Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 6: Thiên tướng trụy lạc trần gian

Ta lục tìm trên MSN thật lâu, ngày đó xác thực không thấy nhật ký ghi lại đoạn nói chuyện. Ta không tin ngày đó không phải là hắn, bộ mặt lão hồ ly cười gian xào, phong cách tham tiền như mạng, không nghĩ ra được còn có người có khả năng bắt chước giống như vậy. Cảm giác giống như trong một cái phim kinh dị, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ mọi thứ đều không còn tồn tại. Đáng sợ chính là Khả Khả lại tồn tại ! !

Hắn vẫn như trước kia, nấu cơm vẫn mang hương vị như vậy, vẫn là nụ cười dụ dỗ người ta phạm tội như vậy, chỉ là trong lời nói nhiều hơn một loại quyến rũ, mị hoặc kỳ lạ… Ta chôn mình tìm kiếm trong đống sách đã qua nhiều ngày, rốt cuộc trong một quyển sách ma pháp thượng cổ tìm được một đoạn, đại ý là: Niết Bàn, thông thường gọi là Trọng Sinh, đây là một loại viễn cổ ma pháp, thi thuật giả chết, dùng tiên khí dẫn hồn có khả năng sống lại, hơn nữa pháp lực cũng tăng lên.

Ta đơn độc đi tìm Nguyệt bà bà —— trưởng lão của hiệp hội Săn ma. Bà vẻ mặt từ ái mà nhìn ta, đầu tóc bạc nhìn qua đặc biệt tang thương: “Phi Phi, ngươi thật sự không nhớ Lưu Hương sao?” Ta cắn răng: “Hắn có hóa thành tro ta đều nhận ra được, thằng nhãi này, luôn cùng ta đối nghịch! !”. Bà cười, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra: “Ngươi đã từng là thần tiên, bởi vì hắn mà bị biếm xuống trần gian.”

Ta kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện ra chuyện tình rung động tâm can giữa Thất tiên nữ cùng Đổng Vĩnh, ai dè bà bà hạ một câu nói khiến ảo mộng của ta bị tan nát: “Ngươi đùa giỡn hắn, Thần Đế tức giận, ra lệnh tiến nhập luân hồi”. Trời ơi! Trong đầu ta đột nhiên hiện lên cảnh tượng như thế này: Lưu Hương kinh hoàng tựa vào góc tường, trên mặt ta khắc rõ hai chữ 'DM TẶC', mang theo nụ cười dữ tợn tà ác, một cước đạp trên ngực hắn, một tay trên người hắn giở trò đồi bại. Cái này… cái này… cái này khả năng không lớn nha!

Ta hồ nghi: “Lưu Hương e là không phải kiểu người dễ bắt nạt như vậy chứ?” Nguyệt bà bà dáng tươi cười càng thêm sáng lạn nhìn ta: “Thời gian đó hắn cũng chỉ là trung cấp minh bộ, mà tiên thuật của ngươi tại thiên đình chính là không tồi.” Ta nhắm mắt lại, trời ơi, vậy danh tiếng của ta ở thiên đình … “Ta … Ta bắt hắn làm gì? Hạ thuốc XOXO? Đánh hôn mê bá vương ngạnh thượng cung?” “Cũng không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là bắt được rồi bức người ta tiếp rượu mà thôi…”

Ta hơi dễ chịu một chút, lại bất bình đứng lên: “Chỉ là tiếp rượu mà giáng ta xuống trần gian à?” Nguyệt bà bà vẻ mặt biểu cảm buồn cười: “Loại sự tình này nói lớn liền lớn nói nhỏ liền nhỏ, trên thiên đình chính là muốn làm lớn chuyện, trên cơ bản ngươi đang xuống dốc. Vừa vặn thời gian đó thiên đình đang tiến hành《Xây dựng Hạo Nhiên Chính Khí》nội bộ tiến hành chỉnh đốn toàn bộ nhân viên, đúng lúc ngươi xui xẻo làm một cái gương điển hình, vì vậy ngươi liền lên đường. Đó là lý do mà Thần Đế cũng không có hủy đi tiên tịch, ngươi hiện tại tại thiên đình,vẫn là tiên như trước.” Ta khẽ cắn môi, cái trán xuất hiện một hạt mồ hôi cực đại … “Khả Khả kia, chỉ muốn lấy máu của ta Trọng Sinh đúng không?” Nguyệt bà bà như trước cười: “Vậy ngươi mong muốn hắn sẽ vì cái gì đây?”

