Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 49: Sơn miếu không phải muốn đến là đến

Kim Trăn ngày càng phát hiện Kiều Mạt có thay đổi nho nhỏ, hắn cứ ngỡ Kiều Mạt là một bé thỏ trắng ngốc manh, ăn vào bụng rồi mới vỡ lẽ kỳ thực không phải. Trên giường, Kiều Mạt vẫn là bé thỏ, tươi non ngon ngọt, chẳng qua xuống giường rồi, những hương vị khác cũng dần tỏa ra từ người bé thỏ.

Nhóc con kia thông minh khủng khiếp, không hề kém tiểu hồ ly.

Sau vài ngày, Kim Trăn phát giác mình nhiều lần bị cậu không dấu vết bẻ trật đề tài. Nhưng Kim Trăn cũng chẳng ngại, cảm thấy như vầy càng thi thú, hắn muốn biết trong mạch não thần kỳ của Kiều Mạt rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu thứ khiến hắn ngạc nhiên nữa.

Hơn nữa, cho Kiều Mạt chiếm được tí hời ngoài miệng cũng không đáng gì. Kim Trăn chả cần nói lắm mà trực tiếp đổi thành hành động, lên giường rồi, miệng Kiều Mạt cũng chỉ có thể phát ra a a a thôi…

Cho nên, ngoài miệng trật ray hay không trật ray chẳng sao hết, chỉ cần vận động cua đồng quan trọng vẫn tiếp tục chạy theo đại cương là được.

Sáng hôm sau, Kim Trăn thỏa mãn đi phim trường, Kiều Mạt thì cố nén đau nhức toàn thân để đứng dậy, gọi Ô Mãn cùng đi bệnh viện. Ô Mãn nhìn Kiều Mạt bằng ánh mắt khen ngợi, nói:

“Điện hạ, ngài đúng là ngày càng cường tráng và… bền bỉ.”

Kiều Mạt lắc đầu, thở dài: “Giờ ngay cả đi ngủ ta cũng phải tu luyện, nhu cầu của Kim Kim thiệt tình ngày càng lớn, muốn thỏa mãn ảnh vất vả chết được.”

Ô Mãn thầm phun tào trong lòng: nói cứ như ngươi nằm trên ý.

Sau đó cũng lắc đầu phẫn nộ: “Điện hạ, ngài tội tình gì chứ, cứ nghe Nhị điện hạ khuyên bảo, đổi người tốt hơn đi.”

Kiều Mạt nghiêm túc mà rằng: “Ô Mãn, hồi trước chẳng phải ngươi nói yêu một người phải toàn tâm toàn ý sao? Huống chi, lẽ nào các ngươi đều không nhìn ra tiềm chất của Kim Kim? Chờ kinh mạch ảnh chữa trị xong, tuyệt đối sẽ thành blue chip giá tăng vùn vụt, ta đây đang nắm giữ cổ phiếu dài hạn tạm thời rớt giá mà thôi, sau này tiền lời sẽ ào ào như giếng phun ngay.”

*blue chip: những cổ phiếu giá trị ổn định, cổ tức thấp, rủi ro thấp, có tính dẫn dắt thị trường và là những cổ phiếu nhận được nhiều quan tâm nhất của toàn bộ giới đầu tư chứng khoán

Ô Mãn lạnh nhạt: “Dạo này điện hạ đổi sang coi kênh CCTV2 rồi à?”

*CCTV2: kênh kinh tế tài chính

Kiều Mạt: “TV trong khách sạn nghèo nàn chết được, không có chương trình phát theo yêu cầu.”

Ô Mãn gật đầu, hai người vừa đi vừa trò chuyện về tài chính-kinh tế, bất tri bất giác đã tới bệnh viện.

Chưa đến phòng bệnh đã nghe tiếng người nhốn nháo trong hành lang, một nam một nữ mặt mày kích động đang đứng trước phòng bệnh gây lộn ầm ĩ với bác sĩ. Kiều Mạt biết hai người kia, chính là người mà gia đình Đào Di cử đến chăm sóc cô.

Chứng kiến cảnh ấy, Kiều Mạt và Ô Mãn ý thức được có lẽ Đào Di gặp chuyện rồi, hai người bước nhanh đến cửa phòng, nghe cô nàng kia nóng nảy nói:

“Một người sống to đùng như vậy sao có thể tự dưng biến mất, camera với bảo vệ trong bệnh viện các ông đang làm trò gì hả?”

Kiều Mạt rướn cổ ngó vào phòng, Đào Di trên giường đã biến mất.

