An Thần Lộ

Chương 37: Luyện Dược

“Trần Lâm ngươi có cảm thấy tốc độ của ngươi quá chậm.” Tiểu Bạch nói.

“Không phải ngươi tu vi cao hơn ta sao, cứ muốn so tốc độ với ta làm gì.” Trần Lâm không vui khi Tiểu Bạch cứ nhắc tới cuộc thi trước đó của bọn hắn.

Tiểu Bạch nói lại: “Ý ta không phải cái kia, mà là tốc độ tu luyện của ngươi kìa, thời gian hoàn thành một vòng chu thiên của ngươi quá chậm.

Ta không rõ đẳng cấp của Hồng Bàng Hỗn Pháp tới đâu, có điều nó chắc không đơn giản là công pháp bình thường cấp thấp, tuy vậy tốc độ tu luyện của ngươi lại khá là chậm.”

“Không phải trước đó ngươi nói tốc độ này đã xem là nhanh rồi sao, có những người mất cả mấy tháng mới có thể luyện khí.” Trần Lâm bất mãn nói.

“Thời thế thay đổi mỗi ngày cần phải tiến bộ hơn chứ, nói tóm lại tốc độ hiện tại của ngươi quá chậm.” Tiểu Bạch ngồi một bên tiếp tục nói.

Nghe vậy Trần Lâm trầm mặc, hắn vốn không biết một ai tu luyện kiểu này nên không thể đánh giá tốc độ của bản thân là nhanh hay chậm, nhưng hắn tự nhận với tốc độ hiện tại vẫn miễn cưỡng xem là ổn rồi.

Không biết Tiểu Bạch đang nói thật hay không, hay chỉ là đang đùa giỡn với hắn.

“Vậy ngươi có cách đề thăng tốc độ tu luyện sao.”

Tiểu Bạch thần bí nói: “Cách tất nhiên là có, chỉ cần ngươi chịu chi tiền.”

Trần Lâm nghe vậy trong lòng vội nhảy lên một cái, nếu như có cách đề thăng tốc độ thì quả thực không còn gì tốt bằng.

Chỉ là thấy dáng vẻ Tiểu Bạch như vậy, dù là ai đều sẽ không nguyện ý tin tưởng.

Tuy vậy nhưng Trần Lâm vẫn thiết tha có được sức mạnh: “Chỉ cần có cách, tiền bạc đều sẽ dễ kiếm.”

“Luyện dược.” Tiểu Bạch híp mắt lên tiếng.

“Luyện dược.” Trần Lâm thì thào, trầm ngâm giây lát cũng không biết được luyện dược là gì, hắn bèn lên tiếng: “Là thế nào!”— QUẢNG CÁO —

Tiểu Bạch một bên cười hắc hắc, hiển nhiên biết được Trần Lâm sẽ hỏi câu này: “Như ngươi biết luyện khí tức là dẫn khí khai khiếu, sau đó dùng khí lấp dần từng khiếu huyệt và đan điền, sau đó từng bước đả thông từng vách ngăn.

Tốc độ tu luyện của một người bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố khác nhau, cái gọi là thiên tài và phế vật chỉ là một khái niệm không cụ thể mà thôi, cho dù ngươi có chăm chỉ tu luyện hay không vẫn là không thay đổi được bản chất bên trong.”

“Chẳng lẻ ngươi đang nói tới linh căn.” Trần Lâm thắc mắc.

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm Tiểu Bạch tiếp tục nói: “Không phải thay đổi linh căn của ngươi, linh căn của một người rất khó để thay đổi, trừ những thiên tài địa bảo hiếm có hay là đan dược nghịch thiên mới có thể làm điều này.

Tuy nhiên muốn đề thăng tốc độ tu luyện không nhất thiết phải cải tổ lại linh căn, luyện dược không hề tác động tới linh căn của ngươi.”

Dừng lại một chút, đảo đảo cây tăm trong miệng Tiểu Bạch lại tiếp tục nói: “ Cách này giống như cưỡng ép thủ kinh hay chính xác hơn là các đường kinh mạch của ngươi mở rộng ra, từ đó làm cho tốc độ thổ nạp của ngươi tăng lên nhiều lần.”

