Ba Đường Luân Hồi

Quyển 2 Chương 11

Tông Hàng mặc quần của Đinh Thích, đi theo sau Dịch Táp.

Cô dặn dò: Cởi đồng phục nhân viên ra, mặc cái này vào khoang khách, sợ người khác không nhớ được cậu à? Đừng đi gần quá, tự nhiên một chút, trên thuyền có đến mấy trăm người, rất nhiều người cũng không biết nhau đâu.

Tông Hàng gắng hết sức ra vẻ tự nhiên, nhưng mỗi lần có người đến gần đều không tự chủ được mà cúi đầu, hoặc làm bộ đưa tay vuốt tóc: trên cổ tay bàn tay bị thương quấn một cái túi ni lông, bên trong để một chùm nho, che đi như vậy, ngón tay bị bẻ gãy sẽ không lộ quá rõ.

Lên tầng trên cùng, rẽ qua hai khúc ngoặt, Dịch Táp đằng trước bỗng dừng lại, bàn tay buông thõng bên người lui ra sau khẽ phẩy phẩy.

Thế này có nghĩa là tình hình đường đi không quá lý tưởng, Tông Hàng vội cúi đầu, thò tay vào túi ni lông giả vờ đang xem nho.

Dịch Táp thì làm bộ xem poster quảng cáo du lịch của thuyền dán trong hành lang, vậy mà lại có một tiêu đề là “Đến với hồ Bà Dương, Bermuda (*) thần bí của phương Đông”.

(*) Tam giác quỷ Bermuda là một khu vực không cố định nằm ở hướng tây của Bắc Đại Tây Dương, người ta đồn rằng đã từng có không ít tàu thuyền và máy bay mất tích một cách bí ẩn khi đi qua khu vực này.

Cô nhất tâm nhị dụng, sau vài lần liếc mắt qua phía bên kia, rốt cuộc cũng có thời cơ, lập tức gấp gáp quay sang giục hắn: “Nhanh nhanh nhanh!”

Cô chạy đi, Tông Hàng cũng vội chạy đuổi theo.

Lúc tới cửa, Dịch Táp đang vặn chìa khóa thì đúng lúc đó, cánh cửa đằng sau vang lên tiếng mở khóa.

Dịch Táp phản ứng rất nhanh, bắt lấy lưng Tông Hàng đẩy mạnh vào cửa, sau đó nắm lấy tay nắm cửa xoay người, cánh tay gập ra sau lưng, cười hết sức ngoan ngoãn: “Cô Vân Xảo ạ.”

Đối diện cô là một ma nước còn lại của nhà họ Dịch, Dịch Vân Xảo.

Cô không hoảng không loạn, song Dịch Vân Xảo lại hơi bất ngờ thót tim, “ối trời” một tiếng, đưa tay lên vỗ ngực: “Táp Táp, cháu muốn hù chết cô đấy à.”

Dịch Táp nghĩ bụng: Chẳng biết là ai hù ai đâu.

Vóc dáng Dịch Vân Xảo không cao, dung mạo cũng nhạt nhòa tầm tầm, vẻ ngoài điển hình của một bà cô, có điều khi đi trên đường, tỉ suất khiến người khác phải quay đầu lại nhìn trước nay vẫn luôn rất cao: bởi bà đặc biệt thích dùng lô nhựa cuốn tóc, hơn nữa, chắc là cảm thấy những lô cuốn này xanh xanh đỏ đỏ trông rất đẹp mắt nên thường xuyên không gỡ ra.

Hiện giờ cũng vậy, trên tóc mái cuốn một lô, đung đưa qua lại.

Trước đây Dịch Táp gọi bà là “cô Xảo”, Dịch Vân Xảo chê khó nghe, bảo là nghe giống tên a hoàn trong phim cổ đại, bắt cô phải đổi thành “cô Vân Xảo”.

Đã hơn nửa đêm, phần lớn mọi người đều đã đi ngủ rồi…

Dịch Táp lấy làm khó hiểu: “Cô Vân Xảo, cô ra ngoài ạ?”

