Bách Khoa Yêu Thương

Chương 27: Ông nội trả Nhạn cho con

A Đỏ đẹp ngời ngời như này, A Minh ngắm còn sướng cái con mắt huống chi già làng Nồng Văn Đậm. Già làng sẽ đưa A Đỏ đi khoe khắp bản cho coi. A Minh cũng sẽ đi cùng, cả ba người họ sẽ bước đi dưới sự ngưỡng mộ của tất thảy mọi người trong bản. A Minh đang tưởng tượng thích ghê người, tự dưng A Nhạn phản đối.

-"A Đỏ không về cùng ngươi được đâu, hắn quen ngồi xe êm mông rồi chả biết trèo đèo lội suối đâu."

-"Không trèo được thì ta cõng, lo cái chi?"

-"Mơ đi, ta chỉ thích ở gần nương thôi."

A Đỏ nhảy vào giường nắm tay A Nhạn nịnh nọt hại A Minh tức điên. Hắn chắc chắn A Nhạn dùng bùa với A Đỏ rồi, ngoài ra đâu có lý nào đang yên đang lành A Đỏ lại hắt hủi hắn như thế? Mới tối qua hắn với A Đỏ còn nhắn tin thâu đêm mà sang hôm nay thái độ đã lạnh lẽo như băng như đá. A Minh lủi thủi đi bộ ra bến xe Giáp Bát, gặp A Tư cũng chẳng buồn chào, chỉ lên xe ngồi thu lu một chỗ, đọc đi đọc lại đoạn chat cùng A Đỏ.

"Có gì A Minh cứ bảo ta, đừng nhắn tin với A Nhạn."

"Ngươi ghen a?"

"Ừ."

"Nếu ngươi không thích ta và A Nhạn quá gần gũi, ta sẽ chú ý."

"Được thế thì tốt."

"Ta kể A Đỏ nghe tháng này doanh số bán trâu bò gác bếp của ta cao dữ dội lắm. Ta còn bán thêm măng khô, hạt tiêu xanh và nhiều loại gia vị núi rừng nữa, khi nào tích được nhiều tiền A Đỏ thích gì ta cũng mua cho A Đỏ."

"Ta không cần gì cả, chỉ cần ngươi chú ý giữ gìn sức khoẻ."

"Ta vốn khoẻ mà, A Đỏ lo lắng cho ta a?"

"Ừ, ta sốt ruột a."

Hơn một ngàn tin nhắn sắp đầy máy nhưng A Minh tiếc chẳng nỡ xoá tin nào. Có lẽ ra Tết phải sắm chiếc điện thoại mới dung lượng tốt hơn. A Minh buồn thiu chụp bức ảnh tự sướng rồi cố soạn nốt tin cuối.

"Thầy ta từng nói, xa cách ngàn trùng không đáng sợ bằng xa mặt cách lòng. Nay ta gửi khuôn mặt mình cho A Đỏ, nếu có giây phút nào đó A Đỏ nghĩ tới ta thì làm ơn hãy đáp lễ, để khuôn mặt chúng ta không bao giờ cách xa."

Ở trong phòng game lớn, phó đại ca bang Cọp Đen đang gật gù nghe tiếng chuông tin nhắn liền bật dậy như lò xo, lục lọi đào bới khốn khổ mới tìm được bức ảnh hiếm hoi của đại ca để gửi đi. Xong đâu đó hắn lại lăn ra ngủ tiếp, đàn em không đứa nào dám trách anh Cường bỏ game, có trách chỉ trách anh Vương đêm nào cũng bắt anh Cường thức khuya nhắn tin với trai.

Bang Cọp Đen mấy ngày nay ảm đạm lạ thường, phó đại ca bận ngáy khò khò, đại ca thì bận chăm gái ốm, dạo này danh sách người yêu trống trơn nhưng xem chừng đại ca còn bận hơn cả lúc có chục em vây quanh. Bận đến nỗi không thèm chuẩn bị về ngoại thành ăn Tết, hại ông nội tức điên. Con với chả cháu lũ mất nết, Cao Bá Hùng vi vu nơi xứ người chẳng nói làm gì, riêng Cao Bá Vương lù lù ở trong nước mà hắn cũng không về trông nồi bánh chưng với ông già này, thật không thể chấp nhận nổi.

-"Ngươi định ba mươi Tết mới về hả?"

Giọng Cao Bá Mạnh qua điện thoại khàn khàn, cái trò giả bộ ho sốt Cao Bá Vương chả biết tỏng, hắn vâng đầy lạnh lùng, ông hắn cũng lạnh lùng không kém.

