Ba Đường Luân Hồi

Quyển 4 Chương 1: Quyển IV: Hầm đất trôi nổi – Luân hồi

Nói ba tuổi đã hiểu được sự đời quả nhiên là có lý.

Dịch Táp cảm thấy, lúc cô ba tuổi đã ranh ma hơn quỷ, trải qua nhiều năm rèn luyện, đọ sức với nhiều người nhiều chuyện như vậy, giờ trưởng thành đã thấu tỏ tận trời.

Đầu đuôi đống hỗn độn này, từng mảnh vụn nhân quả sau khi được cô sắp xếp chỉnh sửa cho rõ ràng mạch lạc, mắt thấy chân tướng đã sắp trồi lên rồi.

***

Tổng hợp các tin tức lại thì, trước nền văn minh loài người hiện tại đã có một thế hệ đi trước.

Có hai bằng chứng, một là cây tiến hóa kia, ẩn dụ cho thịnh cực tất suy, hai là mâm thái cực luân hồi, ám chỉ vòng đi lặp lại, sinh sôi không ngừng.

Nền văn minh trước đã đi được xa hơn so với nền văn minh hiện tại, cũng gặp phải mối họa trí mạng, những thiên thể va chạm, virus hoành hành tìm được trên mạng đều có khả năng, nhưng Dịch Táp nghiêng về trí tuệ nhân tạo nhiều hơn, cũng có hai bằng chứng.

——Bức tranh mở sọ của Khương Xạ Hộ vẽ não khác hẳn người thường, đến Tông Hàng cũng suy đoán là giống mô phỏng người thật.

——Lúc hôn mê đã trông thấy cảnh tượng người phụ nữ kia nằm trên bàn mổ “thay mặt”, như một lời dẫn quan trọng: Đến da mặt nguyên sinh còn đổi được, còn đi đổi một cách rất đắc ý nữa, vậy thì còn bộ phận nào mà không thể đổi chứ? Đổi đi đổi lại, còn có thể phân biệt được là người hay là người máy AI sao?

Hơn nữa, cảnh tượng này đã xuất hiện trong đầu thì ắt hẳn chứng tỏ đây là một tin tức quan trọng, nếu nguyên nhân dẫn tới tuyệt chủng là thiên thể va chạm gì đó thì hoàn toàn có thể cho cô xem cảnh nào khác liên quan hơn mà.

Tóm lại, thế hệ loài người trước đã liên tục bại trận dưới thế tấn công của trí tuệ nhân tạo, tính toán tự cứu thông qua đủ loại cách thức, sau đó phát hiện ra bí mật luân hồi – vũ trụ, Trái Đất, thậm chí là loài người, giống như một trò chơi “reset”, sau khi một vòng luân hồi chấm dứt sẽ gây dựng lại rồi một lần nữa login.

Phương thức gây dựng lại có lẽ chính là các loại thiên tai đủ để xóa sạch dấu vết loài người: đại hồng thủy cũng được, núi lửa phun trào cũng được, động đất cũng được, biển xanh hóa nương dâu, đáy nước cất cao thành đỉnh núi cao nhất thế giới cũng được, tất cả đồng loạt xảy ra, tẩy sạch một vòng sông núi nước non, tựa như đập nát con khỉ đất nặn đi rồi nặn lại thành một con chó vậy.

Những dấu tích cực kỳ cá biệt, không bị biến mất này trở thành những bí ẩn, những hiện tượng kỳ chưa có lời giải đáp: Ai hơi đâu đặc biệt để ý làm gì, dù sao số người quan tâm đến thế giới này cũng chẳng bằng một phần mười số người quan tâm đến việc có đói hay không, kiểu tóc có đẹp hay không.

Kế hoạch của họ là: tạo ra một con thuyền Noah, dẫn những người may mắn sống sót cầm cự qua cuộc tái gây dựng mang tính tự nhiên này, nghĩ cách bước vào vòng luân hồi kế tiếp.

