Bách Khoa Yêu Thương

Chương 3: Vũ không nhớ Như sao Vũ?

Bạn Ánh sồn sồn ầm ĩ hết cả lên, bạn Nhạn sau mấy giây đơ đơ mới lấy lại được bình tĩnh, bực bội vênh mặt cãi nhau tay đôi.

-“Im miệng! Không cho phép ngươi xúc phạm con gái dân tộc tụi ta. Bùa ngải gì chứ, đồ ngốc, bùa không bao giờ hại được người tốt, ngươi hiểu không?”

-“Hơi hơi hiểu, thế vừa nãy bà đi đâu mà trèo lên xe của anh đẹp trai nhà tui? Đổi cách xưng hô ngay.”

Ngọc Ánh gân cổ ra lệnh, Băng Nhạn bĩu môi một cái rõ dài, lủng ba lủng bủng.

-“Ngươi thật khó tính à nha. Thôi được rồi, không thèm tranh luận với ngươi nữa. Tui…tui được chưa? Hắn cho tui đi nhờ ra chỗ A Mạnh nhà tui.”

-“A Mạnh nhà bà? Người yêu bà hả?”

Ánh hí hửng hỏi han, Duyên nghe vậy cũng nhảy xuống hóng hớt.

-“Ừ, A Mạnh là nam nhân của tui đó, tui cũng là của A Mạnh nha. Năm tui ba tuổi thầy nương A Mạnh bưng trầu cau tới hỏi cưới tui nha, A Mạnh làm chong chóng cho tui, A Mạnh dạy tui viết chữ trước cả cô giáo, hồi tui nhỏ xíu nè, A Mạnh cõng tui vượt núi vượt đồi xuống phố huyện chơi…”

A Nhạn hào hứng kể hết chuyện này tới chuyện kia, Ánh nghe xong trầm trồ ngưỡng mộ, ái chà chà, thanh mai trúc mã cơ đấy. Ngược lại Duyên khẽ lắc đầu bảo.

-“Tình cảm của Nhạn với Mạnh không giống tình yêu nam nữ.”

-“Đâu có, tình yêu, là tình yêu đó a.”

-“Thế đối diện với A Mạnh trống ngực có đánh thình thịch không a? Chân tay có run rẩy bối rối, mặt có hồng rực lên không a?”

Duyên nhại giọng Nhạn trêu chọc, A Nhạn bí quá chẳng trả lời được đành đánh trống lảng.

-“Như làm sao mà đã mắc màn sớm vậy? Như ăn tối chưa?”

Bạn Ánh thở dài lắc đầu, Duyên kéo Nhạn vào sát, ghé tai thì thầm.

-“Chưa ăn gì cả…khóc mấy tiếng liền rồi, tại chiều nay gặp Vũ đó. Vũ cũng học BK15, Như cứ háo hức mãi, lượn qua lượn lại trước mặt Vũ cả chục lần ấy mà Vũ không thèm chớp mắt lấy một cái.”

-“Vũ nào cơ?”

A Nhạn bé giọng hỏi lại, Ánh cấu Nhạn mắng nhỏ.

-“Ngốc, Vũ nào? Vũ lùn chứ còn Vũ nào, quên rồi hả? Vũ người trong mộng của Như ý. Hồi trước hai người đó học thân, chơi thân, nhưng sau lên cấp ba thì Như chuyển xuống chuyên Biên Hoà, ở Phủ Lý ấy, bà biết không?”

-“Biết biết, hôm đó A Tư bảo đi qua Phủ Lý rồi đến Đồng Văn nè, xong đi cao tốc nữa là sắp tới thủ đô Hà Nội thân yêu a. Chắc Như xuống Phủ Lý học rồi không về thăm Vũ nên Vũ giận Như, phải không a?”

-“Đâu phải đâu, Vũ học tổng hợp mà, lớp Toán 1. Là Vũ không về thăm Như mới đúng.”

Duyên phủ nhận, Ánh giật mình thắc mắc.

-“Ớ, có phải khối trung học phổ thông chuyên, thuộc trường khoa học tự nhiên mà nó nằm trên cái đường Lương Thế Vinh đó không?”

-“Đúng rồi, sao bà nắm rõ thế?”

