An Thần Lộ

Chương 57: Liêu Đông Chi Thỉ

“Mau mau chia ra, hai bên tấn công lấy nó, phía trước một người mau ra chặn lại.” Tiểu Bạch một bên híp mắt vui vẻ xem trận chiến bên dưới, miệng vừa lẩm bẩm như đang chỉ đạo đám người này.

Nó hết nhìn trái rồi lại nhìn qua phải, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào hết, một khi có ai đó tung đòn hụt thì nó lại càng suýt xoa tiếc nuối, giống như bản thân mới là người ra trận vậy.

“Ngươi như vậy sao không đi xuống giúp bọn họ một tay đi.” Trần Lâm khinh thường nói, con heo này đúng là không đáng tin tưởng một chút nào.

“Chỉ là một yêu thua cấp hai cũng đánh để ta ra tay sao.” Tiểu Bạch bĩu môi, vừa nói mắt nó vẫn không rời cuộc chiến bên dưới, không thèm nhìn lấy hắn đến một lần

Trần Lâm biết nó chỉ là trả lời lấy lệ thôi, tính cách quái dị của con heo này hắn đã biết không thể lấy lẽ thường ra so sánh được, nói Tiểu Bạch đi giúp đám ngươi kia cũng là hắn cũng chỉ là câu nói chơi của hắn mà thôi, vẫn chưa biết được đám người này là tốt hay xấu, không thể chưa hiểu rõ gì mà tự nhiên lại rước rắc rối vào người được, cứ quan sát thêm một lát nữa như vậy hắn sẽ hiểu rõ tình hình hơn cũng tiện bề hành động.

Hắn không phải là đại anh hùng cũng chả phải là trước mặt thấy chết không cứu, nhưng sức lực có hạn, bên dưới lại là yêu thú cấp hai, nếu có ra tay cũng là Tiểu Bạch chứ không phải hắn, dù yêu thú bọ ngựa này trải qua chiến đấu bị thương không nhẹ, có lẽ lúc này sức lực của nó chỉ ngang bằng với nhện độc cũng có thể là thấp hơn nhưng không vì vậy mà hắn muốn mạo hiểm bản thân mình.

“Lùi lại đừng để bọn hắn được như ý, gốc cây kia có thể làm điểm tựa được kìa, nhảy tới đó rồi luồn ra sau lưng bọn hắn...” Tiểu Bạch vẫn nhiệt tình phân tích.

Lần này mục tiêu nó để ý là con yêu thú kia khiến Trần Lâm hết nói nổi, hai chân trước của nó lại múa mù lên trong không trung như đang điều khiển trận chiến bên dưới, điệu bộ trông có vẻ rất say xưa chăm chú.

“Không phải ngươi cổ vũ cho đám người kia sao, sao bây giờ lại… không phải thú tính trong người lại trỗi dậy chứ, là người quen ta không ngại chiếu cố điều chỉnh lại khẩu phần ăn cho ngươi đâu.” Trần Lâm lên tiếng châm chọc.

— QUẢNG CÁO —

“Thú tính con mẹ ngươi, Vô Lượng Thần Tôn Bạch Tôn Dã như ta đường đường là…” Tiểu Bạch nghe hắn châm chọc, tròng mắt trắng lên liền quay sang lớn tiếng mắng lại hắn.

“Đường đường là gì cơ.” Nói đến đây nó hơi ngập ngừng lại, Trần Lâm không nghĩ nhiều mà cười khểnh tiếp tục châm chọc nó.

“Con heo như ngươi không phải là ăn chay sao, chỉ có mấy tên có thú tính mới hứng thú với thịt mà thôi.”

Tiểu Bạch tức đầu muốn xì khói, nó bỏ luôn qua trận chiến hấp dẫn bên dưới quay lại cải nhau với Trần Lâm: “Ta muốn ăn cái gì thì có ảnh hưởng gì tới ngươi, không phải các ngươi đều ăn thịt sao, chả lẽ đều mang thú tính cả.”