Nghe tới đây hai mắt Trần Lâm phát sáng, thật không ngờ lại còn có cách này, không rõ có thể mở rộng đường kinh mạch được bao nhiêu nhưng chỉ cần có thể tăng thêm tốc độ tu luyện thì tất cả đều đáng giá.

Bản thân mấy lần gặp phải hiểm cảnh suýt mất mạng khiến Trần Lâm rất khao khát có được sức mạnh trong tay.

“Có điều.” Không chờ Trần Lâm kịp vui mừng Tiểu Bạch lại nói.

“Chuyện mở rộng kinh mạch này cực kỳ thống khổ, không phải ai đều có thể chịu đựng được, cảm giác thế nào ta cũng không rõ, muốn biết ngươi chỉ cần thử qua.”

Trần Lâm trầm mặc từ từ đứng dậy đi chậm tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi tới phả vào khuôn mặt của hắn làm bản thâm thỏa mái hơn nhiều.

Lợi và hại luôn luôn đi kèm, khi ngươi muốn đạt được điều gì đều phải trả giá xứng đáng cho nó.

Bàn tay Trần Lâm nắm chặt khung cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định: “Vậy phải cần làm những gì.”

Tiểu Bạch giống như sớm biết hắn sẽ đưa ra quyết định như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, khẽ cười một cái lại nói.

“Linh Ca hoa, Hoàng Liên thảo, Xích Ngân thảo, Chi Tử, Chu Du căn.”

Trong số nguyên liệu Tiểu Bạch nói hắn chỉ biết được một ít, còn lại đều không hề rõ ràng, trước đây hắn không hề xem qua sách thuốc nào nên không rõ cũng là điều bình thường.

Chỉ là đúng như Tiểu Bạch nói những thảo dược này không hề rẻ gì cả, theo như hắn biết chắc chỉ có chi tử là rẻ nhất, tuy nhiên nó đã lên tới mấy đồng một bông, nếu mà Tiểu Bạch muốn trăm bông để luyện dược thì… mới suy nghĩ tới đây Trần Lâm đã cảm thấy một đợt hàn khí thổi qua người rồi.

Đúng là phải chịu chi, không biết mua đủ hết số nguyên liệu này hắn còn tiền ăn mì không nữa.

— QUẢNG CÁO —

Tiểu Bạch trông thấy bờ vai Trần Lâm rung lên, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì lại tiếp tục nói: “Đây chỉ là bước đầu, nếu mà có thêm một dược đỉnh thì lại càng tốt, chỉ sợ nơi đây không có thứ này.”

“Ngươi chỉ cần chuẩn bị đủ những thứ trên thôi, ngoài ra không cần phải làm thêm gì cả, mọi chuyện cứ để ta.”

Buổi chiều trên đường bên trong Tương Dương thành, Trần Lâm mặc trên người bộ áo màu lam, cả người vác theo một nồi lớn phía sau lưng bên trong đựng đủ hết nguyên liệu mà Tiểu Bạch cần.

Không thể cứ thế nhét vào trong giới chỉ được, đó là một trong những bí mật lớn nhất lúc này, không còn cách nào khác hắn đành phải vác luôn trên lưng.

Mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh hắn nhẹ nhàng vác chiếc nồi lớn trở về lại phòng trọ.

Không có dược đỉnh Trần Lâm đành mua chiếc nồi lớn này thay thế, để mua đủ số nguyên liệu và chiếc nồi này đã bay gần hết số gia tài tích lũy bấy lâu nay của hắn.

Tính cả số gia sản hắn vơ vét thêm được của Lữ Cổ và Vũ Lương thì hiện tại trong người còn không tới trăm đồng, điều này làm hắn xót của không thôi.

Trở về căn phòng Tiểu Bạch đã sớm chờ đợi, sau khi xác định được đủ hết số nguyên liệu cần thiết nó liền bắt tay vào luyện dược.

Đổ vào một ít nước đã chuẩn bị trước đó dưới con mắt sững sờ của Trần Lâm, chỉ thấy Tiểu Bạch khua một chân trước tới, chiếc nồi dưới đất bỗng nhiên nổi lên trên lơ lửng trên không.

