Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 23: Tác tệ hữu lý [2]

TỨ

Mạc Cư đã sớm chờ ở một bên đến nhịn không nổi, nghe vậy lập tức xách theo thiết quải kích động đi tới giữa sân.

Phùng Cổ Đạo ở phía sau khẽ cười, “Sư phụ, nhớ kỹ toàn lực ứng phó.”

Mạc Cư không quay đầu lại đáp, “Ta hiểu.”

Từ Ân phương trượng và Nghiêm Thần cũng lên sân.

Nghiêm Thần thấy Viên Ngạo Sách đứng trước mặt mình thì trong ngực đập thịch một cái.

Khóe miệng Viên Ngạo Sách cong lên hỏi, “Nếu như hai đối hai, vậy giữa các chiến hữu có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ?”

Nghiêm Thần vô thức nói, “Đương nhiên.” Hắn tự nhận mình không phải đối thủ của Viên Ngạo Sách. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, suy nghĩ lại vấn đề của Viên Ngạo Sách, hắn lại hối hận tới nỗi muốn cắn đứt đầu lưỡi!

Hồi nãy lẽ ra hắn phải nói là không được! Như vậy Từ Ân phương trượng mới có thể đánh thắng Mạc Cư mà không hề thấp thỏm!

Giữa năm trận chỉ cần thắng một là được. Mặc dù hắn bại dưới tay Viên Ngạo Sách cũng không sao.

Viên Ngạo Sách thấy biểu tình như muốn đập đầu vào tường của hắn, thì nụ cười trở nên chân thành tha thiết hơn rất nhiều, “Thỉnh.”

Nghiêm Thần thấy Từ Ân phương trượng không có dự định trao đổi đối thủ, chỉ đành kiên trì bước lên. Kỳ thực cũng không phải Từ Ân phương trượng không muốn thay đối thủ, thấy dễ thì giành, mà là tình thế lúc này nếu ông thay đối thủ, thứ nhất là coi rẻ Mạc Cư, thứ hai cũng là xem nhẹ Nghiêm Thần, e rằng còn vớ phải danh hiệu già mà khinh cuồng. Cho nên ông chỉ đành quyết định, mau chóng chiến thắng đối thủ, ngưng lại trận tỷ thí này.

Bốn người ôm tâm tư khác nhau, rất nhanh đã giao thủ.

Chiêu thức của Viên Ngạo Sách tàn nhẫn ác liệt, chiêu chiêu không chừa lối thoát. Nghiêm Thần thì lại tuân theo phong cách của Thanh Thành, đi theo con đường thư thái. Chỉ là cái loại thư thái này dưới thế tiến công không chút lưu tình của Viên Ngạo Sách thì như trứng chọi đá, rất nhanh đã lộ ra thất thế.

So với cuộc quyết đấu như cuồng phong tật vũ của bọn hắn, Từ Ân phương trượng và Mạc Cư trầm ổn hơn rất nhiều.

Kỳ thực luận võ công, võ công của Từ Ân phương trượng tại Thiếu Lâm chỉ có thể xếp ở hàng trung thượng. Cao thủ chân chính của Thiếu Lâm tự là trụ trì chuyên tâm nghiên cứu võ học, bọn họ cho tới giờ chân không ra cửa, ngoại trừ nghiên cứu võ học và đốc thúc môn hạ luyện công, căn bản không hỏi tới chuyện giang hồ. Cho nên vô luận là Kỷ Huy Hoàng hay Tả Tư Văn đều không xếp bọn họ vào bảng cao thủ.

(Giải thích thêm về chuyện này một chút dành cho những ai chưa đọc kỹ bộ Hủ mộc, giang hồ có một nhân vật thần bí chuyên xếp hạng cho các cao thủ võ lâm là Thiết Bút Ông, trước đó người này là Kỷ Huy Hoàng, nhưng sau khi Kỷ Huy Hoàng chết thì đến tả hộ pháp Tả Tư Văn của Huy Hoàng môn lên thay thế)

Bất quá mặc dù là trung thượng của phái Thiếu Lâm, vào giang hồ cũng là cao thủ đệ nhất lưu.

Mạc Cư cảm thấy vô luận ông xuất chiêu như thế nào, đối phương cũng giống như một cây sắt được bọc bằng bông vải, ban đầu thì mềm nhũn, nhưng dư lực mười phần.

Mọi người bạch đạo ai ai cũng xem đến nhiệt huyết sôi trào.

Trải qua những trò đùa của Huy Hoàng môn, luận võ như vậy khiến cho bọn họ lại lần nữa tìm về nhiệt huyết sôi sùng sục.

Đột nhiên ——

Viên Ngạo Sách đảo cổ tay một cái, cư nhiên bỏ lại Nghiêm Thần mà công tới hạ bàn của Từ Ân phương trượng.

Từ Ân phương trượng bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy đầu gối nhói lên, đùi phải vô thức khụy xuống. Bất quá võ học Thiếu lâm vang dội giang hồ mấy trăm năm, sao có thể đơn giản thúc thủ. Chỉ thấy ông liên tục xoay cổ tay, giống như một chiếc vòng phủ lấy kiếm của Viên Ngạo Sách, mà tay trái lại gắt gao nắm lấy thiết trượng từ bên dưới đánh lên của Mạc Cư.

Thừa lúc này, Nghiêm Thần tay phải vẩy lên kiếm hoa, sử xuất Liên vân tam thức của Thanh Thành, hướng trước ngực Viên Ngạo Sách đánh tới.

Bàn tay nắm kiếm của Viên Ngạo Sách hơi tê dại. Nội công thiếu lâm quả nhiên không tầm thường!

Mắt thấy Nghiêm Thần vọt tới, tay trái tung chiêu Không thủ đoạt bạch nhận (tay không nắm lưỡi dao =3=) thiết nhập vào trong chiêu thức của Nghiêm Thần, nắm lấy thân kiếm.

Lực hắn dùng cực lớn, kiếm thế của Nghiêm Thần như đâm vào vách núi, nửa bước không thể động.

