Bần Hàn Tức Phụ

Chương 8

Thấy nước mắt Triệu mẫu rơi như mưa, trên mặt những người ở đây đều có chút không đành lòng.

Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm cầm chổi cây từ trong nhà chạy ra, đứng trước mặt Triệu mẫu. Triệu Lâm cầm chổi cây chổi quơ quơ, “ Các ngươi không được bắt nạt nương ta.”

”Tiểu Lâm, mau tránh ra.” La Tố xắn tay áo đứng ở phía trước Triệu mẫu và hai hài tử. Nàng xem như đã nhìn ra, gia đình không có nam nhân khỏe mạnh làm chỗ dựa, ai cũng có thể tới giẫm một cước.

”Các ngươi muốn làm gì, muốn bắt nạt cô nhi quả mẫu nhà chúng ta phải không. Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ là thiên hạ thái bình, trên có vương pháp. Nếu các ngươi dám bắt nạt người nhà ta, ta sẽ đến nha môn kiện các ngươi. Đến lúc đó đừng nói chúng ta không có tình cảm đồng hương.”

Triệu ngũ nương kéo tay nàng, “Triệu Thành tức phụ, ngươi nói gì thế, chúng ta không có tâm tư này.”

Người trong thôn đánh nhau gây gổ là chuyện bình thường, nếu thực nháo đến nha môn, về sau chẳng phải sẽ thành kẻ thù gặp nhau đỏ mắt sao.

La Tố bị nàng nhắc nhở một cái, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng hiểu rõ lợi hại trong chuyện này, sắc mặt hòa hoãn, nàng nói, “Các vị hương thân phụ lão, ta biết rõ các ngươi lo lắng Triệu gia bị ta khắc. Hôm nay ta La Triệu thị ở chỗ này cảm tạ sự quan tâm của mọi người. Mặc dù biết các ngươi có một mảnh hảo tâm, nhưng ta nhất quyết không đi đâu hết. Nương ta đã lớn tuổi, tiểu đệ tiểu muội còn nhỏ, nhị đệ còn đang sinh bệnh. Ta đi, ai sẽ chiếu cố bọn họ. Các vị đang đứng ở đây có thể tay ta chiếu cố bọn họ? Các ngươi sẽ cho nhà chúng ta lương thực, hay sẽ giúp cô nhi quả mẫu chúng ta làm việc?”

Nghe La Tố nói vậy, trên mặt mọi người đều có chút né tránh. Thật tâm bọn họ nào có lo lắng cho Triệu gia, bọn họ chỉ lo lắng rằng La Đại Nha sẽ đem đến xui xẻo cho bọn họ.

Bây giờ thì hay rồi, bị người ta nói thẳng ra như vậy, nói gì bây giờ cũng đều không tốt.

Hai mắt La Tố nhìn qua một lượt người ở đây, đem vẻ mặt của bọn họ thu hết vào trong đáy mắt, thấy Hoa Nhị cô động môi muốn nói chuyện, nàng vội vàng lên tiếng nói trước, “Mỗi nhà đều có chuyện khó xử riêng, không có cách nào giúp đỡ Triệu gia chúng ta, vậy sau này đừng nhắc lại chuyện ngày hôm nay. Những thứ khác ta không muốn nói nhiều, ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm. Trong nhà này già trẻ lơn bé ai trong số các ngươi có thể giúp ta chống? La Triệu thị ta hôm nay phát ra lời thề. Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, ta không phải là sao chổi. Ta không chỉ không có khắc Triệu gia, về sau còn làm cho nhà họ Triệu sống cuộc sống thật tốt.”

”Lời hay ai không biết nói a?” Hoa Nhị cô nhếch miệng chua ngoa nói,

Bà ta cũng không phải chán ghét La Đại Nha tức phụ ngoại lai này. Chẳng qua bà ta cùng Triệu thị có mối thù khó nói, nên bà ta không muốn nhìn thấy họ trôi qua những ngày tốt đẹp. Bất quá La Đại Nha mới vừa đắc tội bà ta, về sau bà ta cũng sẽ khiến La Đại Nha này không thể sống dễ chịu.

La Tố không thèm để ý tới bà ta, nàng nhìn mọi người, “Dù sao hôm nay ta đã đem lời này nói ra ở đây, mọi người thích tin hay không thì tùy, ta một người đàn bà cũng không có cách nào. Bất quá đều là người trong thôn, nếu các ngươi ngoan tâm muốn bức tử già trẻ một nhà chúng ta, sau này trong lòng các ngươi có thể an tâm không?”

”Coi như quên đi, vừa mới cũng là lắm miệng hai câu, các ngươi đừng để trong lòng.” Một đại nương có tuổi khoát tay, nhấc theo rổ rời đi.

Tiếp theo lại có một lão hán nói, “Chao ôi, Triệu Thành tức phụ, ngươi đừng để trong lòng, mọi người đây cũng là lo lắng cho Triệu gia ngươi. Ngươi đã nói lời này, chúng ta cũng không còn gì để nói, đều tản ra đi, đi về làm việc thôi.”

