Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 3: Thâm trầm

Editor: Sakura Trang

Vân Sanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vương gia nhà mình đẩy một người về. Trắc quân này bản lĩnh thật ghê gớm… Có thể khiến cho Vương gia đột nhiên quan tâm đến y như vậy, hướng gió nơi vương phủ sợ là phải đổi rồi.

Phòng ngủ của Vi Sinh Lan chưa từng có trang sức phiền phức, bởi vì bản thân nàng không thích. Nhưng nếu nói về trình độ thoải mái, tất nhiên là không thể xoi mói.

“Ngươi ở lại chăm sóc công tử nhà ngươi, nếu có cần cái gì hãy nói với Vân Sanh.” Nàng nói với Ngu Thư Ngôn như vậy, người sau lại tự ngây người một lát mới gật đầu đồng ý.

Hô, Chiêu vương này cười rộ lên thật đẹp mắt… Được rồi, là rất đẹp.

Vân Sanh cũng hữu nghị trừng mắt nhìn Ngu Thư Ngôn, nhưng thái độ với Kỳ Yên lại hết sức ân cần. Làm hạ nhân tất nhiên hắn sẽ không làm trái với ý của chủ tử.

Ngón tay thon dài của Vi Sinh Lan hơi cong lại, vô thức đặt lên bàn gõ hai cái: “Đợi quản gia đến báo cáo sổ sách thì để cho nàng hãy gõ những hạ nhân trong phủ thật tốt.”

“Dạ hiểu.” Hạ nhân trong Liễu uyển là phải gặp tai ương, Vân Sanh thầm nghĩ.

Kỳ Yên vẫn buông mắt không nói gì, cho đến khi trong tay y truyền đến một độ ấm không thuộc về mình…

“Sao lại vẫn còn lạnh như vậy?” Vài chậu than trong phòng đều đã đốt lên, nhưng khi Vi Sinh Lan cầm tay Kỳ Yến lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhíu mi để Vân Sanh đi vào bên trong cầm lò sưởi tay, lại cầm ra ngoài rồi đặt vào trong tay Kỳ Yến.

“Cảm ơn Vương gia.” Độ ấm truyền đến trong tay khiến Kỳ Yên cảm thấy như bị phỏng… Nhưng coi như thật sự như vậy, y cũng không thể bỏ được buông tay.

Nhân tính tham lam, nhân tâm vốn cũng không thỏa mãn. Hắn là người, vừa được mười, lại muốn trăm… Làm sao chỗ nào?

Kỳ Yến không cho là mình có sai, nhưng suy nghĩ như thế, y cũng không muốn để Vi Sinh Lan biết.

“Tử Chiêu hoặc là thê chủ, ngươi nghĩ gọi tên nào?” Vi Sinh Lan cầm chén trà trên bàn khẽ nhấp một cái, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn mà hỏi thăm.

Kỳ Yến khẽ run, nhất thời không kịp phản ứng với những lời này.

“Hiện tại ngươi không cần chọn, đợi buổi tối khi ta trở về thì báo cho ta đáp án cũng được.” Lúc này Kỳ Yến biểu hiện ra sự luống cuống để Vi Sinh Lan cảm thấy thú vị, rồi lại có chút không nỡ đùa tiếp nữa. Loại cảm giác phức tạp này cũng thật mới mẻ với nàng.

Tiếng vang thanh thúy của đồ sứ va chạm với mặt bàn. Sắp xếp mọi thứ không không sai biệt lắm, Vi Sinh Lan liền đứng lên: “Ta còn có việc muốn đi bàn bạc với Dung Cảnh.” Chắc sư tôn cũng đợi được một lúc rồi.

Dung Cảnh đứng chắp tay giữa đình thủy tạ, vẻ mặt nhàn nhạt ngắm mặt hồ kết băng, như có điều suy nghĩ. Thấy Vi Sinh Lan đi về phía hắn, mặt mày chợt nhiễm ý cười, trêu ghẹo nói: “Rốt cuộc con để ta đi Liễu uyển làm gì? Sư tôn của con sắp bị đôi mắt như dao nhỏ của người được kêu là Thư Ngôn kia đâm xuyên tim rồi.”

Có thể nhìn thấy vẻ mặt bối rối khó gặp của đệ tử nhà mình, thực sự cũng không uổng hắn đi một chuyến.