Chỉ trong tích tắc, giữa sân biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngoại trừ cặp Viên Ngạo Sách và Từ Ân phương trượng đang giao thủ, cặp Nghiêm Thần và Viên Ngạo Sách, cặp Từ Ân phương trượng và Mạc Cư đều rơi vào thế giằng co.

Kỷ Vô Địch lặng lẽ đứng lên, con mắt đăm đăm nhìn vào bàn tay đang nắm thân kiếm của Viên Ngạo Sách.

Máu từ lòng bàn tay chảy ra, theo thân kiếm tích xuống dưới.

Từ Ân phương trượng giống như bị huyết quang làm cho phân tâm, tay phải hơi khựng lại.

Cao thủ so chiêu, sao có thể để sẩy vài giây lơ lỏng của đối phương.

Ánh mắt Viên Ngạo Sách sáng lên, bỗng nhiên rút kiếm quét ngang.

Nghiêm Thần còn đang rút kiếm, trên cổ lại đột nhiên có một thanh kiếm gác lên.

Nghiêm Thần sắc mặt trắng nhợt, vừa định nhận thua, nhưng Viên Ngạo Sách đã buông tay trái ra, phi lên một cước đá hắn bay ra ngoài sân.

Bên này bọn hắn giải quyết lưu loát, Từ Ân phương trượng và Mạc Cư lại khai chiến lần nữa.

Có Viên Ngạo Sách ở một bên nhìn chằm chằm, thế tiến công của Từ Ân phương trượng rõ ràng đã chậm lại, để ngừa hắn đánh lén. Mà Mạc Cư lại càng đánh càng hăng, một cây thiết trượng múa đến uy vũ sinh phong.

Lăng Vân đạo trưởng đột nhiên đứng dậy nói, “Trận này thắng bại đã phân.”

Những ai có mắt đều nhìn ra được, chỉ cần Viên Ngạo Sách ra tay, Từ Ân phương trượng bị thua chỉ là vấn đề thời gian.

Bạch đạo tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được.

Phùng Cổ Đạo truy vấn một câu, “Lăng Vân đạo trưởng là chịu thua?”

Lăng Vân đạo trưởng cười khổ nói, “Phải.”

Phùng Cổ Đạo lại khoan thai hỏi Nghiêm Thần, “Ý của Nghiêm đại hiệp thế nào?”

Nghiêm Thần bị Viên Ngạo Sách một cước đá bay trước mặt toàn bộ đồng đạo, mặt mũi mất sạch, nói chuyện không còn hùng hổ như trước nữa, “Toàn bộ do Lăng Vân đạo trưởng làm chủ.”

Ngữ âm của hắn vừa rơi xuống, Viên Ngạo Sách bỗng nhiên xen vào giữa Mạc Cư và Từ Ân phương trượng, đẩy hai bên tách ra.

Từ Ân phương trượng thu chưởng lui ra sau, đọc một tiếng phật hiệu, khiêm tốn nói, “Ma giáo nhân tài xuất hiện lớp lớp, lão nạp bội phục.”

Được tiện nghi ít khoe mẽ, đạo lý này Mạc Cư vẫn hiểu.

Ông khách khách khí khí chắp tay nói, “Từ Ân phương trượng không hổ là võ lâm thái sơn bắc đẩu, Mạc Cư khâm phục!”

Hai người đối diện mà cười, có vài phần tinh tinh tương tích*.

*(Tinh tinh tương tích: ý chỉ những người có cảnh ngộ, tính cách, sở thích tương đồng bảo vệ, đồng tình, ủng hộ lẫn nhau)

Kỷ Vô Địch từ trong đám đông lôi một người vác hòm thuốc đi ra giúp Viên Ngạo Sách băng bó vết thương.

Bởi hắn hôm nay biểu hiện ‘nổi trội’, người của bạch đạo từ lâu thấy nhưng không thể trách, để mặc hắn.

Mặt trời lặn xuống rặng núi phía Tây, sắc trời dần dần ám trầm.

Phùng Cổ Đạo và Lăng Vân đạo trưởng lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

Lăng Vân đạo trưởng đứng lên nói, “Đến phiên bần đạo lĩnh giáo cao chiêu của Minh Tôn.”

Phùng Cổ Đạo hai tay đặt lên tay vịn, chậm rãi đứng lên nói, “Có thể được chưởng môn Võ Đang chỉ điểm, Phùng Cổ Đạo vinh hạnh vô vàn, còn thỉnh Lăng Vân đạo trưởng một hồi thủ hạ lưu tình.”

Lăng Vân đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu, “Không dám không dám.”

Đừng ‘không dám’ a! Vào những lúc thế này phải liều mạng xông lên, bất chấp thế nào cũng phải thắng trận này.

Mắt thấy năm hy vọng chỉ còn một lần cuối cùng, bạch đạo gấp đến độ tóc đều sắp trắng.

Lăng Vân đạo trưởng và Phùng Cổ Đạo đứng ở hai đầu sân, một người trong tay cầm kiếm, một người trong tay cầm tiêu. Một người trầm ổn như thái sơn sừng sững, một người phiêu dật như mây trắng tinh ngần.

Bạch đạo nín thở.

Giữa sân cực kỳ yên tĩnh.

Loáng thoáng có tiếng vó ngựa, từ xa cuồn cuộn mà đến.

Vào thời điểm này lại có ai đến?

Tất cả mọi người rướn cổ lắng nghe.

Lăng Vân đạo trưởng vô thức liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, đã thấy khóe miệng hắn cung lên một nụ cười thật khẽ, nhẹ đến không thể nhận ra.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, có thể thấy được cả người lẫn ngựa.

Bạch y thanh niên dẫn đầu giữa trán tỏa ra anh khí bức người, nhưng dung mạo tươi đẹp như hải đường rực rỡ, không thể xem thường.

Y ngồi cao cao trên lưng ngựa, thần tình thanh lãnh, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, rơi xuống trên người Lăng Vân đạo trưởng.

“Đạo trưởng, để bản hầu thay ngươi xuất chiến thế nào?”

Lăng Vân đạo trưởng hỏi, “Tuyết Y Hầu?”

