Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 32: Bất ngờ

Editor: Sakura Trang

Còn chưa được chính xác lắm… Vi Sinh Lan nhìn hai mũi tên cắm trên người con nai, một chiếc đâm vào chân sau, một chiếc nhưng là lọt sâu vào bụng. Nghe theo quy tắc phán quyết, đầu con mồi này không thể nghi ngờ là sẽ thuộc về Thương Chỉ.

Người trong ngực nhíu mày, Vi Sinh Lan chớp nhoáng có loại cảm giác vi diệu phu lang nhà mình ngoài trừ mình bị người khác bắt nạt. Nhưng lúc nàng nghĩ nhận lấy thanh trường cung màu nâu kia, gặp phải người trong ngực rõ ràng từ chối.

“Vèo.”

Trong lúc điện quang hỏa thạch, đầu hươu đốm thân hình cường tráng kia thậm chí còn chưa kịp kêu gào, thân thể đã im lặng nghiêng một bên ngã xuống.

Gò má lạnh lùng tuấn mỹ của người trong ngực rõ ràng chiếu vào trước mắt, ánh mắt đen trầm đến tìm không một tia ánh sáng.

Phu lang nhà mình… Vi Sinh Lan bởi vì cảnh tượng này mà không tự chủ rơi vào suy tư, nhưng lúc này người trong ngực xoay người lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Thê chủ.”

“Ừ?” Vi Sinh Lan theo phản xạ phát ra một tiếng hỏi thăm, thực tế là vẫn không phục hồi tinh thần lại.

Khuôn mặt lãnh đạm của người trong ngực hiện giờ là giãn ra, đôi con ngươi xinh đẹp cũng là đầy ánh nước, choáng váng nhiễm sự nhu hòa.

Nghe âm cuối của người trong lòng mang theo ý hỏi, nhưng cũng không đưa ánh mắt dời khỏi trên người Vi Sinh Lan.

“Yến nhi tiến bộ thần tốc.” Người trong ngực chuyên chú đưa mắt nhìn ánh mắt nóng bỏng phải nhường người khó mà khinh thường, Vi Sinh Lan suy tính chốc lát liền dò xét nói ra một câu nói khen ngợi.

Phản ứng của Người Trong ngực đối với những lời này là hơi rũ tròng mắt, loáng một cái màu hồng nhạt bắt đầu lan tràn từ cần cổ trắng nõn tràn lên trên, khuôn mặt vốn tái nhợt bệnh yếu cũng dính chút hồng nhạt.

Thương Chỉ coi như nhìn người nọ trong ngực thân ảnh huyền mặc không vừa mắt, thấy tình cảnh này cũng không khỏi co giật khóe mắt.

Đây coi là cái gì...

Mới vừa còn mặt không thay đổi bắn thủng đầu con mồi, hiện đảo mắt quay đầu đối diện với nữ tử sau lưng lại là bộ dáng như vậy.

Trong ngoài không đồng nhất, dối trá làm bộ, không biết liêm sỉ… Gia thế giáo dưỡng nghiêm khắc để cho Thương Chỉ không nghĩ ra cũng không nói ra ra được lời nói thô bỉ, chỉ có thể đem những từ ngữ coi là mắng người ít ỏi mà hắn biết ra để mắng thầm trong lòng.

Nhưng mà lần này hắn oán thầm cũng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Kỳ Yến.

Thừa dịp mục tiêu còn chưa vọt ra tầm bắn, Vi Sinh Lan tỉnh táo nhận lấy trường cung, lắp mũi tên kéo dây cung căng đến mức tận cùng.

Một khắc sau Thương Chỉ liền thấy thân thể con ngựa màu nâu hắn cưỡi ngửa về sau phát ra tiếng hí thê lương, lúc vó trước lần nữa chạm đến mặt đất ngay sau đó liền quỵ xuống.

Ngựa là ngừng, nhưng hắn cũng sắp muốn ngã xuống đất...

“Thế tử có thể buông tay.”

Không có cảm giác đau đớn khi rơi xuống đất… Thương Chỉ mở mắt ra nhìn thấy một màu đen, hắn đang bị Vi Sinh Lan ôm ngang ở trong ngực, mà tay của hắn còn nắm chặt lấy vạt áo của đối phương.

“Mời thế tử buông tay.” Là có thể dùng nội lực đánh văng ra đối phương tay sau đó thoát thân, nhưng Vi Sinh Lan biết nếu như nàng làm như vậy, đối phương sẽ ứng phó không kịp ngã rơi xuống đất.

Là không thích hợp để cho một người nam tử khó chịu như vậy, cho nên Vi Sinh Lan tuy cuống cuồng, cũng vẫn là lựa chọn nói yêu cầu thêm một lần nữa.

Tạm không thể ném người xuống được, nhưng càng không yên lòng phu lang nhà mình một người đợi ở trên ngựa, Vi Sinh Lan chỉ đành phải mang Thương Chỉ cùng đi, mấy cái lắc mình trở lại bên hông Kỳ Yến.

