Bạn Học Nhỏ

Chương 70: Đến tìm anh

Edit: Tà làm cẩu độc thân \(T∇T)/

(Chính thức đổi xưng hô cho Dịch Thuần thành anh nha, trai nhà cũng lớn rồi chứ bộ:”>)

Năm Trì Diệp tốt nghiệp đại học làm tất cả mọi người phải rớt kính mắt.

Cô không quay về Hải Thành phồn hoa mà ở lại thành phố T.

Đương nhiên, học tra như cô, dễ thấy là không thể thi nghiên cứu sinh, cũng không làm nghề theo chuyên môn… Cô ở lại thành phố T mở một cửa hàng trà sữa takeaway.

La Huệ vô cùng không hài lòng với chuyện này, đi cùng Mạnh Tạ và con trai bay đến thành phố T.

“Về Hải Thành cũng mở cửa hàng được mà, tại sao con phải ở nơi xa như thế này? Hơn nữa, với chuyên môn của con cũng không khó tìm việc, một cô gái mở tiệm vất vả lắm. Tiểu Diệp, con suy nghĩ cân nhắc thật kỹ được không?”

Trì Diệp dở khóc dở cười, nhưng mẹ vì cô lắng cho cô, chạy tới từ xa như vậy, cô cũng rất cảm động, cho nên không thể tùy tiện đối phó, liền kiên nhẫn giải thích: “Về Hải Thành mở kiểu gì đây ạ, phí cửa hàng con đào đâu ra cho đủ. Cửa hàng này là đàn chị thuê cho con, chị ấy ra nước ngoài, con làm thay chị ấy mấy năm, khi nào chị ấy về thì con sẽ trả lại liền.

Trên tay cô cũng không có nhiều tiền, vẫn đi làm thêm, còn làm hai, ba hạng mục nhỏ cùng đàn chị. Thêm vào các bản thảo được giữ lại, nhân kỳ nghỉ nhận vẽ tường, dành dụm được chút tiền lẻ, có thể cố gắng làm tiền vốn mở cửa hàng.

Trì Diệp cảm thấy mình là người không hợp đi làm việc, không chừng ngày nào đó đánh ông chủ một trận rồi rời đi, chẳng bằng tự mình làm ông chủ cho dễ chịu.

Trà sữa mang đi trong thành phố đại học vẫn là một lĩnh vực hot, bình thường bản thân cô cũng thích uống, những năm qua cũng coi như nghiên cứu tìm tòi, vừa vặn có thể buôn bán nhỏ.

Nhưng La Huệ rất oán trách sự tùy ý của cô, “Con về Hải Thành mở cũng được, mẹ bán lại cho con một cái, thế nào?”

Dù sao cách quá xa, một cô gái, lại không phải đi học, đều khó khiến người khác yên lòng.

“Bạn trai con cũng không ý kiến à?”

La Huệ vẫn chưa biết chuyện Trì Diệp và Dịch Thuần chia tay.

Ba năm, Trì Diệp chưa từng nói.

Lần này đột nhiên bị hỏi, cô hơi sửng sốt một chút, “A” một tiếng, “À… Vâng, anh ấy không có ý kiến, đều nghe con.”

La Huệ nhíu mày, “Vậy cậu ta có đến không? Đến thành phố T?”

Trì Diệp lóng ngóng đáp lại.

La Huệ hết cách, chỉ có thể thở dài, nói: “Vậy con mau mang người về nhà ăn một bữa cơm đi, đều tốt nghiệp rồi, cũng nên tính tới kế hoạch sau này chứ…”

“Vâng, vâng, vâng, có cơ hội sẽ về ạ.”

Nhưng cơ hội này kéo dài cả một năm, kéo dài đến khi quán trà sữa nhỏ của Trì Diệp đã thuê bốn nhân viên phục vụ và ba nhân viên làm thêm thay ca, vẫn không thấy cô mang người về.

Cái chính là không có đối tượng nào để mang… Không ít người theo đuổi cô, nhưng bốn năm qua Trì Diệp vẫn chưa tìm người tiếp theo.

Cô như một chú ốc sên nhỏ bị thương, yên lặng trốn trong vỏ ốc, cự tuyệt bất cứ ai tiến vào.

Đảo mắt đã 23 tuổi.

Chuyện cũ năm 16 tuổi còn rõ ràng trước mắt, chớp mắt một cái đã 23 tuổi.

Một năm trôi qua, nhân viên chính thức đã đi nghỉ, chỉ còn hai sinh viên làm thêm đang bận.

Cũng không phải quá bận, vừa mới mưa xong, trên đường còn ướt, không có khách nào, chỉ có đơn đặt hàng takeaway, không cần quá vội, tốc độ như bình thường là được.

Trì Diệp ở trong quán rảnh rỗi, ngồi ghế sa lông đằng sau, cầm điện thoại chơi game.

Mấy ngày trước, đàn chị nhắn cho cô nói rằng sắp về nước rồi.