“Chính là bản hầu.” Tiết Linh Bích xoay người xuống ngựa, kiếm từ trong tay áo trượt xuống, nắm trong tay.

(A~ chồng em tới rồi kìa ~)

Lăng Vân đạo trưởng do dự.

Cơn đau trong ngực Nghiêm Thần còn chưa tiêu tan, bây giờ dưới mông lại ngồi không yên rồi.

So với chưởng môn Võ Đang luôn mắt đi mày lại thái độ mập mờ với Ma giáo, vị Tuyết Y Hầu vừa ra tay thì xóa sạch Bễ Nghễ sơn này hiển nhiên càng đáng tin hơn.

“Nếu Hầu gia đã tự hạ thân phận, chúng ta tự nhiên phụng mệnh.” Hắn cướp lời trước khi Lăng Vân đạo trưởng mở miệng.

Lăng Vân đạo trưởng nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo cười khổ.

Nếu nói khi từ biệt ở Tam Vị lâu, Tiết Linh Bích đối với hắn là hoàn toàn căm hận, vậy ơn cứu mạng ở Thiên Sơn đã khiến hắn không thể phân rõ nỗi hận này rốt cuộc còn sâu đậm đến đâu. Có điều đáng được ăn mừng chính là lúc trước Nghiêm Thần phủ định Tam Vị lâu, chọn ngũ lý đình, cũng tránh được chốn cũ nhớ hận cũ, thêm hận mới.

Nghiêm Thần thấy Phùng Cổ Đạo do dự, trong lòng càng cảm thấy hắn và Lăng Vân đạo trưởng có hiệp nghị bí mật nào đó, lời nói ra càng thêm châm chọc, “Lẽ nào Minh Tôn sợ thua?”

Những lời này tuy ngắn, nhưng có thể hiểu theo nhiều nghĩa.

Mặt ngoài cùng chính là hiểu theo nghĩa Phùng Cổ Đạo giao thủ với Tiết Linh Bích, sợ bại dưới tay y. Nhưng nghĩ sâu vào, hắn sợ Tiết Linh Bích lẽ nào không sợ Lăng Vân đạo trưởng? Điều này lại có hai nghĩa, một là võ công của Tiết Linh Bích cao hơn Lăng Vân đạo trưởng, mà võ công của Lăng Vân đạo trưởng không bằng Phùng Cổ Đạo. Hai là Phùng Cổ Đạo biết Lăng Vân đạo trưởng sẽ không thể thắng hắn.

Vô luận là ý nghĩa nào, cũng khiến những lời này mang theo hàm ý khiêu khích.

Tiết Linh Bích quay đầu nhìn hắn, “Ngươi là ai?”

“Thanh Thành, Nghiêm Thần.” Nghiêm Thần bất đắc dĩ đáp. Xem ra quả thật hắn đã ru rú ở núi Thanh Thành quá lâu rồi.

Tiết Linh Bích hỏi, “Ngươi có thể đại biểu võ lâm bạch đạo à?”

Nghiêm Thần nghẹn lời.

Tiết Linh Bích không thèm để ý đến hắn, nhìn về phía Lăng Vân đạo trưởng nói, “Đạo trưởng, thỉnh.”

Việc đã đến nước này, nếu Lăng Vân đạo trưởng một mực kiên trì, nhưng sau đó lại thua dưới tay Phùng Cổ Đạo, như vậy ai cũng có thể nhìn ra lỗ hổng.

Cho nên ông chỉ có thể chắp tay thoái vị.

Tiết Linh Bích chậm rãi đi tới trước mặt Phùng Cổ Đạo, “Vết thương lành chưa?”

Phùng Cổ Đạo đáp, “Chưa.” Trong lòng hắn đã đưa ra dự định xấu nhất. Dù cho thua trận này, hắn cũng có thể chối bỏ ván cược này. Dù sao vô luận là kết quả thắng thua hay phương pháp tỷ thí, hắn cũng không hề tự mồm đồng ý.

Tiết Linh Bích run kiếm lên, thản nhiên nói, “Chiêu thứ nhất, Phong thủy luân lưu chuyển.”

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Rất nhanh sao?”

“Rất nhanh.”

Không phải chứ? Lại là xuất khẩu thành chiêu nữa hả?!

Mọi người bạch đạo định gào thét.

Nhưng bọn hắn rất nhanh đã không gào lên được.

Tiết Linh Bích đã xuất kiếm, chiêu thức nhanh như thiểm điện.

Cho dù đã biết y sẽ xuất chiêu, Phùng Cổ Đạo vẫn phải thay đổi liên tục ba loại bộ pháp mới né tránh được.

Tiết Linh Bích dừng lại, không tiếp tục tiến công, “Chiêu thứ hai, Nhất nộ trầm đại hải.”

Phùng Cổ Đạo cười khổ hỏi, “Đây là trả thù?”

Tiết Linh Bích không trả lời, bởi vì chiêu thứ hai đã xuất.

Uy lực của Nhất nộ trầm đại hải hiển nhiên mạnh hơn Phong thủy luân lưu chuyển rất nhiều, Phùng Cổ Đạo phải giơ tiêu chống đỡ.

NGŨ

Khoảnh khắc khi kiếm và tiêu giao nhau, Phùng Cổ Đạo cảm thấy cổ tay chấn động, thân thể bị bức lui nửa bước.

Tiết Linh Bích tại không trung xoay người thu kiếm, hai chân vững vàng đáp xuống mặt đất.

Mọi người bạch đạo không khỏi phát ra tiếng “Ôi” thất vọng.

Ánh mắt Tiết Linh Bích đăm đăm nhìn xoáy vào Phùng Cổ Đạo, khoan thai nói, “Chiêu thứ ba, Sương tuyết cái Cửu Châu.” (sương tuyết che phủ bầu trời Cửu Châu, như tâm tình anh lúc trước =v=)

Nhất thời, kiếm hoa tản mát khắp bầu trời.

Phùng Cổ Đạo không dám tàng tư, quay người đón nhận, một tay đem tiêu múa kín không kẽ hở.

