Bạn Gái Quái Vật

Chương 87

BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 87

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Không biết bắt đầu từ khi nào mà gã Lưu Khải Dần có cánh đã vào trong khách sạn!

Thậm chí Hạ Vị Sương còn không phải người đầu tiên phát hiện chuyện ấy. Là Mễ Nhạc Nhạc ôm Xíu Xiu chui vào phòng cô nói thì cô mới nhận ra. Lúc đó, Hạ Vị Sương đang tưới nước cho chậu ớt, phản ứng đầu tiên sau khi nghe được tin ấy chính là mình nghe lầm.

Mễ Nhạc Nhạc ngồi trên giường vuốt mèo, nói: “Thật đó. Gã quái nhân kia vào được rồi. Chị Tang Lộ cũng có ở đó nữa.”

“Chị đi xem sao.” Hạ Vị Sương đặt bình tưới xuống, để Nhạc Nhạc ở lại chơi với mèo còn mình bước đến cạnh cửa.

Cánh cửa phòng các cô vẫn còn thủng lỗ. Dù sao chỉ có mấy người quen ở chỗ này, cũng lười sửa. Qua lỗ thủng trên cửa, Hạ Vị Sương thấy được cẳng chân tái nhợt cùng mép váy của Tang Lộ. Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng vỗ cánh rất khẽ.

Hạ Vị Sương áp tay lên cửa, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở ra, nhưng cô tạm dừng một lúc. Đáng tiếc, sự phân vân của cô cũng không được thấu hiểu. Tang Lộ đột nhiên thò đầu ra từ lỗ thủng trên cửa.

Vừa thấy mặt Tang Lộ, biểu cảm của Hạ Vị Sương đã lập tức thu lại. Cô vội đẩy đầu Tang Lộ ra khỏi cửa. Ừm, dù sao Tang Lộ cũng dễ.

Lưu Khải Dần vui vẻ đứng trước cửa sổ cuối hành lang, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh. Nghe thấy Hạ Vị Sương đi ra, hắn hớn hở chào hỏi.

Tang Lộ đã rút đầu ra khỏi lỗ chó, đang hất hất tóc, trên gương mặt là nụ cười khoa trương.

“Hai người… kết bạn rồi à?”

Lưu Khải Dần gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Hắn bước lên một bước, tiến vào bóng râm. Không còn ánh mặt trời chiếu rọi, đôi cánh côn trùng sau lưng cũng không ánh xạ ra hào quang chói mắt nữa. Lưu Khải Dần dang hai tay, hưng phấn vung vẫy, như một diễn viên kém cỏi đang cố sức biểu diễn: “A! Tôi vui quá. Tôi không còn cô độc một mình nữa!”

Tang Lộ đứng trước mặt Hạ Vị Sương, khóe môi cong lên nụ cười thần bí, nhìn Lưu Khải Dần bằng một vẻ mặt khó diễn tả xen lẫn chút hài lòng, dường như hoàn toàn không ngại hắn vui vẻ trên địa bàn của mình. Như thể… như thể hai con người quái dị này thật sự đã tìm được đồng loại có thể nương tựa nhau giữa thời loạn lạc. Trong số tất cả, chỉ có hai người họ là đồng loại có thể thấu hiểu đối phương.

Lưu Khải Dần sung sướng dạo một vòng, lại quay mặt hướng Hạ Vị Sương, hưng phấn đến độ nói lắp bắp: “Chúng ta cũng là bạn tốt. Thứ Tang Lộ thích, tôi cũng thích! Tôi sẽ… tốt với mọi người!”

Lời này nghe sao cứ cấn cấn, như thể giữa bọn họ có mối quan hệ gì đặc biệt.

Hạ Vị Sương mất tự nhiên xoắn xoắn lọn tóc, nói: “Không cần đâu, chúng ta cứ như bình thường là được rồi. Nếu Tang Lộ không ngại việc anh tới đây thì bọn tôi cũng không có ý kiến. Vậy nên, anh muốn dọn vào à?”

Hạ Vị Sương vừa dứt lời, Tang Lộ đã ngẩng phắt lên nhìn Lưu Khải Dần. Lưu Khải Dần sợ hãi lùi về sau một bước, nói: “Không, không. Không cần nhanh thế đâu. Chỗ tôi ở cách đây không xa, bình thường đến chơi với mọi người là được rồi.”

