Ăn No Sao

Chương 96

Cao Tử Xuyên và Phan Dương ra ngoài ăn cơm mấy lần, Phan Dương nói: "Chúng ta học cùng trường, sớm đã muốn làm quen với cậu rồi nhưng vẫn luôn không có cơ hội."

Cao Tử Xuyên: "Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của Phan tổng đã lâu, có điều mọi người đều bận."

"Bận cũng không sao, mọi người gặp nhau nhiều. Cái giới này rất nhỏ, rất dễ gặp mặt. Rất nhiều hạng mục cũng có thể đụng vào nhau." Phan Dương lại một lần nữa thanh toán tiền ăn, cười đùa nói với Cao Tử Xuyên: "Thật ra tôi rất tán thưởng Cao tổng, sau này nói không chừng hai ta sẽ có cơ hội hợp tác."

Cao Tử Xuyên tỉ mỉ phân biệt ý tứ trong lời nói của anh ta, cười như không cười nói: "Chuyện này cũng đúng. Quảng Thị và Dương Khải đều làm hạng mục phân biệt khuôn mặt, không thể thiếu sự cạnh tranh."

Phan Dương: "Tôi muốn nói là hợp tác hơn."

Cao Tử Xuyên: "Dương Khải bây giờ có chút như tích lũy lâu dài sử dụng một lần, ý tứ của người phía sau à?"

Phan Dương: "Dương Khải bất kể là trên mặt kỹ thuật, quản lý hay đầu tư thì cũng hoàn thiện hơn." Anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt Cao Tử Xuyên, phát hiện ra anh có chút không vui, giống như là bị đâm chọt vào chỗ đau, anh ta vội vàng "cứu vớt" nói: "Ở Quảng Thị đều là người trẻ tuổi, đoàn đội mới thành lập, thành viên đều là các bạn học, mục tiêu đồng nhất, sự liên kết càng mạnh hơn." Anh ta là muốn nói, một đám con nít ngu ngốc không có tầm nhìn, còn chưa tới lúc chia sẻ lợi ích. Đương nhiên là sẽ thái bình, thật sự đến ngày ấy thì nhìn xem mấy người còn giữ được thể diện hay không.

Cao Tử Xuyên bình thản nói: "Quảng Thị chú trọng vào nghiên cứu phát minh hơn, về phần quản lý vẫn còn khuyết điểm. Có điều cũng may là tất cả mọi người dễ chung sống, tuyệt đối không có người hai lòng."

Phan Dương: "Cậu đối với Quảng Thị thật sự là cực kỳ có lòng tin, không giống như công ty đầu tiên của tôi, mãi mãi để lại đường lui cho mình. Đây cũng là nguyên nhân tôi không ngừng đi ăn máng khác."

"Quảng Thị là tâm huyết gần năm năm của tôi và Ngôn Gia Hứa, đương nhiên là có lòng tin."

Phan Dương giống như là không biết điều đó, anh ta tò mò hỏi: "Cậu ở Quảng Thị có rất nhiều cổ phần nhỉ, dù sao cũng là cấp bậc nguyên lão, hai đời Quỷ Nhãn đều là cậu một tay làm ra."

Cao Tử Xuyên nghe ra rồi, trong lời nói của anh ta ẩn giấu sự châm chọc, muốn điều tra chút gì đó, lộ ra hai câu với anh ta cũng chả sao: "Không coi là nhiều, chúng tôi có nhiều cổ đông, nhưng tất cả đầu tư đều do một mình Gia Hứa làm. Tôi cũng chỉ là một người làm kỹ thuật."

Phan Dương hiểu rõ, gật gật đầu.

Sau đó anh ta không bàn về loại đề tài nhạy cảm như cổ phần này nữa, còn nói đến bản thân, Dương Khải như nào như nào.

Lại nói đến ngành nghề, thị trường AI.

Phan Dương khích lệ không keo kiệt chút nào về biểu hiện của Quỷ Nhãn trong . Quảng Thị đã thực hiện được kỹ thuật phân biệt khuôn mặt vượt tuổi tác, xác suất trúng đạt tới 99,68%, đã dẫn trước trong ngành.

Hơn nữa, Quảng Thị hiện tại vẫn chưa kêu gọi đầu tư, nhất định là muốn chơi phiếu lớn.

Một hồi khích lệ khiến Cao Tử Xuyên rất hưởng thụ.

Cao Tử Xuyên và Viên Tuệ kết hôn vào cuối tháng mười một, anh đã mua xe mua nhà ở Khai Thành.