Mọi người nhìn đến hoa cả mắt, chỉ nghe tiếng leng keng không dứt bên tai.

Tiêu trong tay Phùng Cổ Đạo càng lúc càng trầm, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc xuống trán. Vết thương trên lưng đã nứt toác, đau đớn như kim châm.

Tiết Linh Bích đột nhiên đổi chiêu, cổ tay phải trở tay vung lên, đánh bay thanh tiêu, tay trái vô thức ôm lấy thắt lưng của hắn.

Hai gò má Phùng Cổ Đạo giật một cái, đau đến môi trắng bệch.

Hai người đáp xuống đất, Tiết Linh Bích nhìn vết máu trên tay trái của mình, nhíu mày hỏi, “Ở đây bị thương lúc nào?” Y nhớ rõ vết thương do phần cầu gây ra là ở bên kia.

Phùng Cổ Đạo giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Lúc ngươi không tại.”

Rõ ràng là bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng Tiết Linh Bích nghe được thì trong lòng rung động không hiểu vì sao.

Nhưng hết lần này tới lần khác có người không thức thời mà thốt lên, “Hầu gia thắng!”

Một hòn đá gợn lên ngàn đợt sóng.

Tiếng hoan hô của bạch đạo một đợt cao hơn một đợt.

Tiết Linh Bích giơ tay.

Tiếng hoan hô đột nhiên ngừng lại, nhưng từng đôi mắt long lanh đều nhìn dán vào y.

Tiết Linh Bích xoay người, hờ hững nói, “Ai nói bản hầu thắng?”

Nghiêm Thần nhịn không được đứng lên, “Hầu gia một kiếm đánh bay vũ khí của Minh Tôn, không lẽ không phải thắng?”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu thua.”

Đây không phải là trợn tròn mắt nói dối sao?

Kỷ Vô Địch Chung Vũ thì thôi, tại sao chạy ra một Tuyết Y Hầu cũng như bị bỏ bùa?!

Nghiêm Thần hầu như muốn tìm một chậu máu chó mực tạt qua.

Một người hai người rốt cuộc trúng tà khí gì!

Tiết Linh Bích quay đầu lại, rũ mắt nhìn Phùng Cổ Đạo, từ tốn nói, “Bản hầu nguyện ý nhận thua.”

Thân thể Phùng Cổ Đạo chấn động, nhịn không được ngẩng đầu lên.

Gương mặt Tiết Linh Bích vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng tình ý nơi đáy mắt lại đong đầy đến mức tràn ra.

Phùng Cổ Đạo nhất thời cảm thấy đau đớn ở vết thương thoáng cái giảm đi rất nhiều.

“Khụ khụ.” Lăng Vân đạo trưởng thấy Nghiêm Thần còn ngốc lăng ở đó, nửa ngày không nói được gì, đành phải đứng ra thu dọn tràng diện, “Dựa theo thỏa thuận trước đó, năm trận tỷ thí này…” Ông dừng một chút, để mọi người đủ thời gian giảm xóc, sau đó mới nói, “Ma giáo toàn thắng.”

So với sự thất thố của bạch đạo vừa nãy, mỗi người trong Ma giáo biểu hiện ra rất lãnh tĩnh.

Mạc Cư sờ thiết quải, Hoa Tượng sờ hoa tươi trên đầu, Đoan Mộc Hồi Xuân sờ dọc vành chung trà, Viên Ngạo Sách… bị Kỷ Vô Địch sờ vết thương trên tay.

Nói chung, mỗi người đều mang dáng vẻ đương nhiên.

Tâm tính của bạch đạo trong nháy mắt mất trọng tâm.

Phùng Cổ Đạo hợp thời nói, “Vô luận thắng thua ra sao, tổn thất mà lão Ám Tôn tạo nên cho các phái, giáo ta sẽ dốc sức gánh vác.”

Cùng là một câu nói, nói ra trước khi luận võ và sau khi luận võ, chính là hai loại phân lượng.

Nguyên bản đạo lý ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’ bọn họ hiểu, nếu đối phương đã cho bậc thang, bọn họ không lý nào lại nhảy xuống sườn núi.

Vì vậy bạch đạo vốn đang ầm ĩ nhất thời an tĩnh lại.

Phùng Cổ Đạo quay đầu liếc nhìn Hoa Tượng.

Hoa Tượng ngầm hiểu, bưng chung trà bước lên.

Phùng Cổ Đạo tiếp nhận trà, hướng mọi người bạch đạo nói, “Lão Ám Tôn là tiền bối của Ma giáo, bất luận điều gì lão Ám Tôn thất lễ đó là giáo ta thất lễ. Ta ở đây lấy trà thay rượu, chính thức hướng các vị bồi tội.” Hắn nói, ngửa đầu uống một hớp trà lớn.

Sắc mặt Tiết Linh Bích nhất thời biến đổi.

Bạch đạo hai mắt nhìn nhau. Ai cũng không muốn lên nhận trước.

Kỷ Vô Địch ngồi trong trận doanh của Ma giáo, khoan thai hỏi, “Uống chung trà này xong chính là nhất tiếu mẫn ân cừu* sao?”

*(nhất tiếu mẫn ân cừu: cười một cái xóa sạch mọi cừu oán xưa)

Phùng Cổ Đạo nói, “Đương nhiên.”

Kỷ Vô Địch vuốt cằm nói, “Ta hiểu rồi, uống chung trà này chẳng khác nào tiếp thu bồi tội và bồi lễ… Đúng không?” Hắn cố ý đem chữ lễ kéo thiệt dài.

Phùng Cổ Đạo cười đến ẩn ý, “Đương nhiên.”

Tiết Linh Bích không khỏi liếc nhìn Kỷ Vô Địch vài cái.