Tang Lộ hài lòng gật gật đầu. Thái độ biến đổi thất thường khiến người ta không tài nào nắm rõ rốt cuộc chị đang nghĩ gì.

Hạ Vị Sương bẻ bẻ ngón tay, tựa vào tường, có hơi tò mò: “Lưu Khải Dần, thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi anh điều này. Anh có cảm thấy mình khác với trước kia không?”

Lưu Khải Dần đáp: “Đương nhiên là có rồi. Bất luận phương diện nào cũng có thay đổi. Cô hỏi cái này để làm gì?”

Tang Lộ ở ngay bên cạnh, hỏi ra vấn đề tiếp theo ngay trước mặt chị khiến Hạ Vị Sương cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cô bèn tiếp tục bẻ ngón tay một cách chậm rãi, thư hoãn cảm xúc: “Chủ yếu là tôi muốn hỏi xem quan niệm đối với sự vật của anh có gì khác với trước kia? Anh… vẫn có thể hiểu được tình cảm của con người một cách bình thường như trước sao?”

Vấn đề này hẳn là có hơi sắc bén. Lưu Khải Dần im lặng hồi lâu mới từ từ lên tiếng: “Tôi không biết nên nói thế nào… Đương nhiên là sẽ không quá giống. Cơ mà tôi vẫn còn nhớ rõ những chuyện trước kia. Tôi cảm thấy… tôi vẫn là tôi, chỉ là… không giống lắm thôi.”

“Nếu không muốn nói thì không cần phải miễn cưỡng đâu.” Hạ Vị Sương mỉm cười, lấy lùi làm tiến, “Tôi chỉ hơi tò mò thôi.”

Ánh mắt Lưu Khải Dần lại chuyển sang Tang Lộ. Cái lưng cong gù của gã đàn ông ốm yếu chỉ ru rú trong nhà này thoạt trông có vẻ co rúm, đáng thương, nhưng ánh mắt hắn lại ngập tràn nỗi khát cầu nồng đậm.

“Chỉ là tôi đã tìm được trọng điểm thôi!” Lưu Khải Dân đưa tay bấu chặt lấy lớp áo trước ngực, thở dốc từng hồi như đang nghẹn. Hắn kích động nói: “Tôi vứt bỏ những trói buộc râu ria, tìm được thứ mình thật sự muốn… Ha!”

Lưu Khải Dần nhắm mắt, hít thật sâu. Hắn kiềm chế tâm trạng kích động, nói với Hạ Vị Sương bằng vẻ đáng thương: “Tôi quá cô độc. Thứ tôi thật sự mong muốn… chính là bạn bè.”

Rồi hắn lùi về sau một bước, trở lại bên cửa sổ, phất tay nói: “Làm cô sợ rồi à? Ngại quá. Cô yên tâm, tôi biết đúng sai. Dù rằng cảm giác không giống lắm nhưng tôi là người tốt.”

Nói đoạn, Lưu Khải Dần gượng nở nụ cười, để lộ hàm răng nhọn chi chít. Khoảnh khắc ấy, hắn như trùng khớp với Tang Lộ.

Điều đó khiến Hạ Vị Sương thấy rất khó chịu.

Cô thả lỏng ngón tay, đứng thẳng dậy: “Xem ra anh không giống Tang Lộ lắm nhỉ. Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tang Lộ thân thiết với người khác thế đấy.”

Đôi mắt Hạ Vị Sương hơi nheo, cô nói tiếp: “Nếu hai người là… đồng loại, thì cũng tốt. Qua lại nhiều một chút, đỡ phải cô đơn.”

Hạ Vị Sương toan rời đi, nhường không gian lại cho hai quái vật. Lưu Khải Dần lại thấy có phần luyến tiếc.

“Chờ tí đã, tôi còn muốn hỏi cô xem thứ Tang Lộ muốn nhất là cái gì?”

Chị muốn nhất cái gì ư? Sắc mặt Hạ Vị Sương thoáng trở nên quái lạ: “Tôi tôn trọng sự riêng tư của chị ấy. Mấy chuyện này anh nên tự đi hỏi chị ấy thì hơn.”

Tang Lộ đứng tại hành lang, mặt treo nụ cười khoa trương, giả dối, dõi theo bóng Hạ Vị Sương rời đi.