Dịch Vân Xảo đáp: “Cô qua nhà họ Khương hỏi thăm xem có mở canh vàng nữa không…”

Nói đến đây, nhìn quanh một lượt, cũng biết bị người khác nghe thấy thì không hay: “Mấy ngày nữa thằng cháu lớn nhà cô lấy vợ, cô lại là chủ hôn…”

Dịch Táp dở khóc dở cười, sáp lại hai bước, hạ giọng: “Chú Khương gặp chuyện lớn như vậy, cô thế này chẳng phải là không phải với chú ấy sao?”

Dịch Vân Xảo nguýt cô: “Cô từng này tuổi rồi chẳng lẽ chút phải phép ấy cũng không biết? Trước mặt ông ấy, cô đương nhiên sẽ tỏ ra rất đau xót rồi, có điều ai mà chẳng biết, nhất định là không mở được rồi – Khương Tuấn xảy ra chuyện, theo lý hẳn sẽ rơi vào Khương Hiếu Quảng, nhưng thứ nhất, chưa từng xảy ra tình huống nào như thế này, trong đầu ông ấy chưa chắc đã hiện lên bản đồ; thứ hai, con trai chết, làm cha đau đớn lắm, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ít nhất cũng phải hoãn lại dăm ba tháng chứ? Cháu còn bảo ông ấy đi mở canh vàng thì thật hết chỗ nói.”

“Thế nên chi bằng giải tán sớm cho rồi, chúng ta ai bận việc người nấy, nhà họ Khương còn phải phát tang, đợi mấy chuyện phiền muộn này qua rồi lại tính chuyện mở lại sau.”

Tính tình Dịch Vân Xảo cơ phần thẳng thắn, Dịch Táp biết khuyên không được: “Vậy cô cẩn thận chút, chuyện anh Tiểu Khương mọi người đều đang suy đoán là có người gây ra, chưa biết chừng hung thủ vẫn đang ở trên thuyền ấy.”

***

Vào phòng rồi, thấy Tông Hàng vẫn đang đứng: ban nãy cô đột ngột quá, đẩy đến đâu, hắn bèn đứng đó luôn, cũng không biết tìm chỗ nào ngồi xuống đợi trước.

Vốn định hỏi luôn, song nhìn cặp mắt gấu trúc nhòe nhoẹt màu mực kẻ và ngón tay bị bẻ gãy của hắn, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp.

Dịch Táp chỉ vào phòng vệ sinh: “Cậu đi rửa mặt trước đi.”

Phòng vệ sinh rất nhỏ, Tông Hàng dùng một tay rửa, vừa chậm vừa vất vả, đang rửa thì Dịch Táp bước vào, thò tay xuống dưới vòi nước rửa que kem đã ăn hết. Tông Hàng vội nhường chỗ cho cô, trong lúc vô tình liếc thấy cô cúi đầu, tóc trượt khỏi gáy, để lộ ra một phần sau gáy – với chiều dài của tóc, lại không thích buộc tóc, nơi đó nắng chiếu không tới nên trắng hơn hẳn những chỗ khác, giữa những sợi tóc con nhỏ vụn chấm một nốt ruồi nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Với cảm giác mà Dịch Táp đem lại cho người khác, dù có cố ý cười hiền lành thì cũng chẳng đến lượt hai chữ “đáng yêu” được đem ra dùng để miêu tả. Tông Hàng cảm thấy rất mới lạ, cảm thấy nơi này được tóc cô thường xuyên che lại ẩn giấu một bí mật đặc biệt ấm áp nào đó đã bị mình phát hiện ra.

Đường sống gáy cũng rất mềm mại, nhẵn mịn trơn láng mà trượt xuống dưới cổ, dẫn dắt ánh mắt hắn xuống theo…

Tông Hàng bỗng tỉnh táo lại, đang nhìn đi đâu đấy? Mắt với chẳng mũi, bỉ ổi! Quá mức bỉ ổi rồi!

Đang nóng hết cả mặt thì nghe Dịch Táp giục: “Nhanh lên, bần thần gì đấy.”