Cái mông của đám bạch đạo đã cọ trên ghế muốn mòn cả rồi. Phùng Cổ Đạo và Kỷ Vô Địch một xướng một đáp nói ra rất rõ ràng, uống trà thì là khổ chủ của Ma giáo, có thể tiếp nhận bồi lễ của Ma giáo. Nếu không uống trà cũng là khổ chủ, nhưng khổ chủ này có nhận được bồi lễ hay không thì thật khó nói. Xem tình thế trước mắt, Huy Hoàng môn và Tuyết Y Hầu phủ hiển nhiên đều đứng bên Ma giáo, quan hệ rất tốt. Trải qua nhất dịch này, nếu sau này muốn liên hợp các đại môn phái, cũng không có lý do nào. Các môn phái khác không phải lần nào cũng phí thời gian theo bọn hắn làm ồn.

Suy đi nghĩ lại, chung trà này là phải uống.

Chưởng môn các đại môn phái bị tổn hại của bạch đạo cười khổ liếc nhìn nhau, mỗi người đều đứng lên nâng chung uống trà.

Mặc kệ là tình nguyện hay không tình nguyện, chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Mắt thấy các môn phái bạch đạo hùng hổ mà đến, ủ rũ mà đi, trong lòng mọi thành viên Ma giáo đều hiện lên một chữ ‘sảng’.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy sắc mặt Phùng Cổ Đạo trắng xanh, bước lên phía trước nói, “Minh Tôn, cho ta xem miệng vết thương của ngươi.”

Bầu không khí bốn phía nhất thời cứng đờ.

Đoan Mộc Hồi Xuân quay đầu lại, cũng thấy được Tiết Linh Bích đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Đúng là đã lâu không gặp. Đoan Mộc trang chủ.” Y nguyện ý tha thứ cho Phùng Cổ Đạo bởi vì hắn là người mình yêu mến, nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ tiện thể tha thứ cho Đoan Mộc Hồi Xuân lúc đầu lừa gạt và dẫn sai đường cho y.

Đoan Mộc Hồi Xuân cười khổ nói, “Hầu gia. Vết thương của Minh Tôn nứt ra rồi.”

Tiết Linh Bích hừ lạnh, “Bản hầu cũng biết băng bó.”

Phùng Cổ Đạo vô lực chắp tay nói, “Vậy thỉnh Hầu gia mau mau thi triển thân thủ một chút.”

Tiết Linh Bích trực tiếp bế ngang hắn lên (bế công chúa =v=), đặt xuống chiếc ghế bên cạnh. May mà nhân sĩ bạch đạo đã sớm đi sạch, lưu lại chỉ có Ma giáo, Huy Hoàng môn và hạ nhân của Tuyết Y Hầu phủ, mà một màn trước mặt bọn họ hiển nhiên là đã quá quen.

Phùng Cổ Đạo thừa lúc Tiết Linh Bích kiểm tra vết thương, cất lời nói với Kỷ Vô Địch để dời đi lực chú ý, “Kỷ môn chủ đã nghĩ tới sau này đi đâu… đến đâu chưa?”

Kỷ Vô Địch nói, “Về nhà.” Hắn lại nhìn nhìn băng vải trên tay Viên Ngạo Sách, “Dưỡng thương.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Chỉ e từ nay về sau, bạch dạo không còn nơi để Huy Hoàng môn dung thân nữa.”

Kỷ Vô Địch ôm mặt, thiếu chút nữa rơi lệ, “Ta chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.”

Hoa Tượng, Mạc Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân đều đồng tình nhìn Chung Vũ, đồng thời không nói gì.

Kỷ Vô Địch nói, “Ta luôn nghĩ vô luận là ta hay cha ta, đều không hợp a không hợp với danh môn chính phái. Tà ma ngoại đạo mới đúng là xưng hào của chúng ta.”

Phùng Cổ Đạo: “…”

“Cho nên ta quyết định sau này sẽ qua lại lâu dài với Ma giáo.” Kỷ Vô Địch nói như đinh đóng cột.

Mạc Cư giải thích, “Thật ra giáo ta không phải tà ma ngoại đạo.”

“Các ngươi không phải Ma giáo sao?”

Mạc Cư nói, “Ma giáo là Ma giáo, thế nhưng…”

Kỷ Vô Địch hỏi, “Các ngươi có thể tìm ra môn phái nào càng phù hợp với tà ma ngoại đạo hơn các ngươi không?”

Hoa Tượng thuận miệng nói, “Huyết Đồ đường.”

Nhắc đến Huyết Đồ đường, Tiết Linh Bích lại tiếp lời, “Lần này sở dĩ bạch đạo dám gióng trống khua chiên như thế, e rằng có liên quan đến Huyết Đồ đường.”

Phùng Cổ Đạo nhịn đau, vừa cười vừa đáp, “Huyết Đồ đường quả nhiên là con gián đánh hoài không chết.”

Hoa Tượng buồn bực, “Huyết Đồ đường chủ không phải bị Minh Tôn giết chết rồi sao?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu có thể giết chết đơn giản như vậy, hắn sẽ không phải người thành lập tổ chức sát thủ lớn nhất.”

Tiết Linh Bích băng bó xong vết thương, đứng lên, mặt không biểu tình nói, “Lúc trước Huyết Đồ đường chủ giả truy sát ngươi… Ta có biết.”

Phùng Cổ Đạo nỗ lực ngẩng đầu, mỉm cười với y, “Nga.”

Tiết Linh Bích quét mắt liếc hắn, “Ngươi không hỏi?”

“Không phải ngươi nói rồi sao?” Nụ cười của Phùng Cổ Đạo không thay đổi.

Tiết Linh Bích trầm mặc nhìn hắn hồi lâu.

Lâu đến nỗi Kỷ Vô Địch nhịn không được phải lên tiếng, “Trời đã tối rồi, còn có thể thấy cái gì nữa đâu a… A, A Sách, ngươi ở nơi nào, ta không nhìn thấy ngươi! Tối quá a.”

Viên Ngạo Sách tức giận, “Nói nhảm! Ngươi vùi đầu trong lòng ta kìa.”

“Ngươi hảo hảo dưỡng thương.” Tiết Linh Bích thấp giọng nói với Phùng Cổ Đạo, xoay người đi tới trước ngựa, phóng người lên ngựa.

Phùng Cổ Đạo ngồi như đóng đinh trên ghế, “Ngươi dừng chân ở nơi nào?”

