Bàn Long

Chương 52: Giới cách (Thượng)

Trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, tiếng nhạc vang vọng khắp nơi, thanh âm như nước chảy mây trôi thấm vào tâm mỗi người, ở giữa hội quán những người đến tham quan đều yên lặng, chăm chú chiêm ngưỡng các bức thạch điêu.

Hội quán chủ yếu chia làm tam đại triển lãm, phổ thông triển lãm, cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm.

Trong đó phổ thông triển lãm chiếm diện tích lớn nhất, trưng bày số lượng các bức thạch điêu tác phẩm cũng nhiều nhất, tại phía đông bắc phổ thông triển lãm bày liên tiếp ba kiện tác phẩm, ba kiện tác phẩm này có một loại khí chất vô cùng đặc thù, chỉ cần có nghiên cứu qua đối với thạch điêu là đều có thể cảm thấy được loại cảm giác đặc thù khí chất này.

Bất quá tại phổ thông triển lãm, các bức thạch điêu tác phẩm có quá vạn kiện, ba kiện tác phẩm này giống như giọt nước trong ao, rất khó để được mọi người chú ý nhìn qua.

"Các tác phẩm này phần lớn đều không có ngoại hình, thực chẳng có chút thực chất nào cả."

Bá tước Chu Nặc năm nay đã hơn một trăm sáu mươi tuổi, đang chậm rãi đi ở giữa đại sảnh của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, ánh mắt đảo qua từng kiện thạch điêu. Chu Nặc bá tước vốn không có sở thích nào khác ngoài thạch điêu, ông ta cứ vào mỗi buổi trưa lại đều hao phí thời gian tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.

Song tại phổ thông triển lãm, tác phẩm có thể khiến cho Chu Nặc bá tước sáng mắt quả thực là rất hiếm.

"Bá tước đại nhân, ngài quan tâm tới bức thạch điêu nào?" Bên cạnh một thị nữ xinh đẹp đang bước tới, bởi vì Chu Nặc bá tước mỗi ngày đều lui tới đây cho nên một số nhân viên phục vụ của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đối với ông ta cũng là vô cùng quen thuộc.

Chu Nặc bá tước lắc đầu cười nói: "Còn chưa có phát hiện."

"Bá tước đại nhân, tác phẩm tại phổ thông triển lãm này không thể bằng tác phẩm của cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm, ngài vì sao mỗi ngày đều hao phí đến hơn nửa thời gian tại phổ thông triển lãm này?" Vị thị nữ nọ tò mò dò hỏi.

Chu Nặc bá tước ra vẻ thần bí cười nói: "Ngươi không có hiểu sao, bình thường triển lãm này số lượng tác phẩm cực kỳ nhiều, nói không chừng ở một góc nào đó sẽ có tác phẩm tốt, đây là loại cảm giác tìm hoàng kim trong đất, quả thực là một thứ cảm giác tuyệt vời."

"A?" Thị nữ nọ có chút nghi hoặc nhìn ông ta.

Chu Nặc bá tước không nói thêm nữa, tiếp tục truy tìm một hảo thạch điêu tác phẩm, khi ông ta đi tới chỗ ba kiện tác phẩm của Lâm Lôi, đôi mắt của Chu Nặc bá tước không khỏi sáng rực lên, ông ta đối với thạch điêu hao phí cả trăm năm công phu nghiên cứu, nên khi vừa mới liếc mắt nhìn ba kiện tác phẩm này đã phát hiện ra chỗ đặc biệt.

"Lạnh lùng, tự nhiên, cao ngạo ..."

Đó là một loại khí chất, một kiện thạch điêu để có thể được xưng là giai tác thì điều quan trọng nhất chính là cần phải có được một loại khí chất đặc biệt. Chu Nặc bá tước tựu chung có thể cảm nhận được một thứ khí chất lạnh lùng toát ra từ ba kiện tác phẩm này đập thẳng vào mắt, cao ngạo khí chất, loại khí chất đặc biệt này đã thực sự có tác động tới ông ta.

"Ngươi ghi cho ta, ba kiện tác phẩm này, ta ra giá mỗi kiện là 100 kim tệ."

Chu Nặc bá tước nhìn vị thị nữ trực tiếp nói.

Thị nữ nọ lập tức cười thích thú từ trong lòng lôi ra bản ghi chép, hạ tay ghi giá ba kiện thạch điêu lên mác ghi giá, sau đó dán ba cái mác ghi giá sang bên cạnh ba kiện thạch điêu tác phẩm, cả ba mác ghi giá đều viết '100 Kim Tệ'.

Trong khi vị thị nữ nọ đang ghi chép, Chu Nặc bá tước lại càng cẩn thận thưởng thức ba kiện thạch điêu tác phẩm này.

"Ủa, không đúng." Con mắt bá tước Chu Nặc đột nhiên sáng lên, gắt gao nhìn thẳng vào bức thạch điêu 'Tấn Mãnh Long', "Tấn mãnh long này trên lưng lân giáp có điêu khắc thành các đường viền, sao lại có thể làm được như vậy nhỉ? Theo đạo lý lân giáp hẳn là chỉ có thể dùng viên đao để điêu khắc, mà các đường viền kia hẳn là dùng bình đao để tạo ra, mặc dù có cẩn thận đến mấy thì cũng không thể tạo được cảm giác một trăm phần trăm trạng thái tự nhiên như vậy!"