Lại chỉ vào cục xà phòng thơm: “Dùng xà phòng mà rửa! Đồ trang điểm của cậu xấu thì xấu thế mà chống thấm nước lại khỏe ghê.”

Tông Hàng rửa ráy sạch sẽ rồi đi ra.

Dịch Táp ngồi trên giường, bên tay bày kéo, băng gạc và khăn mặt đã gấp lại, que kem bị cô cắt ngắn, đang dùng miếng giũa của cái bấm móng tay mài tròn đầu cắt.

Cô ra hiệu về phía bên cạnh bảo Tông Hàng: “Ngồi đi.”

Đợi hắn ngồi xuống rồi, lại đưa khăn mặt tới miệng hắn: “Cắn lấy đi, đưa tay đây.”

Tông Hàng cắn khăn mặt, chìa tay ra.

Dịch Táp tay trái cầm cổ tay hắn, lòng bàn tay phải phủ hờ lên trên ngón tay bị bẻ gãy đang sưng lên của hắn. Tông Hàng cũng biết đại khái là phải nắn lại xương, nghĩ tới cơn đau tận tim sắp xảy đến mà cả cánh tay đều run lên.

Dịch Táp cũng nhận thấy, cô nhíu mày, nói: “Hay là thế này đi…”

“Tôi đánh ngất cậu trước rồi mới nắn lại xương cho cậu. Đánh ngất dễ lắm, không đau đâu, bổ xuống gáy một phát, cậu xỉu sẽ rất nhanh.”

Còn có chuyện tốt đến vậy cơ à?

Tông Hàng mừng rỡ, đang gật mạnh đầu thì tay Dịch Táp chợt siết lại, kéo ghìm đẩy, hết một ngón lập tức chuyển sang ngón tiếp theo, ba ngón tay làm liền một mạch.

Tông Hàng đau đến cả người co quắp, răng cắn chặt, chỉ thiếu điều cắn thủng cái khăn mặt, trên trán mồ hôi lạnh vã ra.

Phần gian nan nhất đã xong, Dịch Táp lắc lắc tay, nhặt mấy mảnh que kem đã cắt tỉa xong xuôi lên, hai mảnh kẹp một ngón tay, lấy làm thanh nẹp tạm thời, sau đó dùng băng gạc quấn lên bọc lại: “Tôi cũng không biết đi đâu tìm thạch cao bây giờ, cậu tạm thời chịu khó trước vậy. Cậu cũng may đó, tôi có mang túi cứu thương theo… Tay cậu sau này sẽ còn sưng to hơn, nếu thực sự không ổn, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách chích máu cho cậu.”

Đang nói thì có người gõ cửa.

Mặt Dịch Táp hơi biến sắc, dùng băng dính cố định băng gạc rồi ra hiệu bảo Tông Hàng đừng lên tiếng, sau khi ra tới cửa, cô ghé vào mắt mèo nhìn trước rồi mới mở hé cửa ra một khe, cả người núp sau cửa, chỉ lộ một bên mặt ra: “Cô Vân Xảo, cháu đang định đi tắm, quần áo cởi hết ra rồi, không mở cửa cho cô được đâu.”

Dịch Vân Xảo không để bụng chuyện này, hạ giọng xuống thật thấp: “Táp Táp, cô vừa đi hỏi rồi, nói là dời ngày, mai kia gì đó là mọi người có thể xuống thuyền.”

Đây không phải chuyện tốt sao, cô có thể trở về làm chủ hôn cho thằng cháu lớn rồi còn gì, còn làm vẻ mặt trông kín đáo bí mật thế kia…

“Nhưng có chuyện này cứ quai quái sao đó, cô nói chuyện với Khương Hiếu Quảng xong rồi, lúc mở cửa đi ra, Đinh Trường Thịnh tới tìm ông ấy, nói là không tìm thấy Đinh Thích, cô nghe mà nghĩ, tên hung thủ này phách lối thật, chẳng lẽ lại ra tay? Cô mới nán lại đó một chút.”

“Đúng lúc đó, cô nghe Khương Hiếu Quảng hỏi Đinh Trường Thịnh, Thuyền đã tới chưa?”