Vi Sinh Lan giả ho khan một vài cái, bình phục những bối rối bị những lời này gợi lên, tiếp theo vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sư tôn có phát hiện người nào ẩn núp chỗ tối ở Liễu uyển không?”

“Chưa từng.” Dung Cảnh trả lời không chút chậm trễ, nhưng lại dừng một chút nói: “Chẳng qua thế gian to lớn, không thiếu điều lạ, hoặc có thuật ẩn nấp nào đó có thể lừa gạt cảm giác cũng chưa biết chừng.”

Thuật ẩn nấp ngay cả Dung Cảnh cũng không phát hiện ra… Điều này quá đáng sợ. Điều này đại biểu người nọ có thể lấy tính mạng của người ta trong vô hình.

Giữa Kỳ Yến và mẫu hoàng tất có người nhiều lần trao đổi thông tin. Người đóng vai trò này, phản ứng đầu tiên của nàng đó là một ám vệ. Nàng không giỏi tra xét, chỉ đành làm phiền Dung Cảnh, lại lấy được kết quả không như mong muốn.

Giữa tháng trước mẫu hoàng tổ chức cho Tả tướng trong cung thọ yến năm mươi tuổi.” Không cần nói năng rườm rà, nàng biết Dung Cảnh có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói.

Quang vinh đặc thù này để Tả tướng một thời danh tiếng vô lượng. Thái nữ chưa lập, cảnh để thổi phồng Tả tướng lên cao khó tránh khỏi khiến lòng người trong triều đình thay đổi… Nên biết Thất hoàng nữ đương triều chính là do con thứ Kỳ Tuyên của Tả tướng sinh ra.

Nói đến Kỳ Tuyên… Luận bối phận, Kỳ Yến còn phải gọi hắn một tiếng huynh trưởng.

Lúc đó Dung Cảnh trùng hợp rời nhà đi vân du, tự nhiên không biết có việc này xảy ra.

Suy nghĩ một lát, Dung Cảnh lại chỉ lắc đầu. Hắn thấy, đây là Cảnh đế có ý nâng cao để giết nhất mạch của Tả tướng… Trách không được hắn thấy gần đây sao mà ít người hơn bị sai phái đến Chiêu vương phủ ám sát như vậy, sợ là quay đầu đều hướng về thất hoàng nữ rồi.

“Con cho rằng Kỳ Yến là người của thất hoàng nữ?” Ban đầu nghe đến họ này thì, Dung Cảnh liền cảm giác người này có liên quan đến Tả thừa tướng. Nhưng nếu nói Kỳ Yến là gian tế… Hắn lại là người thứ nhất không tin.

Thế gian ấm lạnh trăm hình thái, từ lâu Dung Cảnh đã xem không biết bao nhiêu, tự nhận vẫn có thể phân rõ chân tình giả ý.

“Không…” Vi Sinh Lan không chút nghĩ ngợi phủ nhận. Nghĩ đến chuyện thất hoàng nữ làm trên yến tiệc, đột nhiên vẻ mặt nàng hơi trầm xuống.

Giữa các hoàng nữ ám đấu không ngừng, bên ngoài lại biểu hiện giả dối thể hiện một bức tỷ muội hòa thuận. Thịnh yến trong cung, lại là trước mắt bao người, Vi Sinh Lan lại không ngờ đến thất hoàng muội của nàng dám táy máy tay chân trong lúc rót rượu cho nàng.

Một cốc uống cạn, tùy theo mà đến là cảm giác khác lạ rất nhỏ liền để Vi Sinh Lan thấy không đúng. Lạnh lẽo liếc thất hoàng nữ một cái, nàng nói với Cảnh đế thân thể không khỏe xin cáo lui trước. Sau khi trở lại tẩm cung, chỉ kịp ăn vào đan dược mà Dung Cảnh nói có thể giải được trăm loại độc liền không nhớ rõ chuyện tiếp theo.

Đợi ngày mai Vi Sinh Lan tỉnh lại, phát hiện mình ôm một người nam nhân thân không mảnh vải… Tâm tình có thể nghĩ, cũng không thể có nửa phần kiều diễm. Phía dưới xương quai xanh duyên dáng của nam nhân đã không còn thủ cung sa cùng giọt máu ở trên giường không một không nhắc nhở nàng chuyện gì đã xảy ra.

Thời cơ trùng hợp, thân phận đặc thù, phòng bị ngờ vực vô căn cớ là chuyện theo lý đương nhiên.

