Ba Đường Luân Hồi

Quyển 3 Chương 14

Buổi tối, Dịch Táp tắm rửa xong đi ra, Tông Hàng lại không thấy đâu.

Không phải lại đi luyện công rồi đấy chứ? Dịch Táp mở cửa sổ ra xem, đây là một khách sạn nằm ngoài mặt đường, bên ngoài là đường phố, không thích hợp. Cô ra khỏi phòng.

Trong hành lang cũng không có, đi thẳng đến cánh cửa ra chiếu nghỉ cầu thang phía cuối hành lang, áp tai lên cửa nghe: Tìm được rồi, ở đây.

Dịch Táp định đẩy cửa đi vào, nghĩ rồi lại đổi ý, cô đi thang máy lên hai tầng, vào cửa chiếu nghỉ, thả nhẹ bước chân, từng bậc từng bậc đi xuống dưới.

Trông thấy rồi, Tông Hàng thở hồng hộc, luyện đến hăng say, lúc thì tung cước, lúc thì ra quyền, thỉnh thoảng còn vụng về phi thân, phi thân xong còn dùng ánh mắt ngầu lòi liếc không khí, giống như mình lợi hại lắm không bằng.

Dịch Táp xuống tới chỗ bậc thang đối diện với hắn, tay khoanh lại, muốn nhìn xem đến bao giờ hắn mới phát hiện ra cô.

Không chờ mất bao lâu, lúc Tông Hàng đang nhảy lên, khóe mắt chợt liếc thấy trong thang lầu “piu” ra một cô gái, sợ đến rú lên “Má ơi”, vừa rơi xuống đã lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã từ cửa chiếu nghỉ vào hành lang.

Sau khi thấy rõ là cô thì lúng túng vẻ ngại ngùng.

Hắn có lòng riêng, muốn thông qua nỗ lực, lấy cần cù bù thông minh mà trở nên “không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì ai nấy đều phải kinh ngạc”, đến khi có thời cơ sẽ cho Dịch Táp xem một mình đã phá kén thành bướm – dáng vẻ xấu xí ngọ nguậy tới lui khi chưa biến thành bướm thì không muốn cho ai xem.

Dịch Táp bước từng bước xuống, hỏi hắn: “Biết sai chỗ nào không?”

Cô nhìn cái T-shirt hắn mặc, đã bị mồ hôi tẩm ướt đến dính hết vào người rồi.

Tông Hàng cúi đầu, nói: “Chưa được cho phép đã lén chạy ra ngoài luyện công.”

Dịch Táp dở khóc dở cười: “Hâm à!”

Hắn ăn uống ngủ nghỉ, thích gì làm gì, từ bao giờ đã cần đến sự cho phép của cô?

Cô hắng giọng: “Thứ nhất, tôi đi từ tầng trên xuống, đi tới đoạn cầu thang này, đứng trên đó chừng năm giây mà cậu vẫn không phát hiện ra tôi. Biết thế nào là mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng không? Luyện võ là phải tập trung, tập trung vào chiêu thức, cũng tập trung vào môi trường xung quanh, thiếu cái nào cũng không được.”

Đây chắc là “chỉ điểm” nhỉ, Tông Hàng nghe chăm chú.

“Thứ hai…” Dịch Táp cân nhắc, “Nào, đánh tôi đi, dùng chiêu quyền vừa rồi của cậu ấy, dùng hết sức đánh tôi.”

Tông Hàng ừ một tiếng, nắm tay lại, đánh thẳng một quyền về phía mặt cô.

Dịch Táp nghiêng đầu đi, đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, thuận thế kéo ra phía trước, không tốn một chút sức lực nào. Tông Hàng không kịp đề phòng, “á” một tiếng, mất trọng tâm suýt nữa đâm đầu vào tường.

“Tư thế ra quyền của cậu có vấn đề. Người khác ra quyền, thân mình phải trụ vững như đâm rễ, cánh tay đánh ra tạo thành một góc chín mươi độ với thân mình. Cậu ra quyền, nửa người cũng bay luôn theo tay, lực có lớn hơn cũng sẽ mất hết.”

