An Thần Lộ

Chương 59: Lại Vào Thành

“Yêu thú này Hùng huynh cứ việc xử lý, mấy thứ này có lẽ Hùng huynh hiểu rõ hơn ta đây.” Nhìn dáng vẻ của Hùng Cường hắn khẽ mỉm cười thâm ý cũng không giải thích điều gì.

“Vậy… Vậy thì Trần huynh yên tâm, yêu thú cấp hai này toàn thân đều là bảo vật, sau khi trở về Hương Sơn thành nhất định sẽ đưa lại toàn bộ cho Trần huynh.” Hùng Cường vội nói.

“Không cần đâu, coi như là kết một cái thiện duyên đi.” Trần Lâm khoát tay nói, xong hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nếu không thì ta ba phần còn lại Hùng huynh cứ giữ cho mọi người.”

Nghe Trần Lâm nói vậy Hùng Cường thở phào một cái, hắn không sợ Trần Lâm độc chiếm hết chỉ sợ hắn không lấy gì, một người xa lạ tự nhiên ra tay cứu giúp bọn hắn lại không đòi hỏi gì cái đó mới có vấn đề thực sự, mặc dù yêu thú cấp hai toàn thân đều quý giá nhưng hắn vẫn biết rõ nếu không có Trần Lâm thì đến mạng bản thân còn khó giữ nói gì đến việc độc chiếm một mình.

Nhìn mấy người Hùng Cường không để ý tới vết thương của mình đôn đáo chạy qua chạy lại khiến hắn cảm thán, thế giới cường giả vi tôn nếu hắn không có thực lực có ngày cũng bị người khác đạp lên bản thân mình, hít mạnh một hơi cảm thụ khoảnh khắc yên bình lúc này thầm hạ quyết tâm, tới Hương Sơn phải nhanh chóng đạt tới luyện khí tầng bốn thậm chí là tầng năm.

Bởi vì đặc thù công pháp nên tu linh giả không thể nhìn rõ được tu vi của hắn, nhưng giấy khó bọc được lửa nếu hắn lần nữa ra tay e rằng đám người Hùng Cường sẽ biết được thực lực thật sự của hắn.

Đi tới một góc khuất, Hùng Cường đang định thò tay vào bên trong thì một con heo bỗng nhiên từ đâu xuất hiện làm hắn giật nãy mình, ngay lập tức hắn thủ thế như lâm đại địch, hai người bên cạnh cũng hốt hoảng chạy tới.

Con heo nhỏ mũm mỉm cả người trắng như tuyết này là Tiểu Bạch, vừa xuất hiện nó liền nhìn ba người Hùng Cường cười quái dị, nụ cười này làm bọn họ sởn cả gai ốc.

“Vô Lượng Thần Tôn, ngươi đang muốn lấy thứ này sao.” Tiểu Bạch lấy ở đằng sau gốc cây lớn ra một gốc cây nhỏ giơ lên vừa nhìn về phía đám người Hùng Cường híp mắt nói.

Từ đâu bỗng xuất hiện một con heo biết rõ nơi giấu thảo dược này lại còn có thể nói chuyện được, bất ngờ này khiến Hùng Cường cứng đơ người, Văn Bác và Vũ Gia bên cạnh cũng không kém hắn là bao, cả ba tay nắm chặt vũ khí trong tay mười phần tập trung nhưng không dám hành động lỗ mãng gì.

Vốn dĩ vì gốc Hà Tâm Diệp này mới khiến Đường Lang sống chết không buông tha bọn họ, so với xác Đường Lang thì Hà Tâm Diệp cũng quý giá không kém chút nào.

“Hùng Cường huynh.” Văn Bác ở đằng sau giọng không rõ tiếng kêu nhỏ.

— QUẢNG CÁO —

Hùng Cường giờ nào còn tâm trí để ý xung quanh, toàn bộ tinh thần đề tập trung hết vào Tiểu Bạch, nuốt khan một cái cố gắng lên tiếng: “Ngươi… ngươi là yêu thú gì vậy, Hà Tâm Diệp đó nếu muốn ngươi cứ việc tự nhiên lấy đi, chúng ta không có ý kiến gì cả.”

“Vậy sao!” Giọng Tiểu Bạch không thể phân biệt được giới tính hay độ tuổi càng làm đám người Hùng Cường thấp thỏm không yên.