-"Thôi năm nay ngươi không cần về cũng được, đã có Nhạn ăn Tết với ta rồi."

Cao Bá Vương cầm âu cháo hoảng hốt chạy lên ký túc xá, chết sững khi không thấy bóng dáng người thương, uất nghẹn gọi lại đòi người.

-"Ông nội trả Nhạn cho con."

-"Nửa tiếng nữa ngươi không về thì đóng cổng."

-"Tầm này tắc đường mà ông, nửa tiếng nữa sao về được?"

-"Thì thôi khỏi về, ai bắt đâu?"

Cao Bá Mạnh kiêu căng dập máy, Cao Bá Vương xanh mặt lao xuống lấy xe, dùng hết tốc lực phóng đi. Mặc cho hắn đã rất cố gắng, nhưng hỡi ôi ngày Tết đường đông, có mọc cánh cũng chẳng về kịp giờ. Giữ lời hứa, Cao Bá Mạnh đã đóng cổng, hiển nhiên Cao Bá Vương phải trèo tường. Hệ thống an ninh phát hiện kẻ gian kêu inh tai nhức óc, người hầu kẻ hạ vội vã chạy tới thư phòng lớn bẩm báo.

-"Ông chủ, có cần thả chó ra không ạ?"

-"Cũng được, thả chó đực ấy."

Cao Bá Mạnh nhàn nhạt ra lệnh, đã đề phòng lũ chó cái hám trai rồi mà cả lũ chó đực cũng ngu không kém. Gặp cái thằng mặt hoa da phấn đó cổ họng nghẹn cứng có sủa được tiếng nào đâu, bù lại đuôi vẫy tít thò lò, được nháy mắt một cái cả đàn ngượng ngùng dụi đầu vào chân hắn, ngoan ngoãn ngửi chiếc buộc tóc trên tay hắn rồi dẫn hắn đi đến phòng của Nhạn.

-"Người ta hồng nhan hoạ thuỷ, cháu ta hồng nhan hoạ cẩu."

Ông nội chẹp miệng lắc đầu, thở dài gọi mấy người làm xuống vườn chăm đào. Đào năm nay bông to hồng hồng chúm chím nhìn thích quá, thật giống gương mặt của con bé đó. Phía dưới có cụ ông say sưa thưởng đào, phía trên có thằng cháu theo đàn chó đập cửa ầm ầm, cửa mở rồi thì đuổi cả cháu lẫn người giúp việc ra ngoài, mình hắn sốt ruột lao vào với người thương.

Nhạn mấy bữa nay sốt cao, bị ông bắt đi mà chẳng biết, được mấy thím giúp việc thay đồ hộ cũng không hay. Đỏ vắt chiếc khăn lau mồ hôi cho Nhạn, hắn đã cố gắng nghiêm chỉnh hết sức, nhưng chẳng hiểu sao tầm mắt cứ vô tình liếc xuống phía dưới. Con gái mặc áo hai dây trong bar đâu có thiếu, thậm chí dây còn lỏng hơn, vạt áo cũng mảnh hơn nhưng hắn đâu thấy gì? Cớ sao ở cạnh Nhạn, hắn tưởng như điều hoà trong phòng bị hỏng?

Đỏ với điều khiển giảm nhiệt độ, da thịt lạnh lạnh đi một chút hắn mới dám ngoái đầu nhìn Nhạn, nhớ nên chỉ dám nhìn một xíu thôi, tiếc rằng, dù có nhìn ít thì người hắn vẫn cứ nóng như ở trong biển lửa. Đúng lúc hắn cảm thấy bản thân sống không nổi, hùng dũng đứng dậy định rời phòng thì Nhạn tỉnh, cười cười cầm tay kéo hắn ở lại. Hồi xưa mỗi lần ốm Nhạn lại làm nũng nương với A Tuyết ghê lắm, bây giờ không được về bản thì Nhạn chỉ còn mỗi A Đỏ để phụng phịu thôi.

-"Ta mỏi vai quá a."

Ai đó sốt sắng nhảy lên giường bóp vai cho Nhạn. Nhạn thấy thoải mái nhẹ cả người, ngược lại Đỏ mỗi lúc một nặng nề. Mỗi lần nắm vào vai Nhạn nhấn xuống, tay Đỏ lại chạm vào dây áo, có những khoảnh khắc chiếc dây bị trễ xuống, có một số thứ đẹp đẽ cứ đập vào mắt Đỏ.

-"Chịu thôi, Đỏ gọi người vào bóp vai cho nương."

-"A Đỏ bỏ mặc ta a? A Đỏ không thương ta nữa rồi a?"

Nhạn xị mặt, Đỏ khốn khổ giải thích.

