Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 52: Ký ức cũng có đẹp có nhớ mong

Sáng sớm lúc Kim Trăn rời phòng, Kiều Mạt vẫn còn ngủ, hắn ôm tâm tình khoan khoái dễ chịu, phát giác mình ngày càng si mê cảm giác được ở bên Kiều Mạt, vô luận là thể xác hay tâm lý.

Ba năm trước, Kim Bác Á chặt đứt kinh mạch toàn thân hắn, trong vài năm ở nước ngoài, tuy Kim Trăn khôi phục năng lực hoạt động của cơ thể bằng tốc độ kinh người, nhưng bản thân hắn biết tình trạng cơ thể mình vẫn chênh lệch rất lớn so với trước khi bị thương.

Từ lúc có thể tự đảm đương mọi hoạt động, Kim Trăn bắt đầu tập thể hình không ngừng. Qua hai năm, chức năng của cơ bắp và các khớp xương đã không khác gì người thường, song hắn luôn cảm thấy trong thân thể tựa hồ vẫn có thứ gì đó ứ đọng không thông được.

Hắn biết nguyên nhân là do kinh mạch đứt lìa, Kim Trăn sinh ra tại nhà họ Kim, cũng chẳng lạ gì việc tu luyện đạo pháp. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, Kim Bác Á đã yêu thương hắn hơn Kim Đình nhiều, từng dạy hắn một bộ tâm pháp thổ nạp đơn giản, Kim Trăn cũng thử luyện tập một quãng thời gian, sau lại thấy bộ tâm pháp quá dễ dàng với mình, muốn học tập những điều mới mẻ khác từ chú hai. Chính khi ấy, thái độ của Kim Bác Á với hắn triệt để quay ngoắt, ánh mắt nhìn hắn dần trở nên lãnh đạm và xa cách, những vấn đề liên quan đến tu luyện càng kiêng kỵ sâu sắc.

Khoảng thời gian hồi phục tại nước ngoài, Kim Trăn từng thử luyện tập bộ tâm pháp kia lần nữa, lại phát hiện đã hoàn toàn vô tác dụng, lúc đó Kim Trăn cho rằng kinh mạch của mình chẳng cách nào trở lại như xưa nữa, nên dứt khoát buông tha con đường tu luyện. Đó cũng là lý do hắn chẳng hề hứng thú với vấn đề người thừa kế đời này của Kim gia.

Từ khi Kim Trăn biết cơ thể mình sẽ phát sinh dị thường vào đêm trăng tròn, hắn đặc biệt lưu ý tình huống của mình mỗi tháng. Ngoại trừ vài ba biến hóa trên thân thể, điều khiến Kim Trăn để tâm vẫn là những thay đổi về mặt cảm xúc và các đoạn ký ức vụn vặt, sau hơn một năm, Kim Trăn phát hiện hai vấn đề này tương quan chặt chẽ với nhau.

Mỗi khi trong đầu dần hiện ra cảnh tượng giết chóc tàn nhẫn, dường như trong thân thể lại âm ỉ luồng cảm xúc nóng nảy muốn bộc phát, tính tình cũng thay đổi chóng mặt. Mà phần lớn thời gian, ký ức trong đầu hắn chính là những cảnh tượng ấy, có vài cảnh vô cùng đẫm máu và chấn động. Chúng cứ lặp đi lặp lại trong óc Kim Trăn, sau mười mấy năm, hắn chậm rãi xâu chuỗi những mảnh ký ức đó, phát hiện đây tựa hồ là một bức tranh hào hùng về một người, từ thuở chào đời đến khi trưởng thành để rồi chinh chiến sa trường, nổi bật nhất là cảnh cuối cùng trên chiến tường.