Nhưng đời này sẽ không, mặc dù nàng chưa điều tra rõ trước đây cuối cùng là trời xui đất khiến thế nào mới để cho Kỳ Yến… Cái này cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩ muốn đối xử tốt với y của nàng.

Vì vậy Dung Cảnh khó khăn lắm rút lại câu nói muốn nói ra khỏi miệng kia ‘Y nhớ thương con, vi sư cũng không phải người mù’, lại nói: “Ngày mai là ngày thiết triều, con đã chuẩn bị xong chưa?”

Thật ra tâm tư của Kỳ Yên muốn che giấu cũng được. Chỉ là vì Vi Sinh Lan mang y ra khỏi Liễu uyển thì, Dung Cảnh bị ván cờ bày trong phòng hấp dẫn, liền ở lại nhìn kỹ.

Xem cờ xem người, quân đen bày ra liên miên sát khí và hướng phân ly không rõ để Dung Cảnh hiểu rõ người cầm cờ cũng là một người sát phạt quyết đoán. Mà quân trắng nhìn như nơi chốn lẩn tránh, khiêm tốn vòng quanh… Cuối cùng cũng chưa ăn đối phương một con cờ nào, lại chẳng biết tại sao cuối cùng lại rơi sai một nước như thế.

Có thể đem hai phong cách vô cùng tương phản như vậy để mà tự đánh cờ, lại đều phát huy đến mức tận cùng… Đệ tử này của hắn đã trêu chọc đến một người tâm cơ thâm trầm rồi.

Tùy ý Kỳ Yến ở bên người Vi Sinh Lan, thực sự ổn? Không đợi hắn có đáp án, đang định bước đi liền va chạm làm rơi vật gì đó, nhặt lên liền thấy là một tượng bức tượng gỗ điêu khắc. Dù chưa hoàn toàn thành hình, nhưng Dung Cảnh quen thuộc với đệ tử nhà mình, liếc mắt liền nhận ra điêu khắc rõ ràng là hình dáng của Vi Sinh Lan…

Nếu không có tình ý, không thể điêu khắc được vẻ ôn nhã lên khuôn mặt không khác gì người thật như vậy.

Trên đời lòng ái mộ của nam nhân với nữ tử là mù quáng nhất, nghĩ đến Dung Hoa năm ấy… nghi ngờ vừa nãy của Dung Cảnh cũng bỏ đi bảy tám phần mười.

“Đương nhiên, sư tôn hãy chờ xem.” Lông mày Vi Sinh Lan hơi nhếch, nơi khóe miệng rõ ràng tràn ra một ý cười yếu ớt tràn đầy tính toán trước.

Người nợ nàng, người nàng nợ, ngày mai đều có thể gặp từng người một.

Nữ tử thanh tú vận một bộ thanh sam đi ra từ trong vườn nhỏ, đi đến trước mặt người, cúi đầu thi lễ một cái với Vi Sinh Lan: “Chủ tử.”

“Lâu chủ của Khởi lâu?” Dung Cảnh có chút kinh ngạc nhìn một màn này, đệ tử của hắn… Còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của hắn.

Khởi lâu là tổ chức tình báo khá có tiếng những năm gần đây, xuất hiện thì vô thanh vô thức, đợi đến lúc người biết, thì đã khó có thể lay động.

“Đại nhân.” Nữ tử dùng xưng hô cung kính với Dung Cảnh, làm một trong những tâm phúc của Vi Sinh Lan, nàng có nghe thấy về sự tồn tại của Dung Cảnh.

Vi Sinh Lan khoát tay áo, nàng đã lười nói cái gì mà ‘Quan hệ của ta và ngươi không cần nhiều lễ tiết như vậy’, dù sao nữ tử đều sẽ dùng vẻ mặt nghiêm túc ‘Lễ không thể bỏ’ trả lời lại nàng.

“Sư tôn, đây là Diệp Khởi Y, người con tin tưởng.” Lúc hai người mới quen, Vi Sinh Lan tự nhận chẳng qua là một cái nhấc tay, cũng không nghĩ đến việc đền đáp gì.

Nhưng lúc đó nữ tử cố chấp quỳ gối trước mặt nàng nói “Người cứu xá đệ một mạng, người Khởi Y không có vật gì hồi báo, nguyện đi theo bên người đại nhân làm thân chó ngựa’. Còn một bộ nàng không đồng ý, thì sẽ quỳ mãi không thôi.