-"Không phải Đỏ không thương nương, mà là...là..."

-"Là gì? Là chán ghét ta a?"

-"Không phải, là ở gần A Đỏ cứ muốn chạm vào nương."

-"Có phải chạm yêu chạm thương không a?"

Nhạn thắc mắc, đợi Đỏ gật đầu Nhạn mới chốt điểm.

-"Vậy ta cho A Đỏ chạm đó, nhưng nếu chạm thì A Đỏ là con chó cái a! Chính A Đỏ thề như vậy!"

Trên đời có ai muốn tự nhận mình làm chó đâu a? Nhạn híp mắt cười sướng, tưởng chọc được A Đỏ, ai dè hắn bị điên, hắn chấp nhận làm chó cái thật luôn a. Ánh mắt hắn đầy trìu mến, ngón trỏ gạt một bên dây áo của Nhạn. Lúc này Nhạn mới để ý mình mặc bộ đồ khác, ở trong căn phòng cũng hoàn toàn khác, căn phòng rất rộng nhưng không có lấy một bóng người.

Nhạn ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh, má đỏ lừ khi nhìn lại chính mình. Dây lụa bị gạt từ bả vai qua khuỷu tay, phần da thịt mỡ màng dần lộ ra, ngón tay ai kia rụt rè chạm tới chiếc nụ nhỏ, cảm giác như có luồng điện từ đó truyền thẳng vào tim. Cả người Nhạn run lẩy bẩy, vành tai nóng bừng khi tầm mắt người ta chẳng chịu rời khỏi.

-"Xấu xa."

Nhạn mắng nhỏ, tay xoắn tai hắn thật đau. Nhưng hắn chỉ khẽ cười, cả bàn tay rộng lớn bao bọc lên phần thanh xuân tròn đầy trong Nhạn. Nhạn là đứa con gái của núi rừng hoang dã, có thể khóc toáng lên khi bị mất cái nắm tay cho kẻ xa lạ, nhưng một khi đã là người Nhạn thích, là người thương Nhạn thật lòng, hứa sẽ đem trâu bò lợn đến rước Nhạn thì Nhạn nguyện đời này sẽ theo người ấy. Chỉ là, xác định là một chuyện, thực tế lại có chút lo lắng.

-"A Đỏ sẽ không như lời Ánh nói chứ? Chơi chán ta rồi sẽ vứt bỏ, như cái cách A Đỏ vứt bỏ rất nhiều người con gái khác?"

Xưa nay các em ấy đến với Đỏ hầu hết là do họ tỏ tình với Đỏ trước, xin làm người yêu Đỏ, xin được Đỏ chu cấp nhà đẹp xe sang. Khi kết thúc mối quan hệ nếu không có gì khúc mắc Đỏ thường chi trả đầy đủ theo yêu cầu của đối phương, hai bên vui vẻ chứ có quá đáng gì đâu mà Nhạn kêu vứt bỏ? Đỏ chẳng bao giờ quan tâm các em nghĩ gì, nhưng khi Nhạn hỏi kiểu như Đỏ là trai đểu, Đỏ thấy chạnh lòng ghê gớm. Đỏ chỉnh lại dây áo cho Nhạn, buồn buồn bỏ xuống nhà dưới.

Lúc các thím bê cháo vào Nhạn mới biết mình "được" ông nội Đỏ đưa tới đại bản doanh. Nhờ có thuốc bắc nhà ông mà đến đêm hai tám Tết má Nhạn hết sưng hẳn, sang ngày hai chín đã có thể nhảy múa tung tăng bên dưới. Ông dạy Nhạn tập võ, Nhạn giúp ông cắt lá dong, người làm sốt sắng báo cáo.

-"Bẩm ông, sáng nay cậu Vương bỏ bữa, cậu kêu nhạt miệng không hợp khẩu vị, giờ làm sao thưa ông?"

-"Nó không ăn thì đã có chó ăn, lo cái gì?"

Cao Bá Mạnh tỉnh bơ đáp, người làm mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Cậu Vương từ nhỏ đã không có mẹ ruột chăm bẵm nên ông thương cậu lắm, cậu chỉ cần dỗi xíu thôi ông đã cuống hết cả lên, ra sức dỗ cậu, nịnh mua xe mới cho cậu, kéo cậu xuống chuẩn bị Tết cùng cho vui cửa vui nhà. Đứa nào khiến cậu không vừa ý ông dần cho lên bờ xuống ruộng, thế nào mà có cô Nhạn rồi tự dưng ông dễ tính hẳn, cả ngày cười khà khà mặc xác cậu thích làm gì thì làm.