Chu Nặc đối với điêu khắc vốn đã bỏ thời gian cả trăm năm để nghiên cứu.

Ông ta vốn cũng không phải là loại quý tộc có nhiều tiền, chỉ là bằng vào con mắt đánh giá thạch điêu tác phẩm, thu mua các thạch điêu có giá thấp, sau đó bán ra chênh lệch một chút, Chu Nặc bá tước đã trở thành một phú hào tại Phân Lai thành.

"Chẳng lẽ là toàn dùng một loại công cụ để làm ra? Không thể nào, đường cong của lân phiến đạt tới trình độ như vậy, ngoại trừ viên đao, hắn dùng công cụ gì mà có thể đạt được tới trình độ hoàn mỹ như vậy?" Chu Nặc nhíu mày, ông ta tới tận bây giờ vẫn chưa từng thấy qua chuyện kỳ dị như vậy.

"Bá tước đại nhân?" Vị thị nữ bên cạnh thấy Chu Nặc bá tước như vậy, không khỏi gọi khẽ.

Chu Nặc bá tước mắt sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ: "Không ngờ rằng, tại phổ thông triển lãm này mà cũng có thể gặp được tác phẩm đặc thù như thế này, không thể để người khác chú ý tới hắn được, ta tiêu tới 100 kim tệ, nhất định sẽ làm một số người để ý tới tác phẩm này, có thể sẽ khiến cho giá của chúng đội lên không ít."

Chu Nặc bá tước trong lòng liền ra quyết định.

Vào một hai ngày cuối cùng, tái ghi giá tác phẩm cũng không muộn.

"Ngươi giúp ta hủy bỏ ra giá." Chu Nặc bá tước trực tiếp đề nghị với thị nữ đứng bên cạnh.

"Hủy bỏ?" Vị thị nữ nọ sửng sốt, dựa theo quy củ, bình thường đã ra giá thì không cho phép hủy bỏ, bất quá Chu Nặc bá tước vốn là chỗ thân quen với lão chủ của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, cô ta đương nhiên chỉ còn cách hủy bỏ hạ mác ghi giá xuống.

"Xin hỏi bá tước đại nhân, ngài vì sao lại triệt tiêu ra giá vậy?" Thị nữ nọ dò hỏi.

Chu Nặc bá tước thần bí cười đáp: "Chuyện này ngươi đừng có hỏi nhiều, mà ba kiện thạch điêu tác phẩm này khi nào thì ngưng hẳn triển lãm?"

Nữ thị giả cẩn thận nhìn qua bản ghi chép trong tay một chút, sau đó mới cười nói: "Ba kiện tác phẩm này được triển lãm tới ngày 30 tháng 6, mà ba kiện tác phẩm này cũng là hôm qua vừa mới được đưa đến tiến hành triển lãm."

Chu Nặc bá tước gật đầu.

"Tốt lắm, ta tới xung quanh xem xem, ngươi có thể đi được rồi." Chu Nặc bá tước mỉm cười nói.

Nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm kinh hãi, cứ như ông ta thấy thì ba kiện thạch điêu tác phẩm này thực sự đều có thể đạt tới trên dưới 3 nghìn kim tệ, mà bình thường các tác phẩm của cao thủ thạch điêu cũng chỉ có thể đạt đến ngần ấy.

Ba kiện tác phẩm này, mỗi kiện thủ pháp điêu khắc đều rất đặc thù. Loại thủ pháp điêu khắc đặc thù này, tựu chung có thể làm cho tác phẩm được đề cao gấp đôi.

Chu Nặc bá tước mỗi ngày đều tới Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, quả nhiên không ngoài sở liệu của ông ta, phổ thông triển lãm thạch điêu tác phẩm thực sự quá nhiều, ba kiện tác phẩm đó quả thực hoàn toàn không có ai để ý tới, cho dù là có người nhìn thấy, thì người đó cũng nhìn không ra giá trị của nó.

Ngày mùng 10 tháng 6.

Chu Nặc bá tước vừa tới Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, tùy ý ngắm nghía phổ thông triển lãm ngoài đại sảnh của hội quán, khi ông ta đi tới chỗ ba kiện tác phẩm của Lâm Lôi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bởi vì bên cạnh ba bức thạch điêu tác phẩm đều có mác ghi giá. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ba thạch điêu tác phẩm, mỗi kiện đều có giá là '300 kim tệ'.

Nhìn thấy mác ghi giá, Chu Nặc bá tước trong lòng chửi thầm: "Ngu ngốc, cho dù có nhìn ra giá trị của bức thạch điêu này, lần đầu đã ra giá cao như vậy không phải thuần túy hấp dẫn người khác chú ý sao?" Chu Nặc bá tước trong lòng phẫn nộ, nhưng ông ta cũng không có biện pháp, ông ta không có khả năng hủy bỏ báo giá của người khác.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Chu Nặc bá tước.

Ngày 12 tháng 6, Chu Nặc bá tước lại tới nơi này, vừa tời đã thấy mác ghi giá đã thay đổi.

"500 kim tệ?" Mắt Chu Nặc bá tước mắt không khỏi nheo lại, "Xem ra người chú ý quả là không ít a!"