
Áp Lực Của Chưởng Môn Rất Lớn
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Áp Lực Của Chưởng Môn Rất Lớn là một truyen moi full của tác giả Cửu Châu Nguyệt Hạ sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền nghi, Đam mỹ, Dã sử, Xuyên Không, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Áp Lực Của Chưởng Môn Rất Lớn được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Áp Lực Của Chưởng Môn Rất Lớn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Côn Lai Sơn mênh mông, Nhân Đạo Tông lồng lộng.
Cảnh tuyết ở núi Côn Lai quả nhiên rất đẹp, núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân, bầu trời xanh lạnh lẽo sáng long lanh. Một cơn gió cũng có thể đông lại hô hấp của người ta.
(Núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân: Núi hòa vào chín tầng mây, biển mây bát ngát)
Không có bóng người, không có sinh mệnh.
Đây chính là ở nơi cao không khỏi lạnh lẽo đi, Cơ Vân Lai yên lặng nghĩ.
Hắn đã đứng trên đỉnh núi này tròn một ngày.
Bởi vì ngày hôm nay, trên người hắn phát sinh một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
…. Hắn mất trí nhớ!
Ngày hôm qua… ngày hôm qua trong ký ức, hắn vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn tại trấn Vân Sơn tính toán xem đi phiên chợ tu chân ở đâu có thể mua thêm một ít lá bùa và tài liệu giúp hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ, có thể dựa vào sở trường pháp trận của mình để tiến vào Vân Sơn Phái làm ngoại môn đệ tử hay không. Phải biết rằng, Vân Sơn Phái là đại môn phái có một vị Kim Đan trưởng lão, mà toàn bộ Vân Quốc có mấy trăm ngàn người, hằng năm nơi đó chỉ tuyển chọn có ba mươi người thôi!
Vậy mà hôm nay… cũng chỉ từ mười canh giờ trước mở mắt ra đến bây giờ, hắn đã là chưởng môn của một môn phái chưa bao giờ nghe nói đến — Côn Lai Phái.
Hoàng đồ của môn phái treo ở cửa phòng đã biểu lộ rõ ràng: bọn họ cai quản mấy ngàn dặm đất đai Tây Châu, có mười chính vị cường giả Hợp Đạo, một vị Tiên Nhân; thậm chí Kim Đan, Nguyên Anh Kì còn không có tư cách được viết vào hoàng đồ.
Lúc đầu, hắn cho rằng mình lại chuyển kiếp thêm một lần, còn mơ màng nghĩ rằng đây hẳn là một giấc mơ, bàn tay vàng lần này quả là hơi lớn.
Nhưng hắn rất nhanh thì phát hiện khuôn mặt mình vẫn như cũ, chẳng qua là tóc đen biến thành màu trắng, cũng không phải trắng hoàn toàn, mà là loại màu đỏ hơi trong suốt, đuôi tóc nhiễm thành màu đỏ giống vậy, chu ấn của gia tộc vẫn còn ở trên trán, là hàng nguyên đai nguyên kiện không hề thay đổi. Đạo thư trong phòng cũng là bút ký của hắn, đồ trang trí cũng vẫn theo phong cách cũ mà hắn quen thuộc, bên cạnh đó còn để một thanh trường kiếm do cha mẹ hắn để lại.
Mặc dù hắn không muốn tin như thế nào đi chăng nữa thì tu vi cũng không thể làm giả được!
Hắn của ngày hôm qua, đối mặt với một vị quản sự Trúc Cơ của Vân Sơn Phái cũng phải nhún nhường, vẽ ra một trận Viêm Dương cũng phải thở hồng hộc vì cảm giác thân thể bị móc sạch!
Hắn của ngày hôm qua, bởi vì muốn tích lũy mấy khối linh thạch để mua một quyển “Phù Văn Sơ Giải” mà đi giúp người ta rửa linh quả một tháng, vì không để cho mấy linh quả trân quý kia bị tổn hại mà phải tốn hết khí lực, ngã xuống giường thì ngủ mất tiêu.