Ngay sau đó Tiểu Bạch há mồm phun ra một ngọn lửa vừa phải bao quanh chiếc nồi, từng hơi nóng của ngọn lửa phả vào mặt Trần Lâm làm hắn cảm giác chuyện này vô cùng chân thật.

Mắt không chớp nhìn ngọn lửa trước mặt, trong lòng Trần Lâm có chút rung động, ngọn lửa kia không chỉ bao phủ bề mặt ngoài chiếc nồi mà còn len lỏi vào bên trong.

Phải nói lúc này tất cả bề mặt chiếc nồi đều được ngọn lừa này bao phủ, nó còn lan phủ lên bề mặt các nguyên liệu thảo dược bên trong.

Theo thời gian từng nguyên liệu bên trong hòa quyện vào nhau tan vào trong nước trở thành một dung dịch đặc sệt kết dính lại với nhau.

Quá trình này kéo dài hơn nữa canh giờ, Tiểu Bạch trước sau vẫn rất tập trung không muốn xảy ra sai sót.

Một mùi thơm theo đó từ bên trong nồi lan ra tỏa hết cả căn phòng, ngửi được mùi thơm từ dung dịch kia làm trái tim Trần Lâm đập mạnh, cả người dần chuyển sang màu hồng đỏ.

Đến lúc này Tiểu Bạch hai chân trước huy động tạo thành từng thủ thế quái dị, theo sau đó chiếc nồi cũng nhanh chóng xoay vòng trên không.

Tiếp theo, một dòng nước bên cạnh được cuốn lên chảy vào trong nồi, ngọn lửa bao phủ xung quanh vốn từ màu đỏ hồng trước đó chuyển dần sang màu xanh, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ được đẩy lên cao.— QUẢNG CÁO —

Đứng ở gần từng hơi nóng phả vào mặt ngày càng nóng rát hơn, bất đắc dĩ Trần Lâm phải lùi lại xa hơn mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Sau một lát mực nước đã tới lưng chừng nồi, dung dịch đặc sệt trước đó từ các nguyên liệu kia từ từ tan ra hòa vào trong nước, nồi nước từ trong suốt trở thành một màu xanh nhạt.

Từng bọt khí liên tục từ bên dưới đẩy lên tạo thành một nồi nước sôi sùng sục.

Huy động thêm một hồi nữa Tiểu Bạch liền dừng lại, ngọn lửa màu xanh cũng theo đó biến mất, chiếc nồi từ từ hạ xuống rồi nằm yên lặng trong căn phòng.

Nhìn nồi dược liệu của mình Tiểu Bạch cảm thấy thỏa mãn, thở dài một hơi nó liền nói: “Chờ khi nhiệt độ bên trong hạ xuống bớt là ngươi có thể ngâm mình vào được rồi.”

Đứng một bên Trần Lâm bây giờ mới có thể tiến lại gần quan sát, cảm giác từng hơi nóng của nước và hương thơm đập vào mặt làm máu trong cơ thể tự động di chuyển nhanh hơn.

“Vậy phải ngâm bao lâu bên trong này.”

“Tất nhiên là càng lâu thì càng tốt rồi, nếu không lại phí hết một nồi dược liệu này.” Tiểu Bạch nói.

Nghe vậy Trần Lâm gật gù, đã đoán được phần nào nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại từ Tiểu Bạch.

Trầm ngâm một lát hắn lại tiếp tục lên tiếng: “Chiếc nồi này vừa nãy ngươi làm cách nào vậy.”

Tiểu Bạch nghe vậy hơi suy tư sau đó liền hướng về cái bàn phía đối diện nâng lên chiếc chén trà đưa về phía mình uống một ngụm rồi nói: “Ý ngươi là cái này.”

Trần Lâm một bên quan sát sắc mặt sáng ngời, rồi liên tục gật đầu: “Đúng..

Đúng..."

“Đây là Dẫn Lực thuật, thế nào muốn học.” Liếc nhìn Trần Lâm nó hiện lên vẻ mặt hèn mọn.

Trần Lâm không thèm chú ý tới vẻ mặt của nó, chỉ cần học được Dẫn Lực thuật vậy khi chiến đấu với người khác bản thân sẽ đỡ vất vả hơn nhiều rồi..