Ấy không phải chiến trường cổ đại bình thường, thông qua ký ức, Kim Trăn nhìn thấy đủ dạng yêu ma cự thú, các loại phép thuật thông thiên dời núi lấp biển, tiếp sấm ngập trời xen lẫn máu tanh tung tóe, che khuất bầu trời, rung động mặt đất, thời không như bị các quầng sáng đủ màu sắc của trận chạm trán vặn vẹo đến biến hình, thi thể của thần ma nhân thú chất chồng thành núi, không khí nồng mùi máu đến độ có thể ngửi thấy rõ ràng.

Mỗi khi trí nhớ xuất hiện cảnh chiến tranh cảnh này, Kim Trăn luôn cảm thấy trong lồng ngực bùng phát xúc cảm tàn bạo, như thể lỗ chân lông toàn thân đều nở rộng, cảm giác nóng nảy mãnh liệt kêu gào quay cuồng trong người. Lúc ấy, thần trí hắn sẽ chịu ảnh hưởng, giống như một ý thức khác rót vào cơ thể hắn, xé rách linh hồn hắn. Dẫu Kim Trăn đã cố gắng kiềm chế tâm trạng, nhưng khi nghiêm trọng vẫn sẽ rơi vào tình huống phát cuồng.

Nghiêm trọng nhất chính là lần đả thương Trúc Ảnh.

Từ năm sáu tuổi, Kim Trăn đã xuất hiện tình trạng lạ thường này, năm đó hắn còn nhỏ, căn bản không hiểu ý nghĩa của những cảnh tượng đẫm máu trong đầu, tính hắn vốn lầm lì nên cũng chẳng muốn thổ lộ với bất kỳ ai xung quanh. Khi tình huống ngày càng gia tăng, Kim Trăn bắt đầu sợ hãi, hắn từng cho rằng đây là một biểu hiện của bệnh tật, sợ nói ra sẽ bị người khác kỳ thị, vì vậy một mực chôn sâu bí mật xuống đáy lòng.

Sau nữa, thái độ của Kim Bác Á với Kim Trăn thay đổi, hắn loáng thoáng cảm nhận được chú hai đã biết việc này nên mới tỏ thái độ như vậy, lại càng giữ vững quyết tâm muốn bảo vệ bí mật.

Nhưng, Kim Trăn không ngờ rằng một thời gian sau Trúc Ảnh lại đến nhà hắn, thiếu niên Trúc Ảnh ôn hòa đáng yêu, khiêm tốn lễ phép với mọi người, người lớn nhà họ Kim cực kỳ thích Trúc Ảnh, nỗ lực giúp hắn đến gần Kim Trăn, hi vọng Kim Trăn có thể tiếp xúc với bạn đồng lứa nhiều hơn.

Ban đầu Kim Trăn cũng chẳng đối đãi thân thiện với Trúc Ảnh, tính tình lầm lì bẩm sinh khiến hắn không giỏi kết bạn với người ngoài. Song Trúc Ảnh rất kiên nhẫn, hiền lành, tính cách cũng tốt, sau quãng ngày chung đụng từng li từng tí, Kim Trăn rốt cuộc mở lòng với Trúc Ảnh. Đối với hắn, Trúc Ảnh là người bạn đầu tiên trong đời hắn, Kim Trăn vô cùng trân trọng tình bạn này.

Tình bạn của cả hai duy trì vài năm, rồi một đêm trăng tròn nọ, Trúc Ảnh chứng kiến tình cảnh chật vật của Kim Trăn. Dưới sự hỏi thăm của Trúc Ảnh, Kim Trăn tiết lộ tình huống thân thể mình cho Trúc Ảnh nghe, còn kể lại những cảnh tượng đẫm máu trong ký ức. Trúc Ảnh hết sức kinh ngạc, nhưng không nói gì, Kim Trăn tin tưởng Trúc Ảnh, cũng bộc bạch những lo lắng và sợ sệt nơi nội tâm, cứ ngỡ Trúc Ảnh nhất định sẽ giữ kín bí mật giúp mình.