Trải qua trận chiến dài vốn bọn hắn đã cạn kiệt sức lực, bây giờ dù gặp phải bán yêu thú cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại nói gì tới thần thần bí bí như Tiểu Bạch này.

“Nhưng mà so với Hà Tâm Diệp thì Bạch Tôn Dã ta lại thích mấy tên tiểu tử nhân tộc các ngươi hơn.” Thấy đám người Hùng Cường không nói gì cả Tiểu Bạch lại cười hắc hắc nói.

Đừng nhìn yêu thú nhỏ mà khinh thường chúng nó, bọn hắn đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về những yêu thú cấp ba cấp bốn rồi, đó đều là những tồn tại rất khó bắt gặp được, bọn chúng đều vô cùng lợi hại, mà hình như còn có thêm sở thích ăn thịt nhân loại nữa thì phải, nghe vậy bọn họ chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cái này.”

“Yên tâm đi, ta chỉ hứng thú với mấy tên niên kỷ còn nhỏ với lại trắng trẻo giống tên kia thôi.” Tiểu Bạch híp mắt nụ cười càng đậm, nói rồi nó chỉ về hướng Trần Lâm đang ngồi phía xa.

Nhìn thấy mục tiêu của Tiểu Bạch là Trần Lâm bọn họ chợt thở phào một hơn, lúc này ở phía sau Văn Bác đang tính bước lên nói điều gì đó thì Hùng Cường đã kịp đưa tay ra cản hắn lại, hắn biết Văn Bác muốn nói cái gì.

Đưa tay cản Văn Bác lại, hắn im lặng như suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trần Lâm huynh tuy không phải là người thuộc Vạn Linh nhưng với chúng ta lại có ơn cứu mạng, không biết có thể đổi yêu cầu khác được không.”

Không biết từ lúc nào Hùng Cường đã mất đi ý niệm phản kháng trong đầu, mong muốn của hắn chỉ là sao cho Tiểu Bạch có thể bỏ qua cho Trần Lâm.

Tiểu Bạch nụ cười không thu lại, nó đang tính bước lên liền làm ba người Hùng Cường vô thức lùi lại hai bước, nhưng khi nó thực sự bước lên thì chợt từ đâu một thanh kiếm cắt ngang qua trước mặt cắm thẳng vào gốc cây ngay phía sau nó.

Tiểu Bạch vẫn bình tĩnh nhưng ba người Hùng Cường thì sắc mặt đã biến, mồ hôi xuất hiện trên khuôn mặt từng người, nhìn lại thanh kiếm cắm sâu vào thân cây kia, có thể thấy được phải dùng tới một lực không nhỏ mới có thể làm được như vậy, trong lòng bọn hắn cảm súc ngổn ngang, thầm mắng Trần Lâm quá manh động.

— QUẢNG CÁO —

“Ngươi chơi vui đến vậy sao.” Trần Lâm lên tiếng bước tới.

“Gia gia của tôi ơi, ngài muốn chết thì cứ việc chết một mình, đâu cần phải kiếm người đi cùng bầu bạn như thế chứ.” Đám người trong lòng khóc không ra nước mắt.

“Ảnh hưởng gì tới ngươi sao.” Nhìn Trần Lâm đi tới Tiểu Bạch cười đắc ý, nói rồi nó liền quăng Hà Tâm Diệp đang cầm cho hắn: “Thứ này cho ngươi.”

“Ngươi sớm muộn có ngày cũng bị bản thân đùa chết.” Hắn nhận lại Hà Tâm Diệp nhìn ngắm một lúc rồi liền cất luôn vào giới chỉ.

Hà Tâm Diệp là một gốc linh thảo nhỏ cao hơn một tấc, thân mềm hình vuông, nó có bốn lá mầm màu lục xanh tươi trên thân, mép lá có khía răng đều, toàn thân toả ra mùi hương mát mẻ sảng khoái.

Nhìn tình hình trước mắt dù Trần Lâm không lên tiếng giải thích thì ba người Hùng Cường đều biết được Trần Lâm và Tiểu Bạch quen biết nhau, thu lại cảm súc ngôn ngang trong lòng Hùng Cường nói với Trần Lâm vài câu rồi đi xử lý nốt chiến trường này, hắn tiếc vì một gốc Hà Tâm Diệp kia lại vừa vì Tiểu Bạch mà cảm thán, bản thân hắn lại liếc nhìn đánh giá Trần Lâm lại vài lần.

