Ăn No Sao

Chương 23

Mặt của cô cũng có một chút phiếm hồng, giống như một quả anh đào nhỏ thẹn thùng. Là do thời tiết, cũng là do bản thân, Thẩm Tinh Lê bị động tác ném rổ vừa rồi của Ngôn Gia Hứa nhóm lửa, máu nóng lên, trong cuống họng có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Hai người cách nhau quá gần, thật sự rất gần, đến mức cơ thể cao lớn của anh tưởng chừng như áp chế cơ thể nhỏ bé của cô xuống, trên làn da toát ra luồng nhiệt thiêu đốt cô.

Anh nhìn chăm chú đôi mắt cười đen nhánh ngậm nước của cô, cô cũng nở nụ cười ngọt ngào.

"Anh...." Thẩm Tinh Lê vừa tìm ra được một vài lời muốn nói liền thấy có người từ phía dưới khán đài chạy đến, là một cô gái tóc dài, rất xinh đẹp, làn da rất trắng, vóc dáng cũng cao. Thẩm Tinh Lê cảm thấy người này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Ngược lại cô gái đầu tiên gọi một tiếng: "Ngôn Gia Hứa."

Người được gọi nhìn một cái, lộ ra vẻ mặt giống như Thẩm Tinh Lê, xem ra anh cũng không nhớ rõ người này là ai, nhưng dáng vẻ làm như quen biết mình,

Chị gái đầu tiên tự giới thiệu: "Anh quên em rồi sao? Em tên là Thiện Vi Vi."

Ngôn Gia Hứa cười nhạt, giọng điệu cũng không quá thân thiết: "Chào cô."

Thiện Vi Vi nói: "Vừa rồi lúc anh ra sân em đã thấy anh rồi, chưa kịp tới chào hỏi." Mặt của cô ta cũng hơi đỏ lên, là do chạy quá gấp.

Thẩm Tinh Lê nhớ ra rồi, hơn một năm trước, chị gái này cùng bọn họ ăn cơm. Lúc ấy hai cô gái ngồi gần nhau, tuy cô nhỏ tuổi nhưng thấy rõ cô gái này có hảo cảm với Ngôn Gia Hứa. Bởi vì ánh mắt của cô ta vẫn luôn rơi trên người Ngôn Gia Hứa, đồng thời thỉnh thoảng tìm anh nói chuyện, hỏi này hỏi nọ.

Hiện tại hơn một năm qua đi, chị gái này lại đuổi tới rồi.

Thiện Vi Vi hỏi: "Chúc mừng anh, trái ba điểm cuối cùng thật sự rất đẹp."

Ngôn Gia Hứa vẫn không có biểu cảm gì, giọng nói rất lạnh: "Cảm ơn."

Thẩm Tinh Lê cảm thấy mình rất lúng túng, vóc dáng thấp bé đứng giữa hai người, cô nhanh chóng thu dọn ba lô bị mình làm loạn của Ngôn Gia Hứa, vội vàng nói: "Em đi vệ sinh."

Thiện Vi Vi hỏi: "Em có biết nhà vệ sinh của sân vận động ở đâu không? Hay là chị đưa em đi."

Thẩm Tinh Lê thấp giọng nói: "Không cần đâu, tự em có thể đi được. Hai người nói chuyện đi." Nói xong cô lại liếc mắt nhìn Ngôn Gia Hứa, phát hiện anh nhìn chằm chằm ba lô của mình trên vai cô thì không khỏi chua xót, là sợ cô lấy đi mất ba lô giá trị đắt đỏ của anh à?

Thẩm Tinh Lê dùng khẩu hình nói: "Anh ơi em chờ anh ở bên ngoài." Nói xong cũng không đơi người ta mở miệng đã chạy mất.

Chiếc ba lô vận động màu đen thật to, làm cơ thể mảnh khảnh của cô càng nhỏ hơn, càng yếu ớt hơn.