Điều lạ là, không cần ông gọi cậu vẫn xuống dưới nhà. Ông chuẩn bị khuôn gỗ, cô Nhạn gói bánh chưng cùng ông, cái tay cô thoăn thoắt khéo ghê lắm. Ông ưng thuận gật gù suốt, còn cô Nhạn thi thoảng lại liếc vào ngó trộm cậu Vương.

-"Hắn giận con rồi, không thèm nhìn mặt con luôn."

Nhạn xưng con giống Vương, ông xúc đấu đỗ đổ lên lớp gạo trắng phau, đoạn hắng giọng cố rướn cổ nói thật to.

-"Mít đâu, nghe nói thằng Lộc cháu họ ta nó về nước rồi nhỉ? Nghe nói nó giờ ngon giai lắm phải không? Chuẩn bị xe đi, đưa cô Nhạn lên nhà nó tặng cành đào chúc Tết."

Nhạn chả nghe ra ý tứ gì nên ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại có người đang ở trong phòng xem tivi tức tối chuyển kênh liên tục. Lúc Nhạn vừa mở cửa xe thì chẳng thấy Mít đâu, đổi lại Đỏ lạnh lùng nhấn ga lao đi. Đến nhà cậu Lộc hắn hầm hầm vứt cây đào giữa cổng, bấm chuông xong liền trở vào xe phóng về, rốt cuộc đến mặt mũi cậu Lộc ra sao Nhạn còn chả biết huống chi chúc Tết. Ông nghe chuyện không trách Nhạn, nửa đêm khi phòng khách chỉ còn ông và Vương, quản gia e dè bước tới, vờ vịt ngây thơ bẩm báo.

-"Trời lạnh mà cô Nhạn cứ đứng lủi thủi trên sân thượng một mình làm gì không biết? Cô ấy ho quá chừng luôn ông ơi, sợ gió máy làm sao thì chết."

-"Ôi dào, chết thì chôn, vườn đầy đất lo gì, Vương nhể?"

Cao Bá Vương làm ra bộ mặt thờ ơ, nhưng ông về phòng hắn liền ba chân bốn cẳng chạy lên sân thượng, thấy Nhạn đang vui vẻ trò chuyện với mấy thím bên nồi bánh chưng bốc khói nghi ngút mới biết mình bị hố. Hắn vội vã chuồn xuống dưới, Nhạn trông thấy tủm tỉm cười, sợ mình đuổi không kịp nên bất chấp đu người theo cành nhãn rồi í ới gọi hắn.

-"A Đỏ ơi ta bị mắc cây a."

Đỏ không nỡ nhìn Nhạn lơ lửng trên đó nên lại bị mắc bẫy, đem lưng mình cho Nhạn trèo lên. Nhạn ôm được Đỏ sướng cười khúc khích, Đỏ tức mình đẩy một phát, Nhạn ngã ngửa ra vườn. Đỏ tự nhủ lần này Đỏ sẽ khôn, sẽ không ai gài được Đỏ nữa. Ngặt nỗi phía sau im thin thít khiến Đỏ không thể an tâm bước lên lầu, đành phải quay đầu lại lay Nhạn. Nhạn nhanh nhẹn vòng tay ôm qua cổ Đỏ, rướn người thơm liên tục lên má Đỏ. Môi Nhạn mềm mềm thơm thơm, chạm vào da thịt khiến chân tay Đỏ bủn rủn không yên. Tự ái bấy lâu bay sạch, Đỏ cúi xuống nhá thật nhiều lên cánh môi đó.

-"Tôi không chơi em, chưa bao giờ có ý định chơi cả."

Lòng Nhạn bồi hồi khó tả, nhiều khi Đỏ trẻ con hay đùa dai, nhưng có đôi lúc nghiêm túc, Đỏ nam tính chẳng kém trai bản. Đỏ cao hơn tất cả bọn họ, mỗi lần được Đỏ cõng trên lưng Nhạn đều thấy mọi thứ phía dưới thật nhỏ bé.

-"Ta thích Đỏ gọi ta là nương...nương gì ý Đỏ nhỉ?"

-"Nương tử...mười trâu mười lợn mười bò đã rước được nương tử, Nhạn thật rẻ."

Đỏ trêu, Nhạn tát vào má Đỏ ầm ầm.

-"Đỏ ném nương vào chuồng chó đấy."

-"Ta bám chắc lắm, Đỏ không ném được đâu, trừ khi Đỏ chui vào cùng."