Ta bước đi, Nguyệt bà bà gọi ta lại: “ Phi Phi, từ lúc ngươi bị giáng chức, Lưu Hương vẫn luôn bảo vệ ngươi. Ngay cả cơ hội điều động đến tiên giới đều bỏ qua.” Trong lòng ta có điểm phiền muộn, thở dài thật dài. Đối diện, Lưu Hương phía trước mặt đi tới, thấy ta, trực tiếp không nhìn, ta nhìn nhìn bóng dáng hắn cao ngất, mắng thẳng: Hồng nhan họa thủy a…

Về đến nhà, Khả Khả lẳng lặng ngồi trên sô pha, lật xem bản《 thông tập lệnh 》, vẻ mặt hắn ôn hòa như vậy, càng giống tác phẩm Đường Thi Tống Từ. Thấy ta trở về, hắn cười vui vẻ mày mắt cong cong “Chúng ta ngày mai đi săn cái gì” Ta thất bại mà thở dài, mặc kệ thế nào, phản chính nghĩa của ta lại bị hắn làm cho mê hoặc rồi. Thời điểm Việt Ngân Châu đến thăm ta, ta đang gội đầu, Khả Khả mở rộng cửa. Ta nghe được một tiếng rít lên, đinh tai nhức óc. Nàng chỉ vào Khả Khả, ngón tay run rẩy: “Ngươi, ngươi…” Khả Khả hàm chứa ý cười, vẻ mặt hiếu kỳ.

Ta vừa xoa tóc, vừa liếc mắt nhìn nàng: “Cảnh cáo ngươi không được nói ra nha!” Nàng vọt tới trước mặt ta, hết sức kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra, tại sao hắn lại không chết?” Ta nhàn nhạt mà trả lời: “Trốn thoát thôi”. Một đêm đó, Việt Ngân Châu phân tâm, rất sớm liền rời đi. Ta thấy kỳ quái tại sao nàng kinh ngạc như vậy, thế nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.

Nữa đêm, ta luôn ngủ rất say, đột nhiên Khả Khả như gió xông tới. Ta ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung, mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”. Thế nhưng hắn nắm lấy ta dùng sức ném ra ngoài của sổ. Ta rơi trên thảm cỏ ngoài phòng, xoa cái mông đau nhức vô cùng, chửi bới: “Ngày hôm nay lại phát điên cái gì vậy ! !”

Lúc mắng xong, nhìn lại, phát hiện chung quanh đông nghịt một đám pháp sư. Liếc mắt, thấy Việt Ngân Châu cùng Nam Cung Phỉ, ta đi lên trước: “Làm cái gì vậy?” Hai người liếc nhau, không nói. Lưu Hương toàn thân trang phục màu đen đi tới, vung tay lên, hỏa ma pháp, kinh thiên động địa. Căn phòng, nhấn chìm trong biển lửa. Thế nhưng Khả Khả, Khả Khả vẫn còn ở bên trong! !.

Ánh lửa khắp bầu trời, ta theo trực giác hướng vào trong phòng xông tới, Lưu Hương xông đến, ôm chặt lấy ta, tay hắn gần như khóa vào da thịt ta. Ta liều mạng đá hắn, sau đó quay đầu lại , một ngụm cắn lên vai hắn, kéo xuống một khối máu thịt. Lúc này hắn mới cúi đầu nhìn ta, trong mắt tâm tình hỗn loạn, là ta nhìn lầm sao?. Ngọn lửa hừng hực đột nhiên bốc cao, từ trong phóng ra ánh sáng rực rỡ. Ta cảm thấy tia sáng kia đột nhiên mở rộng, quay đầu lại, trong lửa, một bóng người chậm rãi bay đến. Ta đình chỉ hô hấp..

Hỏa diễm trên người, một thân xiêm y đỏ rực, đỏ đến mức thê lương, đỏ đến mức mãnh liệt , đỏ đên mức khiến cho lòng người tan nát. Hắn tóc đen như mực, tóc dài lưu chuyển trong ánh sáng chói rực, lông mày như trước nhạt như mưa bụi, màu da như ngọc, trắng trẻo đến gần như trong suốt. Ánh mắt trong suốt, như ánh sáng trong suốt của ngọc lưu ly tùy thời có thể vỡ nát, hắn nhè nhẹ mà lướt qua đoàn người, gió phần phật thổi qua hồng y khiến người ta kinh hãi, gió lặng nhìn người trước mắt yên tĩnh như từ trong tranh bước ra, gió nổi lên khiến người trước mắt tràn đầy dục vọng.

Loại mỹ lệ đánh chiếm tâm hồn người khác , toàn bộ sát khí đều biến thành si mê. Môi hắn một sắc hồng diễm lệ, yêu dị ướt át, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười thản nhiên tựa mây gió, ngũ quan tinh xảo lung linh, ôn nhu như quỳnh hoa toái ngọc, tựa đóa bỉ ngạn hoa, ánh lửa rực rỡ đầy trời, cứ như vậy câu hồn, như vậy khuynh thiên khuynh địa, như vậy khiến cho nhật nguyệt thất sắc . . Người đó không còn là Khả Khả, vẫn là bóng dáng phong hoa tuyệt đại, vẫn là dung nhan khuynh thiên khuynh địa, chỉ là khí chất tà mị khiến người ta mê đắm cùng khí phách vương giả quân lâm thiên hạ. Hắn đứng trên ngọn lửa rực rỡ, hư vô mờ ảo, diễm tuyệt thiên địa. Khiến cho ngươi điên cuồng, sợ hãi không thể giải thích, tựa như một giấc mộng, khiến ngươi can tâm tình nguyện rơi vào trong đó, vì hắn mà chết trong mộng.