Anh nghiêng đầu, nhìn cô gái nhỏ xinh xắn giống như chạy trốn biến mất khỏi sân vận động. Anh nhíu nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, thậm chí là bực bội.

Cảm giác không nói lên được, giống như nhiều năm trước, Ngôn Thận tới nhà, Quả lê mập đang làm bài tập trông thấy người lớn đến, sợ mình chiếm lãnh địa của người khác thì nhanh chóng thu dọn rồi chạy mất.

Nói như thế nào nhỉ? Dáng vẻ có chút đáng thương.

Lúc Ngôn Gia Hứa siết quả đấm, lại là giọng nói của Thiện Vi Vi kéo anh về hiện thực: "Em gái của anh thật là ngoan."

Ánh mắt Ngôn Gia Hứa quá tị hiềm cô gái trước mắt, trực tiếp hỏi: "Làm sao vậy?"

Lời này ngược lại làm cho Thiện Vi Vi lúng túng, cô ta cũng chỉ là muốn tìm cơ hội đến bắt chuyện, tâm sự mà thôi, bị anh hỏi như vậy giống như là không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với anh vậy.

"Không có gì, em chỉ tùy ý tâm sự thôi." Thiện Vi Vi sờ tóc của mình một cái, che giấu sự xấu hổ: "Anh đối với em gái của anh thật là tốt, bây giờ đi đâu là dẫn theo đến đó."

Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng cho tay vào trong túi quần bóng rổ, không trả lời, thật ra cũng không biết nên nói cái gì với một cô gái xa lạ.

Không nói lời nào.

Cũng không phải con trai, còn có thể đùa giớn một chút, nói một vài lời tào lao.

Không nói lung tung tào lao với con gái, đây là nguyên tắc làm người và lễ độ của Ngôn Gia Hứa.

Dù sao thì anh cũng thích con gái.

Thiện Vi Vi cười hỏi: "Anh luôn mang cô bé theo bên mình, không có thời gian bên cạnh bạn gái thì cô ấy không nói gì à."

Lúc này chàng trai mới có một chút phản ứng, lăn lăn yết hầu, mở miệng nói: "Không có bạn gái."

"À." Thiện Vi Vi hoảng hốt trong nháy mắt, cũng chấn kinh mất một giây: "Chẳng trách...." Mang theo một cô bé ở bên người mà không có một chút tị hiềm nào. Vừa rồi lúc Ngôn Gia Hứa xong trận, không chỉ có Thiện Vi Vi, một đám con gái trên khán đài cũng đang thảo luận xem tiểu ca ca chân dài này là ai, ánh mắt đồng thời đi theo anh.

Có một vài cô gái dũng cảm đưa nước cho Ngôn Gia Hứa, nhưng anh đều không cần, cười lễ phép lại xa cách để đáp lại.

Nụ cười của anh nhạt nhẽo, có một loại khí tràng* khiến cho người ta khó mà đến gần. (*: Khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.)

Ngôn Gia Hứa đang học nghiên cứu, hai mươi ba tuổi, có tiền có nhan sắc có đầu óc, có bạn gái rồi cũng không phải là vấn đề gì thậm chí có rất nhiều cô gái lại dán vào muốn yêu đương với anh. Không chờ cô ta nói ra lời tiếp theo, chàng trai cao lớn nói giống như trêu đùa: "Người trong nhà không cho yêu đương, không có cách nào."

"A." Thiện Vi Vi mờ mịt.

Anh tháo bím tóc sau đầu xuống, nói: "Tôi đi xem cô bé một chút, đi trước."

Không cho cô gái có bất cứ cơ hội nói chuyện nào.

Thiện Vi Vi cũng chỉ tiếp xúc với Ngôn Gia Hứa trong một buổi tối nào đó vào năm ngoái, đương nhiên một năm nay đã từng thấy ba chữ "Ngôn Gia Hứa" xuất hiện ở một vài trường hợp, bao gồm xuất hiện trên tin tức trong công trình học viện, thành quả nghiên cứu của anh ở Anh, anh từng diễn thuyết tốt nghiệp xuất sắc....