Người tu hành đắc đạo cách hắn xa như lúc hắn cầm ống nhòm nhìn chòm sao nhân mã năm ấy, nghĩ rằng đến khi nào thì tinh hệ gần với thái dương hệ này của con người mới có thể đến đó?
Lý tưởng lớn nhất mà hắn thề vào hôm ấy chính là luyện đến Trúc Cơ, sống lâu thêm hai trăm năm để học thêm vài kiến thức là tốt rồi. Người khác lúc ấy cũng cười hắn muốn nhiều thứ quá.
…
Vậy mà bây giờ, hắn chỉ cần sử dụng tinh thần, thậm chí không cần niệm pháp quyết cũng có thể cầm giữ mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm, nghe được âm thanh cây cỏ nảy mầm dưới chín tầng mặt đất.
Càng không phải nói đến các trưởng lão, đệ tử của môn phái ở ngoài núi đang nói về cái gì.
#Cùng lúc nghe hiểu mấy trăm lời nói của ngàn người mà không hề thấy loạn một chút nào thì ngươi có sợ hay không#
#Sờ vào một bông hoa lan hắn liền nở hoa gật đầu với ngươi rồi hóa thành người cảm động dập đầu ngươi có sợ hay không#
#Thấy ngọn núi ẩn trong mây mà không thấy đỉnh muốn đi đến đỉnh núi thì trong nháy mắt ở tại đó ngươi có sợ hay không#
Oa oa, thi pháp không cần huơ tay múa chân, không cần phải niệm bất cứ cái gì, chỉ cần hơi suy nghĩ thôi!
Lấy được vật từ trong hư không, trong nháy mắt đến được thiên nhai, đào núi lấp biển, để làm những việc ấy ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút thôi!
Cái này quả là tâm tưởng sự thành!
(Tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy)
Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ?
Cảm giác khiếp sợ này không hề cho hắn sự vui sướng khi lấy được bắp đùi vàng lấp lánh.
Chỉ có cảm giác vô cùng không chân thật, giống như đây là một giấc mộng tùy thời tỉnh lại.
Nhưng quyển pháp quyết trên bàn kia — hình như là chữ viết của chính mình — nếu như nằm mơ mà cũng có thể viết ra loại pháp quyết cao thâm có ý nghĩa vô cùng sâu xa, vừa nhìn một cái liền trực tiếp chỉ rõ vào đại đạo… thì hắn chỉ muốn mơ nhiều thêm mấy trăm năm!
Khẽ thở dài một cái, hắn phất tay áo quay về chỗ ở của mình.
Dù cho khiếp sợ hay khó tin như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã một ngày, dù là mơ thì cũng nên trở lại bình thường rồi.
Mặc dù ảnh hưởng có thể so với mười năm trước… lần chuyển kiếp đến thế giới này mười năm trước trong trí nhớ, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với lần kia.
Cũng nên xử lý tình cảnh hiện tại.
Dẫu sao hắn còn không có tự tin rằng bây giờ mình đang nắm giữ một đại môn phái mấy vạn người. Trong thời kì hoàng kim của hắn vào đời trước cũng chỉ quản lý được hơn một trăm lập trình viên.
Ít nhất cũng phải bổ sung lại các đạo pháp quyết đã quên mất, còn cả phù văn. Năm đó, hắn muốn học phù văn nhất. Bây giờ có cơ hội này thì dù nằm mơ cũng phải học xong rồi mới tỉnh được.
Môn phái lớn như vậy chắc cũng phải có Tàng Thư Các nhỉ, tốt nhất là có ghi chép về đại sự hay ý chí của môn phái gì gì đó, dù sao cũng sẽ giúp đầu óc của hắn không mơ hồ như bây giờ nữa.
…
Nhưng mà, thần thức của hắn quét cả vạn dặm sơn môn, bảy mươi hai ngọn núi cao, hơn chín trăm ngọn núi nhỏ cũng không phát hiện ra Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện ở chỗ nào.
Đây là tình huống gì?
Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện của môn phái không phải là nơi có trọng binh canh giữ, mỗi ngày đều có người đến xếp hàng hay sao?
Đi đâu mất rồi?