Tông Hàng đỏ mặt.

“Thứ ba…”

Dịch Táp đi tới trước mặt hắn, mỉm cười với hắn, mũi chân chợt quặp lấy mắt cá chân hắn, kéo giật ra sau.

Tông Hàng hệt như một tấm bảng, đổ ập ra phía trước, không thể không quơ tay gắng sức bắt lấy thứ gì đó – may mà tay dài, bắt được đoạn tay vịn cuối cầu thang, dẫu vậy vẫn ngã nửa nằm trên mặt đất.

Dịch Táp nói: “Hạ bàn quá mức không vững, vừa kéo đã gục. Khi luyện võ vì sao lúc nào cũng nhắc đến việc phải dồn khí vào đan điền? Khí chìm xuống, trọng lượng áp xuống, người mới trụ vững được như cây đâm rễ, đẩy thế nào cũng không đổ. Người mới nhập môn, bài học đầu tiên là đứng tấn, tập đánh quyền hơn trăm ngàn lần, cậu cho là để hành hạ chơi chắc? Đây gọi là kiến thức cơ bản, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật (*), nhất chính là kiến thức cơ bản, những chiêu thức hoa hòe hoa sói nhiều hơn khác đều là tới từ đây. Nào, luyện lại.”

(*) Một câu trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, ý chỉ vạn vật đều từ cùng một gốc mà ra.

Cô lên mấy bậc thang, cúi đầu thổi bụi rồi ngồi xuống.

Đây là muốn xem hắn luyện? Ban đầu Tông Hàng có chút mất tự nhiên, sau mấy lần ra quyền thì bình thường trở lại, hơn nữa chỉ điểm đúng là như vẽ rồng điểm mắt vậy, lác đác vài câu thôi đã hơn tự mình mò mẫm nhiều lắm rồi.

Dịch Táp xem luyện võ như xem chơi cờ, chỉ mở miệng khi cần thiết.

Đừng rụt vai.

Hạ quyền thấp xuống một chút.

Thu về cũng phải có lực, thu là giương cung, giương đủ căng đánh ra mới có lực.

Nói đến giữa chừng, chợt cúi đầu thò tay đánh “bép” một cái đập chết con muỗi đang đốt trên bắp chân.

Giơ bàn tay lên trước mắt, muỗi đã bị đập cho bẹp dí, cô ghét bỏ dùng móng tay khều lên, thổi rớt.

Mùa hè phiền nhất chuyện này, đã là con thứ ba rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, xe nhờ khách sạn đặt hộ đã đến. Dịch Táp yêu cầu, thứ nhất, phải có tài xế vì trình lái ô tô của cô thua xa trình đi xe máy; thứ hai, phải là xe bán tải, thùng xe phía sau phải đủ chỗ để để xe máy.

Trước khi ra khỏi thành còn đặc biệt vòng ra chợ, mua cá cho ô quỷ ăn dọc đường.

Chợ cá có phần dơ dáy, nước bẩn lênh láng đầy đất, Dịch Táp than vãn: “Nếu biết trước được lần mở canh vàng này không dùng đến nó thì đã không mang đi rồi, phiền chết được.”

Câu nói này nhắc Tông Hàng nhớ ra một chuyện: “Lúc tôi xuống thuyền thấy có rất nhiều ô quỷ, ba họ các cô mỗi người có một con à?”

“Không, ít nhất phải là quẫy nước thì mới được phối kèm, còn phải xem nơi ở có nuôi được hay không, ô quỷ sinh trưởng đa số ở phía nam nên người nhà họ Đinh không có.”

Tông Hàng vẫn nghĩ không ra: “Mở canh vàng dẫn nó theo để làm gì? Nó có tác dụng gì à?”

Khỏe chứ sao.