Tiết Linh Bích nắm dây cương, con ngựa bào chân vài cái trên mặt đất.

“Nha môn tri phủ Khai Phong.” Y nói, quay đầu ngựa, chạy tới nơi cần đến.

Hoa Tượng chống má, “Nghe nói lúc trước Hầu gia phải về kinh thành.”

Mạc Cư nói, “Minh Tôn là từ Thiên Sơn trực tiếp chạy tới Khai Phong, còn phải ngày đêm không nghỉ. Nếu là từ Thiên Sơn đến kinh thành rồi lại đến Khai Phong…”

Hoa Tượng ngáp một cái, “Ta chỉ nghe thôi là đã thấy mệt rồi.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu mệt mỏi, còn không mau đi về.”

“Về đâu?” Hoa Tượng chớp chớp mắt.

Thanh âm u u của Kỷ Vô Địch từ trong lòng Viên Ngạo Sách truyền ra, “Đương nhiên là nha môn tri phủ.”

Hoa Tượng biết rõ cố hỏi, “Đi làm cái chi?”

“Ăn chực cơm.”

.

Vì Phùng Cổ Đạo là tìm kiệu bên ngoài nâng về, cho nên khi vào thành Khai Phong, sắc trời đã tối đen. Hiếm khi cổng thành cư nhiên còn mở, chờ bọn họ vào thành rồi mới đóng cổng.

Chiếc kiệu cũng không như Kỷ Vô Địch nói, đi tới nha môn tri phủ, mà là vòng lại phân đà nơi đây.

Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách nửa đường đã rời khỏi đội ngũ, đi riêng.

Mạc Cư chạy không ngừng về Ma giáo, liên lạc chuyện bồi thường.

Hoa Tượng thì quay về thủ ở kinh thành.

Bên cạnh Phùng Cổ Đạo nhất thời chỉ còn một mình Đoan Mộc Hồi Xuân.

Lúc này bọn họ đang nghe giáo chúng ở Khai Phong báo cáo.

“Tuyết Y Hầu không quay về nha môn?” Ngón tay Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng nhịp lên tay vịn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Minh Tôn lo lắng lần này hắn tới là có ý đồ khác?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Có ý đồ khác là nhất định.” Đỏ mắt chạy về kinh thành, lại đỏ mắt chạy tới đây, thấy thế nào cũng không đơn giản là giải vây cho hắn. Hắn suy nghĩ một chút lại nói, “Khai Phong gần đây có kẻ nào khả nghi không?”

Giáo chúng suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Cũng không có ai đặc biệt khả nghi. Chỉ là Nghiêm Thần kia thường hay nhốt mình trong phòng cả ngày, cũng không cho người bên ngoài đi vào, hình như giấu cái gì đó.”

Khi Phùng Cổ Đạo nghe được hai chữ Nghiêm Thần, con mắt không khỏi lộ ra một tia sáng lạnh, “Ngô, giấu cái gì nhỉ?”

LỤC

Giấu một bụng tức giận.

Nghiêm Thần vừa về tới khách ***, liền đi thẳng về phòng mình.

Người nọ quả nhiên đang khoan thai ngồi trong phòng, thấy hắn tiến vào, ánh mắt sáng lên, “Thế nào?”

Nghiêm Thần trở tay đóng cửa lại, sắc mặt không thiện, “Đều là do mưu ma chước quỷ của ngươi mà ra!”

Người nọ nhíu mày nói, “Không thể nào, ta nghĩ ra từng bước đều là suy xét kỹ lưỡng, vạn vô nhất thất. Ta đã điều tra thế lực của Ma giáo tại Khai Phong, Minh Tôn Ám Tôn với ba trưởng lão, tổng cộng chỉ có năm cao thủ. Bạch đạo nhiều người như vậy, dù cho không thắng được bọn họ, cũng thừa sức thắng được Ma giáo giáo chúng. Mười một trận sáu thắng tuyệt đối ăn chắc.”

Môi Nghiêm Thần run lên, nhớ tới trận đại hội này cuối cùng không đi theo hướng mong muốn của đối phương, thực sự không thể hoàn toàn trách hắn, nguyên bản ngọn lửa cháy trong đầu cũng lụi tắt vài phần.

Người nọ thăm dò, “Chẳng lẽ, chuyện có biến hóa?”

Nghiêm Thần đặt mông ngồi xuống đối diện hắn, cả giận nói, “Đều là tại Huy Hoàng môn ở giữa làm khó dễ! Thiếu Lâm Võ Đang lại ngồi yên không thèm để ý…”

Người nọ bảo, “Ngươi từ từ nói.”

Nghiêm Thần đem nỗi khổ buổi chiều toàn bộ xả ra.

Người nọ nghe xong cũng là trợn mắt há mồm.

Hiển nhiên hắn gãi xước da đầu cũng không nghĩ tới Kỷ Vô Địch dĩ nhiên dám bênh vực Ma giáo trắng trợn tới như vậy, đến nỗi không thèm kiêng nể ai. Quả thực hoàn toàn không chừa lại mặt mũi cho bạch đạo, cho dù phá hỏng quan hệ cũng không tiếc gì.

Hắn trầm ngâm nói, “Như vậy xem ra, Kỷ Vô Địch là quyết tâm muốn liên hợp một mạch với Ma giáo.”

Nghiêm Thần hừ lạnh, “Kỷ Vô Địch hôm nay chọc nhiều người tức giận, món nợ này sớm muộn cũng phải đòi lại.”

Người nọ nói, “Kỷ Vô Địch và Ma giáo ngày nay thành cá mè một lứa, sau này muốn động tới bọn chúng e là càng khó.”

Nghiêm Thần nghĩ lại, cũng thấy nhụt chí. Lần này đại khái là lần bạch đạo đồng tâm hiệp lực nhất sau khi Lam Diễm minh bị diệt, tuy rằng biểu hiện của Võ Đang Thiếu lâm không quá tích cực, nhưng những môn phái khác cũng coi như đồng lòng, cơ hội tốt đến không thể nào tốt hơn. Bỏ qua lần này, về sau còn muốn liên hợp đối phó Ma giáo và Huy Hoàng môn là khó càng thêm khó.