“Liêu Đông chi thỉ.” Trần Lâm mỉm cười như có như không thâm ý nhìn Tiểu Bạch nói.

“Con mẹ ngươi, khinh người quá đáng.” Tiểu Bạch lại lớn tiếng quát.

“Ngươi hiểu được sao, có lẻ ta quá lời rồi.” Trần Lâm tiếp tục cười nói.

“Bởi vì ta không hiểu cho nên ngươi muốn nói gì thì nói sao, không phải nhân tộc các ngươi đều ăn thịt giống ta sao, chẳng lẽ các ngươi đều thú tính cả.” Biết Trần Lâm vốn là một tên đọc nhiều sách vở, nếu nói lý với hắn thì sẽ không lại, nhưng nó lại không thể nhịn được kiểu trần trụi khinh thường người như hắn.

Bình thường nó vẫn luôn lấy kiến thức tu chân để lên mặt với Trần Lâm, trong tu chân giới hắn giống như một đứa trẻ mới sinh ra, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, cảm giác ưu việt hơn này làm cho nó rất kích thích bởi vậy nó lại càng ghét bị người khác cho là bản thân kém hiểu biết, nhất là người đó lại là Trần Lâm.

Giống như hắn ở tu chân giới thì nó ở nơi này cũng không hiểu quá nhiều, hay đúng hơn là không hề có ký ức gì về những chuyện này hết, vì thế nhưng điều nó không biết cũng nhiều không kém Trần Lâm, bình thường nó vẫn tận lực giấu đi, không ngờ vẫn bị tên Trần Lâm gian xảo này lợi dụng.

— QUẢNG CÁO —

Thấy Tiểu Bạch tức giận Trần Lâm cảm giác rất có thành tựu, chả mấy khi có cơ hội lừa được con heo này.

“Đồ ăn nhân tộc đâu phải ngươi chưa ăn lần nào, ít nhiều thế nào chả có thú tính trong người.”

Nó không ngờ được tên này vậy mà có thể tự nhận luôn, như vậy là có ý gì, không lẽ lại đang có ấp ủ âm mưu gì, kiểu nào cũng phải cẩn thận lại, Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nói vậy mà ngươi liền công nhận.”

Trần Lâm không biết những gì Tiểu Bạch đang suy nghĩ trong lòng, nếu biết được chắc hắn phải cảm thán về trí tưởng tượng của nó mất thôi, câu trước hắn chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi không suy nghĩ gì nhiều cả.

Với hắn nói mấy chuyện này với Tiểu Bạch chỉ đơn giản là trêu chọc nó, hắn hoàn toàn không để ý gì nhiều, nhưng mà con heo luôn tự cho bản thân mình là siêu việt này, nếu áp chết nó xuống được là thành tựu không nhỏ rồi.

Cười cười nhìn Tiểu Bạch hắn liền nói: “Quan trọng lắm sao, bản thân ta thấy thú tính cũng không tệ đó chứ.”

“Được rồi, ngươi ăn thịt không có ăn chay, chuyện này dừng ở đây thôi, tới toà thành tiếp theo cho ngươi thoả mái ăn thịt.” Dừng lại một chút thấy Tiểu Bạch như cục nộ muốn phát tác đến nơi Trần Lâm liền khoát tay nói, sau đó hắn còn lẩm bẩm nói thêm: “Nếu họ có cám heo luôn thì tốt quá.”

Tiểu Bạch nghe vậy liền hừ một tiếng rồi không để tâm đến hắn, nó lại quay sang theo dõi tiếp trận chiến bên dưới.

Trần Lâm thấy nó không quan tâm đến mình nữa liền mỉm cười rồi cũng theo nó nhìn xuống, ở phía kia trận chiến ngày càng kịch liệt, hai bên hoàn toàn đặt cược mạng sống của mình vào trong, Tiểu Bạch và hắn mặc dù to tiếng nãy giờ cũng không hề bị bọn họ phát hiện ra, vậy mới thấy toàn bộ tinh thần đều được đám người kia tập trung cao độ vào trận chiến đến thế nào.

