Bác Sĩ, Ta Bệnh Rồi

Chương 4

“Đại Vũ, gần đây cậu bận gì sao?” Phùng Kiến Vũ cầm lấy ly rượu tựa lưng vào ghế nhấp một ngụm, vẽ ra nụ cười hờ hững đảo mắt nhìn sang phía những cô nàng gần đó vốn luôn dõi mắt theo cậu nhưng không đủ can đảm đến gần, phảng phất như tách biệt khỏi mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh.

Bạn bè bên cạnh cũng không mấy để ý, dường như đã quen với một Phùng Kiến Vũ lạnh nhạt như thế, chỉ tự mình không ngừng nói: “Có biết dạo này tìm cậu khó khăn lắm không? Còn tưởng cậu bận tập huấn, kết quả hỏi xung quanh cũng không ai biết cậu đi đâu......”

Phùng Kiến Vũ dường như nghĩ tới điều gì bỗng dưng cười cười nói: “Gặp được một người thú vị.”

“Sao? Người thú vị? Thú vị như thế nào......” Bạn bè bên cạnh còn chưa nói hết câu, Phùng Kiến Vũ liền đem ly rượu một hơi uống cạn, đứng lên khoát tay bỏ lại một câu: ” Tôi đi trước, các cậu cứ uống từ từ, chầu hôm nay xem như tôi mời, lúc về nhớ ghi vào sổ của tôi là được.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi quán bar.

Phùng Kiến Vũ đứng trước xe suy nghĩ hồi lâu, quyết định gọi người đến lái xe. Đi thẳng tới bệnh viện tìm Vương Thanh.

Được hôm không có ca trực, Vương Thanh tan tầm liền về nhà rất sớm, lúc này đang nằm trên ghế salon vừa uống sữa chua vừa xem Quách Đức Cường lão sư và Vu Khiêm lão sư mà hắn thích nhất tấu hài, ở nhà một mình cười nghiêng ngả

Nếu như có người thấy bộ dạng hắn lúc này nhất định sẽ phát hiện hắn và người trước kia căn bản không giống nhau. Trên người mặc bộ đồ ngủ có chút trẻ con, đỉnh đầu buộc chỏm tóc nhỏ, đắp mặt nạ dưỡng da, trên miệng còn ngậm sữa chua.....So với Vương Thanh trước kia dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm túc, áo sơ mi phẳng phiu, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ tuyệt nhiên không giống chút nào.

Một hồi chuông ồn ào vang lên cắt ngang trận cười lớn của Vương Thanh, hắn liếc mắt nhìn điện thoại di động bị vứt sang một bên......

Bệnh viện? Muộn như vậy còn gọi điện thoại cho mình? Xảy ra chuyện? Vương Thanh không chút do dự nhận điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của tiểu y tá.

“Bác sĩ Vương, anh bây giờ có thể đến bệnh viện một chuyến không?” Vương Thanh có chút sững sốt, sau đó liền lấy lại bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Ta lập tức đến đó.”

“Không phải, chỉ là người bạn mấy lần trước thường đến tìm anh, cậu ấy hình như đã uống rất nhiều, hiện đang ngồi ở hành lang bệnh viện......”

“Bạn?”

“Đúng vậy, chính là cái vị tuổi tác không lớn, lúc nào cũng mặc bộ quần áo thể thao, vẻ mặt rất đáng yêu......”

Phùng Kiến Vũ! Phản ứng đầu tiên của Vương Thanh chính là tên Phùng Kiến Vũ, vội vã lưu lại một câu: “Tôi lập tức qua đó.” liền cúp điện thoại, xông vào phòng ngủ thay quần áo.

Vương Thanh vừa lật tung tủ quần áo vừa không ngừng gào thét trong đầu: a a a a a a, cậu ấy tới tìm mình, tới tìm mình, tìm mình rồi!!!

A a a a, mặc cái gì đây......

Quần áo bình thường? Có thể không đủ soái?

Quần áo thể thao? Sẽ rất xứng đôi với cậu ấy đi...... Nhưng mà ở bệnh viện đều là đồng nghiệp hình như không hay cho lắm......

A a, mặc đồ đi làm? Quá nghiêm túc đi!!

...... A, không đúng, cậu ấy hình như đã uống rất nhiều, mình phải mau chóng qua đó!! Nghĩ đến đây liền nhanh chóng lấy một bộ quần áo bình thường thay vào, vơ lấy chìa khóa xe trên cửa, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans đen, một đôi giày thể thao trắng thoải mái.

Mãi đến khi ngồi vào xe, Vương Thanh mới nhớ lúc tháo mặt nạ dưỡng da xuống hình như trên đầu còn buộc chỏm tóc nhỏ...... Ngồi trong xe thu dọn hình tượng bản thân một lúc mới khởi động xe chạy đến bệnh viện.

Phùng Kiến Vũ ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện, nhìn về phòng làm việc của Vương Thanh cách đó không xa, cứ lẳng lặng nhìn như thế.

Lần này tôi không phải đến khám bệnh, chính là tôi muốn đến gặp anh, nhưng mà anh không có ở đây. Phùng Kiến Vũ thở dài mím mím môi. Vương Thanh, tôi có chút mệt rồi. Tôi ở trước mặt anh căn bản không phải là tôi, khi anh phát hiện ra tôi thực sự và tôi trong tưởng tượng không giống với lúc trước...... Anh......

“Để cậu đợi lâu rồi.” thanh âm trầm thấp của Vương Thanh vang lên trên đỉnh đầu, Phùng Kiến Vũ kinh ngạc ngước mắt lên. Vương Thanh đầu tóc có chút lộn xộn, trán lấm tấm mồ hôi, bởi vì chạy nhanh tiếng hít thở hơi nặng nề, ánh mắt cũng không phải lạnh nhạt như bình thường mà mang theo vẻ lo lắng.

Phùng Kiến Vũ không chủ động nhiệt tình như thường ngày, chỉ hờ hững trả lời một câu: “Không sao.”

Vẻ mặt Vương Thanh không thay đổi, chuyên chú nhìn Phùng Kiến Vũ thật lâu, mà Phùng Kiến Vũ giờ khắc này lại hết sức căng thẳng bấu chặt ngón tay lại, hơi nhíu mày, dường như sợ Vương Thanh nói với cậu một câu chỉ trích, cũng dường như đang ảo não tại sao vừa nãy mình không nhiệt tình một chút?

Lúc này Vương Thanh lại đột nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Phùng Kiến Vũ thân thể có chút run run, đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt cười của Vương Thanh, ôn nhu mà nhẹ nhàng, không còn lãnh đạm và nghiêm túc như những ngày qua.

Phùng Kiến Vũ đứng lên lạnh nhạt nói với Vương Thanh: “Tôi không muốn về nhà…” Vương Thanh nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, cười nói: “Vậy về nhà tôi uống một ly?” Phùng Kiến Vũ lời còn chưa kịp nói ra, liền gật đầu.

Phùng Kiến Vũ nghĩ, có lẽ Vương Thanh thực sự và Vương Thanh trong ấn tượng của mình cũng không giống nhau. Biết đâu tảng băng và tảng băng cũng có thể phát ra tia lửa ~ không, có thể người kia cũng không phải là tảng băng.