Cô giải thích cho Tông Hàng, gần một trăm năm trước, lúc chuyện lật nồi còn chưa xuất hiện, mở canh vàng xong, ô quỷ chính là lực lượng vận chuyển hàng chính, bởi mặt nước ở một số canh vàng không thích hợp đậu thuyền cho lắm – trên dưới một trăm con ô quỷ đông nghịt tụ tập lại gần đó, trên mắt cá chân mỗi con đều đeo một cái khuyên đồng, nghe thấy tiếng huýt sáo ô quỷ thì đồng loại xuống nước.

Dưới đáy nước là mấy rương canh vàng đã được nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, bên ngoài bọc lưới trăm đầu, “trăm đầu” chỉ trên lưới có ít nhất một trăm đầu móc câu, khi ô quỷ đi tới, ma nước sẽ móc móc câu lên khuyên đồng trên chân nó.

Nhanh chóng móc xong, ra dấu một cái, trên dưới một trăm con ô quỷ cùng nhau vận sức, từ đáy nước vọt lên – phải biết rằng con nào con nấy đều là ô quỷ được huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể kéo được sức nặng lên tới năm mươi cân, đông đảo ô quỷ cùng hợp sức, canh vàng nặng bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Tông Hàng nghe mà lòng mong mỏi, cảm thấy cảnh tượng đó rất giống trong phim “Vút bay” (*), mỗi con ô quỷ là một quả bóng bay, cả đàn ô quỷ kéo kim vàng từ từ hiện lên từ dưới nước, cũng xem như nhân gian kỳ cảnh rồi.

(*) Phim hoạt hình “Up” của Pixar năm 2009.

Muốn tận mắt chứng kiến quá đi.

Dịch Táp như nhìn thấu tâm tư hắn: “Đừng nghĩ đến làm gì, đến tôi còn chưa từng chứng kiến nữa là.”

Tông Hàng bỗng nghĩ tới điều gì: “Ngày đó Khương Hiếu Quảng mang Khương Tuấn xuống nước, chỉ có mỗi hai người, đến cả ô quỷ cũng không mang theo một con, họ căn bản không phải đi mở canh vàng đúng không? Hoặc là, họ căn bản cũng không có ý định lấy đồ trong canh vàng ra?”

Dịch Táp gật đầu.

Khương Hiếu Quảng mang máy quay xuống nước, hẳn là chỉ muốn thông qua Khương Tuấn dò ra lộ tuyến để lần mở canh vàng chính thức kế tiếp có thể lấy một lần hết được toàn bộ, nhưng Đinh Trường Thịnh đi cùng hóng hớt làm gì vậy nhỉ…

Không nghĩ ra, song, hi vọng rằng tất cả những gì không nghĩ ra đều sẽ có trong quyển sổ tay da thuộc màu đen mà Dịch Tiêu nhắc tới kia.

Lên xe, Dịch Táp hỏi tài xế đường đi rồi gọi điện cho Đinh Ngọc Điệp.

Hỏi kết quả đối chiếu giao nhau trước.

Đinh Ngọc Điệp lấy làm đắc ý: “Hòm hòm rồi, có một chỗ khá phù hợp, cách Hồ Khẩu một đoạn, anh đang chuẩn bị đi xe qua đó xác nhận.”

Lúc nói lời này, hắn đang dạng chân ngồi trên xe máy, vừa nghe điện thoại vừa ngắm chính mình đẹp trai ngời ngời trong gương chiếu hậu: Sau khi về nhà, hắn thật đúng là đẹp ra hẳn, chăm chỉ hằng ngày đắp mặt nạ dưỡng da, sắc mặt hồng hào không chịu được, hình thêu trên T-shirt tỉ mỉ tinh xảo, chói lòa ánh hào quang lắc-xu-rì.

Dịch Táp ừ một tiếng: “Anh gửi định vị cho em trước đi, hôm nay em vẫn đang trên đường, mai mới tới nơi được, đến lúc đó em sẽ trực tiếp đến đó, không phiền anh dẫn.”

Đinh Ngọc Điệp hết hồn: “Mày muốn qua?”