Nhạn tinh nghịch lý luận, đại bản doanh nhà ông thật rộng, Nhạn Đỏ lang thang suốt mà còn chưa khám phá hết mọi ngõ ngách. Nhạn hay tấn công Đỏ bất ngờ, Đỏ toàn chỉ tự vệ chứ không phản công, ông nội đứng trên lầu ngắm theo bóng hai đứa bên dưới vờn nhau mãi chẳng chán. Có hôm hứng chí lão còn quay sang dặn dò quản gia.

-"Lựa cây xoan đào tốt tốt, có khi sắp phải làm nôi cũng nên."

Lâu lắm rồi Cao Bá Mạnh mới được đón cái Tết vui đến vậy, sớm mồng năm lão còn mơ màng thấy cảnh thay bỉm cho chắt đích tôn. Đã là chắt của lão thì không thể dùng bỉm dởm được, nhất định phải là bỉm xịn cùng nhãn hiệu với loại bỉm lão hay dùng thường ngày.

-"Ông nội, tụi con phải về nội thành."

Cao Bá Vương lễ phép thưa gửi, Cao Bá Mạnh mặt tiu nghỉu thấy rõ nhưng vẫn phất tay cho đi. Nhạn ngoan ngoãn chào ông rồi vội vã thu dọn đồ đạc, A Minh mới nhắn tin, hắn đang đợi A Đỏ ở bến xe Giáp Bát. Ban đầu A Nhạn còn tưởng hắn vì sốt ruột bài vở nên về thủ đô sớm, ai ngờ gặp rồi mới biết, hắn có lý do thực sự khó đỡ.

-"A Đỏ! A Đỏ ơi ta đây! Ta biết A Đỏ thể nào cũng ra đón ta mà, ta mang bao nhiêu là đồ ngon cho A Đỏ, ta nhớ A Đỏ sắp kiệt quệ rồi a!"

A Minh vừa trông thấy xe của A Đỏ liền vẫy tay gọi ầm ĩ một góc, lên xe rồi liền giở bọc nọ bọc kia, véo xôi cốm đút cho A Đỏ.

-"Ta thì sao? A Minh không đem cho ta cái gì a?"

-"A Nhạn ở trong núi ăn suốt rồi còn gì nữa? Nào...A Đỏ há miệng ra nào...a...a...giỏi quá a...ăn thêm miếng nữa a..."

Biết A Minh sắp chịu sự tổn thương lớn nên A Nhạn lừ mắt bắt A Đỏ phải nghe lời hắn. Đỏ chở Minh và Nhạn tới quán lẩu nhà mình, bàn lớn trên sân thượng được chuẩn bị riêng cho ba anh chị. Đợi A Minh rửa mặt mũi chân tay xong xuôi, A Nhạn mới bẽn lẽn hỏi.

-"A Minh đỡ mệt chưa?"

-"Có gì đâu mà mệt? Từ lúc ở bến xe nhìn thấy A Đỏ thì mọi mỏi mệt trong ta liền bay biến hết rồi."

Vừa nói hắn vừa đẩy Nhạn qua một bên, ngồi chen vào giữa Đỏ và Nhạn, tranh nhiệm vụ nhúng rau cho Đỏ. Nhạn tội nghiệp A Minh ghê cơ, Nhạn biết A Minh thích Nhạn nhiều lắm, vì Nhạn hắn bất chấp thương Đỏ như con ruột, chăm Đỏ từng li từng tí, càng nghĩ Nhạn càng thấy mình đáng trách.

-"A Minh à, chuyện ta sắp nói...ta...ta xin lỗi A Minh trước...A Minh có quyền giận ta, có quyền đánh ta..."

-"A Nhạn lại đánh A Đỏ hả? A Nhạn mà đánh A Đỏ là ta huỷ hôn đó a!"

A Minh doạ, A Nhạn run run hỏi lại.

-"Thật vậy a? Ta đánh hắn thì A Minh huỷ hôn luôn với ta a?"

A Minh nghiêm túc gật đầu, A Nhạn hớn hở quay sang tát A Đỏ một cái suýt sái quai hàm rồi nơm nớp nhìn A Minh. Quả như mong đợi, A Minh gào ầm lên.

-"Ta đã cảnh cáo rất nhiều lần rồi mà A Nhạn không nghe. Con gái ngoa ngoắt đành hanh như A Nhạn A Minh ta không cần nữa, ta đã nhân nhượng hết sức rồi, sau này ế chổng vó A Nhạn đừng trách ta."

A Nhạn mừng rớt nước mắt, ôm chầm lấy A Đỏ nghẹn ngào nức nở.

-"Tốt rồi, tốt quá rồi. Là do A Minh tự huỷ hôn trước, rốt cuộc A Đỏ cũng có thể đường đường chính chính tới rước ta a."