Ăn No Sao

Chương 89

Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm mắt của Ngôn Gia Hứa, bỗng nhiên ý thức được anh có ý gì, mặt nóng lên.

Cách ra xa thẳng người lên, trên mặt từ chối.

Ngôn Gia Hứa giả bộ như nhìn không hiểu, ôm lấy eo của cô, kéo cô đến trên đùi mình, tay sờ lên trên cánh tay mảnh khảnh mềm mại của cô, ẩm ẩm, lành lạnh.

Thế là quen việc dễ làm mà rút khăn tay ướt trong ba lô của cô, lau cánh tay cô một lượt, khô ráo rồi mới buông ra.

Thẩm Tinh Lê cũng không thích mồ hôi, lau sạch mồ hôi rồi quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, nhịn không được nói: "Anh thật là ngoan."

Ánh mắt Ngôn Gia Hứa hơi khiển trách: "Nói hươu nói vượn."

Thẩm Tinh Lê mới mặc kệ đấy, thế ôm đầu anh, hôn lung tung một trận.

Ngôn Gia Hứa còn có chút chuyện phải xử lý, nói: "Đi xuống. Tự chơi trước đi, anh bận xong rồi đi."

Thẩm Tinh Lê không muốn xuống, chỉ thích dán vào anh, đương nhiên thành phần đùa ác chiếm đa số, muốn xem anh làm thế nào để đuổi cô.

Ngôn Gia Hứa sừng sững bất động, nhướng mày lên, hỏi: "Em chắc chắn không xuống?"

Thẩm Tinh Lê: "Ừm. Em ngồi trên đùi anh xem một chút, anh bận đi, em không quấy rầy."

"Được."

Ngôn Gia Hứa nhìn mấy phần văn kiện, là hợp đồng, đều đã đóng dấu, còn có mấy mục đóng giáp lai.

Thẩm Tinh Lê hối hận rồi, cảm thấy mình không nên tùy hứng như vậy, mọi chuyện phải có mức độ. Anh đây rõ ràng là xử lý chuyện quan trọng. Thế là xê dịch cái mông, muốn xuống, ngược lại anh không thả người, để tay trên lưng cô, người miễn cưỡng dựa vào ghế, từng mục từng hàng, rất nghiêm túc xem hợp đồng.

"Cái đó, em vẫn là đi xuống thôi." Cô nói.

"Đừng lộn xộn." Anh nói: "Cái mông nhỏ như vậy, cấn chân."

Thẩm Tinh Lê thổn thức: "Cũng không phải là rất nhỏ đâu."

Ngôn Gia Hứa không phản ứng lại, một lát sau mới nói: "Nhỏ hay không trong lòng anh hiểu rõ."

"..."

Thẩm Tinh Lê khó chịu một lúc, Ngôn Gia Hứa bị cô làm cho không kiên nhẫn, ném công việc trong tay đi, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Em muốn làm gì? Đánh nhau sao?"

"A ~"

"Ngồi đàng hoàng cũng không được, em bao nhiêu tuổi rồi, có chứng tăng động sao?"

"Vậy em xuống."

"Bây giờ hối hận rồi?" Khóe miệng anh cong lên một đường cong: "Muộn rồi."

"Anh muốn làm gì?" Cảm nhận được cái tay của anh, thò vào trong quần áo, thuận theo sống lưng cô, sờ về phía trước: "Đây là văn phòng của anh."

"Em hỏi anh muốn làm gì?" Anh cười: "Văn phòng vừa vặn, kích thích."

Lúc Thẩm Tinh Lê bị trêu chọc đến mất hồn, cái cúc áo ẩn phía sau lưng bị người ta mở ra.

Nửa người trên nới lỏng, trước ngực hơi lạnh.

"A, sai rồi sai rồi... anh ơi em sai rồi..."

Ngôn Gia Hứa nào có thể buông tha cho cô, nhất là lúc cô nghẹn ngào gọi "Anh ơi".

Giống như giọng điệu đêm đó khi cô cầu xin, gương mặt nhíu lại, muốn khóc lại không khóc, không biết là bởi vì cơ thể đau lớn hay là không chịu được lực độ của anh, nói không xong rồi, đừng tới nữa.

Nhưng ngón tay lại nắm chặt cổ áo anh.

Con mẹ nó quá đáng yêu rồi.

Náo loạn một hồi, Thẩm Tinh Lê quân lính tan rã mà kết thúc. Cuối cùng bị anh làm càn nhấn vào trong ngực, xoa xoa sờ sờ, quần áo lộn xộn hoàn toàn rồi. Anh cúi đầu hôn môi cô, từng chút mà liếm láp, ăn sạch sẽ.

Thẩm Tinh Lê cài nút áo lại, ngoan ngoãn chạy tới nằm trên ghế sô pha, nói mình muốn ngủ một lúc, muốn anh đừng biến thành cầm thú động vào cô.

Ngôn Gia Hứa nói, bây giờ chắc chắn không động vào nữa, trò hay giữ lại cho buổi tối.