Lão hán nói hết câu, mọi người xung quanh đều tản ra ai về nhà nấy.

Hoa Nhị cô thấy mọi người đều đi, tức giận dậm chân đi kéo người khác, lại bị người ta hất ra. Bà ta quay đầu trừng mắt nhìn La Tố, thì thấy La Tố đang trợn mắt nhìn bà ta, tròng mắt nàng lạnh lẽo sắc bén khiến bà ta rùng mình một cái, vội nhặt chậu gỗ lên, kéo tay nam nhân nhà bà ta bỏ đi.

”Lão tiện nhân” Triệu mẫu hung hăng chửi thề một tiếng.”Phụt.” Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm mỗi người nhổ một ngụm nước bọt về phía bà ta.

”Tốt lắm, người đều đã đi, chúng ta mau vào nhà thôi.”

La Tố cười bảo bọn họ vào nhà.

Triệu mẫu đi cạnh nàng, bà nói, “Về sau lão tiện nhân kia đến đây, ngươi hãy nói với ta, xem ta đánh cho bà ta một trận.”

”Còn có đệ/ muội nữa.” Hai hài tử cầm chổi chổi nói nghiêm túc.

Thấy dáng vẻ của ba người, trong lòng La Tố ấm áp. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình cảm của người có gia đình.

Cho dù có ăn kham uống khổ, chỉ cần người một nhà đoàn kết, gắn bó đều khiến lòng người ấm áp vui vẻ.

************

Sau khi vào nhà, Triệu mẫu bưng một chậu nước đi vào phòng Triệu Từ. Mới vừa bước vào cửa bà sợ hãi kêu to một tiếng, “A, lão nhị, ngươi làm sao vậy?”

La Tố đang quan sát tình hình phát triển của mộc nhĩ, nghe thấy Triệu mẫu kêu thất thanh, lập tức chạy vào phòng Triệu Từ. Vừa vào cửa thì thấy Triệu mẫu đang dìu Triệu Từ đứng lên khỏi mặt đất. Nàng sợ hết hồn, nghĩ rằng Triệu Từ đã xảy ra chuyện, vội vàng giúp đỡ hắn lên giường.

Lần thứ hai dìu Triệu Từ, La Tố cảm thấy Triệu Từ gầy hơn, trên cánh tay hắn chỉ có xương cốt, cấn đến người nàng.

Bà tức hai người thật vất vả đỡ Triệu Từ nằm xuống giường..

Ba người đầu đầy mồ hôi.

”Nhị đệ, ngươi làm cái gì a?” La Tố lau mồ hôi, có chút tức giận nói. Không phải tiểu tử lại luẩn quẩn trong lòng đi.

Môi Triệu Từ động đậy, sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần lo lắng, “Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, sợ các ngươi gặp chuyện không may, nghĩ đi hỗ trợ.”

Hắn nằm ở trong phòng, cũng có thể nghe rõ ràng chuyện xảy ra bên ngoài. Biết có người đến nhà gây chuyện, hắn lo sợ nữ nhân trong nhà bị người ngoài khi dễ, nên mới đứng dậy đi ra ngoài giúp đỡ. Đáng hận nhất là thân thể hắn kém cỏi, mới đi được một đoạn ngắn đã bị ngã không dậy nổi.

La Tố nghe vậy, trong lòng vừa chua xót vừa áy náy. Nàng vừa mới nổi giận với Triệu Từ..

Triệu mẫu gạt lệ, “Ngươi đứa nhỏ này toàn làm chuyện ngu xuẩn. Thân thể ngươi thế này có thể giúp được cái gì mà còn muốn đi ra ngoài a. Về sau đừng làm như vậy. Nương vừa bị ngươi dọa sợ hết hồn đấy.”

Sắc mặt Triệu Từ có chút ảm đạm, mắt xếch cụp cuống, lông mi thật dài che đi thần sắc mất mác.

Triệu mẫu không nhìn thấy sắc mặt hắn, bà vừa giúp hắn đắp chăn, vừa nói,“Trong nhà vẫn còn thuốc, một lát nữa ta đi nấu cho ngươi. Uống thuốc xong hảo hảo nghỉ ngơi, chớ lộn xộn.”

Triệu Từ há miệng, cuối cùng không nói ra tiếng chỉ gật gật đầu.

La Tố thấy hắn như vậy, cảm thấy hắn thật đáng thương.

Một người không cần biết nghèo hay đói, chỉ cần có sức khỏe, thì sẽ có hi vọng. Triệu Từ này, mắt thấy công sắp thành danh sắp toại, thình lình trong nhà rơi vào hoàn cảnh khốn cùng không nói, còn bị bệnh không thể rời giường. Là một nam nhân, trong lòng hắn chắc rất khó chịu.

Nàng thấy chân tay Triệu Từ có chút cứng ngắc, thầm nghĩ do Triệu Từ nằm mãi một chỗ nên da thịt trên người mới héo rũ. Như vậy rất không tốt, việc này không chỉ ảnh hưởng tới trình trạng khôi phục của hắn mà còn ảnh hưởng tới thời kỳ trổ mã của hắn.