Dịch Táp nghe không hiểu: “Cái gì mà ‘Thuyền đã tới chưa’?”

“Chính thế đó,” Trong mắt Dịch Vân tràn ngập vẻ chua ngoa lanh lợi đặc thù của tầm tuổi, “Ông ấy chỉ nói mấy chữ đó, thấy cô vẫn chưa đi, lập tức đổi chủ đề chuyển sang hỏi thăm Đinh Thích.”

“Cháu nói xem, bọn mình không phải đều ngồi trên một cái thuyền này thôi sao, hơn nữa còn thả neo, còn có thể ‘tới’ đâu được nữa? Hay còn có thuyền khác à? Nếu là nói đến mấy cái thuyền cao su ra ngoài tìm người thì không phải đều đã sớm về hết rồi sao?”

Dịch Táp dạ một tiếng: trong phòng cô có giấu Tông Hàng, muốn hỏi hắn chuyện Trần Hói mà Dịch Vân Xảo lại cứ luyên thuyên mãi.

Cô hơi sốt ruột: “Vậy nên?”

“Táp Táp, cháu có óc không thế?”

Nếu không phải khe cửa không đủ rộng thì Dịch Vân Xảo đã lấy ngón tay dí trán cô rồi: “Như cháu mà cũng là ma nước à, giống hệt chị cháu, được mỗi cái mặt đẹp, chẳng có đầu óc gì hết, cháu trông sáng láng thế mà sao cũng không có đầu óc vậy.”

“Khương Hiếu Quảng hỏi ‘Thuyền đã tới chưa’ mà không phải ‘Thuyền tới nơi chưa’, ‘Thuyền trở về chưa’, điều này có nghĩa là gì? Cháu phỏng đoán đi xem nào!”

Đại khái bà cũng chướng mắt khả năng phỏng đoán của Dịch Táp, lập tức vội vã tuyên bố: “Điều này có nghĩa rất có thể có một chỗ khác, một con thuyền khác! Họ Đinh biết, họ Khương biết, chỉ có mình họ Dịch chúng ta là không biết!”

“Cháu lại liên hệ nữa xem, ông ấy nói với cô dời ngày mở canh vàng, cho chúng ta hai ngày nữa rời khỏi đây, kết quả lại có một con thuyền khác! Có phải ông ấy muốn gạt chúng ta ra, tự mình đi mở canh vàng không? Đa số người chết trong vụ Tam Giang Nguyên đều là người nhà họ Dịch, chúng ta vốn đã ít người, nơi ở thì hẻo lánh, còn bị tổn thương nguyên khí nặng nề, hai nhà kia ở gần nhau, thông đồng với nhau chỉ là chuyện nửa phút!”

“Còn nữa, Khương Tuấn chết không kì quặc à? Ông ấy lấy chuyện này ra bảo chúng ta thôi việc là vì biết mạng người lớn hơn trời, chúng ta sẽ nể tình…”

Hạt giống biên kịch phim dài tập lại đi làm ma nước thế này, thật là lãng phí, Dịch Táp dở khóc dở cười: “Cô Vân Xảo, Khương Tuấn là con trai ruột của chú Khương, là độc đinh đấy! Chú Khương vì muốn ăn riêng canh vàng nên đã giết con ruột, ý cô là vậy à?”

Dịch Vân Xảo nhất thời nghẹn lời, lại không chịu thua: “Lỡ Khương Tuấn chết là giả thì sao, có thế thân chẳng hạn?”

Dịch Táp đáp: “Lúc ở trên thuyền cao su, sau khi chú Khương xác nhận, cháu cũng đã xem thi thể anh Tiểu Khương rồi, cháu cam đoan với cô đúng là anh ấy, không phải hóa trang hay dùng hình thể tương tự để giả mạo, hơn nữa, chú Khương thiếu gì chút tiền đó mà phải ngại chia cho chúng ta một bát canh chứ? 3/12 đến lượt nhà mình mở canh vàng rồi, chúng ta cũng phải chia cho chú ấy mà.”

Dịch Vân Xảo im lặng.