Một cái xưởng lò cũ nát thôi mà, có gì mà quan trọng đến vậy, còn không ngại khổ cực qua đây, dưới lò xưởng đó chôn canh vàng à?

Đinh Ngọc Điệp hơi tò mò, nhưng quả suýt chết đói dưới đáy hồ Bà Dương đã để lại bóng ma tâm lý cho hắn: Không nguy hiểm còn có thể dính vào chứ có nguy hiểm thì thôi miễn đi.

Dịch Táp ừ một tiếng: “Lúc anh hỏi thăm chuyện xưởng lò, không có để Đinh Trường Thịnh biết chứ?”

Đinh Ngọc Điệp đáp: “Đương nhiên rồi, sau khi hỏi xong, anh đã dặn cả rồi, bảo họ tuyệt đối không được nói ra ngoài.”

Tuy xưa nay hắn luôn tâm cao khí ngạo, không có bạn bè gì, cũng không có số của ai, nhưng đường đường là một ma nước nên vẫn rất có mặt mũi, những người đó rất chịu hợp tác, luôn miệng “Được được, đương nhiên đương nhiên”.

Dịch Táp suýt tuột tay rơi điện thoại: “Anh còn đặc biệt dặn dò, bảo họ đừng nói ra ngoài?”

“Đúng vậy.”

Dịch Táp nghiến răng: “Đúng cái đầu anh ấy!”

***

Tỉnh Tụ mang miếng vàng quả hồng ra cửa từ sáng sớm.

Trong tay cô vẫn còn ít đồng tích góp, nếu bây giờ miếng vàng quả hồng này bán đi lại còn được giá nữa thì chuyện sắm sửa trang hoàng cho cửa hàng và cả tiền thuê mặt bằng hẳn đều không phải vấn đề gì lớn.

Đinh Thích nói cô “chơi trò độc lập”, hắn muốn nghĩ sao cũng được, cô cứ không muốn dùng tiền của hắn đấy: khi trước cô có thận phận thế kia, một thân một mình tới đây, ăn của hắn ở của hắn, vậy thành ra cái gì, bao nuôi chắc?

Cô phải có nhà cho riêng mình, tự kiếm ra tiền mới có thể ưỡn thẳng lưng mà nói chuyện tình cảm, chứ mà nếu cứ dựa mãi vào hắn, lỡ đến ngày nào đó hắn chán ngán, đuổi cô đi, vậy thì cô còn chẳng bằng con chó lưu lạc ngoài đường.

Tới trưa, cô đã chạy qua không ít tiệm bán đồ cổ, đi nhiều hỏi thăm nhiều giá cả thị trường mới có thể cân nhắc được một cái giá tốt nhất.

Nói “Văn minh ba ngàn năm xem Thiểm Tây, năm ngàn năm xem Sơn Tây” (*) không phải là nói chơi, nói về làm đồ cổ, người Sơn Tây là giỏi nhất, mồm mép cũng lanh lẹ, chém gió như bão.

(*) Cả câu là: “Lịch sử Trung Hoa trăm năm xem Thượng Hải, ngàn năm xem Bắc Kinh, ba ngàn năm xem Thiểm Tây, năm ngàn năm xem Sơn Tây”, chỉ nơi phồn vinh nhất trong từng thời kỳ lịch sử của Trung Quốc: một trăm năm trở lại đây, Thượng Hải vẫn luôn là một trong những trung tâm kinh tế của Viễn Đông; một nghìn năm trước, nhà Nguyên chọn Bắc Kinh làm kinh đô, từ đó về sau đa số các triều đều lấy Bắc Kinh làm kinh đô; ba ngàn năm trước, Chu Vũ Vương thành lập nhà Tây Chu đã định đô ở Hạo Kinh (nay thuộc Tây An, Thiểm Tây), từ đó về sau hơn mười vương triều bao gồm cả Tần, Hán, Đường đều đóng đô ở đây (hay về sau chính là kinh đô Trường An); năm ngàn năm trước, ba vị vua thượng cổ Nghiêu, Thuấn, Vũ đều sinh ra ở Sơn Tây.

