An Thần Lộ

Chương 83: Kinh Động Việt Thường

Trừ cự xà ra thì Thiên Sơn đã là người có tu vi cao nhất ở đây rồi, ngay đến cả hắn mà vẫn không có cơ hội trốn thoát được thì còn có cơ hội nào cho những người còn lại.

Cả quá trình Thiên Sơn trốn chạy và ngã xuống Trần Lâm đều thấy rõ mồn một, điều này đánh một cú thật mạnh vào tâm lý của hắn, thế này thì trước sau bản thân cũng không tránh khỏi.

Lại một lần nữa hắn lại cảm thấy bản thân cự kỳ nhỏ bé, vận mệnh của hắn liên tục không cách nào nắm giữ, sinh tử đều phụ thuộc vào ý niệm của người khác.

Hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Nơi này từ khi Vũ Bắc xuất hiện đã không còn thế trận như trước nữa rồi, hiện giờ chỉ có một bên đuổi giết còn một bên chạy trốn mà thôi.

Chợt Trần Lâm cảm thấy phía sau có tiếng xé gió lại có thêm những tiếng hét vọng lại, khoảng cách là rất gần mà hình như còn đang hướng tới phía hắn.

Hắn dù không nhìn thấy nhưng vẫn biết được diễn biến ở phía sau nhưng bản thân vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn lấy một cái.

Trần Lâm cuống cả lên, Vũ Bắc vậy mà lại chọn phương hướng hắn chạy trốn cơ chứ, những người chạy phía sau hắn liên tục có người ngã xuống, cứ như thế này thì thời gian khoảng mười hơi thở nữa thì sẽ đến lượt hắn rồi.

Trần Lâm vô cùng gấp rút, mọi lá bài hắn có cơ hồ đều sử dụng hết cả rồi, bản thân cũng không còn lá bài tẩy nào hết nữa, “lẽ nào ta lại phải chết ở đây.”

Đau đớn từ thể xác đến hành hạ cả tinh thần, hắn dường như đã đạt tới ngưỡng giới hạn, cả thân thể dường như có thể ngã rạp xuống bất kỳ lúc nào.

Chẳng lẽ thiêu đốt tinh huyết, nhưng hắn đã mất mấu quá nhiều rồi, nếu sử dụng tới tinh huyết không chỉ gây nguy hiểm tới căn cơ mà tính mạng còn khó có thể đảm bảo, chưa kể cách này cũng chỉ kéo dài thời gian ra mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể câu kéo thêm được mười hơi thở nữa.

Khoảng thời gian này vẫn không đủ cho hắn chạy trốn.

Trần Lâm lòng nóng như lửa đốt, hắn vừa chạy vừa suy nghĩ ra cách cắt đuôi Vũ Bắc này đi.

Lúc này chợt bản thân hắn nhớ lại về Tiểu Bạch, nếu không phải do nó dẫn dụ Vũ Bắc tới thì đã không có tràng cảnh hắn bị đuổi giết thế này rồi.

Nhưng nếu lúc đó nó không xuất hiện thì chả phải bản thân hắn đã chết từ trước rồi sao, vậy rốt cuộc Tiểu Bạch đã cứu hay là hại hắn đây.

Không đúng, Trần Lâm liền nhớ ra một chuyện, hắn gần như còn không để ý đến việc này nữa.

Lúc ấy Tiểu Bạch có nói ra ngoài gặp lại, lời đến đây là hết, ra ngoài là ngoài thác Vũ Môn hay là trở lại Hương Sơn thành.

Hiện tại hắn đã ra bên ngoài thác Vũ Môn rồi mà vẫn không thấy nó đâu ra thì không thể là nói ý này được rồi.

Nhìn nó như vậy không thể mới bị Vũ Bắc đuổi giết gần đây được, có khi đã là một ngày trước rồi, nếu nó vẫn ở đây chưa biết chừng sẽ có cách giúp hắn thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

— QUẢNG CÁO —

Bên ngoài thác Vũ Môn sương mù dày đặc cũng không thể làm chậm Vũ Bắc đi chút nào.

Khụ khụ.

Một ngụm máu phun ra cắt đứt suy nghĩ của hắn, linh khí lại gần cạn kiệt nữa rồi, bên trong cơ thể hắn linh khí đã yếu ớt đến đáng thương, phần linh khí bao bọc những đốt xương gãy hở ra liền đâm vào chọc bên trong.

“Linh khí, là linh khí.” Trần Lâm chợt hô lên thành tiếng, hắn đã biết bản thân không đúng ở đâu rồi.

Chính xác hơn là Tiểu Bạch trước khi đi có để lại thêm một câu nữa, điều này gần như hắn đã bỏ quên đi, là phong ấn linh khí bản thân lại, không sai chính là ý này.

Hắn không biết nghĩa của câu này thế nào nhưng chỉ cần có một tia hy vọng hắn vẫn muốn thử một lần.

Nói là làm, Trần Lâm đầu tiên liền phong bế ngũ quan, kế tiếp hắn liền tìm kiếm từng sợi kinh mạch toàn bộ phong kín một lượt.

