nhiên mà đáp lại.

Dưới kia, trước sự đắc thắng của vương tử Carolos, Aristos vẫn bình tĩnh mà nhặt mũi tên lên. Hắn vừa chạm vào, mũi tên liền quay trở lại mũi tên sắt với thân là gỗ.

Vòng 1. Vương tử Carolos ghi được 3 điểm, ngũ hoàng tử Aristos không có điểm nào.

Đến vòng 2, thần quang minh liền biến mũi tên của Aristos thành một mũi tên bằng đá. Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, vị thiếu niên anh tuấn này vẫn có thể ngắm trúng bia cho dù điểm số cũng không quá cao. Vương tử Carolos ghi được 5 điểm, Aristos ghi được 2 điểm.

Vòng cuối cùng, thần Calliope quay sang Mạc Nhiên mặt đã tối sầm lại. Hắn thiện tâm mà đưa cho cậu một chùm nho xanh sau đó dùng giọng điệu thân thiện mà nói chuyện với cậu:

"Kế tiếp ngài đoán xem ta sẽ biến ra gì nào?"

"Ngài sẽ biến ra một mũi tên bằng bạc." – Mạc Nhiên tùy ý mà tìm một câu trả lời có lệ. Dù sao giờ cậu muốn giúp Aristos cũng không thể giúp được.

"Sai rồi. Lần này ta không chuyển hóa mũi tên nữa mà chuyển hóa cung tên. Một cung tên nóng rực như mặt trời thì sao nhỉ?"

Mạc Nhiên không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Aristos. Vết thương ngày hôm qua của thiếu niên vẫn chưa lành hẳn, lúc này lại bắt đầu đổ máu.

Aristos vừa cầm vào cung tên liền dừng lại. Carolos thấy hắn chậm chạp không giương cung lên liền cười khinh khỉnh.

"Ta đã nhìn thấy." – Ngũ hoàng tử đột nhiên mở miệng.

"Ngài có mắt tất nhiên nhìn thấy mọi thứ xung quanh rồi."

"Ta nhìn thấy ngài giết chết thị nữ mang thai đứa con của ngài."

Trong phút chốc cả người vương tử Dimitris lạnh toát. Hắn run rẩy đến nỗi không cầm nổi cung tên. Aristos lại không để ý đến biểu hiện bất thường của Carolos. Hắn từ từ giương cung. Cung tên nóng như lửa khiến lòng bàn tay vị hoàng tử dần trở nên phồng rộp. Nhưng gương mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh. Tên bay ra khỏi cung, lao thẳng về phía bia bắn.

Nụ cười trên môi thần quang minh dần biến mất. Hắn vội búng tay biến mũi tên thành vàng nhưng mũi tên vẫn như vậy lao về phía trước xuyên thẳng qua hồng tâm.

Phải dùng bao nhiêu lực mới có thể khiến một chiếc tên bằng vàng ròng xuyên qua hồng tâm?

Nam thần tóc vàng đầy cảnh giác mà nhìn về phía thiếu niên.

Mà phía dưới khi Aristos bắn xong mũi tên, Carolos vẫn chẳng thể nào cẩm nổi cung tên. Cuối cùng người giám sát chỉ có thể đưa ra thông báo vòng cuối cùng ngũ hoàng tử ghi được 10 điểm và vương tử Carolos không ghi được điểm nào. Dĩ nhiên người chiến thắng là Aristos.

Trước tiếng tung hô của mọi người, vị hoàng tử trẻ tuổi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về vị trí của hai vị thần. Mạc Nhiên còn đang mải nghĩ xem nên mỉa mai thần quang minh như thế nào nên không chú ý đến ánh mắt của thiếu niên.

Black đố kị mà trừng mắt nhìn về phía hắn. Vừa rồi khi Aristos bắn ra mũi tên cuối cùng, Black có thể cảm nhận được cơ thể Mạc Nhiên đang run lên. Cậu nhận ra Mạc Nhiên của cậu bị tên người phàm này ảnh hưởng. Con ngươi xám bạc dựng thẳng lên đầy cảnh giác.