Một người vuốt ve miếng vàng quả hồng của cô: “Năm vạn, tối đa năm vạn, cô gái, cô đừng híp mắt nhìn tôi thế, chỗ tôi đây là giá cao nhất rồi.”

Một người cầm kính lúp xem: “Tối đa sáu vạn, người đẹp à, miếng này của cô là đồ giả cổ, vết chạm khắc còn chẳng nhìn rõ, chỉ đáng giá vàng thường thôi…”

Một người khác không xem miếng vàng mà lại đánh giá cô trước: “Nghe giọng cô không phải người ở đây, miếng vàng này của cô là từ đâu ra thế? Tôi nói cô hay, lai lịch bất minh không bán được bao tiền đâu…”

Chạy mệt người cũng mệt cả tim, đến trưa còn nắng gắt, cô bị nắng chiếu cho váng đầu hoa mắt, quyết định về khách sạn trước.

Đi qua một con phố nhỏ vắng người, đang định rẽ thì chợt sau gáy chợt căng lên, cổ váy bị ai đó túm ngược lại kéo vào một con ngõ. Tỉnh Tụ còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì một con dao đã ghì lên cổ rồi: “Cướp đây! Có tiền không?”

Hai người đàn ông, đều sùm sụp mũ lưỡi trai trên đầu, người cầm dao thì cao to, người đứng cạnh thì gầy gò, miệng ngậm điếu thuốc lá.

Tỉnh Tụ run rẩy mở túi ra, một tay che miếng vàng đi, tay kia rút mấy tờ tiền giấy lớn bé đưa ra: “Tôi…tôi không biết bao nhiêu tiền, chỉ có từng này…”

Tên cầm dao nhận tiền, nhét vào túi quần. Tỉnh Tụ vừa thở phào một hơi, tên ngậm thuốc lá đã cười khẩy một tiếng, nhổ điếu thuốc ra, đi lên đoạt túi.

Tỉnh Tụ thét lên: “Không được, cái này không được…”

Cô liều mạng túm lấy dây đeo túi, kéo túi ôm vào lòng, trong lúc vùng vẫy, mặt trúng một đấm, lại bị đá cho ngã lăn ra đất, nhất thời trước mắt đen kịt, bên tai ông ông, lúc ngược lên chỉ thấy bốn cái chân rảo bước rời đi.

Có người đi ngang qua à? Không giật túi nữa? Dây đeo túi vẫn còn trong tay, cô vội vàng kéo lại gần, kéo đến cùng, tim lạnh xuống.

Dây đeo bị kéo đứt, túi đã mất, chỉ còn lại mỗi sợi dây.

***

Đinh Thích vừa nghe điện thoại vừa cầm thẻ phòng mở cửa đi vào.

Cửa phòng vệ sinh bằng kính mờ đang đóng, bên trong tiếng nước ào ào, có vẻ như Tỉnh Tụ đang rửa mặt, mà trong điện thoại, người kia nói liên hồi.

“Mẹ kiếp, ăn mặc như trai lơ không bằng, đi xe máy ra khỏi cửa, bọn em nghĩ bụng nhất định là đi làm gì đó, bèn đuổi sát theo, kết quả nó lại đi ăn đồ nướng, rồi đi mua trà sữa, ôm một xô bắp rang bơ ra bờ sông xem mấy ông già câu cá tới tận trưa… Anh Thích, thằng Đinh Ngọc Điệp này nó tâm thần mẹ nó mất rồi ấy, có cần theo dõi nữa không?”

Đinh Thích đáp: “Cần chứ, xem xem cậu ta làm thiêu thân bóng đến độ nào.”

Cúp máy, tiếng nước trong phòng vệ sinh cũng ngừng, lại không thấy Tỉnh Tụ đi ra, chắc là đang lau mặt.