Sống sót sau tai nạn, Thương Chỉ ở nơi này kinh sợ là người cũng không làm được gì, nghiêng đầu còn chống lại một đôi mắt lạnh như băng không có tạp chất, bên trong là thấu xương rùng mình, là thật sự… Thật là ánh mắt giống như đang nhìn người chết.

“Ta... Ta đứng không vững...” Xu lợi tránh hại là bản năng của con người, Thương Chỉ dưới ánh mắt bức người này ngược lại càng không muốn mở tay ra. Trong miệng không nhúc nhích cũng không phải làm giả, hắn quả thật có chút chân mềm.

“Ảnh Thất.” Thanh âm Kỳ Yến lạnh như băng lạnh lùng gọi ra ám vệ, ngay sau đó trên cây cạnh đó liền vọt xuống một bóng người.

Vi Sinh Lan nhìn thấy thân ảnh huyền mặc cúi đầu xuất hiện, chỉ sợ run ngẩn người một chút liền quả quyết đưa người trên tay qua, tốc độ nhanh giống như trên tay nàng ôm là một thứ gì đó bỏng tay.

Hôm đó ở thư phòng quấy rối đều không có thể để cho phu lang nhà mình chủ động thẳng thắn cùng nàng, bây giờ nhưng là không chút nghĩ ngợi liền truyền lệnh cho ám vệ vốn không nên xuất hiện trước mặt nàng… Phu lang nhà mình đây là thật sự tức giận.

Ngón tay bị nội lực đánh văng ra còn có chút hơi tê dại, Thương Chỉ phát hiện mình đảo mắt liền bị Vi Sinh Lan chuyển giao cho người của y. Một cái đối với hắn mà nói là một nữ tử xa lạ, tròng mắt lạnh như băng không tạp chất giống như ánh mắt từ trên một người khác mà hắn vừa nhìn thấy, nhưng lúc này hắn cũng không có sức lực giãy giụa.

Động tác Vi Sinh Lan lại lần nữa nhẹ nhàng phóng người lên ngựa, mới vừa ngồi vào trên lưng ngựa, liền bị người nào đó nghiêng người kéo lấy vạt áo, vị trí không khác chút nào với vị trí vừa bị Thương Chỉ đụng chạm qua.

“Bộ y phục này không cần.” Giọng Kỳ Yến rất là cứng rắn, y vốn cũng muốn cho những lời này uyển chuyển chút, nhưng lúc nói ra khỏi miệng lại là giọng điệu như vậy.

Ngón tay vuốt ve lên khóe mắt hơi nhếch của người trong ngực, lúc này giọng Vi Sinh Lan ôn tồn đồng y: “Được.”

Lúc Thương Chỉ xuất hành chọn lựa tuy là một con ngựa không dễ bảo, nhưng cũng tuyệt không đến nỗi xuất hiện hiện tượng tự dưng nóng nảy.

Con ngựa màu nâu đã bị Vi Sinh Lan bắn chết, thân thể ngã xuống trùng hợp bị lùm cây che giấu.

“Kẹp thú...” Dùng sức vạch lùm cây ra, tuấn mã ngã xuống được nhìn thấy, trên người nhuốm máu cũng không chỉ có mũi tên kia của nàng bắn ra, trên vó bên trái chân trước còn kẹp chặt một cái kẹp thú được chế tạo từ sắt, kẹt sâu trong da thịt.

“Chỗ này, năm trước thê chủ thường tới?” Kỳ Yến bén nhạy nhận ra được không không đúng. Bãi săn hoàng gia, loại này chuyện xuất hiện kẹp thú này vốn là không hợp lý… Tuy cũng không có quy định rõ ràng nói không thể sử dụng công cụ đi săn này.

Thương Chỉ nhìn kẹp thú sáng loáng kia, không kìm được vẻ mặt trắng bệch, hắn bây giờ cảm thấy lúc trước ngựa của mình có chút phản ứng kia coi như là khách khí, trước kia hắn có từng thấy một trường hợp con ngựa đạp phải kẹp thú sau đó quăng mạnh chủ nhân xuống đất…. Lại không nói quăng sau đó có thể lại dùng móng dầy xéo ngộ thương hay không.

“Ừ.” Vi Sinh Lan đáp lại một tiếng.

Chỗ này mà nói thật ra thì không hề thích hợp đi săn, vị trí cũng nghiêng về khu vực săn bắn tây bắc bộ. Trên thực tế nàng cũng chỉ mới vào năm kia khi bắt đầu tham dự săn bắn mùa thu thấy qua người khác cạnh tranh, từ nay về sau mấy năm ở chỗ này săn thú cũng chỉ có một người là nàng mà thôi.

Vi Sinh Lan nhìn một cái nam tử sắc mặt tái nhợt bị ám vệ ôm ở trong ngực, người này đại khái là bị nàng liên lụy gặp một trận tai ương bất ngờ…