Nói thì dễ nhưng hắn chưa từng thử làm qua cách này bao giờ cả, không thể trong một ý niệm liền hoàn thành ngay được.

Đến cảnh giới luyện khí tầng sáu như hắn kinh mạch đã không chỉ là một vài đường nữa, mà đã lên con số chục thậm chí là cả trăm đường, có những đường kinh mạch được giấu kín, nếu để linh khí tự động chảy thì sẽ dễ dàng thông qua được nhưng để tìm ra cánh cửa của đường kinh mạch ấy thì lại là một chuyện khác.

Trần Lâm quét dọc cơ thể một hồi, phải mất đến bốn, năm hơi thở hắn mới hoàn thành xong việc này được.

Hắn tin tưởng để hắn làm lại lần thứ hai thì sẽ không lại tiêu tốn đến từng đó thời gian.

Hoàn thành việc phong kín toàn bộ kinh mạch và ngũ quan hắn đã không cách nào cùng ngoại giới câu thông cũng như hấp thu linh khí bổ sung, tất cả chỉ dùng số ít linh khí còn lại trong cơ thể mạnh mẽ chống đỡ mà thôi.

Trần Lâm dường như chỉ còn lại bản năng, hắn chạy mãi, chạy mãi, không biết trải qua bao lâu, đến khi cơ thể không chịu đựng nỗi liền ngã quỵ xuống, suy nghĩ cuối cùng của hắn là bản thân có lẽ thoát được rồi.

…….

Giăng Màn sơn một lần nữa lại được sương mù bao phủ trở lại, nó sừng sững như trước tựa như chưa hề trải qua chuyện gì.

Bên ngoài Giăng Màn sơn dù không còn đông người tụ tập như trước đó nữa nhưng vẫn còn có người thường xuyên qua lại tại đây.

Toàn bộ số người trước đó đi vào trong sơn môn hầu như toàn bộ đều chết hết, chỉ có một số ít người thoát được.

Toàn bộ chi tiết cụ thể Lĩnh Hồng sơn và các gia tốc lớn đều không tiết lộ ra ngoài, chỉ có một vài tin tức phong phanh vô tình bị truyền ra, câu chuyện về thác Vũ Môn lại càng trở nên bí ẩn.

— QUẢNG CÁO —

Nghe nói có Cam Bộc quả xuất hiện liền khiến bên ngoài sôi trào, hận bản thân không thể có mặt vào lúc đó để cướp đoạt cơ duyên, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, câu chuyện một ma nhân xuất hiện đồ sát tất cả mọi người vẫn đang còn vô cùng nóng hổi.

Đến cả một hoàng sắc đệ tử từ Lĩnh Hồng sơn, chục lục sắc đệ tử không một ai thoát khỏi số kiếp, còn có Thường Chấn mang một thương thế đầy mình trở về, từ chuyện hắn kể ra lại khiến Việt Thường một lần dậy sóng.

Giăng Màn sơn tuy lúc này không đông người như trước nữa, nhưng trấn giữ bên ngoài toàn là những người có tu vi cao cường, bọn họ mấy lần muốn cứng rắn xông vào kiểm tra nhưng năm lần bảy lượt đều bị yêu thú cản trở bên ngoài.

Sự tình Vũ Môn lại một lần nữa, năm lần bảy lượt bị nhắc đến.

Càng đáng nói hơn là chi tiết về ma linh, mà nghe nói nam nhân kia chính là ma linh, mỗi lần ra hắn ra tay bầu trời đều tối đen lại.

Lại nghe nói ma linh là người chết sống lại, bản thân có thể sống lại kiếp thứ hai lại càng càng trở nên lợi hại, bất tử bất diệt, cũng không biết có phải không.

Cũng có tin đồn cho rằng ma linh là do có người tạo ra, ma linh không chỉ có một mà còn nhiều hơn thế nữa, mỗi lần xuất hiện con số phải lên đến hàng chục thậm chí là hàng trăm.

Không ai biết cụ thể chuyện xảy ra, nhưng đủ mọi câu chuyện đều được mọi người thêu dệt lên, dù sao thì Huyễn Linh đại lục đã rất đã không xuất hiện ma linh nữa rồi.

Một ma linh bỗng nhiên xuất hiện lập tức gây ra sóng to gió lớn.

Sóng gió to lớn là vậy nhưng người đứng đầu ngọn gió này là Vũ gia trong một đêm dường như đã biết mất hoàn toàn khỏi Huyễn Linh đại lục này vậy, cho tới hiện tại cả Lĩnh Hồng tông và Thường gia vẫn chưa tìm thấy một người nào của Vũ gia cả.

Sau chuyện này cả Việt Thường dường như lắng xuống, nhưng bất kỳ ai cũng biết được đây chỉ là khoảng lặng trước khi giông bão kéo tới mà thôi.

Thậm chí cả Vạn quốc cũng muốn rục rịch muốn tham dự vào cả chuyện này.

Không chỉ vậy, sau Vũ gia còn thêm nhiều gia tộc khác nữa bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, bọn họ dần dần ẩn mình tránh khỏi con mắt của thế gian.

…….