Bởi vì tuổi tác của hai người cũng không nhỏ nữa, yêu đương cũng hơn mười năm rồi, đã sớm có dự định sinh con sau khi cưới, vì thế Viên Tuệ đã điều chỉnh trọng tâm công việc, sau hôn lễ sẽ tập trung chuẩn bị mang thai.

Trong hôn lễ, Ngôn Gia Hứa và một vài người khác của Quảng Thị làm phù rể cho Cao Tử Xuyên, bảy tám người đàn ông trẻ tuổi âu phục giày da đứng cùng nhau như thế, thật sự là vô cùng đẹp trai.

Thẩm Tinh Lê vụng trộm chụp cho Ngôn Gia Hứa mấy tấm hình rồi đưa cho anh xem:"Anh rất đẹp trai đó, anh Gia Hứa."

Ngôn Gia Hứa rất hiếm khi thưởng thức "vẻ đẹp" của mình, anh thỏa mãn cười cười, cong khóe môi: "Anh làm chú rể còn đẹp trai hơn."

Thẩm Tinh Lê hờn dỗi: "Anh tỉnh táo một chút, bay đến tận đâu mất rồi."

Ngôn Gia Hứa ôm lấy vòng eo mềm của cô: "Em không muốn gả cho anh?"

Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên: "Ít nhất cũng phải đợi đến khi em tốt nghiệp đi."

Ngôn Gia Hứa có chút chán nản: "Thành."

Ngẫm lại thì dù sao cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, cũng không thiếu được một hai năm. Cho cô gái nhỏ thêm thời gian chơi một chút. Đương nhiên kết hôn cũng chơi được, con người anh đối với bạn gái hoặc là vợ, thân phận nào cũng không đòi hỏi, chỉ cần người đó là cô là được.

Thẩm Tinh Lê: "Có phải là anh nhìn thấy anh Cao kết hôn nên hâm mộ không."

Ngôn Gia Hứa: "Hâm mộ là chắc chắn. Có điều có thẻ kết hôn với em là được."

Nói một hồi đều làm cho Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng, nói: "Ấy ấy ấy, hôm nay là người khá kết hôn đó."

Ngôn Gia Hứa hiếm khi ngớ ngẩn mà sờ gáy.

Sáu giờ chiếu, khách khứa vào chỗ ngồi.

Hai người Ngôn Gia Hứa và Lưu Chí Phong làm "người nhà" của Cao Tử Xuyên đương nhiên là bận rộn thành chó, giúp đỡ chú ý đến khách khứa, dẫn vào chỗ ngồi, điều hành hiện trường v.v.

Ngôn Gia Hứa không còn một chút dáng vẻ ông chủ nào, nhà gái bên kia có thân thích, một cô gái được Ngôn Gia Hứa dẫn vào chỗ ngồi, hỏi bố mẹ Viên Tuệ: "Phù rể bên chỗ chú rể, kết hôn chưa ạ?"

Bố mẹ của Viên Tuệ cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ nghe thấy Cao Tử Xuyên nói điều kiện gia đình của ông chủ Ngôn rất tốt, nếu không thì sao có thể lấy ra ngàn vạn tự mình mở công ty chứ.

Thấy chàng trai trẻ tuổi ăn nói, cử chỉ đều rất thoải mái, ga lăng hào phóng, trên tay cũng không mang nhẫn, càng không dính mắt vào Wechat, mấu chốt là tuổi tác cũng không lớn, có lẽ là chưa kết hôn, thế là suy đoán: "Chắc là chưa. Nếu có bạn gái thì chắc chắn sẽ ở cùng bạn gái."

Cô gái nghe thấy mà cao hứng.

Lúc Ngôn Gia Hứa vụng trộm ngồi xuống uống nước, lúc này cô ta đi qua xin Wechat, nói rằng không hiểu rõ tình hình ở Khai Thành, cũng không biết tối nay về như thế nào.

Ngôn Gia Hứa nói: "Đã đặt thống nhất khách sạn rồi."

Cô gái: "Em đang còn muốn ở Khai Thành chơi thêm mấy ngày, làm phiền anh giúp đỡ giới thiệu." Dù sao cũng chính là muốn làm quen.

Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế, không vui trừng anh. Cô nặng nề đặt cái ly lên bàn, giống như mang theo sự tức giận vậy."

Ngôn Gia Hứa cũng là vô tội.

Có điều nhìn dáng vẻ cô thở hổn hển, anh lại cảm thấy tại sao trên thế giới này lại có thể có sinh vật đáng yêu như vậy chứ? Hơn nữa vật nhỏ này còn là bạn gái mình.

Thế là anh mang cô gái đi đến trước mắt Thẩm Tinh Lê nói: "Cô hỏi bạn gái tôi đi, cô ấy rảnh, cực kỳ tinh thông ăn nhậu chơi bời, nhất là ăn uống."

Thẩm Tinh Lê nghe thấy lời này thì lại lườm anh một cái. Nhất là ăn uống? Xem cô là heo sao?

Anh lại nói với Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh, em giới thiệu cho chị gái này những chỗ ăn ngon chơi vui ở Khai Thành đi."

Cô gái bên kia thoáng cái liền hiểu rõ.

Nếu Ngôn Gia Hứa đã không chọc thủng, tránh khỏi việc thêm phương thức liên lạc, đồng thời xử lý sự lúng túng một cách hoàn mỹ, khiến hai bên đều tốt đẹp.

Cô ta thuận theo lời của anh mà nói chuyện cùng Thẩm Tinh Lê.

Thẩm Tinh Lê còn có thể nói gì? Lúc giới thiệu cho chị gái này còn ra sức, người không biết còn tưởng rằng cô là bồi bàn lấy tiền boa đấy.

Nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu, mấy người bạn thân nhau đều khổ cực, cô dâu chú rể ở hậu trường làm công tác chuẩn bị.

Ngôn Gia Hứa ngoại trừ bỏ ra một cái phong bì thật dày thì còn chuẩn bị quà tặng cho cặp đôi.

Là một cặp đồng hồ Patek Philippe, giá trị mấy chục vạn.

Cao Tử Xuyên nhìn Ngôn Gia Hứa nói: "Quà này nặng đó."

Ngôn Gia Hứa cười một tiếng: "Giữa chúng ta không nói đến những chuyện này, quà là của tôi và Tinh Tinh, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Cao Tử Xuyên thuận theo nói: "Cậu và Tinh Tinh cùng nhau tặng, vậy chúng tôi liền nhận mà không có áp lực rồi."

Thẩm Tinh Lê cũng mở miệng nói lời dễ nghe: "Chúc anh Cao và chị Viên Tuệ sớm sinh quý tử, sinh được tiểu bảo bảo đáng yêu nha."

Viên Tuệ: "Cái miệng nhỏ của Tinh Tinh thật sự là càng ngày càng ngọt."

Thợ trang điểm đang chỉnh sửa cho Viên Tuệ, Cao Tử Xuyên mở ra xem đôi đồng hồ đắt đỏ này, cảm thán: "Ông chủ Ngôn ra tay quả nhiên là trâu bò, cái đồng hồ này anh đã sớm nhìn rồi, nếu như tự mình mua thì bà xã anh chắc chắn là không đồng ý, dù sao thì cũng có thể bù đắp được một cỗ xe rồi."

Viên Tuệ cười nói: "Anh ít đốt tiền đi, mua cái xe tốt một chút, còn có thể lái được. Mua mấy cái như đồng hồ này thì thôi, vẫn là chờ đến sau khi kinh tế tốt một chút rồi nói sau. Có điều Gia Hứa, để cậu tốn kém rồi." Viên Tuệ là một người nghiên cứu so sánh giá cả. Phần lớn ở đây cũng chỉ là gia đình xuất thân bậc trung thường thường, không đến mức giống như Ngôn Gia Hứa, động một tí là tiêu mấy chục vạn.

Lưu Chí Phong từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, một bên nhắc nhở nói: "MC nhắc nhở đã đến giờ rồi, chú rể lên sân khấu trước, cô dâu năm giờ năm mươi tám phút đi ra."

Anh ta lau mồ hôi một chút, còn nói: "Sao Phan Dương cũng tới, tôi nhìn thấy hắn ngồi trên bàn chính, trò chuyện với đám bạn học chúng ta đây này."

Cao Tử Xuyên đặt đồng hồ xuống, nói: "Là tôi mời hắn tới."

Ngôn Gia Hứa mím môi, cúi đầu, không nói một lời.

Lưu Chí Phong không hiểu, ân tình làm thế nào cũng không đến được chỗ Phan Dương, không phải bạn bè cũng không phải là khách hàng, nhiều lắm thì tính là bạn học? Quen biết?

Cao Tử Xuyên không biết là giả ngu hay là thế nào, nói: "Trong khoảng thời gian này không phải là đã quen biết rồi sao, đúng lúc kết hôn, người mà mình tranh đua muốn tới đưa tiền, tôi cũng không thể từ chối chỉ."