Giống như vị thần xa vời, lạnh lùng không thể chạm đến.

Thiện Vi Vi không ngốc, Ngôn Gia Hứa không có một chút hứng thú nào với mình, thậm chí lễ độ cũng không có bao nhiêu, anh cũng không muốn quen biết mình.

Thật là đáng tiếc. Dũng khí mà cô ta một lần nữa bỏ ra sức lực lớn để nâng lên lại bị dập tắt.

*

Thẩm Tinh Lê từ bên trong nhà vệ sinh đi ra, gió lạnh vù vù thổi tới trên mặt cô, cô đứng trước bổn rửa tay. Lại nhìn khuôn mặt non nớt của mình trong gương, mũm mĩm mang theo nét trẻ con, không có một chút chín chắn nào.

Vừa rồi lúc đi ngang qua còn cẩn thận nhìn thoáng qua chị gái kia, tóc chị ta nhuộm màu nâu, trên người mặc váy lộ vai màu tím phấn, giày cao gót quấn quanh mắt cá chân, trên người còn có mùi nước hoa ngọt ngào.

Thiện Vi Vi xinh đẹp giống như tiên nữ.

Thế nhưng Thẩm Tinh Lê thì sao, cô bóp bóp khuôn mặt phấn hồng bị nóng của mình.

Cũng không phải là không dễ nhìn, thậm chí có rất nhiều người khen cô gái nhỏ Thẩm Tinh Lê này rất đáng yêu rất xinh xắn, mắt to giống như quả cầu thủy tinh, sáng lấp lánh thật là dễ nhìn.

Đáng tiếc chính là không chín chắn.

Cô rất buồn rầu, khi nào thì mình mới có thể lớn lên đây.

Lúc đi ra Ngôn Gia Hứa cúi đầu dựa vào tường, phần lưng hơi cong, dưới chân giẫm lên một phiến lá cây.

Lúc một người an tĩnh, anh vốn là hững hờ suy nghĩ như vậy, cũng sẽ ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, không đứng thẳng, uể oải.

Phảng phất như anh của giờ phút này và anh của trận thi đấu năm phút trước đó không phải cùng một người.

Thẩm Tinh Lê chắp tay sau lưng xoa xoa lên trên vải áo, đi đến nói: "Em xong rồi."

Ngôn Gia Hứa ngước mắt, khóe mắt cong lên, đưa tay sờ tóc cô: "Còn tưởng rằng em muốn ngây ngốc ở trong đó cả nửa ngày."

Thẩm Tinh Lê hỏi: "Tại sao em lại muốn ở lại trong đó chứ."

Ngôn Gia Hứa hơi dừng lại, khóe miệng cười giương lên: "Có hơi lạnh."

Thẩm Tinh Lê ai oán nhìn thoáng qua anh: "Anh, em lại không phải đồ ngốc."

"Hửm?"

"Mùi trong nhà vệ sinh không tốt, trừ phi em nóng đến chết, nếu không sẽ không vào nhà vệ sinh để mát hơn." Thẩm Tinh Lê cúi đầu liếm liếm môi, buồn buồn nói.

Tóc của cô bị ướt lúc rửa mặt, hơi lạnh, sự ẩm ướt dính lên đầu ngón tay anh, anh nói: "Thật sao?" Mắt nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Tinh Lê muốn lui về sai.

Anh rốt cuộc lên án: "Anh đứng ở đây sắp bị nướng chín rồi."

Thẩm Tinh Lê nhìn thấy trên trán anh, còn có trên cổ đều là mồ hôi, liên tục chảy vào trong quần áo.