-“Bồ cũ của tui cũng học trường đó, tên Sáng, hơn tui ba tuổi, học Lý 2. Năm lớp 9 tui có lên chơi với hắn một lần. Hồi mẫu giáo tui là hoa khôi của trường nha, hắn theo đuổi mãi tui mới đổ. Nhưng chia tay rùi, mẹ hắn chê nhà tui nghèo, đông con, mẹ hắn sợ hắn phải đèo bồng, hắn thì không dám cãi mẹ. Hắn hiện tại đang ở Mỹ, có người yêu hot girl xinh lắm. Đợt bọn bạn cho xem ảnh mà tui ức mấy đêm liền không ngủ được ý, hắn làm tui mất niềm tin ghê gớm, giờ chỉ thích yêu trai giàu thui. Không cần chung tình, chỉ cần giàu, giàu lo được ba mẹ tui, em tui là tui mừng.”

-“A Sáng không xứng với tình cảm của bà, bà đừng buồn a.”

Ngọc Ánh thở dài gật đầu, lẳng lặng gạt nước mắt, đoạn hít hơi lấy lại tinh thần, thản nhiên chuyển chủ đề.

-“Thôi bỏ qua hắn đi, nói chuyện của Duyên nè, hôm nay đi học Duyên liếc trộm thầy Đại Số mãi thôi. Thầy dạy bọn tôi đẹp trai cực kỳ luôn nha, mới làm tiến sĩ bên Anh về, nghe đồn ngày xưa học Hà Nội – Ams đó.”

Mặt Duyên bất chợt đỏ phừng phừng, thẹn thùng không sao mà nói lên lời, Nhạn ngây ngô thắc mắc.

-“Đẹp trai sao bà không ngắm?”

-“Tui á? Không hợp gu, giảng viên nghèo lắm. Tui thích đàn ông có siêu xe cơ, giống anh đẹp trai của tui ý, khi nào tui cua đổ anh tui sẽ bảo anh về quê chở tụi em tui đi một vòng, chắc chúng nó thích mê luôn.”

Ánh mong đại gia, Duyên mơ trai tài, hai nàng đầu óc để trên tám tầng mây, đờ đẫn như người mất hồn. Nhạn chẳng có ai để buôn chuyện cả, ỉu xìu lấy áo quần vào đi tắm.

Duyển bảo bọn họ sướng vì khu này mới sửa, chứ các khu khác thì còn mơ mới có bình nóng lạnh mà dùng. Nhạn cũng thấy thế thật, mọi khi ở nhà buổi sáng phải đi bộ ra suối gánh nước, rồi còn phải bắc bếp đun nữa, mất công lắm a.

Ở thủ đô thì văn minh rồi, bật một cái công tắc là có nước ấm.

Thật hiện đại a.

Nương mà biết kiểu gì nương cũng kêu úi trời cho mà xem, tự dưng nhớ nương quá à. Không biết giờ này nương làm gì a?

A Nhạn tắm xong thấy Duyên với Ánh đang ngủ khì khì trên giường mình, chẳng nỡ đánh thức nên đành tung tăng đi xuống quán cơm. Mua phiếu mười hai ngàn sẽ được nhiều thịt hơn, nhưng mua phiếu tám ngàn thì tiết kiệm được bốn ngàn a, không chừng Tết đến còn dư tiền mua áo quần mới cho thầy nương và A Tuyết.

Cù Băng Nhạn phân vân một hồi, quyết định lấy suất cơm rẻ. Thế nào mà vừa đặt khay xuống bàn đã gặp người quen, A Đỏ a, A Đỏ ăn suất đặc biệt, năm mươi ngàn.

Có hẳn cá thu sốt cà chua a.

A Nhạn ngó trộm mà thèm, ngó đi ngó lại, ngó tới ngó lui, bất chợt kêu lên ai oán.

-“A Đỏ ơi A Đỏ ơi, ngươi mặc quần thủng a…thủng nhiều chỗ quá a…xí hổ chít đi được…”

A Nhạn hai má hây hây hồng, ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác. Cả quán cơm quay lại khúc khích cười, A Đỏ mặt đen kìn kịt, hầm hầm đứng dậy cầm bát canh rót thằng vào mu bàn tay A Nhạn.

-“A…nóng a…”

-“Ui ui…chết chết…tui xin lỗi…bà có sao không? Tui bất cẩn quá a…”

A Đỏ nhại giọng đùa cợt, A Nhạn tưởng hắn không cố ý nên mím môi lắc đầu.

-“Thôi thôi không sao, ta ở nhà thổi cơm cũng hay bị bỏng, ta quen rồi a.”

Con gái dân tộc hay thật đấy, cầm tay một tý thì vả suýt rụng răng, bỏng đỏ rực lên lại kêu không sao. A Đỏ hoang mang sờ tai dễ dợ, tuy nhiên thấy hơi tội lỗi nên hắn xuống bếp xin mấy viên đá, bọc cẩn thận vào khăn tay rồi chườm cho A Nhạn.

