Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 74: Âm Mưu

Triều Ca đứng nhìn từ xa. Trong lòng không ngừng hân hoan vui vẻ.

Hiệu quả vượt ngoài mong đợi, Sở Thiên Trần và Vân Lạc cũng đủ trâu bò.

Không chừng cặp chính của chúng ta thật sự tan luôn rồi.

< Ký Chủ, tất cả là cô sắp đặt sao?>

Cũng không hẳn. Ta chỉ là người liên kết các đầu mối mà thôi.

Về phía Vân Lạc, trong tiểu thuyết thậm chí miêu tả cô ta cũng chỉ có vài câu mà thôi. Thế nhưng, trực giác phụ nữ vốn rất nhạy bén, qua ký ức của Diệp Thiên Thu, ta có thể khẳng định Vân Lạc có tình ý với Giang Thần, không nhiều thì ít. Nếu không cô ta đã chẳng suốt ngày đi theo Giang Thần và Diệp Thiên Thu, mặc kệ bọn họ coi mình như không khí.

Một đầu mối tốt như vậy, không tận dụng cũng phí. Vì vậy ta gọi Vân Lạc đến đây.

Còn về phía Sở Thiên Trần. Thân là một tác giả lâu năm, ta đương nhiên cực kỳ hiểu rõ sự thần kỳ của kịch bản và bàn tay vàng của nữ chính. Trần Mộng Nhiên đã bỏ lỡ một lần gặp nam phụ rồi, sao có thể bỏ lỡ lần thứ hai chứ?

Trong nguyên tác, đại bàn phía Đông, Bắc Minh Dực không lấy lại được cho nên nó vẫn nằm dưới sự quản lí của hắn. Thế nhưng ta xuyên vào rồi, chủ sở hữu khu tụ họp chợ đen và các giao dịch ngầm đó lại thuộc về Bắc Minh Dực. Sở Thiên Trần trong lúc nắm giữ nơi này thật sự là quá càn quấy, đàn áp người khác không thương tiếc. Vì thế, cơ hội trả thù hắn, bọn họ sao có thể bỏ qua được?

Vậy nên Sở Thiên Trần gặp nạn là chuyện tất yếu.

Đương nhiên phản ứng của Trần Mộng Nhiên khi Vân Lạc tỏ tình cũng nằm trong dự đoán của ta.

Hệ Thống nghe Triều Ca nói mà muốn toát mồ hôi lạnh.

< Ký Chủ, cô thật sự rất đáng sợ. Tính toán tỉ mỉ như vậy, cô không sợ có sai sót gì sao?>

Không hề, việc của ta chỉ là tập trung những sự việc gây sóng gió, đặc biệt là thêm đất diễn cho các loại chất xúc tác nam nữ phụ. Còn mọi thứ diễn ra như thế nào, hoàn toàn là do kịch bản chủ nhân ngươi viết đó a!

< Ý Ký Chủ là chủ nhân ta tự phá CP nam nữ chính sao???>

Là ngươi nói đó nha, ta không biết gì đâu đó.

<...> Ký Chủ có bao nhiêu năm kinh nghiệm đào hố như vậy, tuyệt đối không nên chọc. Bản Hệ Thống tự dưng hỏi han tìm chết làm cái gì chứ.

Thật khổ a!

Chủ nhân mau về cứu ta!

Chuyến đi 2 ngày ở khu nghỉ dưỡng vui vẻ như vậy lại bị biến thành một cuộc tìm kiếm xuyên đêm. Vậy cho nên ngày thứ hai phần lớn mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi.

Vì vậy mà nữ chính lại nhận thêm không ít gạch đá.

Có lẽ chỉ có Triều Ca là người duy nhất cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.

<...> Thì cô ấy là người làm bọn họ mất vui mà. Lại phải trừ thêm điểm nhân phẩm rồi.

Sau khi trở lại trường, mọi chuyện bắt đầu bình thường trở lại.

Vậy cho nên, Triều Ca quyết định xử lí tên Từ Phong đã cứu Trần Mộng Nhiên lần trước kia.

Ngẫm lại thì dàn hậu cung mười người của Trần Mộng Nhiên, cô cũng chỉ mới xử được hai người thôi. Còn tám người nữa, bao giờ cho xong nổi???