Nhưng bà không muốn thừa nhận mình đã bị thuyết phục, lúc rời đi hãy còn lẩm bẩm: “Nói chung, cô vẫn cảm thấy…có chuyện…”

***

Cửa đóng lại, Dịch Táp về nghĩ lại một lượt tổng thể những gì Dịch Vân Xảo nói.

Câu “Thuyền đã tới chưa” kia đúng là khiến người ta khó hiểu, nhưng chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hiện giờ cô đang có chuyện khác cần phải quan tâm hơn.

Cô nhìn Tông Hàng: “Cậu nghỉ ngơi xong chưa?”

Coi như xong rồi đi, Tông Hàng gật đầu: không có cảm giác đau đớn nữa, từ cổ tay đến đầu ngón tay đều đã tê dại, không còn tri giác gì.

“Hôm đó ở xóm nổi, là Trần Hòa Kỷ đưa cậu đi à?”

Tông Hàng lắc đầu: “Không phải.”

Nghĩ một chốc lại bổ sung: “Đinh Thích đánh thức tôi, nói là kế hoạch thay đổi, dùng một cái túi dệt trùm tôi lại xách đi, từ đầu tới cuối tôi đều không trông thấy chú Trần kia.”

“Sau đó thì sao, lái thuyền đi? Thuyền có lớn không?”

Tông Hàng nghĩ ngợi thêm một hồi: “Là thuyền lớn, nhưng ban đầu đi rất chậm, không có tiếng động, như là được chậm rãi chống đi vậy, một lúc khá lâu sau mới nghe thấy tiếng động cơ, sau đó tốc độ thuyền cũng nhanh hơn.”

Cái này gần như hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của mình, tim Dịch Táp đập nhanh hơn: “Sau đó thì sao?”

“Đi một hồi lâu thì bỗng ngừng lại, tôi tưởng là đến nơi rồi nhưng anh ta lại xách tôi sang một con thuyền nhỏ, trước khi rời đi anh ta dặn tôi đừng nhúc nhích đừng lên tiếng, thế nên tôi vẫn núp trong túi, không dám xem.”

“Vẫn phải nghe được chứ? Có tiếng gì không?”

Quả thật là có, Tông Hàng gật đầu.

Đối với khoảng đó, hắn trước sau đều như lọt vào sương mù: “Tôi nghe thấy tiếng thuyền chạy, tốc độ rất nhanh, tiếng nước bắn rất lớn, cuối cùng hình như lao lên bờ vì tiếng nghe vừa cùn vừa nặng, sau đó thì có ánh sáng, như là lửa thiêu vậy, túi dệt không dày lắm nên độ sáng tối của ánh sáng này rất rõ ràng.

Mẹ kiếp, đúng thật rồi, Đinh Thích cũng to gan lắm!

Dịch Táp tức đến độ huyệt thái dương nảy thình thình, cúi người lục lọi túi hành lí một lúc, lấy ra một bao que thuốc lá, từ đống que thuốc được xếp chỉnh tề rút ra một que, nương theo động tác phun ra hút vào này mà chậm rãi hít thở thật sâu.

Sắp đến ngày 19 rồi, phải kiêng tức giận.

Một lúc lâu sau, cô mới ngước lên nhìn Tông Hàng: “Sau đó thì sao? Hắn ta làm gì cậu? Tôi cứ tưởng là Trần Hói đưa cậu đi xong sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi lại, mãi đến khi gặp Long Tống ở Xiêm Riệp, rồi thấy thông báo tìm người của nhà cậu…”

“Cậu là người không muốn rời xa gia đình như thế, sao lại không liên hệ với người nhà? Còn nữa, sao cậu lại giả trang làm phụ bếp trên thuyền này? Còn đánh nhau với Đinh Thích?”

Trực giác của cô cảm thấy trong đây chắc chắn cũng có một câu chuyện, độ phức tạp hẳn cũng không thua gì cái chết của Trần Hói.

Không ngờ là chính vào lúc này, Tông Hàng lại im bặt như thóc.

Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám đối mặt với cô, dừng một lát mới thấp giọng nói: “Tôi có thể không nói được không? Không tiện nói ra lắm.”