Hiềm nỗi, vào một ngày của ba năm trước, Kim Bác Á đột nhiên xuống núi, tới nhà họ Kim, trò chuyện ngắn với Kim Bác Cương xong thì đi tìm Kim Trăn, mang Kim Trăn lên núi Thanh Viên. Kim Trăn hơi khó hiểu, song thật không ngờ chú hai lại tổn thương mình. Lúc bị Kim Bác Á dẫn vào phong ma trận ngũ hành, nhìn những phù chú trông như xiềng xích chui vào thân thể mình, Kim Trăn vừa sợ vừa giận, hỏi Kim Bác Á tại sao lại làm thế với mình.

Hình ảnh đêm ấy hãy còn mới mẻ trong đầu Kim Trăn, dưới ánh trăng, Kim Bác Á diện đạo bào màu xanh, ánh mắt lạnh như băng, mở miệng nói với hắn rằng:

“Kim Trăn, trong cơ thể con có ma khí, lúc con phát bệnh trong đầu sẽ hiện lên những cảnh tượng đó, đều là ký ức còn sót lại của ma vật. Lâu dần, khi ma vật mạnh lên rồi chiếm cứ ý thức của con, tình huống sẽ rất nguy hiểm. Thế nên đừng trách chú hai, chú hai cũng vì muốn tốt cho con thôi.”

Kim Trăn nghe Kim Bác Á nói xong, vậy mà triệt để bình tĩnh lại, hắn cũng không hỏi Kim Bác Á ma vật trong cơ thể mình là ý gì, ngược lại hỏi một vấn đề khác: “Làm sao chú biết những cảnh tượng trong ký ức của tôi.”

Kim Bác Á im lặng, vẫy tay, Trúc Ảnh bước ra từ căn phòng sau lưng ông.

Khoảnh khắc ấy, Kim Trăn hoàn toàn thông suốt, Trúc Ảnh là con cờ Kim Bác Á cố gắng xếp đặt bên cạnh mình, mục đích là điều tra tình huống của mình, tình bạn mà những năm qua mình xem như trân bảo thực chất chỉ là âm mưu từ đầu tới đuôi…

Chuyện tiếp theo Kim Trăn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mắt mình đỏ rực, trong thân thể tràn ngập một loại sức mạnh khác, tựa hồ sinh ra từ nỗi phẫn nộ, chỉ nhớ rõ âm thanh xương cốt gãy nát trong tay mình, cùng cảm giác máu nóng bắn lên mặt…

Ngày hôm sau tỉnh lại, kinh mạch toàn thân đã đứt từng khúc, mà Trúc Ảnh thì hấp hối, tính mạng mong manh…

Sự việc ảnh hưởng cực lớn với Kim Trăn, trong ba năm ở nước ngoài, bên cạnh việc tích cực khôi phục thân thể, hắn còn nghiêm túc suy ngẫm kế hoạch tương lai của mình. Tại Kim gia, gia quy con trưởng kế thừa gia nghiệp, con thứ nhập đạo đã kéo dài mấy ngàn năm, nhưng hắn biết đến đời mình e rằng phải thay đổi, sau sự kiện ngày ấy, Kim Trăn không bao giờ muốn đặt chân lên núi Thanh Viên dù chỉ nửa bước.

Thái độ của Kim Bác Á lẫn tình huống thân thể Kim Trăn đã quyết định Kim gia không đời nào đưa hắn lên núi, vấn đề người thừa kế là chuyện của mấy người Kim Bác Cương, Kim Trăn chẳng nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn biết tại sao thân thể mình lại phát sinh tình huống này. Trước khi về nước, Kim Trăn đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra nguyên nhân thân thể xảy ra dị biến, hắn mơ hồ cảm thấy những ký ức trong đầu chính là mấu chốt dẫn đến chân tướng.

Ngoại trừ những cảnh bạo lực máu me, còn có vài hình ảnh ngọt ngào thắm thiết.