A ~

Thẩm Tinh Lê lấy từ trong túi ra tờ khăn giấy, mang theo hương thơm hoa nhài, đưa cho Ngôn Gia Hứa: "Lau đi ~~"

Ngôn Gia Hứa không nhận lấy, bỗng nhiên hơi tới gần cô, hai tay chống trên đùi mình, cúi người, mặt của anh gần trong gang tấc, đối mặt với cô, chậm rãi mở miệng nói: "Nào, em lau cho anh."

"Anh không thể tự lau sao?" Thẩm Tinh Lê quẫn bách nói.

Ngôn Gia Hứa nói: "Vừa rồi chạm vào bóng rổ, tay không sạch sẽ."

Chậc,

Được rồi.

Đều là mượn cớ, cái người này thật là lười.

Thẩm Tinh Lê có thể giúp anh lau mồ hôi. Khi còn bé anh còn luôn rửa tay cho cô mà, cũng không cần phí phục vụ, trưởng thành rồi có một chút nhân tình cũng phải, bạn học Thẩm Tinh Lê cũng không để ý. Có tới mà không có lui thì không hay, không phải tác phong của cô.

Bàn tay nhỏ trắng nõn của cô rất nhẹ, từng chút từng chút dùng khăn giấy lau, bị thấm ướt, tiếp xúc với làn da của anh. Thẩm Tinh Lê không có khái niệm gì về tuổi tác, chỉ coi là Ngôn Gia Hứa lớn hơn mình rất nhiều, xem như là người lớn. Nhưng hôm nay cẩn thận nhìn ngũ quan của anh như thế, thật ra vẫn là mười phần thiếu niên như cũ. Da của anh rất trắng rất mịn, mi mắt dính hơi nước vừa đen vừa dài, giống như một cây quạt nhỏ chặt chẽ quét tới.

Một đôi mắt hoa đào luôn cong lên, xấu xa, dáng vẻ bất cần đời.

Cô sợ động tác của mình mạnh làm hư khuôn mặt đẹp trai đó, sau này có bạn gái chẳng phải là không tiện sao?

Ngôn Gia Hứa nhìn dáng vẻ nho nhỏ của cô gái trước mắt, hô hấp nhẹ nhàng hơn rất nhiều, anh không tự chủ được mà cong khóe miệng cười: "Làn da của anh không có quý giá như vậy, cứ tùy tiện lau là được rồi."

Thẩm Tinh Lê chua xót nói: "Khuôn mặt bị hủy rồi thì không có ai cần anh nữa."

"Tuổi còn nhỏ mà chuyện để quan tâm vẫn rất nhiều." Anh đứng thẳng người, đẩy bàn tay nhỏ lau mồ hôi của cô ra: "Thế nào, không có ai cần anh, em dưỡng lão chăm sóc anh được không?"

Thẩm Tinh Lê nhớ tới cuộc sống xa hoa lãng phí của anh, rất nghiêm túc nói: "Kiếm tiền rất vất vả, em chắc chắn không nuôi nổi, trước tiên anh hãy chuẩn bị kỹ càng tiền dưỡng lão của mình, đến lúc đó em đưa anh vào viện dưỡng lão đắt nhất của thành phố." Thật đúng là kết luận mà sau khi cô nghiêm túc tự hỏi đưa ra được.

Ngôn Gia Hứa suýt chút nữa bị tức cười, gõ gõ đầu cô: "Anh còn phải cảm ơn em." Còn nói: "Mới bao lớn mà cái miệng nhỏ không tụt lại phía sau."

Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu, xem thường.

Người nào đó thẳng lưng, thê lương nói: "Đồ không có lương tâm, thật sự là không yêu thương em lãng phí rồi."

*

Một lớn một nhỏ đấu võ mồm, một đám người tuôn ra từ trong sân vận động, là năm vị đại ca ca vừa rồi chơi bóng rổ với Ngôn Gia Hứa.