Nhưng con thuyền Noah này không đủ lớn để mang tất cả mọi người theo, nghĩ đến lúc đó khoa học kỹ thuật hẳn đã phát triển đến một trình độ nhất định, hoàn toàn có thể chia kế hoạch ra làm hai bước.

Giai đoạn một: Tinh chế những người may mắn sống sót thành tế bào sinh dưỡng, dung nhập vào thành phần tức nhưỡng.

Giai đoạn hai: Thuận lợi vượt qua thời kỳ tái gây dựng, sau khi bước vào vòng luân hồi mới thì tìm kiếm thụ thể để tiến hành chiết cành.

Nhưng kế hoạch này có tồn tại khuyết điểm, một là hoạt tính của tức nhưỡng rất khó khống chế, hai là giữa những tế bào sinh dưỡng khác nhau khó tránh khỏi nảy sinh phản ứng bài dị, nhưng trong tình thế đó, chỉ có thể vội vàng lên ngựa.

Con thuyền Noah đó chính là hầm đất trôi nổi, e rằng không chỉ có một, rất hiển nhiên, sau khi chịu đựng cuộc tái gây dựng long trời lở đất, nó đã vượt qua giấc ngủ đông dài đằng đẵng, bước vào vòng luân hồi mới.

Thời điểm hầm đất trôi nổi mở ra lần đầu hẳn là đã trải qua tính toán đại khái, nhưng không thể tính được quá chính xác: khoảng thời gian phát triển của xã hội loài người quá khó nói, có thể mài đá cả vạn năm sống qua ngày, cầm binh khí suốt ngàn năm chém giết, cũng có thể bùng nổ khoa học kỹ thuật chỉ trong có mười năm.

Thế nên thà sớm còn hơn muộn, đến sớm có thể thong dong chuẩn bị, lỡ muộn hơn, vừa đi ra đã trúng ngay thế giới do trí tuệ nhân tạo làm chủ, đi một vòng lớn như vậy lại trở về đúng điểm bắt đầu thì thật vô nghĩa.

Câu chuyện về đại hồng thủy trong “Kỷ sáng thế” nói: Thượng đế muốn giáng đại hồng thủy xuống hủy diệt nhân loại, Người bảo Noah tạo ra một con thuyền cứu nạn chở các loài động vật, đợi hồng thủy rút rồi lại một lần nữa xây dựng nhà vườn, chiếc thuyền cứu nạn khổng lồ ấy tên là con thuyền Noah.

Con thuyền Noah lênh đênh trong cơn lũ lụt diệt thế mưa như trút nước, rất lâu sau đó, để thăm dò xem thế giới mới có nơi nào thích hợp sinh sống hay không, Noah đã thả một con quạ ra, cách mấy ngày sau, thả thêm một con bồ câu.

Hầm đất trôi nổi cũng như vậy, cần phải không ngừng thả “bồ câu” ra ngoài thăm dò, dựa vào đó suy xét xem thế giới sau luân hồi có phải nơi thích hợp cho mọi người đặt chân hay không, sau đó lót đường bắc cầu cho đại bộ đội đổ bộ.

Theo xác suất, con “bồ câu” đầu tiên không có mấy khả năng vừa thả ra đã thu được ngay tin lành, có thể suy đoán: nhóm đầu tiên thả ra phiền muộn bọc lá cây đập đá trong hang động; nhóm thứ hai thả ra nhàm chán mài xương thành kim may áo da thú cho mình…

Nhóm thứ n thả ra, cũng chính là những người chân chính bắt tay vào sắp đặt hết thảy, hẳn là tổ sư gia của ba họ.

Các tổ sư gia đã sáng lập ra kế hoạch ma nước, hoặc giả, kế hoạch này đã sớm nghĩ xong, họ chỉ từng bước thực hiện mà thôi.