Hay chuyển sang kế hoạch trực tiếp hủy dung nữ chính, hủy gia tộc nữ chính, hoặc cho cô ta đi lĩnh cơm hộp luôn thì liệu kế hoạch trả thù có diễn ra nhanh hơn không nhỉ?

< Ký Chủ! Chúng ta tuy là một Hệ Thống nghịch tập, phải đáp ứng các loại nguyện vọng trả thù nhưng tuyệt đối không nên dùng mấy cách bạo lực như vậy để giải quyết vấn đề a!>

Haizzz, không lẽ phải chuyển sang phá gia tộc, phá danh dự sao? Làm vậy rất mệt não, ta không rảnh.

Hệ Thống tức đến nỗi muốn ói máu.

Triều Ca còn đang phân vân nên giải quyết Từ Phong cách nào hay hơn, có thế ghi lại trong lòng hắn một ấn tượng sâu sắc thì Bắc Minh Dực lại đến giúp cô.

Cậu ta trông có vẻ rất háo hức:

“Thiên Thu, tôi có cách giúp cậu xử lí tiểu tử Từ Phong đó rồi!”

“Tốt, nói nghe xem?”

“Tôi sẽ thách đấu bóng rổ với cậu ta! Tôi hẹn rồi đó, chiều nay cậu nhất định phải đến xem!”

“...”

Quả nhiên không nên tin tưởng hắn.

< Ta thấy cách này được mà Ký Chủ! Đánh bại Từ Phong ở lĩnh vực mà hắn luôn tự hào không ai bằng mình, đảm bảo Từ Phong sẽ chịu đả kích cực mạnh luôn, hết tâm trí yêu đương!> Cách này là Bản Hệ Thống đề xuất, đương nhiên là tốt, chỉ có Ký Chủ ngốc không biết nhìn! Hừ hừ.

Chắc gì Bắc Minh Dực đã thắng?

<...Sao cô cứ mất niềm tin vào đồng đội mình mãi thế hả?> Tư thiếu còn có ta mà a! Sao cậu ấy có thể thua được!

Ta cơ bản không có, lấy đâu ra mà mất?

<...> Có lẽ Bản Hệ Thống nên mua một quyển từ điển là “Những lời nên nói lúc sa mạc lời” để có thể thích nghi với cách nói chuyện của Ký Chủ.

Tuy nhiên Triều Ca vẫn rất có tinh thần trách nhiệm, vỗ vai Bắc Minh Dực, nghiêm túc nhìn cậu ta nói:

“Được rồi, tôi tin cậu!”

Bắc Minh Dực vui vẻ cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng.

Hy vọng chiến thắng của cậu cũng sẽ sáng bóng như răng cậu.

< Ký Chủ! Cô dám nói câu đó ra sẽ bị cấm ngôn trong vòng một giờ đó!> Cái câu nồng nặc mùi cà khịa như vậy, nói ra làm Tư thiếu bé bỏng nhà tôi mất niềm tin thì làm sao hả???

*Góc Hệ Thống:

Hệ Thống: Sắp tới đây, những từ như “Bàn tay vàng”, “hào quang nhân vật chính”, “quầng sáng nhân vật chính”, “tác giả mẹ đẻ”... sẽ xuất hiện ngày càng nhiều. Nhắc cho độc gải nào đọc thể loại này mà chưa biết đó là những từ chỉ vận may nghịch thiên của nhân vật chính cùng những tác giả coi nhân vật chính là con cưng, buff cho họ tung tóe.

Tác giả: Một ví dụ điển hình cho tác giả mẹ đẻ chính là ta nè!

Tư Ý Hiên (Tư thiếu): Thật sao? Vậy tại sao tôi tán mãi mà Triều Ca vẫn chưa đổ nữa???

Triều Ca: Cho ta một cái Hệ Thống vô dụng và nói đó là một cái buff tốt, người có hiểu nhầm gì về một “tác giả mẹ đẻ” thật không vậy?

Hệ Thống: Có lẽ ta không cần nói thì mọi người vẫn hiểu thôi.

Tác giả:???