-“Cái này lấy trong tủ lạnh a? Hiện đại ghê…mùa hè mà cũng có băng…mát quá a…”

-“Là đá, không phải băng. Dễ chịu không?”

-“Có…dễ chịu a…mà ngươi không về nhà thay quần a? Về bảo nương ngươi vá lại cho…”

A Đỏ búng nhẹ một phát vào trán A Nhạn, vừa thổi thổi tay hắn vừa từ tốn giải thích.

-“Ở thành phố người ta gọi thế là sành điệu, hiểu chưa?”

-“Thật a?”

-“Thật, đỡ rát chưa?”

-“Đỡ rồi a.”

-“Thế thì tốt, tui phải đi chơi đây, bạn gái tui đang đợi. Bạn gái tui mặc áo vàng đứng ngay ngoài đó đó, ở khu B5, bà xem xinh không?”

A Đỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, A Nhạn đưa mắt nhìn theo, bĩu môi một cái rõ dài.

-“Không xinh. Da đen kìn kịt luôn a, hai đứa ngươi đổi cho nhau thì đẹp.”

-“Ngốc, bà đúng là đồ cổ lỗ sĩ. Con gái như vậy nhìn mới khoẻ mạnh quyến rũ, ở các nước phương Tây làn da nâu chính là mốt đó.”

-“Vậy a? Vậy ta xin lỗi, thế con trai thì sao?”

A Nhạn tò mò thắc mắc, A Đỏ nhếch mép cười, ghé tai bạn cùng bàn thủ thỉ.

-“Con trai ấy à, quan trọng là ví dày hay mỏng.”

-“Ý là nhiều tiền a? Chỉ cần nhiều tiền thì không có cơ có múi cũng được a?”

-“Ừ, thôi tui đi đây.”

-“Ngươi còn chưa ăn cơm mà? Ta ăn hộ ngươi nha!”

-“Ô kê, bai bai.”

A Đỏ vội vã lao ra ngoài, A Nhạn vui vẻ chén hết hai suất cơm, húp thêm cả tô nước canh rau muống dầm sấu nữa mới chậm rãi đứng dậy đi về.

Cái bụng no căng như trống đồng, to bừ bự a.

-“Bà ăn hết cả suất cơm của tui thật đấy hả?”

Giọng A Đỏ gọi với từ xa, A Nhạn giật mình quay người, ngây ngô giải thích.

-“Ngươi bảo cho ta rồi a.”

-“Gớm, hỏi vậy thôi, làm gì mà mặt tái mét thế?”

-“Ta sợ ngươi đòi cơm. Sao ngươi không đi chơi nữa?”

-“Không đòi, số xui. Vừa ra tới cổng kí túc xá thì bạn gái B5 của tui giáp mặt với bạn gái ở khu B7 rồi hai đứa rủ nhau cùng đá tui.”

-“Đáng đời ngươi a, giờ ngươi tính sao?”

-“Sao trăng gì đâu, tui còn hai đứa bạn gái ở khu B10, một em học Ngoại Thương, ba em học RMIT cộng thêm bảy em quen tình cờ ở bar nữa…”

-“Ngươi lắm nữ nhân ghê đó, nương ta bảo nam tử mà lắm nữ nhân là củ cái nhanh bị thối lắm a.”

-“Nương bà nói vớ vẩn.”

A Đỏ chau mày phản bác, A Nhạn mặc dù không biết vì sao củ cải với nữ nhân lại liên quan tới nhau, nhưng vẫn một mực lắc đầu.

-“Không, nương ta nói gì cũng đúng a, ngươi mau mau về kiểm tra lại xem, có khi sắp hỏng rồi a.”

Có người vô tư dặn dò, có kẻ mặt đỏ rừng rực, búng tai người kia một cái rồi đùng đùng bỏ đi. A Nhạn về tới phòng thì ngủ liền một mạch tới khi loa phát thanh vang vang bài hát Bách Khoa Yêu Thương mới lật đật trở dậy.

“Bách Khoa ơi tha thiết yêu thương

Những cửa gương lấp lánh bao giảng đường

Ôi kỉ niệm bao mùa thi xao xuyến

Rồi mai đây náo nức khắp cổng trường…”

-“Ôi, tui giết cái ông nào sáng tác bài ni, năm giờ sáng đã hành hạ nhau thế à?”

Ngọc Ánh càu nhàu ca thán, Mai Như sau một đêm đau đớn đã lấy lại được tinh thần, vùng dậy bật đèn ôn thi, Duyên Nhạn rủ nhau ra công viên Thống Nhất chạy thể dục.