Gần như mỗi ngày, Hạ Vị Sương đều sẽ đi kiểm tra tình trạng của mấy mầm rau củ. Bạch Thiến, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc cũng rất xem trọng chúng. Trong cả bọn, chỉ có mỗi Tang Lộ không thích ăn đồ ăn là chẳng màng bận tâm.

Gần đây Tang Lộ vẫn còn nhặt người ta về, tần suất và số lượng đều giảm bớt. Xem ra những người sống sót bị thương gần đây đều bị chị nhặt hết rồi, thế nên những người sau này chỉ có chút vết thương ngoài da thôi cũng bị cưỡng chế mang về. Những người nọ đều được sắp xếp cho vào tòa nhà phụ ở. Vũ khí cùng giáp bảo vệ mà nhóm người sống sót đầu tiên để lại cũng vừa vặn cho họ dùng.

Vì có Tang Lộ và Cục Than, sau lại thêm một Lưu Khải Dần nên số lượng xác sống xung quanh khách sạn Chấn Hoa giảm sút đáng kể, có thể xem là khu vực an toàn nhất trong mấy khu phố. Những người sống sót có thể yên tâm nghỉ ngơi, cũng có thể tìm kiếm đồ ăn, công cụ và xe trong hoàn cảnh tương đối an toàn.

Thái độ của mấy người Hạ Vị Sương đối với bọn họ cũng hệt như thái độ với nhóm người trước đó. Nếu tiện tay thì sẽ giúp đỡ. Nếu bọn họ nghỉ ngơi xong, muốn kết đội rời khỏi nơi này, Hạ Vị Sương sẽ âm thầm giúp bọn họ tiên tri một lần, đồng thời đưa một tấm bản đồ đường đi, cố gắng giúp họ thuận lợi đến được căn cứ người sống sót ở thành phố B.

Dần dà, tòa nhà phụ của khách sạn Chấn Hoa đã trở thành nơi dừng chân tạm thời cho những người sống sót ở thành phố A. Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này từ từ thay đổi. Còn hiện tại, cả bọn Hạ Vị Sương đang ngẩn người trước mấy chồi cây non.

Rau xà lách lớn nhanh, giờ đã xanh mơn mởn. Tuy không quá lớn nhưng mấy người họ thi thoảng sẽ hái vài ba lá ăn. Hành lá cũng rất non, trông be bé xinh xinh, ăn vào cũng không nồng. Bọn họ tìm một bình nước chấm lớn, chấm rau xà lách và hành lá ăn. Ngoài màn thầu tự làm hơi thất bại ra thì còn lại đều khá tốt.

Nhưng hiện tại, thứ đang được quan sát lại không phải chồi cây của loại rau củ nào, mà là chồi của ba hạt bắp, một hạt lúa mì và một cây cải mầm. Mấy chồi cây này lớn lên nhanh hơn số khác, lại còn khỏe mạnh, màu cũng đậm hơn.

Người đầu tiên phát hiện chúng nó khác biệt chính là Mễ Nhạc Nhạc. Mễ Nhạc Nhạc chỉ vào Tiểu Bạch trên đầu, nói: “Tiểu Bạch nói cho em, mấy cái cây này không phải cây bình thường.”

Lại gần quan sát cho cẩn thận thì không cần Tiểu Bạch nói, chính con người cũng nhận ra.

“Trông thì chỉ hơi khác một chút thôi, ngoài ra cũng không có gì.” Hạ Vị Sương đưa tay chạm vào lá cây, “Không giống như thực vật biến dị khát máu.”

“Nhưng những cây khác thường đều nằm trong số hạt giống lương thực đựng trong túi nilon. Em xem rồi, mấy cây này chính là những hạt giống kì quái mà mình không lựa ra hết, có liên quan đến cái loại nấm mốc màu tím kia.” Ngụy Vân Lang nói.

“Ừm, nói có lí.” Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói, “Còn về việc có nguy hiểm hay không, chị sẽ thử dùng dị năng nhìn xem.”

“Không chừng là giống mới.” Bạch Thiến cười nói, “Thế giới này đã lộn xộn từ lâu rồi, hiờ có cái gì xuất hiện cũng không lạ.”

Mấy chồi cây non này trông không nguy hiểm, mọi người lại muốn nhìn thử xem chúng lớn lên sẽ như thế nào, Hạ Vị Sương bèn từ bỏ ý định trực tiếp tiêu hủy, tính sẽ dời chúng ra riêng trước.