Ngược lại có lẽ một phần do thuộc tính lá bài mà, White đại diện cho lá bài ma sói bảo vệ lại ôn hòa hơn Black rất nhiều. Cậu biết Mạc Nhiên chỉ đơn thuần lo lắng vì nhiệm vụ mà thôi. Kẻ này chỉ có thể dừng lại ở thế giới này nhưng White thì khác, cậu là vật phẩm hỗ trợ của Mạc Nhiên vậy nên cậu sẽ đi theo chủ nhân của mình qua rất nhiều thế giới.

Một thoáng qua so với vĩnh hằng thì cái nào hơn?

White mỉm cười cúi xuống hôn ngậm lấy đầu ngón tay của chủ nhân mình. Đầu lưỡi đỏ tươi khẽ vươn ra liếm nhẹ lên da thịt trắng bệch kia. Cậu là lá bài bảo vệ vậy nên mọi động tác của White tác động lên chủ nhân mình đều thật dịu nhẹ thậm chí không khiến Mạc Nhiên phát hiện ra. Vì vậy vài động tác nhỏ kia, Mạc Nhiên hoàn toàn không phát hiện. Nhưng thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời lại hoàn toàn xem đến rõ ràng.

Rất nhanh chóng trận đấu thứ hai đã đến. Lần này phía người lựa chọn hạng mục là đại tư tế. Ông ta biết Dimitris toàn sông nên chủ yếu sử dụng thuyền bè là chính liền lựa chọn đua xe ngựa. Nhưng đại tư tế ngàn lần không biết được, một bên bàn tay của Aristos đã bị bỏng nặng nên việc cầm cương sẽ mang lại nhiều khó khăn cho hắn.

"Đây gọi là không sợ kẻ địch mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo sao?" – Mạc Nhiên thở dài xoa xoa thái dương.

Cậu quay sang thần quang minh đang nở một nụ cười ranh mãnh liền cắt đứt mạnh suy nghĩ của hắn:

"Ngài lại nảy ra ý định gì nữa đây?"

"Ngài không thấy hiệp đấu này có chút không công bằng với vương tử Dimitris sao?" – Thần Calliope đầy vô tội mà nhìn đồng nghiệp mình. – "Ta chỉ muốn cho cuộc chiến trở nên công bằng hơn thôi."

Mi cũng nói được từ công bằng sao?

Mạc Nhiên âm thầm giơ ngón giữa với vị thần được mệnh danh là công bằng và bác ái này. Tuy nhiên khi cậu lần nữa quay về phía thần, hắn đã ung ung ngồi trên chiếc xe ngựa của Carolos rồi. Thần quang minh làm động tác chào với Mạc Nhiên sau đó phẩy tay một phát một cơn gió đột nhiên xuất hiện đẩy chiếc xe ngựa của vương tử Dimitris chạy nhanh thần tốc.

"Thật là..." – Khóe môi người thanh niên tóc đen rách ra một nụ cười. – "Làm người ta muốn đấm cho vài cái."

Cậu búng tay một cái liền yên vị trên xe của Aristos. Dù sao cậu chỉ để cho vị hoàng tử này tự thi đấu ở trận 1 đến trận 2 dù không muốn ra sân nhưng tên Calliope kia đã ép cậu phải ra sân.

"Black!" – Mạc Nhiên đưa mắt nhìn thiếu nữ trong lòng mình.

Black không tình nguyện mà chu môi. Tuy nhiên cậu vẫn nghe lệnh Mạc Nhiên bước xuống xe ngựa sau đó dùng một tay đẩy xe ngựa lao về phía trước.

"A... a...a..."

Dù biết Black không hề yếu mềm như bề ngoài của xinh xắn kia nhưng Mạc Nhiên không ngờ thiếu niên này lại khỏe đến như vậy. Cậu bị gió ào ào đập vào mặt không tài nào mở nổi mắt chỉ có thể ôm chặt eo thiếu niên Aristos. Dẫu sao hắn cũng không nhìn thấy hay cảm nhận được cậu vậy cứ dê hắn một chút cũng không sao.