Hắn lại nhớ đến, ánh mắt lạnh lùng của những môn phái bạch đạo bị tổn hại, dạ dày khó chịu như nuốt mấy trăm con ruồi, không khỏi oán giận nói, “Nếu không phải tại ngươi sống chết kéo ta hạ sơn, ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh chật vật như ngày hôm nay đâu.”

Người nọ khó chịu, “Ta không phải đều suy xét cho ngươi sao. Sau khi Trình Trừng Thành từ hôn, quan hệ với Tạ Nhất Định đã không còn vững chắc như xưa, chức chưởng môn Thanh Thành cũng không còn chắc chắn là của hắn nữa, chính là thời cơ tốt nhất để ngươi thừa dịp mà vào. Tính tới tính lui, Trình Trừng Thành tư lịch không bằng ngươi, bối phận không bằng ngươi, võ công không bằng ngươi, nhân khí ở Thanh Thành cũng không bằng ngươi, duy nhất hơn ngươi chính là công lao lúc trước liên hợp các phái của bạch đạo diệt Lam Diễm minh. Chỉ cần lần này ngươi có thể dẫn dắt bạch đạo bức Ma giáo rời khỏi Trung Nguyên, phần công lao không quan trọng của Trình Trừng Thành cũng không đủ so sánh. Ta tâm tâm niệm niệm như vậy không phải đều vì ngươi sao?”

Nghiêm Thần nghe hắn nói thế, cũng cảm thấy lúc nãy mình hơi nặng lời, không khỏi nhẹ giọng, “Đáng tiếc ngươi không ở đó, nếu không ta cũng chẳng đến mức tứ cố vô thân, bị Kỷ Vô Địch và Phùng Cổ Đạo nắm mũi dắt đi!”

Người nọ thở dài, “Cũng không phải là ta không muốn tham gia. Chỉ là lúc trước kết thù kết oán với rất nhiều hắc đạo ở Khai Phong, nếu ta xuất hiện, bọn hắn nhất định sẽ trợ uy cho Ma giáo, ngược lại phá hỏng kế hoạch.”

Nghiêm Thần nói, “Tốt xấu gì ngươi cũng đường đường là chưởng môn Long Tu phái, hà tất sợ đầu sợ đuôi như vậy.”

Chưởng môn Long Tu phái Lâm Thiên Thu không muốn giải thích nhiều, nói sang chuyện khác, “Ngươi vừa mới nói Tuyết Y Hầu đã tới Khai Phong, còn thay Ma giáo giải vây?”

Nghiêm Thần hận đến nghiến răng, “Đúng thế. Nếu không có hắn tự dưng bước ra, làm sao Lăng Vân đạo trưởng lại thua dưới tay tân Minh Tôn không biết từ đâu chui ra kia!”

Lâm Thiên Thu nói, “Chỉ sợ Tuyết Y Hầu là có chuẩn bị mà đến.”

“Chỉ giáo cho?”

“Ngươi đã quên rồi sao? Tân Minh Tôn này chính là hoàng thượng chính miệng ngự phong.”

Nghiêm Thần vội la lên, “Nhưng không phải ngươi nói về mặt triều đình không cần lo lắng, bằng hữu của ngươi trong triều đã chuẩn bị hết rồi sao?”

Lâm Thiên Thu trong lòng cười thầm hắn ngây ngơ ngốc nghếch, thuận miệng nói một câu cũng tin là thật, nhưng vẫn đáp, “Đúng thế, chỉ là người nọ không cùng một phái với Tuyết Y Hầu, giữa bọn họ khó tránh có cạnh tranh.”

Nghiêm Thần than thở, “Nếu ngươi có thể đoán trước điểm này, lần này chúng ta cũng không đến mức sắp thành lại bại.”

Lâm Thiên Thu đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, “Nghiêm Thần huynh không cần ảo não. Tương lai còn dài, nghe nói Trình Trừng Thành kia dạo này hay lui tới với Lục Thanh Y. Lục Thanh Y này ta biết, cả ngày chỉ thích kéo người khác đi du sơn ngoạn thủy, từ trước đến nay không hề để ý tới chuyện võ lâm. Trình Trừng Thành theo hắn, chỉ e lâu ngày, ngay cả phái Thanh Thành cũng sẽ xa lánh. Đến lúc đó, Tạ Nhất định tự nhiên biết ai mới là người đáng tin nhất.”

Nghiêm Thần biết những lời này chỉ là dùng để an ủi mình, nhưng có chút ít còn hơn không, chỉ đành cười khổ, “Hy vọng như thế.”

Lâm Thiên Thu nói, “Nếu ở đây không còn việc gì, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi, để tránh Ma giáo phía sau tính sổ.”

Trong lòng Nghiêm Thần nhất thời không quá sảng khoái, thầm nghĩ: Lúc trước xui khiến ta đi đầu đối phó Ma giáo là ngươi. Hôm nay hỏng chuyện, ngươi phủi mông đòi đi, sạch sẽ gọn gàng, ngược lại khiến ta rơi vào tình cảnh trong ngoài xa lánh. �

Lâm Thiên Thu một lòng muốn mau chóng bỏ chạy, làm gì còn để ý sắc mặt hắn đẹp hay xấu, từ trên giường lấy ra một bộ trang phục của *** tiểu nhị thay vào, lại lấy ra một viên dịch dung đan tô cho gương mặt vàng như nến, xong xuôi mới nói, “Chỉ e lúc này xung quanh sẽ có Ma giáo giáo chúng giám thị, còn thỉnh Nghiêm Thần huynh gọi một *** tiểu nhị tiến vào, cũng tiện để ta thoát thân.”

Mặc dù Nghiêm Thần đã sản sinh bất mãn với hắn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tới nông nỗi trở mặt. Dù sao hai người cũng là bằng hữu nhiều năm, đối phương lại là chưởng môn Long Tu phái, xé rách quan hệ cũng chẳng có lợi cho ai.

Hắn kiềm lại cơn tức, đang định mở miệng, chợt nghe Lâm Thiên Thu biến sắc nói, “Có người.”