Cuối cùng, Ngôn Gia Hứa nhìn chiếc đồng hồ mà Cao Tử Xuyên vừa mới đeo lên tay, cùng anh ta liếc mắt nhìn nhau.

Anh trầm mặc im lặng chốc lát, cười nói: "Đồng hồ rất thích hợp với anh."

Cao Tử Xuyên: "Đúng."

Bầu không khí có chút đông lại.

Viên Tuệ cảm thấy khó hiểu: "Các anh không phải là công ty đối thủ cạnh tranh sao? Có chuyện gì hay mà nói? Anh thiếu bạn hay thiếu tiền?"

Cao Tử Xuyên: "Em ở trong nhà nước, không phải làm công ty, đương nhiên sẽ không hiểu được lề lối trong đó. Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh thì không được quen biết à? Đóng cửa làm xe?"

Viên Tuệ: "Không muốn nói với anh nữa."

,,,

Thẩm Tinh Lê ở sát bên cạnh Ngôn Gia Hứa, cô nhớ rõ anh từng nói.

Anh không thích Phan Dương này, không chỉ không thưởng thức phong cách làm việc của anh ta mà càng không thích cách làm người của người ta.

Cô lặng lẽ đặt tay trên mu bàn tay Ngôn Gia Hứa, mãi đến khi đối phương trở tay, nắm chặt lấy cô, kéo về phía trên đùi anh.

*

Hôn lễ tiến hành, cặp đôi nhận được lời chúc phúc từ bố mẹ hai bên, người thân bạn bè, sau đó là mời rượu.

Thẩm Tinh Lê còn rất cảm động, rất ít tình cảm có thể đi qua được mười năm.

Tuổi tác của cô đến cùng vẫn nhỏ, đạo hạnh cũng cạn. Trong nhận thức của cô, không thích đối phương thì không cần nói chuyện là được rồi, cũng không cần tiếp xúc.

Nhưng Ngôn Gia Hứa lại giống như người không có chuyện gì, cùng Phan Dương hàn huyên chém gió.

Phan Dương cũng giống như vậy.

Thẩm Tinh Lê không làm được, bởi vì cô vốn không nắm giữ được nghệ thuật nói chuyện.

Hôn lễ qua đi, Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê cùng nhau rời đi.

Lưu Chí Phong níu Ngôn Gia Hứa lại ở dưới lầu hàn huyên vài câu, anh ta hỏi: "Cao Tử Xuyên có ý gì vậy? Trước đó tôi đã nghe nói cậu ta và Phan Dương qua lại, bây giờ cũng mời đến hôn lễ rồi, cậu ta muốn làm gì?"

Ngôn Gia Hứa hai tay đút túi, dáng vẻ như việc không liên quan đến mình: "Không rõ lắm."

Lưu Chí Phong bó tay: "Cậu ta không phải là muốn đi ăn máng khác chứ, cũng bởi vì tương lai đầu tư vốn của Dương Khải tốt?"

Ngôn Gia Hứa suy nghĩ một chút, hỏi lại: "Nếu như là anh, Dương Khải cho anh điều điện ngang với Quảng Thị, anh có nhảy không?"

Lưu Chí Phong nói không chút suy nghĩ: "Làm sao có thể. Nếu như tôi coi trọng những thứ đó thì ban đầu tôi nên đến xí nghiệp lớn là được rồi, làm gì phải lập nghiệp."

"Cảm ơn." Ngôn Gia Hứa nói như vậy, không biết là muốn cảm ơn cái gì, anh nói: "Anh và người ta không giống nhau. Bất luận là quyết định gì của bất kỳ người nào, tôi đều tôn trọng."

"Vậy cậu ta..." Lưu Chí Phong giận.

"Được rồi." Vẻ mặt của Ngôn Gia Hứa mãi mãi cũng là nhẹ như mây gió, anh nói: "Ngăn cản đường tiền tài của người ta, trời tru đất diệt, anh chưa từng nghe thấy lời này?"

"Cậu còn có tâm tư để ba hoa."

Ngôn Gia Hứa không muốn nhiều lười: "Đi đây, anh tìm người chở giùm đi, đừng tự lái xe."

Lưu Chí Phong nhìn cảm đám bạn bè đều rời đi rồi, cô dâu chú rể và bố mẹ hai bên tiễn khách khứa xong cũng chuẩn bị trở về.

Anh ta đứng ở cửa khách sạn, tóm chặt cà vạt đã thắt cả ngày, có chút nhìn không hiểu.