Không có bất kỳ địa điểm nào bí ẩn hơn nơi sâu thẳm dưới sông lớn, bởi vậy nên bến đò luân hồi đỡ đẻ ẩn sâu dưới đáy nước;

Bí mật này quá lớn, càng ít người biết càng an toàn, để không đánh rắn động cỏ, họ đã gói bọc gia tộc vào một lớp vỏ thần bí, đến độ gần như chỉ là một là một gia tộc có thiên phú cất giấu báu vật, dùng bí mật che đi bí mật lớn hơn, lại gói bọc mình trong lớp vỏ tiên tri, ra chiều nho nhã mà nói vài câu “Không phải lông vũ mà bay, không phải mặt vẫn thấy mặt hay chăng”, khiến hình tượng của mình phù hợp hơn với người cổ đại.

Họ là con người, chỉ có con người mới hiểu rõ con người, biết gia tộc vừa lòng thỏa mãn với thiên phú dị bẩm và nguồn lợi tức đi kèm tài phú này, duy trì khiêm tốn, cũng biết rằng một ngày nào đó, khi nguồn lợi tức này không còn, thiên phú truyền thừa bị gián đoạn, họ chắc chắn sẽ đi tìm hầm đất trôi nổi.

***

Dịch Táp ngồi xếp bằng trên giường, mặc chiếc T-shirt ngấm bùn đã khô thành màu nước trà, tóc vẫn còn buộc túm, tinh thần phấn chấn, nói rất đĩnh đạc.

Tông Hàng là một thính giả tuyệt vời, suốt buổi không ngắt lời cô lần nào, giữa chừng còn lăng xăng mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô.

Dịch Táp một mực cầm chai nước mà không uống, tránh cho uống vào sẽ làm gián đoạn mạch phỏng đoán đang tuôn ra ào ào không dứt của mình, kể xong mới ngửa đầu nốc ùng ục một hớp lớn, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng, hỏi Tông Hàng: “Thế nào, có cảm tưởng gì không?”

Cảm tưởng?

Trong đầu Tông Hàng đã sớm khuấy thành hồ dính rồi, thoạt đầu nghe cảm thấy rất có lý, tựa hồ dựng lên một cái khung tiền căn hậu quả khổng lồ, sau đó lại cảm thấy còn rất nhiều chi tiết dường như chưa được logic lắm – nhưng bảo hắn chỉ rõ ra là chi tiết thì hắn lại làm không được.

Vốn chuyện động não phân tích này cũng chẳng phải sở trường của hắn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy trên đường có một chiếc xe buýt đang rì rì chạy qua, một người đàn ông xuống nhầm trạm đang chạy theo xe nhưng tài xế không mở cửa; ở nơi xa hơn, có một cửa hàng mới khai trương, trước cửa giăng đầy những băng rôn quảng cáo “Thành công viên mãn”, “Nhiệt liệt chúc mừng”, “Ưu đãi lớn, giảm giá hai mươi phần trăm”.

Trong khung cảnh yên bình ấy, thế hệ loài người trước nghe cứ như một giấc mơ.

Dịch Táp thống nhất cách giải quyết với hắn: “Không sao, chúng ta cứ nói với Đinh Bàn Lĩnh vậy đi. Những mẩu tin tức đó cậu cứ nói là cậu trông thấy lúc tinh thần không tỉnh táo khi ở dưới nước. Dù sao, những gì nên làm chúng ta đều đã làm xong, những gì cần truyền đạt cũng đã truyền đạt đầy đủ, kế tiếp không còn chuyện gì của chúng ta nữa.”

Tông Hàng ngạc nhiên: “Vậy là xong rồi?”

“Đúng vậy.”

Với Đinh Bàn Lĩnh, cô đã coi như biết gì nói đó, còn muốn thế nào nữa?

“Sau đó thì mặc kệ?”