"Ngôn Ngôn, cậu xảy ra chuyện gì vậy, mình không có tay hay sao mà còn để em gái lau mồ hôi cho cậu, cậu có biết xấu hổ không, đại thiếu gia có tật xấu!" Lưu Chí Phong trông thấy Thẩm Tinh Lê nhín chân lau mồ hôi cho Ngôn Gia Hứa, trong nháy mắt bất bình, xả cuống họng hô.

Ngôn Gia Hứa cười khẩy nói: "Anh quản được sao?"

"Tôi đây là bênh vực kẻ yếu, rút đao tương trợ."

"Nào, thu đao của cậu lại trước đi." Người nói chuyện chính là sư huynh vừa rồi tranh cãi muốn quay về tả thực báo cáo thí nghiệm, tên là Cao Tử Xuyên. Còn có ba người khác, theo thứ tự là Trương Kỳ, Lý Lan Sơn, Lưu Vĩ.

Cao Tử Xuyên từ trong ba lô lấy ra một cái hộp vuông màu lam, đưa cho Ngôn Gia Hứa.

Lưu Chí Phong giật nảy mình vội vàng giành lại, run lẩy bẩy nói: "Ở đây con mẹ nó toàn là người đấy, còn có người chưa vị thành niên, chẳng lẽ cậu muốn cầu hôn Ngôn Ngôn sao?"

Một ngụm nước của Thẩm Tinh Lê bị kẹt trong cổ họng.

Ngôn Gia Hứa đưa tay gãi gãi lông mày, không quá muốn đoái hoài đến đám người này.

Cao Tử Xuyên đánh rớt tay của Lưu Chí Phong, cướp chiếc hộp lam về: "Con mẹ nó trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy. Là phân sao?"

Mấy người còn lại cũng im lặng biểu lộ vẻ mặt. Cao Tử Xuyên nói: "Cậu mù à? Đây là đồng hồ vừa rồi thắng được."

"À à." Vẻ mặt của Lưu Chí Phong hơi thả lỏng một chút.

Cao Tử Xuyên nói: "Dù sao cũng là mấy người chúng ta hất cái mặt mo lên, mặt dày vô sỉ mới lấy được. Tôi thấy cái đồng hồ này màu hồng, không phải Gia Hứa có mang em gái đến sao, cho cô bé chiếc đồng hồ này đi."

Lời nói nhẹ nhàng, người được lợi nhìn một cái, là một chiếc đồng hồ dây da Switch, dây đồng hồ màu hồng phấn, mặt đồng hồ màu trắng, phía trên khảm một vòng đá. Không phải là thứ quá đắt, nhưng giá trị cũng không ít hơn hai ngàn.

Là đồ mà đội chính quy đã sớm chuẩn bị, vốn nghĩ dù cho đội nghiên cứu sinh đồng ý tranh tài, kiếm một chiếc đồng hồ nữ tính như thế, làm đám lão già này buồn nôn một phen.

Ngược lại không nghĩ tới, thật sự còn có một cô bé cũng coi như là vật dùng đúng tác dụng. Trước khi đi đám người này còn buồn nôn với đám trẻ con khoa chính quy: "Wow, thật là đáng yêu, yêu rồi yêu rồi." Làm đám bé trai buồn nôn vô cùng.

Ngôn Gia Hứa thấy chiếc đồng hồ này rất xinh xắn đáng yêu, liền thay Thẩm Tinh Lê nhận lấy.

"Đưa tay ra." Anh nói, nắm cô tay trắng nõn của cô, đeo lên cho cô. Nhìn rất đẹp, làm nổi bật làn da trắng của cô.

Cao Tử Xuyên cười nói: "Đừng xấu hổ, cái đồng hồ này là anh trai em thắng về cho em. Nếu không em bảo tụi anh dùng chiếc đồng hồ nữ tính này thế nào, mấy người tụi anh đều độc thân, không có ai để tặng."

Lưu Chí Phong: "Đúng vậy, đáng thương chết mất."

Thẩm Tinh Lê ngẫm lại cũng đúng, trong lòng không nhịn được mà nổi bong bóng, đúng, đây là phần thưởng mà Ngôn Gia Hứa thắng về cho cô.

