Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 66: Em là của anh, anh cũng là của em

Kiều Mạt chạy khắp trong ngoài khách sạn, rốt cuộc tìm thấy Kim Trăn trong ga ra, Kim Trăn đang kiểm tra thiết bị mới chuyển đến cùng Đầu Trọc.

Kiều Mạt đứng một bên nhìn Kim Trăn chằm chằm. Đầu Trọc ngẩng đầu, thấy Kiều Mạt, trên mặt nở nụ cười ám muội, nói với Kim Trăn: “Có người đến tìm cậu kìa.”

Kim Trăn nghe vậy thì quay lại nhìn Kiều Mạt, không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm việc cùng Đầu Trọc. Kiều Mạt ra chiều tủi thân, càng khẳng định suy đoán ban nãy của mình —– quả nhiên không có cái đẹp.

Cậu đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Kim Trăn như đứa trẻ chịu uất ức, không thốt một lời.

Bấy giờ Đầu Trọc cũng nhận ra hai người có gì đó không đúng lắm, bèn tăng tốc độ trên tay, chả mấy chốc đã làm xong việc cùng Kim Trăn, tiếp theo bỏ thiết bị lên xe, tức tốc chạy lấy người, bỏ lại ga ra cho hai vị đang hờn dỗi.

Trước khi đi, Đầu Trọc liếc nhìn bộ dạng như cậu vợ nhỏ bị ức hiếp của Kiều Mạt, có chút không đành lòng, bèn bảo Kim Trăn:

“Kim tổng, tiểu sư đệ nom không nhỏ tuổi, kỳ thực tính tình còn trẻ con lắm, khó tránh phạm ít lỗi nhỏ, sống trên đời nào có chuyện lưỡi không chạm răng, phiên phiến là được rồi.”

*nào có chuyện lưỡi không chạm răng: hai người dù thân mật tới đâu cũng khó tránh mâu thuẫn

Kim Trăn lạnh lùng nhìn Đầu Trọc, Đầu Trọc lập tức xoay người chuồn mất.

Đoạn hắn quay sang nhìn Kiều Mạt, thấy môi cậu còn loang loáng dầu, liền hỏi:

“Ăn trưa xong chưa? Sao lại chạy đến đây.”

Kiều Mạt nhìn Kim Trăn, đáp: “Không có anh em ăn không vô.”

Giọng Kim Trăn vẫn lãnh đạm như cũ: “Chẳng phải thân thể đỡ hơn rồi sao? Hôm qua đã bắt đầu tự ăn cơm được rồi mà.”

Kiều Mạt chớp mắt, tiếp tục nói: “Không thấy anh bên cạnh, em không có hứng ăn.”

“À.” Kim Trăn chả tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Muốn ăn gì, anh dẫn đi ăn.”

Nói xong liền quay lưng ra ngoài, đi vài bước phát hiện Kiều Mạt không đi theo, Kim Trăn bèn dừng chân, xoay người, thấy Kiều Mạt vẫn đứng yên tại chỗ, nét mặt có vẻ kinh ngạc và khổ sở.

Trái tim Kim Trăn bị ánh mắt đau lòng kia làm đau đớn mãnh liệt, cậu trầm mặc một thoáng, trở về cạnh Kiều Mạt, mở miệng nói: “Đi thôi.”

Dứt lời, vươn tay kéo cánh tay Kiều Mạt, Kiều Mạt luôn luôn nghe lời lại vẫn đứng im không chịu di chuyển, bình tĩnh nhìn mặt Kim Trăn, nghiêm túc hỏi: “Kim Kim, mấy ngày nay anh làm sao vậy?”

Kim Trăn nhìn Kiều Mạt, không trả lời. Kiều Mạt tiếp tục nói:

“Kim Kim, anh có chuyện gì phiền lòng cứ nói cho em biết, anh không nói thì làm sao em biết.”