Bác sĩ phụ trách bệnh viện khó xử, bèn giải thích: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, cũng bắt đầu cho tìm kiếm xung quanh rồi, có khi nào Đào tiểu thư bận việc nên tự ý rời bệnh viện không.”

“Bộ dạng như thế thì đi kiểu gì? Ông là bác sĩ còn không biết sao? Tối qua lúc bọn tôi đi cổ vẫn chưa tỉnh lại. Bệnh viện các ông vô trách nhiệm kiểu đó mà coi được hả, y tá phụ trách đâu?” Cô gái hùng hổ chất vấn.

Cô y tá bên cạnh trắng bệch cả mặt, cất giọng có chút sợ sệt mà oan ức: “Ba giờ đêm qua tôi nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng động, lại đây kiểm tra phòng thì Đào tiểu thư đã biến mất rồi, trước đó không phát hiện có người ra khỏi phòng bệnh, hơn nữa camera hành lang cũng không ghi được cảnh có người tới.”

Cô nàng kia nói tiếp: “Chẳng lẽ một người sống to đùng tự dưng tự lành mất tích? Phòng bệnh này nằm ở tầng tám, cô đừng bảo là Đào Di leo xuống từ cửa sổ nha.”

Môi cô y tá khẽ run run: “Có… Có khả năng, cửa sổ phòng bệnh mở mà, nhưng, tôi nhìn xuống dưới thấy không có ai, cũng thông báo bảo vệ dưới lầu tuần tra một vòng rồi, không phát hiện điều bất thường.”

Cô nàng kia cười khẩy: “Nói vậy, Đào Di không leo xuống lầu mà bay ra hả?”

Sắc mặt cô ý tá tái mét, ngậm miệng không nói nữa, chuyện này vốn đã kỳ quặc, chính cô cũng thấy khó hiểu, đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của cô kia, cô có chút nói không nên lời.

Bác sĩ phụ trách bệnh viện thấy thế, bèn mời một nam một nữ đến phòng tiếp khách, với tình huống hiện giờ chỉ có thể chờ cảnh sát đến thôi.

Kiều Mạt nhìn nhìn Ô Mãn, đoạn liếc mắt ngó cô y tá, Ô Mãn hiểu ý, theo y tá vào phòng trực ban bắt chuyện.

Kiều Mạt thì tranh thủ chạy vào phòng bệnh, Đào Di ở phòng bệnh đơn cao cấp, tại đại phương nhỏ như Đông Thành, loại phòng bệnh có toilet riêng này đã xem như cực kỳ xa hoa.

Kiều Mạt xem xét, không tìm thấy điều gì khác thường trong phòng, drap giường hơi nhăn nhúm, thiết bị giám sát và giá treo nước biển bên cạnh vẫn y nguyên. Dép lê của Đào Di đặt dưới sàn, cửa sổ mở một cánh, gió thổi vào lay động bức rèm, Kiều Mạt chợt nhìn thấy một góc rèm tựa hồ có dấu vết màu xám, bèn đến gần kéo rèm lên, phát hiện phía trên dính chút tro bụi.

Kiều Mạt cúi xuống ngửi ngửi, hương vị rất quen, là mùi tro. Lúc này, Ô Mãn đã quay về, đến gần Kiều Mạt nói khẽ:

“Y tá nói trong mấy ngày Đào Di ở đây, nửa đêm nào trong phòng cũng phát ra âm thanh kỳ quái, cổ gọi điện thoại hỏi những y tá phụ trách khác, cũng kể về tình huống này, nhưng lần nào họ đi kiểm tra cũng không phát hiện bất thường. Động tĩnh đêm qua còn lớn hơn vài bữa trước, cổ nói nghe na ná tiếng chim hót.”

Kiều Mạt nghe vậy thì ra chiều đăm chiêu.

Ô Mãn nói tiếp: “Cổ còn kể từ ngày nằm viện, tình trạng Đào Di luôn khác thường, buổi sáng mỗi ngày đều vô cùng không ổn, buổi chiều và sập tối thì đỡ hơn tí, rồi sáng hôm sau bệnh tình lại càng xấu hơn, bác sĩ thậm chí còn nghi ban đêm Đào Di không tiêm thuốc đúng hạn, các y tá trực đêm cứ nửa tiếng lại vào kiểm tra một lần, không phát giác điều gì lạ. Mấy y tá còn lén kháo nhau là có khi nào Đào Di chọc phải thứ gì không sạch sẽ, cứ đêm đến là hành hạ cổ. Đúng rồi, đêm qua trên cánh tay Đào Di xuất hiện một ấn ký, thoắt ẩn thoắt hiện, cô y tá có dùng di động lén chụp lại, định sáng nay cho bác sĩ xem, ai ngờ nửa đêm Đào Di lại mất tích.”