“Còn quan tâm làm gì nữa, chuyện đã rõ ràng vậy rồi, chuyện về sau cứ để Đinh Bàn Lĩnh nghĩ cách đi, mạng lưới nguồn lực, chủ kiến biện pháp của ông ấy khẳng định là nhiều hơn chúng ta, năng lực cũng giỏi hơn chúng ta, chúng ta có thể xong việc lui thân rồi, thực tế thì…”

Dịch Táp như có điều trăn trở: “Thực tế thì chuyện lớn như thế hệ loài người trước, trí tuệ nhân tạo này nọ, dẫu là ba họ cũng chẳng giấu giếm được, không phải sao? Tôi cảm thấy Đinh Bàn Lĩnh cũng đừng nên giấu giếm, mau chóng tìm một con đường nào đó báo chuyện này lên cho nhà nước đứng ra giải quyết thì hơn, nhà nước làm không được thì còn có Liên Hợp Quốc mà…”

Tông Hàng muốn nói gì đó, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.

Dịch Táp giải xong câu đố lớn, tâm trạng rất vui vẻ, gần như nhảy bật từ trên giường xuống, bước chân nhẹ như đạp mây đi ra cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài rồi quay đầu bảo Tông Hàng: “Là Đinh Ngọc Điệp.”

Tông Hàng lập tức nhớ ra chuyện ôm đùi: “Không phải là tới…tính sổ đấy chứ?”

Có thể, Dịch Táp nháy mắt với Tông Hàng, tự giác nhận trách nhiệm về mình, bây giờ phải giải quyết: “Chốc nữa để tôi nói, cậu phụ họa là được.”

Nói đoạn, mở cửa phòng ra.

***

Đinh Ngọc Điệp nghiêng người tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt tuyệt không lấy gì làm hữu hảo, hơn nữa ban nãy đã ăn no nên rất đủ tinh thần đấu võ mồm.

Khởi binh vấn tội khỏi cần phải lựa lời.

Hắn vào thẳng vấn đề: “Ban đầu lúc vào nước, hai đứa có ý gì?”

Dịch Táp ngạc nhiên: “Có ý gì là có ý gì?”

Tông Hàng nhìn Đinh Ngọc Điệp với ánh mắt mờ mịt, lại nhìn sang Dịch Táp, ra chiều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Còn giả vờ!

Đinh Ngọc Điệp nổi giận: “Lúc khóa canh vàng, vừa xuống nước, hai đứa đã ôm lấy chân anh làm anh suýt lật!”

Vẻ mặt Dịch Táp hoang mang: “Ôm chân anh?”

“Gượm đã, em không nghe lầm đấy chứ, bọn em ôm chân anh? Không phải, Đinh Ngọc Điệp, em hỏi anh nhé, em và Tông Hàng đều có thể ngồi nước, em là ma nước, công phu dưới nước không thua gì anh, sao em lại phải ôm chân anh?”

Đinh Ngọc Điệp nói: “Đúng thế đấy, thế nên anh mày mới muốn hỏi…”

Dịch Táp ngắt lời hắn: “Anh trông thấy à? Tận mắt trông thấy?”

Đinh Ngọc Điệp nhất thời nghẹn lời: “Dưới nước tối đen như vậy ai nhìn được gì chứ.”

“Vậy dựa vào đâu mà anh nói là bọn em ôm.”

Đinh Ngọc Điệp hơi lắp bắp: “Đó là bởi vì… Lúc đó, dưới nước ngoài anh ra thì chỉ có hai đứa.”

“Anh chắc không? Lúc ấy bài âm ca kia là lời gọi cửa đó, ai mà biết được mở cửa ra rồi, bên trong cửa sẽ có cái gì hiện ra, nói không chừng đó giờ vẫn luôn ẩn nấp dưới đáy nước thì sao.”

Tông Hàng rất phối hợp đánh một cái rùng mình.