Chị ấy đi Anh học nghiên cứu sinh, vừa đúng một năm, sắp trở về.

Trên tay Trì Diệp có chút tiền tích góp, cũng định mua tiệm này lại… Khi cô tiếp nhận, tự mình trang trí từ vách tường tới bàn ghế, chọn lựa tỉ mỉ cẩn thận, ngay cả hình vẽ họa tiết cũng là tự tay cô cú đêm vẽ ra.

Cô có cảm tình với nơi này, đúng là hơi không nỡ trả lại.

Đàn chị chỉ thu một chút tiền thuê nhà của cô làm tượng trưng, Trì Diệp tính toán, muốn bù tiền thuê theo giá thị trường, sau đó sẽ hỏi mượn trong nhà ít tiền, tính mua lại.

Nhưng trước khi cô bày tỏ ý tứ, đàn chị đã nhìn ra ý đồ của cô.

“Diệp Tử, em thế này là đang trốn tránh.”

“Em cho rằng ở lại đây mở quán là có thể trốn tránh quá khứ sao?”

“Em muốn ở lại thành phố T cả đời, không trở về nữa à? Người nhà em, bạn bè trước đây của em thì sao? Cũng không cần nữa à?”

“Chị có thể bán cửa hàng cho em, nhưng bản thân em phải tự suy nghĩ cho kỹ.”

Thời tiết này kết hợp với tâm trạng mục nát của Trì Diệp, đủ để trình diễn một vở kịch lớn.

Cô muốn đến phòng gym để trút hết nhưng trong cửa hàng chỉ có nhân viên thực tập, cô không thể không ở lại.

Thực sự là một ngày khiến người ta tức giận.

Trì Diệp thở dài, nhét điện thoại di động vào túi áo, chuẩn bị sang bên cạnh mua coca cola.

Cô còn chưa kịp đứng lên, chuông gió ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng.

Một chàng trai cao ráo đi vào, tới trước quầy thu ngân, nhỏ nhẹ chậm rãi nói: “Phiền cho tôi 30 cốc trà nhài sữa thêm thạch dừa, size L không đá, ngọt bình thường là được, cảm ơn.”

Hai nhân viên thực tập cùng sửng sốt một chút, phản xạ theo điều kiện đồng thời nhìn về phía Trì Diệp.

Chàng trai kia đẩy kính mắt, lấy điện thoại ra quét mã, “…Thanh toán.”

Trì Diệp phất tay, “Ngây ra làm gì?”

Chàng trai kia thấy cô nói chuyện, cười cười, “Là đàn chị Trì ạ, chào chị.”

Dung mạo Trì Diệp xinh đẹp, hai năm trước không có tiếng tăm gì, từ năm 3 đại học liền thành nhân vật nổi tiếng. Không ít người thầm mến cô, trước đó chuyên ngành của cô có sự kiện, không ít người tới thăm gia để được nhìn thấy cô.

Đặc biệt, còn có người thấy cô đá bay bạn trai của bạn cùng phòng ra ngoài…

Kiểu nổi danh giống như đúc khi cô học cấp 3, mỗi tội lần trước là đạp lưu manh, lần này là đạp nam cặn bã mà thôi.

Cái tên Trì Diệp này lập tức lên ‘hot search’.

Sau khi cô tốt nghiệp, mở tiệm trà sữa cách trường không xa, ngoại trừ lúc đầu đám người kia đến uống vì ngưỡng mộ cô, sau đó đều là khách đến vì trà sữa nhà cô, thuận tiện nhìn ngắm Trì Diệp mà thôi. Mặc kệ như thế nào, từ mọi góc độ mà nói, tiếng tăm của cô mang đến cho cô chuyện làm ăn rất tốt, cũng coi như là thu hoạch rồi.

Thêm vào uy danh bên ngoài của cô, mở quán bình thường một năm, không xảy ra chuyện gì, bầu không khí trong cửa hàng cũng rất tốt, không có drama gì. Yên ắng tĩnh lặng, không ít người thích yên tĩnh muốn tới đây, làm bài tập, ‘sống ảo’.

Cho nên quen biết cô cũng không có gì là lạ.

Trì Diệp gật đầu, “Chào cậu.”

Cô không quan tâm nhiều, nhận tiền là được, cũng không hỏi chàng trai kia mua nhiều trà sữa như vậy làm gì.

Trái lại chàng trai chủ động mở miệng: “Đàn chị Trì, lát nữa phiền nhân viên chị giúp một chuyện được không, giúp em mang một phần đến phòng hội nghị tam giáo, một mình em không tiện lắm.”

Trì Diệp nhíu mày: “Vậy sao không gọi ship?”

“Em lấy hộ người ta, không có thời gian, lúc nữa bắt đầu tọa đàm rồi, không kịp gọi ship.”

Hóa ra là có tọa đàm.