Ba thanh niên kia lúc này vẫn còn sống, chỉ là so với lúc hắn đến thì trông càng thê thảm hơn rất nhiều, về phần yêu thú bọ ngựa cũng không hề khá hơn là bao, nhưng dù cho là vậy thế cục vẫn đang được nó nắm giữ.

Ba thanh niên mặt đầy máu nhìn về yêu thú phía trước, lúc này bọn hắn không hề dám lơi lỏng bản thân cũng không dám quay người chạy trốn, đám người bọn hắn không phải chưa có người thử qua cách này, chỉ là làm như vậy sẽ chết càng nhanh hơn mà thôi, quay lưng lại với kẻ địch đã là sai lầm chí mạng rồi đã vậy kẻ địch còn có tốc độ siêu việt nữa, cách này hoàn toàn không thể thực hiện.

Âm thanh chém nhau truyền tới liên tục làm hắn nhíu mày, mặc dù hai bên đang giao chiến dữ dội nhưng hắn biết kết cục đã được xác định rồi, cứ theo tình hình này thì không tới hai ba phút đồng hồ nữa trận chiến sẽ hoàn toàn kết thúc, yêu thú này quá mạnh mẽ ba người kia hoàn toàn không phải đối thủ của nó.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thầm khen cho đám người này, chiến đấu đến tận giờ phút này với yêu thú cấp hai vốn là điều không hề dễ dàng chút nào, mặc dù cái giá phải trả cho đến lúc này không nhỏ nhưng nếu đổi lại là hắn có lẽ không thể làm tốt được đến thế.

— QUẢNG CÁO —

Quan sát kỹ ba tu linh giả bên dưới Trần Lâm mới thấy rõ được phong cách chiến đấu của bọn họ, ba thanh niên này thì mỗi người có một loại vũ khí khác nhau, từ đao kiếm cho đến dây xích sắt đều có cả.

Không tính Từ Mặc Thế thì đây cũng coi như là lần thứ hai mà hắn thấy được tu linh giả chiến đấu, với tu linh giả hắn cũng không biết gì nhiều, đa phần thông tin đều lấy của Từ gia ra mà thôi.

Nhìn ba người dưới kia nếu hắn đoán không nhầm thì có lẽ hai người là lực đạo còn một người sử dụng dây xích kia có vẻ như là thuộc hồn đạo, nhưng đây chỉ là phán đoán của hắn không chắc chắn lắm.

Hai tu linh giả sử dụng đao vào kiếm kia hắn thấy được ẩn hiện bên trong chiêu thức bọn họ ẩn chứa một chút linh khí, tuy không nhiều như vẫn có tồn tại còn tu linh giả hồn đạo kia lại khác, hắn cảm nhận được bên trong tồn tại một thứ sức mạnh khác biệt hoàn toàn so với hai người còn lại, linh khí của người này rất ít phải nói là ít đến vô cùng đáng thương.

Mặc dù không có nhiều linh khí hỗ trợ nhưng khí lực những người này không tồi chút nào, lớn nhất là thanh niên cầm đao kia, nếu hắn đoán không nhầm thì người thanh niên này còn có tu vi vượt qua cả hắn, điều này cũng dễ hiểu bởi vị vậy bọn họ mới chống đỡ được yêu thú cấp hai cho tới thời gian này, tu vi thanh niên này có lẽ là Bì Đồng viên mãn hoặc ít nhất cũng xấp xỉ bước này.

Ps:

Xưa ở Liêu Đông có con lợn nái đẻ ra một con lợn đầu trắng.

Chủ nhân cho là dị thường, liền đem tiến vua.

Khi đến đất Hà Đông mới thấy một đàn lợn toàn những con đầu trắng.

Người này lấy làm xấu hổ quay về.

Nếu đem công lao của ông mà luận ở triều đình, thì cũng giống như con lợn ở Liêu Đông mà thôi..