Trong một đại điện bên trên một ngọn núi lớn, ngọn núi này rất cao xung quanh lững lờ trôi từng tầng mây trắng muốt.

Đại điện không có gì đặc biệt chỉ là vô cùng to lớn, nó chia là hai khu vực chính có thể nhìn rõ bằng mắt chính là đài cao bên trên và đại sảnh về dưới.

Bên trên đài cao có ba người ngồi chễm trệ ở bên trên, trong đó có một lão giả, một người trung niên, còn người còn lại trẻ hơn đôi chút là một nữ.

Bên dưới đại sảnh có khoảng chục người đang đứng xếp hàng hai bên, trong số những người này nam có nữ có nhưng nếu Trần Lâm có ở đây thì sẽ có một người hắn vô cùng quen thuộc, đó là lão nhân có mái tóc hai màu đen trắng từng truy sát hắn trước đây.

— QUẢNG CÁO —

Người trung niên này gọi là Quân Tử Tiêu, lão giả này là Hồng lão, còn nữ nhân còn lại là Bạch Thanh Nhàn hay còn được gọi với tên Bạch Cơ.

“Bạch lão thấy sự tình lần này thế nào.” Quân Tử Tiêu ngồi ở chính giữa thần sắc vô cùng nghiêm nghị, từ hắn toát ra một cỗ khí thế không giận mà uy khiến bất kỳ ai nhìn vào đều cảm thấy áp lực.

Bạch lão cảm thấy khó chịu, chỉ là một việc nhỏ lại liền kinh động gọi lão ta ra ngoài này, hừ lạnh một tiếng xong liền nói.

“Không phải chỉ là một ma linh nhỏ bé sao, không biết hắn bằng cách nào trở nên như vậy nhưng chỉ cần cho một vài đệ tử hạ sơn xuống không phải liền có thể bắt hắn về sao.”

Quân Tử Tiêu đối với thái độ của Bạch lão cũng không chút nào để ý liền hướng tới Bạch Cơ bên cạnh lên tiếng.

“Vậy không biết Bạch sư muội thì có suy nghĩ thế nào về việc này.”

Bạch Cơ nghe vậy chậm rãi nói.

“Ma linh xuất hiện đúng là không tầm thường chút nào, đúng như Hồng lão nói thì ma linh này có tu vi không cao lắm, cử vài nội môn đệ tử xuống liền có thể tiêu diệt được.

Nhưng vẫn chưa biết được là tồn tại ít hay nhiều ma linh, muội vẫn chưa nghe nói qua ma linh xuất hiện lại chỉ đơn độc một tên như vậy, chỉ e sự tình phức tạp hơn chúng ta nghĩ.”

“Hiện tại đã có mấy trưởng lão tới nơi đó kiểm tra, nhưng vẫn chưa có bất kỳ một thông tin nào truyền về, muội nghĩ Quân ca vẫn nên báo cáo tình hình này lên trên.”

“Ta cũng nghĩ tới việc này, trước hết vẫn muốn hỏi lại ý kiến hai người, nếu chuyện này chúng ta có thể giải quyết được thiết nghĩ vẫn không nên vội vàng báo cáo.” Quân Tử Tiêu trầm ngâm một lát lại nói ra.

Bạch Cơ nghe Quân Tử Tiêu nói vậy liền gật đầu, cơ bản nàng cũng muốn làm vậy nhưng sự tình ma linh xuất hiện đã không phải là một chuyện nhỏ nữa rồi.

“Nghe nói khi ấy còn xuất hiện cả tu ma giả.”

“Tu ma giả.

.

.” Quân Tử Tiêu lẩm bẩm.

“Đúng là có nghe nói có một tên thiếu niên như vậy, tu ma giả và ma linh hai bọn chúng gần như có quan hệ đặc thù với nhau, nhưng cái ta vẫn đang không hiểu được là tên tu ma giả và ma linh này vậy mà lại chém giết lẫn nhau.

“Có lẽ là nó tiến hành phản chủ.” Hồng lão lười biếng nói chen vào.

“Theo kể lại thì từ tuổi tác cho tới tu vi tên kia nhiều nhất chỉ là Tẩy Trần sơ kỳ, với tu vi như thế không thể nào tạo ra một ma linh như vậy được.” Quân Tử Tiêu lắc đầu không cho là đúng, hắn cũng vô cùng đau đầu chỉ vì một sự kiện nhỏ thế này, nhưng nếu không giải quyết ổn thoả e rằng tiếp theo sẽ phát triển tới mức hắn không thể nào can thiệp được nữa.

“Vũ gia sau chuyện này cũng trong vòng một đêm hoàn toàn biến mất, có lẽ bọn chúng đầu nhập trở thành tu ma giả cả rồi, chưa kể tên ma linh kia hình như cũng là người của chúng, trước mắt muội nghĩ nên đi tìm tên tu ma giả còn lại, có được hắn mọi chuyện coi như sáng tỏ phần nào.”

Quân Tử Tiêu thở dài một tiếng.

“Cũng chỉ còn cách này, mong là có thể sớm dứt điểm chuyện này, kỳ hạn hai năm một lần cũng đã sắp tới, mong rằng không có xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa..