Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 30: Bạch Sơn Môn

Thân thể của Tô Dạ vô cùng thả lỏng, tinh thần lại cực kỳ chăm chú, giống như con sư tử lười nhác trước kia bộc phát chụp lấy con mồi, tất cả cũng là vì điều chỉnh trạng thái chiến đấu tốt hơn.

“Bắt đầu!”Lời còn chưa dứt, vô số núi đá đã vỡ tan thành từng khối đá nhỏ lao về phía Tô Dạ, Tô Dạ linh hoạt né tránh không ngừng, bảo vệ được những điểm yếu trên thân thể, dù cho có bị một số hòn đá đập vào người nhưng cũng chỉ là hời hợt.

Công kích đá vụn bắt đầu trở nên dày đặc hơn, hơn nữa tốc độ càng nhanh lực đánh càng mạnh, dù cho thân thể Tô Dạ đã phát ra ánh sáng màu đồng cổ lờ mờ, làn da bằng đồng có thể ngăn được tổn thương nhưng lại không thể trừ được đau đớn, mà đau đớn thì sẽ ảnh hưởng đến thân thể Tô Dạ, khiến cho động tác của hắn bắt đầu xảy ra sự nghiêng lệch.

Lúc đầu Tô Dạ chỉ trốn tránh, dần dần liền chuyển sang đón đỡ, thế nhưng hiệu quả cứng đối cứng khi đối diện với đống đá bay cứng chắc bao phủ khắp trời cũng không được tốt lắm.

Bản năng của Tô Dạ lại xuất hiện bên trong hồn hải, Tô Dạ chôn chân bên trong đá vụn đã bao phủ khắp trời đất, sau đó đột nhiên dùng sức khống chế đá chân phải ra ngoài, mang theo đá vụn khiến chúng va đập với số đá vụn từ không trung bay tới, mặc dù chỉ triệt tiêu được một phần thế nhưng áp lực của Tô Dạ cũng được giảm bớt, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Không tồi!”Phùng Lãng thấy Tô Dạ rất nhanh đã có thể thích ứng được với công kích ở phạm vi lớn như thế, liền cho rằng có thể tăng tốc lên được rồi.

“Những công kích này chỉ là bắt chước, cách đánh của phù tu cũng không chỉ có mỗi vậy, tiếp theo đây mới được coi là khảo nghiệm thực sự.

”Tô Dạ nghỉ tạm một lát để uống chút nước trong, ra hiệu chính mình nghỉ xong thì có thể tiếp tục.

Giống với lúc bắt đầu, đá vụn vỡ tan cũng càng lúc càng công kích nhanh hơn, ngay lúc Tô Dạ vừa mới kịp thích ứng thì bỗng nhiên lại phát sinh biến chuyển mạnh mẽ, khiến bản năng của Tô Dạ cũng không kịp phản ứng lại được.

“Tinh Hỏa Liệu Nguyên.

”Đây là nguyên nhân vì sao khiến Phùng Lãng được coi là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Thạch Sơn môn, sức mạnh ẩn chứa linh uy của trời đất không có cách nào đoán trước được, thuộc tính ẩn giấu trong đó cũng nhiều vô số kể, mà ngũ hành chính là một thứ cơ bản nhất.

Thiên phú của Phùng Lãng ở tầm giữa, thiên phú chính là thân thể trời sinh và hỏa trong linh uy của ngũ hành, bởi vậy, chiêu Tinh Hỏa Liệu Nguyên này cũng chỉ có Phùng Lãng mới có thể sử dụng được, mà thể tu vốn dĩ coi trọng sự mạnh mẽ, cho nên Phùng Lãng vẫn thường có thể phát huy vượt xa mức bình thường.

Đá vụn đầy trời chưa kịp rơi xuống đã liền biến thành ngọn lửa đốt mạnh mẽ, luồng hơi nóng rực khiến hô hấp của Tô Dạ cũng trở nên gấp rút hơn, hỏa quang rợp trời khiến tầm mắt Tô Dạ bắt đầu trở nên mơ hồ, lúc này Tô Dạ cũng như đang chờ đợi số nguyên liệu thiêu đốt hừng hực này đưa ra phán quyết cuối cùng.

Phùng Lãng không hề khống chế sức mạnh, nếu như lúc này hạ thủ lưu tình thì tới lúc chiến đấu với Sở Thần Dương, chẳng lẽ đối thủ cũng sẽ có lòng nhân từ hay sao?Phùng Lãng vẫn đứng bên ngoài liên tục nhìn chằm chằm vào Tô Dạ, nếu thực sự có nguy hiểm gì thì hắn có thể kịp thời xông vào kéo Tô Dạ ra ngoài đề phòng tình huống xảy ra ngoài ý muốn, bởi vì uy lực của “Tinh Hỏa Liệu Nguyên cũng không phải thứ mà Toái Thạch Quyền có thể so sánh được.

“Hử?”Phùng Lãng hơi nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, Phùng Lãng đã cong chân xoay người chạy nhìn thấy Tô Dạ vẫn đứng thẳng ở trung tâm đám đá lửa nóng rực, hai bả vai hơi thấp xuống, giống như hai hàng lông mày lúc này của Tô Dạ, hiện giờ cũng đã thẳng chếch ra ngoài, rõ ràng là một đứa bé chịu oan ức mà không có cách nào tố khổ được.

Tay phải của Tô Dạ buông lỏng thấp hơn một chút so với vai trái, bởi vì trên tay phải của hắn còn cầm một thanh kiếm sắt, Tô Dạ giống như một người khách đang thưởng thức sao trời buổi đêm, vào lúc tia lửa đang dày đặc nhất, trong nháy mắt vừa mới nở rộ trong đôi mắt Tô Dạ thì Tô Dạ bỗng cử động, mà lúc Tô Dạ cử động thì kiếm cũng đã động trước rồi.

Ngón tay giữa của Tô Dạ khẽ động, tay cầm kiếm sắt lật nó ra chắn ngang trước ngực, Tô Dạ hơi đứng vững thân thể, lại càng khiến thân người vốn dĩ đã thẳng tắp được kéo dài hơn ra.

“Kiếm Vũ Hồi Toàn.

”Đây chính là kiếm pháp phạm vi công kích nhằm vào lúc bộc phát của phủ tu mà hắn học được từ chỗ kiếm hồn.

Lấy bản thân mình làm trung tâm phát lực chuyển động quay vòng, lợi dụng mặt kiếm xoay vòng nhanh chóng quanh người để đón đỡ rồi hóa giải, thân hình thẳng tắp của Tô Dạ đột nhiên ngồi xuống, động tác trên tay vẫn giữ nguyên không hề thay đổi, lại đột nhiên lặp lại động tác đứng dậy hướng sang trái hoặc bên phải.

Phùng Lãng ngàn vạn lần không thể ngờ tới Tô Dạ sẽ dùng kiếm pháp để khắc phục sức mạnh bạo tạc của hắn, tựa như một cơn gió lốc di chuyển uốn lượn trái phải, đá lửa vừa mới bắt đầu đến gần chỗ Tô Dạ liền bị đẩy lùi dập tắt.

Không lâu sau toàn bộ số đá vụn liền bị rơi hết xuống đất, chỉ có một số ít đá vụn lẻ tẻ là còn chút tàn lửa nhen nhóm, cuối cùng cũng dần dần nước tuyết hòa tan tắt ngúm.

Cuối cùng Phùng Lãng cũng biết vì sao Tô Dạ lại yêu cầu được mang kiếm sắt theo người rồi, hắn nhìn Tô Dạ đứng bên trong đám phế tích, khó lòng tưởng tượng hỏi: “Đây là kiếm pháp?”Đương nhiên Tô Dạ không thể nào nói ra chuyện kiếm hồn được, mà chỉ có thể im lặng gật đầu.

“Thật không ngờ rằng thiên phú của ngươi lại lợi hại đến vậy, đáng tiếc, đáng tiếc…”Tô Dạ không biết thứ mà Phùng Lãng nói đáng tiếc là cái gì, là tiếc cho thiên phú tu kiếm của chính mình hay là thương tiếc vì kiếm tu hiện giờ đã biến thành tạp tu, thậm chí còn không có kiếm có thể tu.

.