Dưới tàng cây lá đỏ vạn năm, lời thề kết bái đầy khí phách của hai anh em…

Tại hẻm núi chốn thảo nguyên, niềm vui sướng dạt dào khi bốn người kề vai chiến đấu lâm ly cùng ma thú…

Trên bàn nước trong suốt, tiếng hát cao vút tràn trề của sáu người sau khi nâng chén uống thỏa thuê…

Còn có giữa mưa tuyết ngập trời, cái ngoái đầu dịu dàng của bóng lưng thuần trắng như hòa một thể với đất trời…

Kim Trăn không thấy rõ hình dáng cụ thể của những người xuất hiện trong ký ức, nhưng mỗi khi chúng hiện lên, trái tim hắn luôn ấm áp vô ngần, nên hắn biết họ nhất định là những người vô cùng quan trọng với ma vật kia.

Sau khi về nước, song song với việc gia nhập Xán Tinh, hắn còn âm thầm sưu tầm một ít tư liệu về ma vật, hi vọng có thể tìm được manh mối.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Kiều Mạt đã phần nào quấy rầy kế hoạch ban đầu của hắn, cảm giác giống như bản thân vốn đang cất bước vững vàng trên đường lớn thênh thang của kế hoạch, lại thình lình bị lôi đi giữa chừng, rồi bất cẩn rơi tõm xuống bể tình.

Mà trong lúc tắm mình trong bể tình, Kim Trăn lại phát hiện thêm một kinh hỉ tặng kèm: chức năng của em yêu rất chi mạnh mẽ, bất kể phương diện nào cũng là hàng xịn.

Công dụng 1: ngây thơ đến mức ngô nghê, vài thường thức sinh hoạt gần như mù tịt, thường xuyên thốt ra mấy câu kinh người chọc người ta ôm bụng cười lăn, công dụng thiết yếu để giải sầu chơi đùa ở nhà.

Công dụng 2: mặt đẹp dáng ngon, đường nét cơ bắp nuột, da mướt, hoa cúc xinh, lại ngoan ngoãn, trên giường còn biết chủ động dụ dỗ, chỉ cần mình muốn, cả tư thế lẫn số lần đều phối hợp vô điều kiện, công dụng thiết yếu cho sinh hoạt giường chiếu cua đồng.

Công dụng 3: thân thể mát mẻ, xúc cảm tuyệt vời, mùi hương trên người rất hợp khẩu vị mình, ngày ngày ôm ngủ thoải mái cực kỳ, công dụng thiết yếu để xua đuổi ác mộng.

Công dụng 4: mỗi lần vận động hài hòa xong, thân thể mình chẳng những không mỏi mệt, ngược lại tinh thần sảng khoái, kinh mạch toàn thân tựa hồ cũng có vẻ đập nhịp nhàng hơn, hồi phục nhanh hơn, công dụng thiết yếu để bảo vệ sức khoẻ.

Túm lại, Kim Trăn cứ cảm thấy mình đã lụm được bảo bối, mỗi ngày hễ nhìn mặt Kiều Mạt là tâm trạng lại phơi phới. Ban ngày tại phim trường, chỉ cần có thời gian rảnh, Kiều Mạt hầu như luôn xoay quanh Kim Trăn, dù hôm trước làm quá mệt mỏi không xuống giường đi phim trường nổi, Kim Trăn cũng sẽ nhận được tin nhắn của Kiều Mạt. Mấy ngày nay, Kim Trăn đã dần quen với sinh hoạt có Kiều Mạt quấn riết cả ngày.

Cho nên, bận bịu đến chạng vạng, phát hiện chẳng thấy bóng dáng Kiều Mạt đâu, Kim Trăn không khỏi ngạc nhiên, mà khi gọi vào số Kiều Mạt lại nghe thấy giọng nhắc nhở không kết nối được, cả người hắn triệt để trầm xuống.