Tuổi trẻ tu vi sâu không lường được, đã vậy lại còn có một đầu yêu thú không tầm thường.

Trần Lâm biết rõ Hùng Cường đang nghĩ gì, hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều chỉ thuận tiện giới thiệu sơ qua Tiểu Bạch với bọn họ rồi liền không quan tâm tới nữa.

Chắc trôi qua nữa canh giờ bãi chiến trường đã được thu dọn xong xuôi, xác Đường Lang được đám người Hùng Cường tỉ mỉ phân tách cất giữ cực kỳ cẩn trọng, nhìn bọn họ hắn mới biết được trước đó số xác yêu thú kia hắn xử lý qua loa như thế nào.

Chờ bọn họ xử lý xong đám người bọn hắn liền hợp đội, một đường tiến về Hương Sơn thành.

…….

— QUẢNG CÁO —

Hương Sơn là một thành lớn cũng nằm trong Việt Thường, nơi này vị trí thuận lợi, ba mặt thông thoáng chỉ có một mặt giáp với sơn lâm, so sánh với toàn thành Tương Dương thì nó có phần nhỉnh hơn nhiều, Hương Sơn được xem như là một trong năm thành lớn tại Việt Thường được người ngoài biết tới danh xưng “Việt Thường ngũ đại thành trì”.

Không phải vì nó to lớn hay có vị trí đắc địa mà Hương Sơn thành nổi tiếng, mà chính bởi vì nơi này có một Đào gia bên trong, nếu chỉ là một gia tộc bình thường thì sẽ không có gì đáng nói, Đào gia này bao đời luôn có trưởng lão bên trong Lĩnh Hồng sơn, một trong tam sơn của khối đại lục này, chính bởi vì vậy địa vị của Hương Sơn mới có được danh tiếng như ngày hôm nay.

Bởi vì danh tiếng là Việt Thường ngũ đại thành trì nên người tụ tập ở đây rất đông luôn duy trì con số trên dưới hai vạn, đa số tập trung là thương nhân và tu linh giả là chính, đám người Hùng Cường cũng là xuất phát từ đây.

Lúc đám người Trần Lâm tới được Hương Sơn thì đã qua ngày hôm sau, mặc cho đám người Hùng Cường ra sức chào mới hắn đều không quan tâm chỉ trao đổi chút phương thức liên lạc rồi chọn một nhà trọ gần đó tiến vào.

Không hổ là toà thành lớn, giá cả nhà trọ cùng với đồ ăn ở đây không hề rẻ chút nào, nếu mà Trần Lâm trước đây thì số tiền này đủ để hắn chi tiêu cả năm rồi, nhưng một nhà giàu mới nổi như Trần Lâm hiện tại hắn không nghĩ nhiều liền trực tiếp thuê hẳn luôn một tuần.

Điều làm hắn ngạc nhiên nhất ở đây không phải những vật ngoài thân kia mà chính là linh khí, không ngờ được Hương Sơn thành này lại có lượng linh khí nồng đậm thế này, hơn hẳn những nơi khác hắn từng đi qua, không biết những người kia có nhận ra điều này hay không hay chỉ may mắn dựng thành trúng nơi này mà thôi.

Linh khí nồng đậm như thế này trợ giúp cho việc tu luyện của Trần Lâm rất nhiều, có lẽ luyện khí tầng bốn thậm chí tầng năm rất nhanh liền có thể đạt được.

Nếu có thể hắn thà ở lại đây một mạch tu luyện đến Trúc Cơ thì thôi, nhưng hắn biết được suy nghĩ này hoàn toàn không thực tế chút nào, mặc dù linh khí nơi này có phần nồng đậm nhưng muốn đạt tới Trúc Cơ thì không biết phải tới năm tháng nào, không nói tới việc Trần Lâm hiện tới giàu có cũng khó có thể chống đỡ nổi thì bản thân hắn cũng không muốn chán chết như thế.

Tuy nhiên dù thế nào mấy việc này sau này hẵng nói tiếp, mấy ngày gần đây Trần Lâm tuy nhàn rỗi hơn nhiều nhưng khi thuê được phòng trọ bản thân hắn lại không nhịn được muốn hưởng thụ một hồi, tắm rửa bản thân xong liền cùng Tiểu Bạch đánh chén một bữa no nê, sau đó hắn liền mặc kệ trời đất vùi đầu vào chăn đánh một giấc dài..

Trước