Cơ Vân Lai nghi hoặc một lúc, sau đó bắt đầu thu thập tin tức từ trao đổi của các đệ tử.
Mà bây giờ, toàn phái ở đây từ trên xuống dưới đều vì chưởng môn… cũng chính là sinh nhật nghìn tuổi của hắn mà đang vui vẻ bận rộn.
Không, hôm qua hắn mới mười sáu tuổi, vẫn là thiếu niên xanh tươi mơn mởn tốt đẹp như vậy, từ bao giờ biến thành lão già nghìn tuổi mất rồi?
Được rồi, bề ngoài không già, dù sao tiên nhân có thể sống đến mấy vạn năm, thấy thế nào cũng là do mình đạt được.
Chỉ là, hình như hắn quên mất chuyện gì đó.
Nói nhảm, chuyện từ một ngàn năm trở lại đây cái gì cũng không nhớ!
Không không, vẫn có một chút ấn tượng, nhưng nhất thời không nhớ ra bất cứ điều gì hết!
Côn Lai Phái… có liên quan gì với trò chơi Ma Thú Côn Lai Sơn không nhỉ?
Chờ một chút, không có liên quan gì đến Ma Thú Côn Lai Sơn, nhưng bạn tốt của hắn năm đó đã từng viết ra một quyển sách bắt đầu bằng cái tên Côn Lai Sơn này.
Quyển sách kia tên là “Côn Lai”!
Lúc ấy bạn tốt còn đắc ý nói: Côn là nhiều, Lai là cỏ, trùng điệp không ngừng, tri thức như gió lớn, lại tựa như Côn Luân, chủ nhân của long mạch, cảm giác mình lấy tên tuyệt vời vô cùng.
Nhưng nội dung… hắn nhìn thấy là ngựa đực văn thì dứt khoát không thèm nhìn!!!
Bạn tốt còn đặc biệt đăng sách này lên mạng văn học của phái nữ, cậu ấy nói người đọc trên QD đã quá nhiều rồi, nơi này không có văn ngựa đực nên nhất định sẽ hot thôi.
(QD là qidian, trang web khởi điểm của TQ chuyên viết ngựa đực văn.)
Hắn gật đầu, không hề nghi ngờ.
Nguyên nhân hắn nhớ rõ quyển sách này là do lúc ấy bạn tốt chuẩn bị rất kĩ càng, còn đặc biệt nhờ hắn viết nghiên cứu một phần mềm nhỏ về sinh thần bát tự… chính là cái loại nhập chính xác năm tháng ra đời là có thể tính ra bát tự ngũ hành, cộng thêm cả các chòm sao.
(Bát tự: Bazi là một hệ thống kiến thức khoa học phi hình thể rất cổ xưa và cực kỳ chính xác của Tử Vi Trung Hoa. Bazi hay Bát Tự theo nghĩa đen là “tám chữ” ở Trung Quốc, hay còn được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh (Tứ Trụ).
Bát tự thuộc về ngành Khoa học Phi vật thể có nguồn gốc từ Trung Hoa, mà lợi ích của môn này là có thể cho bạn những dự đoán về cuộc đời mình, theo các cột mốc mang tính chu kỳ từ khi sinh ra cho đến khi kết thúc cuộc đời.
Ngũ hành: Theo triết học cổ Trung Hoa, tất cả vạn vật đều phát sinh từ năm nguyên tố cơ bản và luôn trải qua năm trạng thái là: Thổ, Kim, Thủy, Mộc và Hỏa (tiếng Trung: 土, 金, 水, 木, 火; bính âm: tǔ, jīn, shuǐ, mù, huǒ). Năm trạng thái này gọi là Ngũ hành (五行), không phải là vật chất như cách hiểu đơn giản theo nghĩa đen trong tên gọi của chúng mà đúng hơn là cách quy ước của người Trung Hoa cổ đại để xem xét mối tương tác và quan hệ của vạn vật.
Học thuyết Ngũ hành diễn giải sinh học của vạn vật qua hai nguyên lý cơ bản (生 – Sinh) còn gọi là Tương sinh và (克 – Khắc) hay Tương khắc.