Dịch Táp đáp: “Được, ai mà chẳng có bí mật chứ.”

Tông Hàng cảm kích nhìn cô, ai ngờ ngay sau đó cô lại chỉ ra cửa: “Cậu đi đi.”

Tông Hàng sửng sốt: “Đi đâu?”

“Xuống nước, lên trời, Bắc Kinh, Thượng Hải, muốn đi đâu thì đi.”

Tông Hàng có phần tỉnh ngộ: “Có phải tôi không nói nên cô không vui không?”

Dịch Táp bật cười: “Không, không, cậu đừng có hiểu lầm, tôi không phải không vui. Chuyện riêng tư cần được tôn trọng, bí mật của cậu cậu cứ giữ lại, có ngọt nữa tôi cũng không thèm la liếm đâu.”

“Nhưng con người tôi có một đạo lý đối nhân xử thế thế này, tôi chưa bao giờ che giấu cho bất kỳ ai có bí mật trong người. Muốn tôi giúp không phải là không được nhưng phải xòe bài ra cho tôi xem trước đã.”

“Lần đầu tiên tôi cứu cậu là vì tôi biết đại khái bối cảnh của cậu, cậu được tính là đơn giản trong sạch, nhưng bây giờ thì khác, đã cách lần trước chúng ta gặp mặt gần hai tháng rồi, con người ta trở nên xấu xa cũng chỉ cần một ý niệm chợt lóe, hai tháng cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện…”

Nói tới đây, trong lòng chợt đánh thịch một tiếng

Tông Hàng vừa kẻ mắt vừa vẽ sẹo, giả mạo phụ bếp trên thuyền – sau sập tối, Đinh Thích kỳ thực vẫn luôn truy xét chuyện Khương Tuấn – Tông Hàng đánh nhau với Đinh Thích trong phòng bếp, giờ lại ấp úng thế này…

Gạt ấn tượng ban đầu và ác cảm với Đinh Thích sang một bên, phân rõ công tư ra, nếu Tông Hàng có liên quan tới việc Khương Tuấn gặp chuyện thì sao?

Cô lập tức mất hết kiên nhẫn, dù sao chuyện Trần Hói cũng đã được làm rõ, cứ coi như cô qua sông chặt cầu đi, cô không muốn dính dáng tới án mạng của Khương Tuấn, nếu không mình sao tẩy sạch được.

“Đi ngay bây giờ đi, lập tức, lập tức.”

Nói đoạn, như cảm thấy ngôn ngữ còn chưa đủ uy hiếp, bèn không chút lưu tình thò tay tới tóm lấy gáy áo hắn.

Tông Hàng không ngờ cô lật mặt như lật sách thế, lại còn động thủ, cuống đến độ sau lưng đổ mồ hôi, cổ áo bị cô tóm lên suýt tuột ra khỏi đầu, muốn bắt lấy gì đó…

Giường phòng không có khung, chỉ bắt được khăn trải giường, khăn trải giường lại lỏng lẻo, xoạt một tiếng, đến cả kéo cắt băng gạc trên gối đầu cũng bị rơi hết xuống đất.

Tông Hàng cuống đến lắp bắp: “Cô không thể…như vậy, tôi không phải cố ý không nói, là trong đó còn liên quan đến người khác nữa, dù sao cô cũng phải để tôi suy nghĩ…suy nghĩ chút chứ.”

Trong thi đấu đại hội thể dục thể thao, trước khi nổ tiếng súng lệnh còn có câu báo chuẩn bị “3, 2, 1” cơ mà, làm gì có ai như cô đâu, vừa nói thắt cổ đã sơn luôn quan tài, không chết thì thật có lỗi với ông chủ bán quan tài, thật đúng là…cá tính.

Dịch Táp nói: “Thế à?”

Xem ra là có cửa, cô buông Tông Hàng ra, lấy điện thoại cài đồng hồ, cài xong quay màn hình về phía hắn: “Cho cậu năm phút.”

Hơi khựng lại, lại nói: “Trải lại giường cho tôi.”