Đang làm thì Lưu Khải Dần lại bay đến.

Tang Lộ giờ đang ngồi trên xích đu ở sân thượng, dùng xúc tu giúp Hạ Vị Sương làm việc. Tuy Hạ Vị Sương cứ luôn chê cô quấy rối nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của Tang Lộ.

“Mọi người đang làm gì thế? Tôi có thể giúp!”

“Mấy cái cây này hơi lạ. Bọn tôi muốn dời chúng ra riêng.” Chuyện này không có gì phải giấu giếm, cả bọn cứ việc nói thẳng.

Lưu Khải Dần kề sát vào nhìn, sau đó cười nói: “Cái này không nguy hiểm gì, đừng lo lắng quá.”

“Vậy sao? Chuyện này anh cũng nhìn ra được à?”

“Phải, là trực giác của tôi.” Lưu Khải Dần đứng giữa, rung cánh thu hút tầm mắt của mọi người về phía mình, bao gồm cả Tang Lộ.

Hắn dạo một vòng rồi vỗ vỗ ngực, nói: “Cho dù có nguy hiểm, tôi cũng sẽ bảo vệ mọi người.”

Ngụy Vân Lang quàng vai Lưu Khải Dần, cười hì hì nói: “Anh chỉ biết bay thôi, làm sao bảo vệ bọn tôi đây?”

Lưu Khải Dần có vẻ ủ rũ. Hắn cố gắng phô bày bản thân: “Tôi tuy không đánh nhau lợi hại được như Tang Lộ nhưng năng lực phòng ngự của tôi rất mạnh. Nếu có nguy hiểm, tôi có thể chắn cho mọi người.”

“Mạnh như thế nào?” Ngụy Vân Lang hiếu kì hỏi, “Ngày đó anh rúc lại thành quả cầu, đúng là rất mạnh. Cơ mà như thế thì cũng không thể bảo vệ được người khác mà nhỉ?”

Lưu Khải Dần thu đôi cánh sau lưng lại, nói: “Không chỉ có vậy!”

Hắn biểu diễn cho mọi người xem năng lực của mình. Tỷ như, hắn không cần cánh cũng có thể khiến lớp da mình biến thành chất liệu giống như cánh, chỉ cần giữ nguyên hình người là có được lực phòng ngự vô địch. Hơn nữa, sự biến hóa này gần như chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành. Chỉ là trông rất quái dị, kinh khủng thôi. Làn da của một người mà lại mang xúc cảm và màu sắc của lớp vỏ côn trùng, khiến cho gương mặt người cùng đôi mắt kia cũng trở nên cực kì đáng sợ.

Sau đó, hắn từ từ kéo dãn lớp da, khiến giữa tay chân xuất hiện một lớp màng cứng. Cái màng ấy kéo dài đến khi trở thành một tấm lớn, tuy hơi cứng đờ nhưng trông thì đúng là có thể che khuất được mấy người.

Lưu Khải Dần đảo mắt nhìn về phía Tang Lộ. Một tiếng rung khẽ vang lên từ cơ thể hắn.

Lưu Khải Dần cảm thán: “Tôi phối hợp với Tang Lộ, bọn tôi sẽ là thiên hạ vô địch.”

Tang Lộ nhe răng cười với hắn.

Ngày hôm nay, kế hoạch kết bạn của Lưu Khải Dần đã có một bước tiến lớn. Hắn thoạt trông như đã hoàn toàn hòa nhập cùng mọi người. Có điều, chờ hắn đi rồi, mấy người Ngụy Vân Lang mới dám xì xào nói xấu.

“Thấy ghê quá.” Ngụy Vân Lang nói, “Hẳn tạo cho em cảm giác không khác mấy Tang Lộ trước kia.”

Mễ Nhạc Nhạc gật gật đầu tán đồng: “Tiểu Bạch sợ muốn chết.”

Cục Than cũng không thích Lưu Khải Dần, chỉ là được Bạch Thiến trấn an nên không có xù lông.

Hạ Vị Sương cho Tang Lộ một ánh nhìn sâu xa rồi lên tiếng: “Đừng miễn cưỡng bản thân. Dù sao mục tiêu quan trọng nhất của người ta là người khác, chỉ cần người đó không sợ là được rồi.”