*

Đèn đường mới lên, Ngôn Gia Hứa phê duyệt xong hợp đồng, sau đó bàn giao cho trợ lý, ngày mai đi làm gửi hợp đồng cho đối phương. Sau đó mới đưa Thẩm Tinh Lê ra ngoài.

Hạ Thành Hàm vẫn ngồi ở vị trí làm việc của mình xem tài liêu, Thẩm Tinh Lê không được tự nhiên ngoảnh mặt đi. Cậu ta trực tiếp tìm tới Ngôn Gia Hứa, nói là có vấn đề muốn xin chỉ bảo. Gần đây Hạ Thành Hàm cực kỳ khắc khổ trong ngôn ngữ lập trình liên quan đến trí tuệ nhân tạo.

Ngôn Gia Hứa cười nói: "Ngày mai đi, tôi bớt chút thời gian. Hiện tại vị này đã đói đến sắp hôn mê rồi."

Sau đó ôm eo cô.

Thẩm Tinh Lê ảo não cúi thấp đầu, cô cũng cần mặt mũi có được không?

Hạ Thành Hàm nói: "Được. Vậy anh đừng quên." Cậu ta thậm chí có chút ngượng ngùng nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, trong ánh mắt mang theo một chút ngưỡng mộ.

Thẩm Tinh Lê ngạc nhiên, Hạ khổng tước cũng có ngày hôm nay.

Đến quán lẩu, Thẩm Tinh Lê đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Không khỏi trách cứ: "Công việc này của anh cũng quá bận rộn rồi đấy, ăn cơm tối cũng muộn đến 9 giờ."

Ngôn Gia Hứa: "Nếu không có người làm khó anh thì 8 giờ có thể kết thúc rồi."

Thẩm Tinh Lê: "Vậy cũng không thể đều là lỗi của em được."

Ngôn Gia Hứa rót cho cô một ly nước bắp lót dạ trước, nói: "Bảo em đi ăn một chút đồ ăn vặt trước đi thì không chịu, không nghe lời như vậy."

Thẩm Tinh Lê: "Em muốn ăn với anh, như vậy mới có cảm giác nghi thức."

Ngôn Gia Hứa: "Em có thể ngày ngày ngủ cùng anh, cuộc sống càng có cảm giác nghi thức.

Thẩm Tinh Lê oán thầm nói, ngủ cùng với anh chẳng phải là mỗi ngày cho anh giày vò đủ loại tư thế sao? Mệt cũng mệt chết rồi.

Đúng lúc có nhân viên phục vụ tới, nghe được vài câu. Một chàng soái ca trêu chọc bạn gái mình, nhỏ giọng, chủ đều còn có chút 18+, nhịn không được mà cười lên.

Thâm Tinh Lê ở dưới bàn đá chân Ngôn Gia Hứa, dùng khẩu hình nói: "Người ta đều nghe thấy rồi!"

Người nào đó da mặt cực kỳ dày, giả vờ như không nghe thấy, chuyên tâm gọi món.

Ăn cơm lại tốn thêm 1 tiếng đồng hồ, 10 giờ hơn mới rời khỏi quán lẩu.

Trên người hai người tất cả đều là mùi lẩu, Thẩm Tinh Lê cúi đầu ngửi bản thân mình, mùi đúng là không dễ ngửi cho lắm.

Ăn cơm uống bia thì không thể lái xe nữa, Ngôn Gia Hứa dứt khoát để xe ở quán lẩu, dắt tay Thẩm Tinh Lê, chậm rãi đi bộ về.

Thẩm Tinh Lê nhớ tới, lúc ở công ty anh hỏi cô có mang theo quần áo không, ý tứ chính là đêm nay muốn cô tới chỗ anh ngủ.

Bây giờ nhìn hướng anh đi cũng là con đường tới chỗ ở của anh.

Bỗng nhiên lại căng thẳng.

Đây là ý tứ muốn công khai ở cùng nhau sao?

Ngôn Gia Hứa mở nhạc, nhét một bên tai nghe vào tai cô.

Lại mở bài của Trần Dịch Tấn.

Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, là điện thoại của cô.

Bà nội gọi điện thoại tới, hỏi cô có về nhà không. Bởi vì Thẩm Tinh Lê nghỉ hè phải đi làm thêm, phòng tranh Thiên Trạch gần Học viện Mỹ thuật, cô liền xin ở ký túc xá, nếu như tăng ca thì trực tiếp về trường học ở.

Thẩm Tinh Lê nhìn Ngôn Gia Hứa mà tim gan hơi co lại, nói với bà nội: "Đêm nay cháu ở ký túc xá, ngày mai về nhà."

Bà nội lại hỏi: "Bây giờ cũng mười giờ rồi, cháu về chưa?"

Thẩm Tinh Lê: "Ở cùng với bạn, cháu rất an toàn, bà yên tâm đi."

Bà nội: "Đêm hôm khuya khoắt đừng đi lung tung, đừng đi đến nơi có ít người."

Ngôn Gia Hứa cụp mắt nhìn cô, ánh mắt nặng nề.