Tuy nhiên Mạc Nhiên không hề phát hiện, cả người thiếu niên đã sớm căng cứng khi cậu chạm vào mình. Ngay cả động tác điều khiến lũ ngựa hắn cũng sớm quên không còn một mảng.

Thoắt thấy xe ngựa của Aristos sắp đuổi kịp mình, thần quang minh nhíu mày vung tay làm móng của lũ ngựa bung hết ra. Ngựa nhẵm phải đinh do thần quang minh rải ra liền hí lên vài tiếng bắt đầu mỗi con muốn chạy một phương.

"White!"

"Tuân lệnh chủ nhân."

Thiếu niên hiền dịu tạo ra một lớp màng bảo vệ mỏng chân của ngựa. Phía sau Black cũng đẩy nhanh tốc độ mà đưa chiếc xe ngựa của Aristos đuổi sát Carolos.

"Muốn chơi xấu sao." – Mạc Nhiên nở một nụ cười ác quỷ.

Cậu búng tay một cái, ngày lập tức chiếc xe ngựa của thần quang minh mọc vô số hoa Achilleas. Hoa mọc ngày càng nhiều thậm chí bao phủ cả bánh xe.

"Loser~"

Thần Calliope bị bao phủ trong hoa chỉ có thể nhìn thấy người thanh niên áo choàng đen đang giơ ngón giữa với mình. Trước khi hắn hoàn toàn bị đống hoa chết tiệt che mất tầm mắt, thần quang minh liền vươn tay biến bánh xe ngựa thành hình vuông.

"Thật phiền phức."

Nhìn chiếc bánh xe xấu xí, Black tức giận nâng cả chiếc xe ngựa lên rồi chạy về phía trước.

"Ha, tên Calliope nghĩ mình là ai? Ta mới là vị thần của chiến thắng." – Mạc Nhiên vui vẻ vòng tay qua cổ Aristos tận hưởng cơn gió của chiến thắng.

Aristos vẫn nhìn về phía trước nhưng khóe môi hắn đã sớm cong thành một nụ cười đầy dịu dàng rồi.

Cuối cùng xe ngựa của Aristos cán đích đầu tiên. Mạc Nhiên hưng phấn chờ đợt gương mặt đen như đít nồi của thần quang minh. Nhưng khi xe của vương tử Dimitris chạm đích, Carolos lại bình thản từ trên xe ngựa bước xuống.

"Hắn gian lận." – Carolos lạnh lùng nhìn Aristos vẫn bình thản ngồi trên xe ngựa.

"Tên nhóc này thua đến quáng gà rồi sao?" – Mạc Nhiên bất mãn nhìn vị vương tử.

"Ngài nói xem ngũ hoàng tử của chúng tôi gian lận ở đâu?" – Đại tư tế nhíu mày tiến về phía trước.

"Chẳng phải đấu xe ngựa là móng ngựa phải chạm đất sao? Ở đoạn đường cuối móng ngựa của ngũ hoàng tử không hề chạm đất."

"Cái này..."

"Nói như vậy ta mới là người chiến thắng phải không?"

Carolos khiêu khích nhìn Aristos, không, phải nói là người bên cạnh Aristos, Mạc Nhiên mới đúng.

"Trận đấu cuối là phía Dimitris lựa chọn hạng mục. Ta hi vọng lục hoàng tử không cần vì thua cuộc mà hận ta."

Dáng vẻ này...

Mạc Nhiên nhíu mày từ trên xe ngựa nhảy xuống. Cậu tiến về phía xe ngựa của vương tử Dimitris, liền bắt gặp hắn đang nằm lăn quay trong xe. Quả nhiên người vừa rồi là thần quang minh Calliepo đóng giả thành.

"Nhưng thế thì đã sao?" – Mạc Nhiên mỉm cười đầy kiêu ngạo. – "Ta không tin vòng cuối không thắng được ngươi, Calliepo."