Dứt lời, Ô Mãn bật di động, chọn mở weixin, tìm được em y tá trong một loạt avatar gái đẹp, xong mở khung chat riêng:

“Anh Mãn Mãn, số di động của em nè. ~(^_^)~”

“Anh Mãn Mãn, bên dưới là hình em chụp đó, anh coi thử đi, nếu còn thắc mắc gì cứ gõ cửa phòng em bất cứ lúc nào nghen.”

“Anh Mãn Mãn, em đi làm việc đây, hồi nữa cảnh sát tới rồi. Đừng quên cuộc hẹn tối mai nghe anh, moah moah ~”

Phía dưới là một tấm ảnh, trên cánh tay Đào Di có một vòng đen, đúng là vị trí từng đeo Mặc Hô.

Sau khi đọc đối thoại và xem ảnh xong, Kiều Mạt hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ô Mãn hỏi:

“Ô Mãn, ngươi cũng học được mị đồng thuật hồi nào vậy?”

Ô Mãn mờ mịt: “Mị đồng thuật? Tôi biết gì đâu.”

Kiều Mạt chỉ vào đoạn đối thoại: “Rứa sao cổ lại kể kỹ càng tỉ mỉ với ngươi dữ vậy, còn cuộc hẹn là cái chi?”

Ô Mãn lúng túng: “Vụ này đâu cần mị đồng thuật, tán chuyện một lát là xong.”

Nghe thế, Kiều Mạt liền dòm Ô Mãn bằng vẻ mặt sùng bái.

Hồi tưởng quãng ngày trước mình tán Kim Kim cực muốn chết, tới giờ hai người vẫn chưa chính thức hẹn hò lần nào, Ô Mãn thì loáng cái đã cưa đổ một em xinh xinh, trình độ hoàn toàn không cùng cấp bậc nha, thiệt chẳng hổ là thầy giáo dạy yêu đương vỡ lòng của mình, người soạn thảo Quy tắc yêu đương Ô thị.

Bạn đang �

Hình tượng Ô Mãn trong mắt hoàng tử nhỏ càng thêm cao to, trên trán ẩn hiện một nhãn: cổ phiếu tiềm lực!

Tăng lương, chấm hết.

Trở lại chuyện chính, Kiều Mạt chỉ vào dấu vết màu đen trong ảnh chụp, nói: “Đây là dấu vết của Mặc Hô, chắc Đào Di bị ma vật khác theo dõi rồi. Anh hai nói Long cung mất hai pháp khí, Mặc Hô là một trong số đó, coi bộ cái kia cũng đang ở gần đây, mục đích ma vật này bắt cóc Đào Di hẳn là muốn tìm Mặc Hô.”

Ô Mãn hơi kinh ngạc, đồng thời có chút sầu não: cớ sao ma vật nhất định phải chờ Nhị thái tử đi rồi mới hành động chứ. Cảnh tượng trong phòng tắm lần trước hãy còn mới mẻ, nếu không nhờ Long Ngâm và Tạ Thanh Thần hỗ trợ, hắn với Kiều Mạt đều có nguy cơ mất mạng.

Ô Mãn cúi xuống ngó tư thế đứng hơi nhọc nhằn và đan điền thiếu hụt của Kiều Mạt, cất giọng lo lắng:

“Điện hạ, chúng ta làm gì bây giờ?”

Vừa nói vừa thầm may mắn lúc họ đến Đào Di đã mất tích, nếu đấu trực diện với ma vật kia, chiếu theo tình hình hiện nay chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Kiều Mạt nhìn bức rèm, trong mắt thoáng hiện vẻ quái lạ, bảo Ô Mãn:

“Ô Mãn, ta nhớ mấy bữa trước ngươi nói đạo diễn Lục dẫn biên kịch với Đầu Trọc đi thăm miếu gì đó đúng không?”

Ô Mãn gật đầu: “Đúng vậy, lần trước xuất hiện án mạng của Lâm Đan Đan, có người nói đoàn phim chúng ta gặp trắc trở là do không cúng bái trước. Dạo trước đình công, đạo diễn Lục rảnh đến phát ngán, liền tới miếu sơn thần ở ngoại ô phía Tây Đông Thành cúng bái, nghe đồn phong cảnh không tệ, biên kịch Hạ thấy phát là có linh cảm sáng tác liền, chạy tới đó mấy ngày liên tục.”