”Nương, lúc người rảnh rỗi thì xoa bóp xương khớp giúp Nhị đệ. Hắn nằm mãi ở trên giường, lâu không hoạt động, sẽ không còn khí lực.”

Triệu mẫu vừa nghe, cũng không thương tâm, vội vàng nói, “Xoa bóp như thế nào?”

”Người cứ xoa bóp như bình thường, chỉ cần ấn nhẹ vào huyệt đạo là được.”

La Tố trước kia chăm sóc ông nội bệnh nặng một thời gian, nên hiểu rõ cách thức bấm huyệt trong đông y. Thấy Triệu mẫu ngơ ngác, nàng vén chăn lên, ấn lên chân Triệu Từ hai cái.

Mới ấn vài cái, nàng thấy da thịt ở bắp chân Triệu Từ cứng đờ bỗng nhiên căng ra, nàng nghi hoặc ngẩng đầu, thì thấy gương mặt tái nhợt của Triệu Từ nổi lên một màu đỏ khả nghi.

Triệu mẫu không phát hiện ra điều này, bà chăm chú nhìn cách La Tố xoa bóp cho Triêu Từ, học theo nàng ấn ấn lên bắp chân còn lại của hắn, “Làm như vậy phải không?”

”Nương, nhẹ chút.” La Tố hồi phục tinh thần, chỉ bà cách xoa bóp.

Triệu mẫu ấn vài cái, vẫn không thể khống chế lực đạo, bà bỏ cuộc, “Chao ôi, đại nha, nếu ngươi rảnh rỗi thì giúp nhị đệ xoa bóp đi, ta không biết khống chế lực đạo, chẳng may ấn hư sẽ không tốt.”

”Ta?” La Tố kinh ngạc, bởi vì sốt ruột, cho nên không chút suy nghĩ thi triển thủ pháp cho Triệu mẫu xem. Nhìn thấy mặt mũi Triệu Từ hồng hồng, nàng mới giật mình nghĩ lại. Không nghĩ tới Triệu mẫu thế nhưng hoàn toàn không thèm để ý còn bảo nàng giúp hắn xoa bóp.

Thúc tẩu không phải phải tránh tị hiềm sao? Hơn nữa nàng còn là chị dâu góa!

Triệu mẫu nhìn ra nàng không có phương tiện, thở dài nói, “Nhà ta đã thành thế này, không cần phải chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa, lão Nhị vốn bệnh đến mức này, cũng không có người nói cái gì nhàn thoại.”

Nghe Triệu mẫu nói lời này, mặc dù La Tố có chút không vui ý, nhưng thấy dáng vẻ nhắm mắt nhận mệnh của Triệu Từ trong lòng nàng lập tức mềm nhũn, gật đầu đồng ý.

Dù sao nàng cũng thấy không sao cả.

La Tố ngẫm nghĩ, hình như phong tục của triều đại này không khắt khe như thời cổ đại trong lịch sử đất nước nàng. Nữ nhân nơi này đồng dạng phụ thuộc vào nam nhân, nhưng không có tục lệ để lộ cánh tay và bắp chân sẽ bị chém tay, chém chân. Cũng không giống như Mạnh Khương nữ bị người khác nhìn thấy cánh tay phải gả cho người đó. Chuyện quả phụ tái giá cũng được coi là chuyện bình thường. Nam nữ còn có thể vụng trộm nói chuyện yêu đương.

Đương nhiên, không thể giống như thế kỷ hai mươi mốt nam nữ có thể tùy tiện ôm hôn thân mật.

Nên chuyện nàng giúp Triệu Từ xoa bóp, mặc dù có chút không hợp lễ nghi nhưng ở lúc tiểu thúc bị bệnh nặng, người làm tẩu tử, vẫn có thể ở gần chăm sóc.

Bất quá La Tố cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Triệu Từ. Mỗi ngày nàng chỉ giúp hắn xoa bóp một lần, còn đâu tận lực không cùng Triệu Từ tiếp xúc.

Triệu mẫu thông cảm cho nàng nên việc bưng trà rót nước hầu hạ thường ngày đều là do bà làm.

Hai tháng sau, một ngày Triệu Mộc Miên khom người nhìn chằm chằm vào mảnh đất bên trong hàng rào.

Triệu Lâm kéo nàng đi hái dã quả, “Có gì đẹp mắt sao?”

”Đại tẩu nói, chờ nấm mèo màu đen lớn lên, nhà ta có thể ăn thịt.” Đôi mắt Triệu Mộc Miên ánh lên tia sáng mong ngóng. Đột nhiên, nàng thấy trên mặt đất tràn đầy vụn gỗ nhú ra cái gì đó màu đen. Chúng mọc lên từng tầng một, đây là lần đầu tiên nàng thấy chuyện kỳ lạ như vậy a.

Nàng há to miệng, hướng trong phòng hô, “Nương, đại tẩu, có nấm mèo a!”