Thoạt đầu Đinh Ngọc Điệp nghe không hiểu, lát sau tỉnh táo lại, sắc mặt cũng dần biến đổi: “Mẹ nó, ý mày là, dưới đó có…”

Sau lưng hắn lạnh toát: Có khi thế thật, ông cụ hát nghe rùng rợn như vậy, không chừng đã gọi lên thứ gì.

Chốt lại là mình tự cho mình nghĩ đúng, Đinh Ngọc Điệp cảm thấy hơi sượng mặt, cũng may còn có đề tài khác.

Hắn hắng giọng: “Chuyện này, để anh xác nhận lại, tạm gác sang một bên trước đã. Thực ra anh tới chủ yếu là muốn hỏi…”

Hắn nháy mắt với Dịch Táp, ý bảo cô lại gần một chút, sau đó hạ giọng: “Anh hỏi mày, lúc ở dưới hang canh vàng có phát hiện được gì không?”

Dịch Táp giả ngu: “Sau khi xuống nước không lâu, đầu em cứ như bị sét đánh ấy, rất nhanh đã mất hết tri giác, lúc mở mắt ra lần nữa đã ở trong phòng này rồi, có thể phát hiện ra cái gì chứ.”

Đinh Ngọc Điệp cười khẩy: “Không sai, những người từng trải qua trước đây cũng không khác mấy, nhưng muốn làm người tiên phong thì phải thiện phát hiện, mày hiểu không, rất nhiều chuyện đều lưu lại dấu vết, mày phải giỏi quan sát thì sau đó mới phát hiện ra, chuyện không hề đơn giản chút nào.”

Trong lòng Dịch Táp đánh thịch một tiếng: “Anh phát hiện ra cái gì?”

Đinh Ngọc Điệp vênh mặt: “Nhiều lắm.”

“Đầu tiên, sau khi tỉnh lại, anh phát hiện ra yết hầu anh đỏ rực,” Hắn ngửa cổ lên cho Dịch Táp xem, “Còn nữa, cái T-shirt đó của anh là hàng hiệu, chưa bị rão, không được giặt máy, nhưng cổ áo lại rộng ra, hơn nữa sau cổ áo còn có một chỗ vải bị nhăn biến dạng, điều này chứng tỏ cái gì?”

Mẹ ơi, kíuuuu.

Tông Hàng suýt phì cười, vội cúi đầu hắng giọng che giấu.

Dịch Táp một tay bấm nghiến sau mặt cửa, cố tỏ vẻ sợ hãi: “Tức là làm sao?”

“Trong hang canh vàng chắc chắn có thứ gì đó đã kéo cổ áo anh, một loài sinh vật không xác định.” Hắn hạ giọng, “Nói không chừng là xác chết sống lại đó, còn nữa…”

“Lúc anh cởi quần áo đi tắm, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ lên ngửi, phát hiện ra có mùi…giấm hiệu Lão Trần.”

Dịch Táp nói: “Thế á? Em còn chưa thay quần áo đây.”

Cô nhấc cổ áo của mình lên, làm bộ ngửi ngửi: “Không có mà, em không có, anh đừng bị ảo giác đấy nhé, mũi bị nước Hoàng Hà vào xong mất nhạy à.”

Đinh Ngọc Điệp trừng cô: “Ảo giác quái gì! Anh mày ở Sơn Tây đã ăn qua bao nhiêu cái sủi cảo chấm giấm hiệu Lão Trần rồi mày có biết không? Anh mày có thể ngửi sai mùi được sao?”

“Chưa hết nhé,” Hắn đắc ý chìa tay ra cho cô xem cái túi ni lông trong suốt đang nắm trong tay, còn lắc lắc hai cái: “Lúc anh gội đầu mò thấy hai hạt gạo kê trong tóc, anh dùng túi đựng giữ lại, điều này chứng tỏ cái gì?”

Chứng tỏ đặc sản Sơn Tây Đinh Bàn Lĩnh mua có bao gồm gạo kê chứ còn có thể chứng tỏ gì nữa?