Hai mắt Kiều Mạt sáng rỡ: “Ở đâu, ngươi biết không? Mau dẫn ta đến đó.”

Ô Mãn lắc đầu: “Không biết, cái này phải về hỏi Lưu Quang.”

Kiều Mạt ngớ ra: “Lưu Quang là ai?”

Ô Mãn đáp: “Chính là kịch vụ đầu trọc lóc đó, anh ta tên Lưu Quang, đừng nói điện hạ cả tên người ta cũng không biết nha.”

Kiều Mạt cười bảo: “Đầu Trọc hay mờ, bóng loáng, dễ nhớ.”

Sau đó Ô Mãn liền gọi cho Đầu Trọc, hỏi thăm vị trí cụ thể của miếu sơn thần, Đầu Trọc nghe Ô Mãn hỏi về miếu sơn thần thì tức khắc tỉnh táo tinh thần, lải nhải nửa ngày về phong cảnh đẹp đẽ quanh miếu, không khí trong lành, cả thôn nữ xinh tươi… Một lúc sau, Ô Mãn rốt cuộc hiểu rõ hơn về mục đích bọn họ ngày ngày lượn tới miếu:

Lục Tường vì bái thần, biên kịch Hạ vì kịch bản, Đầu Trọc vì gái đẹp, trăm sông đổ về một biển.

Nghe nói Kiều Mạt với Ô Mãn muốn đến miếu xem thử, Đầu Trọc tức tốc xung phong làm lái xe và dẫn đường, hôm nay đoàn phim không nhiều việc lắm, hắn thu xếp xong công việc thì lái xe tới bệnh viện rước hai người.

Đối với sự nhiệt tình thình lình nảy ra của Đầu Trọc, Ô Mãn chỉ cho rằng do sức quyến rũ của thôn nữ mỹ miều, chứ không lo ngại nhiều. Mà Kiều Mạt lại dòm dòm Đầu Trọc, không nói gì.

Ba người ra khỏi bệnh viện, đi ăn trưa trước, đoạn lái xe tới miếu sơn thần. Đường cũng không xa lắm, nếu xuất phát từ phim trường, một tiếng rưỡi là đến nơi. Trên đường đi, Đầu Trọc vui vẻ tán dóc cùng Ô Mãn, hai người có sở thích ăn rơ, từ bầu sữa của Đào Di cho tới mông Tạ Thanh Thần, tất tật nữ diễn viên trong đoàn phim đều bị hai người bàn tán. Cuối cùng, đề tài rơi xuống thôn nữ xinh tươi.

“Chậc chậc, Tiểu Ô, cậu không biết đâu, em gái kia phải sống trong khe núi này đúng là đáng tiếc, mặt đẹp dáng nuột, có điều ăn bận hơi mộc mạc, dẫn ra ngoài tân trang một phen là bảo đảm miểu sát hàng loạt, trong đoàn phim không em nào bì kịp.” Đầu Trọc cảm khái.

Mặt đẹp dáng nuột, hoàng tử nhỏ ngồi ghế sau yên lặng nhớ kỹ cụm từ mới toe này, định bụng lúc về lấy ra ca ngợi Kim Kim.

Hai người đằng trước nhắc đến gái cái là tán gẫu đến tí ta tí tởn, chạy xe hai tiếng mà còn chưa đến miếu sơn thần, Đầu Trọc vỗ trán: “Gay rồi, mải nói chuyện quá đi lộn đường rồi.”

Nói xong, vội vội vàng vàng quay đầu xe vòng về, nhưng đường về không giống đường đi, lái lái một hồi, Đầu Trọc lạc đường.

Sau khi lòng vòng gần ba tiếng giữa đường cao tốc đường quốc lộ đường trâu cày, xe rốt cuộc vào được con đường dẫn tới miếu sơn thần.

Giờ này, trời đã nhá nhem tối, Ô Mãn đã ngủ khì tự lúc nào.

Kiều Mạt nhìn trời chiều dần ngả về Tây ngoài cửa sổ, đoạn quay lại nhìn Đầu Trọc đang lái xe, ánh mắt càng sâu hơn.

Cổ phiếu thường ngày vẫn nguội ngắt bỗng dưng tăng giá như bão táp, tất có yêu ma, hoặc lợi hảo, hoặc giả trang trà trộn vào đoàn…

*lợi hảo: thuật ngữ chứng khoán, chỉ tin tức tốt giúp cổ phiếu tăng giá