Ngụy Vân Lang cười ha hả, nói một câu đầy ẩn ý: “Một bên max lực công kích, một bên max lực phòng ngự, hình như cũng xứng lắm. May mà có chị ở đây, bằng không hai người này mà hợp tác với nhau, người thường bọn em làm gì còn cơ hội sống sót.”

Hạ Vị Sương quay đầu nhìn Ngụy Vân Lang, hờ hững nói: “Nếu nhàm chán quá thì không bằng nghĩ xem làm sao để dẫn nước trong bể bơi trên sân thượng xuống đi. Nước dùng để chữa cháy sắp cạn rồi.”

Nước càng ngày càng yếu, chẳng bao lâu nữa sẽ cạn kiệt. Dạo này Ngụy Vân Lang định dùng cái ống dẫn nước trong hồ bơi lộ thiên xuống dưới dùng. Chỉ cần mondij trọng lực là nước sẽ tự chảy, không cần phải đến bể bơi bên trong nhà gánh nước cho phiền phức.

Mà Bạch Thiến dạo gần đây thì đang dạy Mễ Nhạc Nhạc học. Thiếu thốn cái gì chứ quyết không thiếu học. Cực khổ cỡ nào cũng không để trẻ khổ. Tuy bây giờ trường học đã không còn, nhưng giáo dục cho Nhạc Nhạc cũng không thể gián đoạn!

Dù sao sách giáo khoa gì đó có thể lấy từ hiệu sách. Chương trình tiểu học lại không khó, Bạch Thiến hoàn toàn không có áp lực.

Đối với chuyện này, Mễ Nhạc Nhạc chỉ muốn nói hai chữ: Ha ha.

Tối hôm nay, vốn Hạ Vị Sương ngủ rồi, nhưng nhiệt độ tự dưng hạ xuống, cô lại phải tỉnh dậy vì lạnh. Tỉnh rồi mới phát hiện Tang Lộ lại biến mất tăm. Cảm giác kì quái thúc giục Hạ Vị Sương đứng dậy mặc quần áo.

Cô vặn mở cửa phòng ngủ, bước đến cánh cửa chính ra khỏi gian phòng. Bên ngoài lỗ thủng vang tiếng vo ve rất khẽ…

Lưu Khải Dần đến đây khi nào?

Cửa khép hờ chứ không đóng. Hạ Vị Sương chỉ đẩy nhẹ đã hé mở, im ắng không một tiếng vang.

Cô trông ra ngoài, nhìn về phía cuối hành lang. Bên kia, Lưu Khải Dần đang ngồi trên cửa sổ. Đôi cánh côn trùng sau lưng lần đầu tiên hoàn toàn mở rộng, tựa như những lúc đang bay. Ánh trăng đổ sái lên đôi cánh của hắn, chiếu ra màu sắc rực rỡ không quá giống lúc ban ngày, nhưng cũng khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được mà hoa mắt, mê say. Tiếng động vo ve không một lúc nào ngơi nghỉ kia lại càng tạo cho người ta một ý niệm cổ quái, khiến sâu thẳm trong lòng dâng lên một nỗi niềm, một nỗi niềm mê ly, khát vọng muốn vui vẻ phục tùng.

Rồi Hạ Vị Sương nhìn thấy Tang Lộ. Cô thấy Tang Lộ đứng ngay trước mặt Lưu Khải Dần, ngẩng đầu nhìn gã trai ốm yếu.

Hạ Vị Sương cắn mạnh vào đầu lưỡi, kéo ánh mắt rời khỏi đôi cánh Lưu Khải Dần. Tỉnh táo hơn một chút, cô lại quan sát thấy biểu cảm của Lưu Khải Dần đầy ngập một sự khát vọng méo mó mà cực đoan quen thuộc. Mà Tang Lộ đang nhìn hắn lại nở nụ cười tươi rói, đôi mắt cong cong, dường như đã hoàn toàn bị hắn mê hoặc.

“Chỉ có chúng ta mới là đồng loại thật sự. Chỉ có chúng ta mới thấu hiểu lẫn nhau. Chỉ có chúng ta mới xứng làm bạn của nhau!”

Cổ họng Lưu Khải Dần thốt ra những lời với ngữ điệu quỷ dị, hòa cùng tiếng vo ve kì quái, khiến lời hắn nói nghe có vẻ hết sức mơ hồ.