Thẩm Tinh Lê nói: "Tối nay em ngủ ở chỗ anh đi, cũng nói với bà nội là ở ký túc xá rồi nhưng mà ở ký túc xá chỉ có một mình em, rất đáng sợ."

Ngôn Gia Hứa giống như bị mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất lời mời gọi mấy tiếng trước của mình, nói: "Được chứ."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Trên đường đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Tinh Lê đi vào mua nước, Ngôn Gia Hứa đi theo phía sau cô, Thẩm Tinh Lê hỏi: "Anh uống nước lạnh hay nước bình thường?"

Ngôn Gia Hứa: "Không uống."

"Được." Cô lấy một chai nước lọc bình thường, đi đến quầy thu ngân trả tiền, Ngôn Gia Hứa nhìn kệ hàng trước quầy một lúc, lấy một hộp bao cao su, vứt lên trên mặt bàn nói: "Tính chung."

Thẩm Tinh Lê thấy rõ chữ in trên hộp, mặt nóng lên, hô hấp ngưng trệ.

Chữ trên hộp viết là: Cảm nhận siêu mỏng.

Nhân viên thu ngân trấn tĩnh quét mã: "Tất cả 31 tệ."

Thẩm Tinh Lê quét mã trả tiền, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Căn nhà này của Ngôn Gia Hứa được một thời gian rất lâu rồi, nhưng bản thân anh không hay về.

Bởi vì bà cụ Ngôn lớn tuổi rồi, trong nhà chỉ có bảo mẫu, tài xế không có ở nhà, nếu như có một người đàn ông là anh ở đó, lỡ như có chuyện gì thì có thể gánh vác được. Chỉ khi anh bận rộn không việc thực sự không về nhà bà nội được thì mới quay về đây ở lại một đêm.

Hiện tại lại biến thành căn cứ địa của hai người.

Phòng khách phòng bếp không có một hạt bụi, một chút khói lửa cũng không có.

Thẩm Tinh Lê uống một hớp nước, cởi giày ra. Ngôn Gia Hứa đóng cửa lại, đỡ lấy eo cô, tránh cho cô bị ngã lúc thay giày, thuận tiện uống một hơi cạn sạch nước của cô, ném chai vào thùng rác.

Trên đường đi cô không nói chuyện, hoàn toàn không giống với như trước khi ăn cơm, giống như biến thành người khác.

Cảm thấy một chai nước hoàn toàn không đủ cho hai người uống, hỏi: "Trong nhà anh có nước không?"

"Trong tủ lạnh." Anh chỉ về phía phòng bếp.

Chân Thẩm Tinh Lê còn chưa bước qua, người đã bị ôm lấy phần eo, giam giữ trong ngực anh.

Lần này thì tốt rồi, cũng không cần lúng túng nữa.

Anh xoay người cúi đầu, ngậm lấy bờ môi ướt át của cô, đầu lưỡi tùy ý quấn lấy, bàn tay đi tìm kiếm, Thẩm Tinh Lê hoàn toàn bị bế lên, đỡ ở chỗ mông, đặt trên tường, nhận lấy nụ hôn cuồng nhiệt giống như mưa lớn sắp xối tới.

"A ~" Hôn qua kịch liệt, cô cảm thấy không khí trong lồng ngực đều bị rút đi sạch sẽ. Cô bị đặt giữa anh và vách tường, toàn thân đều mềm nhũn ra, giống như đậu hũ vừa mới nấu.

"Tách tách tách" Toàn bộ đèn sáng lên, chiếu cho mắt cô không mở ra được.

Có điều cũng không sao, bởi vì tất cả trước mắt đều là anh, các vị trí trên cơ thể đều là nhiệt độ cơ thể của anh.

Eo bị anh bóp lấy, chân treo trên cánh tay có lực của anh, động cũng không động được. Tư thế này làm Thẩm Tinh Lê không thoải mái, thấp giọng ngâm nga hai tiếng, anh hiểu ra, ôm lấy cô bước hai bước đi đến ghế sô pha, một lần nữa hôn môi.

Cắn môi của cô, thỏa thích ngậm mút, anh cười lên: "Sao em lại mềm như vậy?"

Thẩm Tinh Lê nào có biết? Một dòng điện nhảy lên chạy qua huyết dịch toàn thân, mạnh mẽ mãnh liệt, cô bị ép ngửa đầu, bị đầu lưỡi của anh cuốn lấy, dẫn dắt, ở trong một vùng trắng nõn kia, ý loạn tình mê.

Cô rất yêu anh.

Trên thế giới này, không có ai khác có thể cho cô cuộc sống và trải nghiệp như vậy nữa.

Ký ức ngược dòng tìm đến rất nhiều năm về trước, thiếu niên mà lần đầu tiên cô nhìn thấy trong sân nhà anh, lạnh lùng, khuôn mặt không có cảm xúc, không có kiên nhẫn.

Có thể nghĩ đến, hôm nay sẽ là như vậy.

Tình yêu đối với anh, là viên kẹo sữa con thỏ lúc năm tuổi.

Là bài thi toán được sửa lúc mười lăm tuổi.

Là mộng tưởng của tuổi hai mươi.