Chàng trai giương môi cười nhìn cô, có một chút cưng chiều, lại có một chút đùa giỡn cô.

Nhưng nghĩ lại, cô lại nghĩ, chị gái tóc dài còn thích anh mà, hai người còn ở trong sân vận động trò chuyện mà.

Tinh Tinh chua chua nói: "Sao anh không tặng cho chị gái vừa rồi,"

Ngôn Gia Hứa buồn bực ngán ngẩm sờ lên sau gáy mình, thật lâu sau mới cong môi hỏi lại: "Tại sao phải cho cô ta? Cô ta cũng không phải là bạn gái của anh." Thứ không đáng tiền cũng không thể tùy tiện cho được, huống chi anh là loại người cả lời nói cũng không muốn cho người ta.

"...." Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu lên, há hốc mồm, có chút xấu hổ: "Em cũng không phải là bạn gái."

Ngôn Gia Hứa đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, cúi người kề mặt lại gần nhìn cô, hờ hững nói: "Em không giống."

"Sao lại không giống." Mặt cô hồng lên thành hoa anh đào, rũ mí mắt thật mỏng nói.

"Chàng trai cặn bã" nào đó giảm thấp giọng nói: "Bởi vì em là Quả lê mập."

Vĩnh viễn là Quả lê mập của anh, cũng là của mọi người.

A ~

Thẩm Tinh Lê chưa kịp đỏ mặt, mấy chàng trai to xác sau lưng ngược lại ngồi không yên.

Lưu Chí Phong đập sau lưng Ngôn Gia Hứa, bị anh né tránh: "Đừng nói linh tinh nữa, đi ăn cơm đi."

Cao Tử Xuyên: "Cuồng ma cưng chiều em gái, đừng thể hiện nữa."

"Tú Nhi*, cậu ngồi xuống...." (*: Đừng thể hiện trong tiếng Trung được đọc là xiu, từ hán việt là Tú.)

Ngôn Gia Hứa thẳng người, lấy ba lô của mình xuống từ trên vai cô.

*

Thắng cuộc tranh tài, đương nhiên là phải đi ăn mừng một bữa.

Đám đàn ông mời Ngôn Gia Hứa, lại dẫn theo Thẩm Tinh Lê, một đám người ăn cơm tối ở quán ăn Tứ Xuyên bên ngoài trường học.

Ngôn Gia Hứa từ chối không được, nhưng cũng đã tính toán thời gian xong rồi, phải đưa Thẩm Tinh Lê về nhà đúng giờ. Trẻ con ở bên ngoài đến khuya không tốt, dù là bên cạnh có người lớn đi theo.

Bởi vì bên cạnh có trẻ con nên mấy người trưởng thành nói chuyện đều rất kiềm chế, cũng không tính làm trò. Bởi vậy chủ đề nói chuyện trong bữa cơm đều là học thuật cực kỳ chuyên nghiệp.

Thẩm Tinh Lê thế mới biết Cao Tử Xuyên, Lưu Chí Phong và Ngôn Gia Hứa cùng theo một thầy hướng dẫn.

Thứ bọn họ nói với nhau là phép toán, mô hình, hiệu suất chờ, trí tuệ nhân tạo.

Thẩm Tinh Lê nghe không hiểu, người máy à?

Hình như cách cô rất xa, người bên cạnh đều đang khiển trách phát minh người máy, sợ người máy cướp mất chén cơm của mình.

Đối với chuyện này cô không có khái niệm gì.

Nhưng khoa học phát triển và tiến bộ, tuyệt đối không phải ai cũng có thể ngăn cản.

Ngôn Gia Hứa đàm luận công việc và học hành, cô chưa từng nhìn thấy.

Lưu Chí Phong cười cười: "Tinh Tinh, em thật sự không biết anh trai em lợi hại thế nào sao?"