Trì Diệp nhìn hai nhân viên thực tập bận rộn, đi vào rửa tay, vội vàng làm cùng bọn họ, thuận miệng đáp lại thỉnh cầu của chàng trai, “Vậy chị cầm giúp em một nửa.”

Chàng trai cười: “Được được được, cảm ơn đàn chị!”

Chia 15 cốc trà sữa vào 3 túi to, đối với Trì Diệp mà nói dễ như ăn kẹo, trái lại chàng trai kia đi một đoạn lại đổi tay, như là cầm không nổi.

Trì Diệp vui vẻ, “Bạn học, sức lực của em cũng hơi ỉu nhỉ.”

Chàng trai kia hơi ngượng ngùng, “…Tối qua đi bơi, tay vẫn hơi đau.”

“Thế cũng không được…”

Cô nói câu được câu không, chàng trai kia không hề đáp lại.

Có người trò chuyện, đoạn đường này đi không quá lâu, chớp mắt liền tới tam giáo.

Chàng trai đưa cô đi vào cửa sau phòng học.

“…Lần này bọn em có thể mời học trưởng đại học Z đến mở tọa đàm, cũng thua thiệt cho đàn chị bọn em, đàn chị là bạn học cũ của Dịch học trưởng. Dịch học trưởng cũng lợi hại ghê, năm 3 đại học liền làm một game nhỏ rất hot, tự thành lập công ty…”

Cậu ta không chú ý tới sự khác thường của Trì Diệp.

Nhắc đến chuyên ngành của mình, chàng trai đặt 3 túi trà sữa xuống đất, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở một game phiêu lưu ra, chìa tới trước mặt Trì Diệp.

“…Đàn chị xem nè, chị chắc cũng từng nghe qua chứ?”

Trì Diệp đáp lại vài tiếng hàm hồ, cũng đặt trà sữa xuống đất, nhanh chóng nói: “Cũng đến rồi, chị về trước đây.”

Chàng trai nghiêm túc nói cảm ơn.

“Không có gì.”

Trì Diệp chưa kịp xoay người đã nghe thấy chàng trai kia vui mừng gọi, “Học trưởng Dịch Thuần!”

“…”

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết mình nên quay đi hay làm gì mới tốt.

“Dịch Thuần” đằng sau kia là Dịch Thuần mà cô biết ư?

Có thể trùng tên trùng họ, cùng học đại học Z sao?

Nếu như đúng là Dịch Thuần…

Đây là cái duyên phận trời đánh gì đây.

Trì Diệp suy nghĩ cẩn thận một lúc, cảm thấy thời tiết hôm nay thật không hợp để ra ngoài, cô không nên đến cửa hàng, hẳn là ngoan ngoãn ngủ ở nhà mới đúng.

May mà người phía sau cũng không để ý tới cô.

“Ừm.”

Ôi.

Giọng nói quen thuộc này.

Một tia cảm giác may mắn cuối cùng cũng mất tăm.

Chàng trai vui mừng nhìn thần tượng, nói qua lại vài đôi ba câu với Dịch Thuần, nhưng Dịch Thuần muốn vào chuẩn bị tọa đàm nên không thể nhiều lời, mau chóng vòng qua hai người để vào phòng hội nghị.

Trong mắt chàng trai lóe lên ánh sao, nghiêng đầu, “Ồ, đàn chị Trì vẫn ở đây ạ. Vừa rồi chính là học trưởng Dịch Thuần mà em nói đó, có phải rất đẹp trai không? Rất nhiều con gái lớp em đều thích anh ấy! Là danh nhân trong ngành của bọn em đấy!…”

Không nghe thấy Trì Diệp đáp lại, nhưng Dịch Thuần phía trước đột nhiên ngừng bước.

Anh xoay đầu lại.

Trì Diệp cui đầu, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, đáp bằng âm lượng chỉ có hai người nghe được: “Đúng thế.”

Sau đó định xoay người rời đi khẩn trương.

Nhưng đúng lúc này, Dịch đại thần vẫn duy trì lạnh lùng dọa người bỗng bước nhanh ra phía sau này, đuổi hai, ba bước tới, một phát bắt được tay Trì Diệp.

Xung quanh không ít sinh viên, đa số tới nghe tọa đàm, thấy động tác của Dịch Thuần, nhiều người đều sửng sốt một chút.

Tiếp đó bắt đầu thấp giọng bàn tán.

“Chuyện gì thế?”

“Cô gái này là ai vậy? Tại sao Dịch đại thần lại tóm cô ta?”

“Đàn chị quán trà sữa đấy… Hai người họ quen nhau hả?”

“Chịu thôi…”

“Không phải Dịch đại thần học đại học Z sao?”

“…”

Đáy lòng Trì Diệp thở dài.

Gượng cười một tiếng, “Bạn học nhỏ Dịch Thuần, đã lâu không gặp.”

Giọng nói Dịch Thuần hơi khàn, mang theo cảm giác đau đớn không nên thành lời.

“…Không phải em nói suy nghĩ kỹ rồi sẽ tới tìm anh sao?”