Lưu Khải Dần kích động nói: “Con người… không xứng! Một bầy kiến mà thôi. Loài sinh vật thấp kém, lạc hậu, cùng lắm chỉ xem như con mồi. Thế giới này, đã định là sẽ thuộc về chúng ta! Đi cùng tôi đi, Tang Lộ. Chỉ có chứng ta mới là đứa con cưng được thần lựa chọn. Chúng ta ắt sẽ trở thành vua chúa của thế giới này…”

Bài diễn thuyết cao trào của Lưu Khải Dần chợt im bặt. Hắn nhìn về phía Hạ Vị Sương.

“Người này… Là người này.” Lưu Khải Dần nhảy xuống khỏi cửa sổ, lộ ra nụ cười dữ tợn mà hung ác, “A… nhất định là cô ta, cả bọn chúng nữa. Giết chết đám con người thấp kém này. Tang Lộ, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi trói buộc. Chúng ta là tự do…”

Tang Lô lẽo đẽo đi theo sau hắn. Khi Lưu Khải Dần gần bước đến trước mặt Hạ Vị SƯơng, Tang Lộ đột nhiên vươn tay gác lên vai hắn.

“Tang Lộ! Cuối cùng cô cũng bị tôi thuyết phục!” Lần đầu tiên được Tang Lộ chủ động gần gũi như thế, Lưu Khải Dần lập tức kích động đến mức suýt chút nữa đã không giữ được hình dạng con người.

Thật quen thuộc biết bao… Hạ Vị Sương đứng trong bóng tối nơi cánh cửa, lẳng lặng nhìn.

Tang Lộ vỗ vai Lưu Khải Dần, nói: “Tôi với anh, nào.”

“Tang Lộ, tôi biết mà… ngoài cô ra, ai tôi cũng chướng mắt. Ngoài tôi ra, cô vĩnh viễn không bao giờ tìm được đồng loại thật sự!”

Nụ cười trên mặt Tang Lộ càng trở nên khoa trương, khủng khiếp. Cái tay kia chậm rãi lướt đến bên mặt Lưu Khải Dần, vuốt ve thân mật.

Hai quái vật này đang mặt đối mặt thể hiện tình cảm sung sướng, méo mó, quỷ dị sau khi biến dị. Đó là thứ tình cảm mà chỉ có quái vật mới hiểu được, người thường không cách nào lí giải.

Lưu Khải Dần quay đầu, bị nỗi vui sướng bao phủ: “Chúng ta là đồng bạn trời sinh, là đặc biệt nhất…”

Nhưng rồi hắn đột nhiên im bặt, không thể nào tiếp tục cất tiếng nói. Bởi vì bàn tay của Tang Lộ lúc này đã bất ngờ chui vào khoang miệng yếu ớt của hắn.

Chỉ trong nháy mắt, vô số xúc tu li ti mọc ra từ cái tay ấy ngo ngoe lúc nhúc trong cơ thể quái vật. Vô số máu tươi ồ ạt ộc ra từ miệng Lưu Khải Dần. Hắn phẫn nộ đập cánh, muốn bay đi, nhưng cái hành lang chật chội này rõ ràng đã kiềm hãm sự phát huy của hắn, chỉ mới bay lên được một chút đã bị cái tay còn lại của Tang Lộ đè xuống.

Hắn muốn rúc người thành quả cầu, muốn vỏ hóa lớp da, thậm chí muốn vỏ hóa cả phần niêm mạc bên trong cơ thể… Nhưng tất cả đều thất bại vì bị Tang Lộ xâm lấn mọi ngóc ngách chỉ trong nháy mắt. Quái vật nghẹn ngào rầm rú, điên cuồng giãy giụa.

Nụ cười trên mặt Tang Lộ càng lúc càng méo mó, tươi tắn. Bỗng nhiên, cô rút tay ra khỏi khoang miệng giờ đã nứt toác như quả dưa hấu của Lưu Khải Dần. Cùng với một đợt máu bắn tung tóe, Tang Lộ cứ thế túm ra một khối thịt sống.

Lưu Khải Dần ngã phịch trên mặt đất, mắt trợn to, run rẩy chết đi.

“A… Cuối cùng cũng giết chết.” Tang Lộ cả người lẫn mặt máu me bê bết, vui sướng nói.

_____________