Đinh Thích móc một chùm chìa khóa ra, ném lên bàn nghe loạt xoạt: “Hôm nay tôi ra ngoài làm việc, chừng mấy ngày nữa mới về, nếu em đồng ý thì tới chỗ tôi mà ở, tiện hơn ở đây.”

Tỉnh Tụ vẫn không đi ra, cúi đầu ừ một tiếng.

Đinh Thích cảm thấy có gì đó không bình thường, nghĩ ngợi rồi đẩy cửa đi vào: “Sao thế?”

Tỉnh Tụ cúi đầu, tóc buông xuống che đi khuôn mặt, không tự nhiên đáp: “Không sao, trời nóng quá nên hơi cảm nắng, không thoải mái lắm.”

Không thoải mái lắm? Không thoải mái thì lên giường mà nằm, đứng trước bồn rửa mặt cúi đầu xưng tội làm gì. Đinh Thích vươn tay nắm lấy vai cô, đẩy nghiêng sang một bên. Tỉnh Tụ sao chịu được cú lực này, lạch bạch lùi lại hai bước, lưng đụng vào tường, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Đinh Thích cau mày nhìn mặt cô, vậy mà còn nhếch miệng cười.

“Em làm sao đây, ra ngoài xem mặt bằng đến lúc về lại biến thành thế này, nhân viên môi giới đánh à? Hiện giờ môi giới nhà đất đều ngang ngược như vậy?”

Tỉnh Tụ bối rối quay mặt sang chỗ khác, nửa mặt bên của cô sưng to như cái bánh bao, mắt cũng sưng húp chỉ mở được một khe bằng đường chỉ, sau một hồi khóc lóc lại càng sưng to hơn: “Không phải, gặp cướp.”

“Cướp á, trông em giống kẻ có tiền lắm à? Cướp tiền em chẳng bằng cướp sắc còn hơn.”

Mẹ nó, đây mà là tiếng người à? Tỉnh Tụ rống lên với hắn: “Mắc mớ gì tới anh?”

Vừa rống lên nước mắt đã lại rơi xuống.

Bị đánh thành vậy đã đành, tiền và miếng vàng quả hồng cũng mất sạch, hiện giờ tiền trong tay cô cộng hết lại còn không đủ để trả tiền phòng.

“Báo cảnh sát chưa?”

Tỉnh Tụ lau nước mắt: “Chưa.”

Ban đầu cũng muốn báo, chợt nhớ tới câu “lai lịch bất minh”, lại không dám: Cô cũng không biết miếng vàng quả hồng này của Dịch Tiêu là từ đâu ra, lỡ là của trộm cướp, đào mộ mà ra thì sao? Báo cảnh sát rồi lại dính líu đến mình.

“Ai đánh?”

“Trên đường.”

“Ngoài kia có đến mấy trăm con đường đó.”

Giọng xem kịch không mặn không nhạt này làm Tỉnh Tụ suýt không kiềm chế được: “Tôi không biết, tôi có quen thuộc gì chỗ này đâu!”

Ước chừng có hỏi nữa cũng chẳng được gì, Đinh Thích trỏ trỏ chùm chìa khóa trên bàn: “Chìa khóa đằng kia, muốn thì qua.”

Nói xong đi thẳng xuống tầng, dưới nhà có một chiếc xe Jeep đang đợi hắn.

Lên xe, Đinh Tịch lái xe hỏi hắn: “Anh Thích, đi xưởng lò luôn chứ?”

Đinh Thích ừ một tiếng.

Đinh Tịnh nổ máy lái đi. Đang là giờ cao điểm giữa trưa, đường hơi tắc, Đinh Thích chờ mà bực mình, ngước mắt lên chợt trông thấy camera ở đầu đường.

“Đường nào cũng có camera à?”

Đinh Tịch gật đầu: “Trong thành phố đều thế cả, dù trên đường không có thì trước cửa càng cửa hàng cũng có.”

Đinh Thích nói: “Thế này đi, chuyện xưởng lò tạm để sau đã, cậu nghĩ cách tra camera cho tôi, xem của mấy con đường ngoài khách sạn này trước.”