Đinh Ngọc Điệp rõ là ta đây: “Anh định kể lại rõ ràng với chú Bàn Lĩnh, khóa mở canh vàng bao nhiều đời nay trước giờ chưa từng có ai mò ra được bất kỳ một đầu mối nào, đó là vì sao? Kỳ thực không phải không có manh mối mà là họ không biết quan sát, cũng không giỏi suy luận. Anh lấy được manh mối, tuy rằng không nhiều, vậy nhưng anh vẫn là người duy nhất trong số tất cả các ma nước lấy được, only me!”

Hắn lại lắc lắc cái túi ni lông kia, khoe sự phi thường của mình ra cho cô xem: “Cơ hội luôn giữ lại cho người có chuẩn bị.”

Đinh Ngọc Điệp nói xong thì rời khỏi, đầu ngẩng lên rõ cao, bóng lưng cũng đỏm dáng.

Dịch Táp nhìn hắn đi xa rồi mới quay đầu bảo Tông Hàng: “Không sao, anh ấy lúc nào cũng vậy đấy.”

Ông tướng Đinh Ngọc Điệp này cái gì cũng không vấn đề, duy chỉ có một việc: quá say mê thể hiện sự vượt trội cao hơn người khác một cái đầu của mình với thân phận là một ma nước, người khác không phát hiện ra, hắn phát hiện ra, người khác không làm được, hắn làm được, lấy cái đó ra để giành lấy lời khen ngợi và ánh mắt hâm mộ của người khác luôn là điều hắn truy cầu, cả đời không đổi.

Hiệu giờ có được cơ hội “vênh mặt” như thế, còn chẳng biết sẽ được nước lấn tới đến mức nào. Có điều, so với sự kinh ngạc của Đinh Ngọc Điệp, Dịch Táp muốn biết phản ứng của Đinh Bàn Lĩnh lúc đối diện với mấy “manh mối” này hơn: Người lão luyện chững chạc, ít khi nói cười như vậy có khi nào sẽ bật cười một tràng dài không?

Mười phút sau, lại có người gõ cửa.

Mở cửa ra, vẫn là Đinh Ngọc Điệp.

Dịch Táp cố tình nói mát: “Không phải muốn trò chuyện với chú Bàn Lĩnh một phen à? Sao nhanh vậy đã kết thúc rồi?”

Đinh Ngọc Điệp lườm cô: “Phát hiện lớn như vậy, chú Bàn Lĩnh nhà anh mày đây không phản ứng kịp cũng là chuyện rất bình thường. Anh đưa đồ cho chú ấy rồi, chú ấy nói, mấy thứ này quả là rất kỳ quái, cần thời gian nghiên cứu xem, sau đó gọi hai đứa qua kể lại tình huống dưới nước. Có điều…”

Hắn khinh thường nhún vai, nửa câu sau nghe như hừ ra từ lỗ mũi: “Hai đứa bọn bây thì có gì mà kể chứ?”

***

Dịch Táp nhanh chóng đi tắm, đổi một bộ quần áo sạch.

Đến lúc dẫn Tông Hàng ra cửa mới nhớ ra là đã quên hỏi Đinh Ngọc Điệp là phải đi đâu tìm Đinh Bàn Lĩnh, cũng may đi không bao lâu thì gặp được người nhà họ Đinh, được dẫn tới một phòng họp nhỏ dưới tầng.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Dịch Táp trông thấy Đinh Bàn Lĩnh và Đinh Trường Thịnh đều ở đây, Đinh Thích đang trải ảnh chụp lên mặt bàn, chắc là rửa từ cuộn phim ra. Cô chợt nghĩ tới điều gì, quay sang nhìn Tông Hàng.

Tông Hàng nháy mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, tôi thông minh lắm, không có chụp cô, không chụp một tấm nào hết.”