Duyên tốt y hệt A Đỏ nha, Duyên không bắt Nhạn đổi cách xưng hô.

-“Thầy kìa…thầy dạy Đại Số kìa…”

A Nhạn lén lút nhìn trộm, ừ soái a, cơ múi săn chắc rõ ràng a, lại còn là thầy giáo nữa, thảo nào Duyên chết mê chết mệt. Không chỉ riêng Duyên đâu, nghe nói con gái khoá này, và cả khoá trên, khoá trên nữa, một nửa đổ thầy, một nửa đổ A Đỏ.

Thầy dạy cũng hay lắm a.

Hôm đó trong giờ thầy khen A Nhạn chữ đẹp, to tròn rõ nét.

Rồi nhìn sang thấy A Đỏ ngủ gật thầy còn ân cần quan tâm.

-“Bạn nào chạy nhanh ra ngoài kia kiếm cái võng vào mắc cho cậu này giúp thầy với.”

-“Dạ.”

A Nhạn ngoan ngoãn tuân lệnh, ba chân bốn cẳng lao vun vút, một lát sau thở hồng hộc quay về, buồn thỉu buồn thiu.

-“Thầy ơi…thầy…tìm mãi mà không có cái võng nào a…”

Thầy nghe xong sốc không nói lên lời, cả lớp cúi xuống nhịn cười đến nội thương. Ra chơi A Nhạn đem sự tình thuật lại cho A Đỏ nghe, lo lắng hỏi.

-“Thầy có ghét ta không a? Liệu cuối kỳ thầy có trừ điểm ta không? Hay vào tiết ta múa hai bài a?”

A Đỏ méo cả mặt, vội vã viện đủ mọi thể loại lý do mới ngăn được cái ý tưởng điên rồ của A Nhạn. A Đỏ còn giảng giải thêm người Kinh thi thoảng hay thích nói đùa, nhưng A Nhạn chậm tiêu, chỉ hiểu chút chút xíu thôi a.

-“Mà này, ngươi mệt a? Ban ngày ban mặt mà sao ngươi ngủ suốt vậy?”

-“Hỏi nhiều, ban đêm cày sâu cuốc bẫm thì ban ngày tất yếu phải mệt thôi.”

-“Ừ, nỗi vất vả mùa vụ, ta hiểu a. Thế chắc ruộng nhà ngươi sắp gieo giống rồi ý nhỉ?”

-“Không, gieo thế nào được mà gieo, gieo để ba mẹ tôi giết à?”

-“Sao lại thế? Không gieo thì lấy thóc đâu mà ăn?”

-“Hả? Bà đang nói cái gì thế?”

-“Thì ta đang nói cái ngươi đang nói thôi. Hay nhà ngươi trồng ngô?”

-“…”

-“Không phải a? Thế khoai?”

-“…”

-“Sắn?”

A Nhạn hỏi dồn dập, hai má phúng phính đáng yêu ghê gớm. A Đỏ không kiềm được đưa tay véo một cái rồi thì thầm.

-“Không, trồng người.”

A Nhạn ngơ ngơ ngác ngác, A Đỏ xoa đầu bạn cùng phòng, phì cười rủ rê.

-“Xuống căng tin uống nước không? Tui mời.”

-“Ừ, đi thì đi a.”

A Nhạn nhoẻn miệng cười, chân sáo chạy theo bạn. A Đỏ rủ thêm bạn thân đi cùng, A Nhạn lúc gặp Vũ thì mất tự nhiên hẳn đi, mãi sau lấy hết dũng khí mới ấp úng hỏi.

-“Vũ a, Vũ không nhớ Như là ai sao Vũ? Như nhớ Vũ nhiều lắm đó, Như khóc sưng húp hết cả hai mắt a.”

Vũ thoáng trầm tư, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đáp tỉnh bơ.

-“Như nào?”

-“Như bạn thân cấp hai của Vũ a. Mới có ba năm thui mà, sao quên nhanh thế được? Hay Vũ bị cái gì đụng đầu nên đâm ra hồ đồ rồi?”

-“Ơ vậy à? Cấp hai tui có đến cả chục con bạn thân cơ, không biết con Như là con nào nhỉ?”

Ai đó vứt dứt lời thì có người từ đằng xa hầm hầm sát khí đi tới, là Mai Như a. Như ném thẳng cái hộp trái tim màu tím vào mặt Vũ, giận dữ quát lớn.

-“Trả mày, thằng cờ hó. Từ nay bố mày và mày méo liên quan.”