Vốn là coi như bên người thêm một người hầu hạ, lại khai quật được người này trên phương diện thông tin có trình độ nhanh nhạy hơn so với người thường, nàng cố tình bồi dưỡng mới có lâu chủ Khởi lâu như hôm nay.

“Làm sao?” Chẳng qua hôm nay Vi Sinh Lan chỉ muốn để nàng đến đưa sổ sách, thuận tiện lộ mặt để cho nàng lộ mặt cho Dung cảnh biết được, không biết vì sao lúc này vẻ mặt lại lộ chút do dự.

Diệp Khởi Y cầm một vật trong ống tay áo ra, hai tay đưa đến trước mặt Vi Sinh Lan, giọng mang theo bối rối: “Xá đệ… Xá đệ mấy ngày nay nghe nói ngài hôn mê, liền tự tay làm túi thơm này, nói là có tác dụng tĩnh khí an thần.”

“…” Nhận được ánh mắt trêu tức của Dung Cảnh, Vi Sinh Lan không biết phải trả lời thế nào, tâm tư của Diệp Khởi Duẫn nàng biết, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến đáp lại.

Tóm lại là không thích làm ngược với ý tốt của người khác, Vi Sinh Lan nhận lấy túi thơm: “Cảm ơn Khởi Duẫn giúp ta, nhớ thêm một câu ‘Không cần lần nữa’.”

“Vâng.” Trong lòng Diệp Khởi Y than thở, chỉ mong sau khi đệ đệ của nàng nghe được lời này có thể cắt đứt niệm tưởng với chủ tử.

Mấy ngày hôn mê, sổ con tích lũy đợi Vi Sinh Lan xử lí đã thành số lượng lớn, lại càng không nói Diệp Khởi Y vừa mang đến một chồng kia.

Sau khi vào thư phòng nàng gần như phê duyệt không ngừng nghỉ, ngay cả bữa tối cũng chỉ dùng qua một chút liền lại tiếp tục, mãi cho đến giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đêm khuya.

Ra dấu cho hạ nhân trực đêm ở bên ngoài không lên tiếng, giờ này, chắc Kỳ Yến đã ngủ rồi.

Đúng như dự đoán lúc Vi Sinh Lan đến bên giường nhỏ liền thấy khuôn mặt Kỳ Yến đang nhắm mắt ngủ, lông mày xinh đẹp hơi giãn ra, hòa tan phần lãnh đạm kia. Lại vô cùng an ổn nằm ở bên trong, để lại vị trí trống ở bên ngoài cho nàng.

Sau khi tắm xong, động tác Vi Sinh Lan nhẹ nhàng chậm chạp nằm lên giường. Nghiêng người nhìn Kỳ Yến, suy nghĩ bỗng nhiên có chút phức tạp.

Trừ lần không có ý thức hôm ấy, đây là lần nàng thật sự nằm chung chăn gối… cùng một người nam tử?

Vốn tưởng rằng nàng sẽ không ngủ được, khí tức của Kỳ Yến vẫn còn coi là xa lạ với nàng, lấy tính cảnh giác của người tập võ mà nói, đúng là khó ngủ. Nhưng hôm nay nàng hình như buồn ngủ khác thường, chắc là do phê duyệt sổ con quá lâu đi…

Thấy tiếng hít thở của Vi Sinh Lan trở nên nhẹ nhàng, Kỳ Yến mở hai mắt.

‘Tỉnh mộng’ vô sắc vô vị, lượng ít là vật giúp ngủ ngon, lượng nhiều thì có thể khiến người chìm vào giấc ngàn thu…

Tất nhiên Kỳ Yến đã nắm chắc liều lượng, sẽ chỉ để cho Vi Sinh Lan ngủ say một đêm mà thôi.

“Thê chủ.” Tiếng nói Kỳ Yến trầm thấp giống như mê sảng, trong mắt mềm mại như muốn hòa tan ánh trăng. Đưa tay xoa nhẹ lông mi thanh tú của nữ tử, chỉ có ở thời điểm này, y mới không chút kiêng kỵ nào chạm vào người này.

Từ lúc mười tuổi, y đã biết người này, cũng biết tất cả mọi thứ Cảnh đế giao phó cho y cũng là vì để phụ tá người này trong tương lai.

Vi, Sinh, Lan.

Tên lặp đi lặp lại xuất hiện trong trí nhớ của y…

Lúc nhận ra, đã thành chấp niệm.