Hắn vừa dứt lời, liền có tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, sau đó đứng im ngoài cửa.

Nghiêm Thần và Lâm Thiên Thu đều giật mình khẩn trương.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Nghiêm Thần quát khẽ hỏi, “Ai?”

“Tiết Linh Bích.”

Nghiêm Thần còn chưa kịp phản ứng, Lâm Thiên Thu liền xông ra, từ cửa sổ nhảy xuống, nhưng chờ ở phía dưới là hai mươi thị vệ của Tuyết Y Hầu phủ.

Nghiêm Thần do dự một lát, vẫn đi ra mở cửa.

Tiết Linh Bích đi vào, không thèm liếc nhìn hắn một cái, đi thẳng tới bên cửa sổ, nhìn Lâm Thiên Thu đang giằng co với thị vệ.

“Không biết Hầu gia đang làm gì?” Nghiêm Thần cố gắng nén xuống lửa giận vì bị coi thường, nghẹn giọng hỏi.

“Không liên quan tới ngươi.” Tiết Linh Bích nói.

Nghiêm Thần muốn giậm chân nhảy dựng.

Không liên quan tới ta sao ngươi còn đi vào phòng ta, đứng bên cửa sổ ta?!

Nhưng hắn rất nhanh đã không phát hỏa được. Bởi vì Tiết Linh Bích cũng nhảy xuống cửa sổ.

Nghiêm Thần nhìn cửa sổ và cửa chính mở rộng, tự giễu nghĩ, lần này đúng là không liên quan tới hắn.

Khi Tiết Linh Bích nhảy xuống trong viện, Lâm Thiên Thu đang chuẩn bị đột phá từ phía đông. Nhưng rất nhanh hắn đã đổi hướng, bởi vì Phùng Cổ Đạo và Đoan Mộc Hồi Xuân đang đứng sau thị vệ canh giữ phía Đông cười tủm tỉm nhìn hắn.

Tiết Linh Bích cầm kiếm trong tay, vừa xem thị vệ đại chiến Lâm Thiên Thu, vừa hỏi Phùng Cổ Đạo, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Tìm chỗ nghỉ trọ.” Phùng Cổ Đạo trả lời.

Tiết Linh Bích híp mắt liếc hắn, “Còn có lý do gì khác không?”

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi nói, “Thăm người nghỉ trọ.” Hắn nói, còn thật sự hô to với Lâm Thiên Thu, “Lâm chưởng môn, lâu quá không gặp.”

Lâm Thiên Thu phân tâm đáp, “Ta chưa từng gặp ngươi.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nga, thật không? Ta còn tưởng chúng ta từng gặp nhau một lần ở Pháp Hải tự rồi chứ.”

Lâm Thiên Thu đột nhiên chửi ầm lên với Tiết Linh Bích, “Ngươi thân đường đường là Hầu gia, cư nhiên không tuân thủ lời hứa!”

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Thân phận của ngươi không phải do ta nói ra.”

Phùng Cổ Đạo phụ họa, “Chính xác không phải hắn nói.”

Lâm Thiên Thu hiển nhiên không tin, “Vậy làm sao ngươi biết được?”

“Đoán thôi.” Phùng Cổ Đạo tươi cười khả cúc, “Sau đó lừa một chút, ngươi liền nhận.”

Lâm Thiên Thu trong lòng thầm buồn bực, ngoài miệng lại nói, “Cái gì nhận với không nhận? Mệt cho Ma giáo các ngươi trước đó còn nói cái gì chịu nhận lỗi, vừa ngoảnh mặt đã cấu kết với triều đình chèn ép bạch đạo!”

Thanh âm của hắn đủ to, mà khách *** cũng đủ nhỏ. Từ lúc tiếng đánh nhau truyền ra, liền có không ít bạch đạo nhô đầu ra, bây giờ nghe hắn nói như vậy, vô thức ló người ra bên ngoài xem xét. May là, khách *** quá nhỏ, bạch đạo nghỉ lại không nhiều lắm, cho nên bọn họ nhìn thì nhìn, nhưng chưa tới nỗi xung động chạy đến châu chấu đá xe.

Tiết Linh Bích hỏi, “Cấu kết triều đình?”

Trong lòng Lâm Thiên Thu đập thịch một cái, một chiêu đẩy lùi thị vệ bên cạnh, cấp tốc nhảy đến trước mặt Tiết Linh Bích nói, “Hầu gia! Lúc trước chúng ta đã giao kèo, ngươi sẽ giúp ta giữ bí mật.”

Tiết Linh Bích phất tay ngăn lại thị vệ đang định xông đến, mặt không biểu tình đáp trả, “Không sai, bản hầu sẽ giữ bí mật cho ngươi, nhưng không nói sẽ không đụng tới ngươi.”

Phùng Cổ Đạo tiếp lời, “Chuyện ngươi là Huyết Đồ đường chủ không phải Hầu gia nói, là ta nói.”

Sắc mặt Lâm Thiên Thu đột nhiên biến đổi.

Bạch đạo nấp một bên nhìn lén cũng ló mặt ra. Trong đó kinh ngạc nhất phải nói đến Nghiêm Thần. Hắn tựa vào bệ cửa sổ, cả kinh thiếu chút nữa lộn nhào xuống.

Lâm Thiên Thu đột nhiên cười ha hả, “Hảo hảo hảo, các ngươi kẻ xướng người họa, bất quá là vì ngày hôm nay đẩy ta vào chỗ chết, ta liền toại nguyện cho các ngươi được không? chỉ là ngậm máu phun người bôi nhọ ta thì trăm triệu không được!”

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Bôi nhọ ngươi? Có chỗ nào tốt chứ?”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu không có ý muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, bản hầu chỉ muốn ngươi khai ra người phía sau mà thôi.”

Sắc mặc Lâm Thiên Thu cực kỳ khó coi, “Ta căn bản không biết các ngươi đang nói cái gì, ta đường đường là chưởng môn Long Tu phái, làm gì có người phía sau nào.”

Tiết Linh Bích: Không phải tình nhân, thì là địch nhân.