Trong đầu ta trống rỗng, tình cảnh này, giống như đã từng quen biết… Hắn khẽ nhếch cái cằm tinh xảo đến hoàn mỹ, hơi mỉm cười nhìn chăm chú vào ta, ưu nhã thanh tuyệt hướng về phía ta vươn tay ra, thanh âm thanh thúy tinh khiết trong trẻo như châu như ngọc : “Theo ta đi”. Tay hắn thon dài, trơn bóng như ngọc, tinh tế tuyệt đẹp, ngọc cốt băng cơ. Ta quay đầu lại một chút thoáng nhìn Lưu Hương, nhẹ nhàng mà lui một bước tránh khỏi hắn.

Hắn chậm rãi thu lại tươi cười, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra khí tức nguy hiểm, từ trong mắt hắn lan ra một loại lạnh lẽo hủy thiên diệt địa, không khí đột nhiên lạnh xuống! ! Hắn nghiêm mặt lạnh tựa như tuyết Trường Bạch sơn, lạnh lùng mà thét to: “Hỉ nhi!”. Một người phụ nữ lướt người đi tới, giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt ta, ta sợ đến thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời té xuống đất, ta trái tim yếu đuối của ta, trải qua chấn động của Trụy Lạc ma, lại thêm cái chấn động này nữa, thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Không khỏi mắng to một tiếng: “Đệt! Muốn hù chết lão tử a ! ! !”. Trụy Lạc ma kia lạnh lùng mà nhìn ta: “Đánh cho ta!”

Hỉ Nhi kia liền yểu điệu đi tơi , một thân quần dài xanh nhạt như mộng như ảo. Ta không khỏi thầm khen, thế nhưng thời điểm nàng đi tới trước mặt ta, ta khen không nổi nữa . Nàng tay đang cầm, cầm, khụ khụ, cầm một cây mây! ! ! Ta lui về sau mấy bước, đây, đây, làm cái gì vậy?.

Nàng ta đi tới trước mặt ta, một tay túm lấy ta, tư thế yểu điệm mà giơ tay lên, nặng nề ở trên cái mông của ta đánh một , đau rát dấy lên lửa dận của ta. Ta xông tới, sử dụng Băng ma pháp, nàng ta lại nghiêng người tránh thoát, cũng không đánh trả. Phía trước từ trong ngọn lửa Trụy Lạc ma ánh mắt lạnh băng: “Đánh tiếp! !”. Thế là trên mông của ta lại trúng một roi. Ta nhanh chóng vọt tới bên người Lưu Hương, kéo kéo vạt áo của hắn: “Lưu Hương, cứu mạng, cứu mạng! ! !”.

Trên ngọn lửa Trụy Lạc ma sắc mặt càng thêm băng lãnh, nhưng lại yêu dã mị hoặc, nghiêng trời lệch đất: “Tiếp tục đánh!”. Yêu nữ được gọi là Hỉ Nhi tiếp tục xông đến, lại nặng tay nện thêm một roi. Lưu Hương đứng im bất động, ta gần như có chút tuyệt vọng, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn bóng dáng tuyệt đẹp chìm trong biểm lửa, ta một bên nức nở một bên mắng: “Trụy Lạc ma , tên hỗn đản nhà ngươi! !” Sau đó, chợt nghe nghe mọi người lảo đảo hít một ngụm khí lạnh. Hắn mặt không biểu cảm, chỉ là hơi đảo mắt qua, trong không khí có một loại lực lượng chập rãi tràn ngập, làm cho sợ hãi cùng hèn mọn của con người không còn chổ che giấu, Lưu Hương có chút cứng ngắc. Ta hoảng sợ nhìn hắn, ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng , ta quán triệt tỉnh ngộ.

Yêu nữ phía trước đang hướng tới, ta liều mạng bất chấp đau nhức cấp tốc vọt tới trước mặt hắn, làm ra bộ dáng vô cùng đau đớn: “Ta sai rồi, ta biết sai rồi, ta về sau không dám nữa đâu…” Đôi mắt đẹp khẽ nâng, sắc mặt tạm hòa hoãn, nhưng vẫn như cũ khiến người ta tâm hồn khiếp sợ. Hắn từ trên ngọn lửa bay đến, tư thái phiêu dật như tiên. Hắn chậm rãi vươn tay, tay ôn nhu, đẹp đến độ nhìn thấy mà giật mình, ta thức thời mà đi tới phía trước, ngẩng đầu nhìn chung quanh, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người ta, nhịn cười đến mức khuôn mặt méo mó, ta che mặt, trời ạ, hình tượng của ta a…

Hắn nắm lấy tay ta , cảm xúc mềm mại, lại có một tia mất hồn. Ta từ lúc sinh ra đến bây giờ mới hiểu thế nào là sợ hãi đến tột cùng, có trời mới biết hắn có thể ngược chết ta hay không nha. Trong hỗn loạn, ta một bên nắm chặt Lưu Hương, bấu gắt gao, một bên thét chói tai: “ Cứu mạng a ————” Hắn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cứ như vậy mang theo cả Lưu Hương bay lên trời, để lại bên dưới một đám người mắt như muốn rớt ra.