“Anh vẫn giận vụ em lộ thắt lưng trong cảnh quay kia hả? Nếu anh không vui, em đi bảo đạo diễn Lục cắt cảnh đó, đổi sang người đóng thế quay lại nha?”

Kiều Mạt ngửa mặt lên, khẩn cầu nhìn Kim Trăn như bé cún sợ bị vứt bỏ.

Kim Trăn nhìn vào mắt Kiều Mạt, một góc trong lòng như đang sụp đổ.

“Dạo này anh cũng không ôm em, hôn em, là vì thân thể em không khỏe sao?”

“Mới đầu em còn tưởng anh bận, nhưng giờ xem ra là không phải, tại sao lại kéo khoảng cách với em, chê em không đủ đẹp ư…”

Mắt Kiều Mạt phủ một tầng sương mù, đôi môi mỏng khẽ run run.

“Em không thích cảm giác này, anh đã nói giữa hai ta không được có thứ gì ngăn cách, nhưng biểu hiện lúc này của anh khiến em có cảm giác anh trùm ‘áo mưa’ lên đầu rồi.”

Kim Trăn: …

Bầu trời ngoài ga ra dần trở nên âm u, mây đen dày đặc, mưa trút xuống.

“Kim Kim anh biết không, tối hôm ấy khi nhìn thấy anh ở cổng miếu trên đỉnh núi, em thực sự rất sợ hãi, sợ anh không nhận ra em, không để ý tới em.” Mắt Kiều Mạt đã hơi ửng đỏ.

“Em làm không tốt không đúng chỗ nào, anh nói cho em biết đi, anh muốn trừng phạt em sao cũng được, nhưng đừng không để ý tới em.” Kiều Mạt cúi gằm mặt như đứa trẻ phạm lỗi.

Kim Trăn rốt cuộc không cầm lòng nổi, tiến lên ôm lấy Kiều Mạt, ấn đầu cậu vào ngực mình, trầm giọng bảo:

“Nói vớ vẩn gì đó, anh không để ý em lúc nào.”

Kiều Mạt ngẩng đầu, chớp hàng mi ươn ướt, bĩu môi nói: “Có mà, sáng không hôn đánh thức em, đi ngủ không ôm em, lúc ăn cơm không ngồi cạnh em, thậm chí em đứng ngay sau lưng mà anh vẫn khăng khăng nhìn Đầu Trọc, cuối cùng anh cũng phát hiện hóa ra anh ta đẹp hơn em sao…”

Kim Trăn: …

Tam quan sụp đổ rồi, đến thẩm mỹ cũng rốt cuộc chạy trời không khỏi nắng ư.

Kim Trăn trầm tư hồi lâu, khẽ hôn trán Kiều Mạt, nói:

“Tiểu Cửu, mình về phòng nói chuyện đàng hoàng đi.”

Kiều Mạt gật gật đầu, Kim Trăn nghiêm mặt khiến cậu ý thức được giữa hai người có lẽ thực sự nảy sinh vấn đề, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề.

Bây giờ, bên ngoài đã bắt đầu mưa lác đác, không khí oi bức mà ẩm ướt, cực kỳ giống tâm tình giờ phút này của hai người, áp lực mà nóng nảy.

Về phòng rồi, Kim Trăn nhìn cơm trưa gần như chưa được động vào, lông mày không khỏi khẽ nhíu.

Hai người ngồi trên ghế salon, Kiều Mạt hệt như học sinh tiểu học chuẩn bị nghe giáo huấn, thấp thỏm mà bất an nhìn Kim Trăn. Kim Trăn ngẫm nghĩ rồi cất giọng nghiêm túc: “Tiểu Cửu, kỳ thực anh vẫn luôn muốn hỏi em điều này, nếu trong cơ thể anh không có hai viên nội đan, liệu em còn tiếp tục ở bên anh không?”

Kiều Mạt có chút kinh ngạc nhìn Kim Trăn, tựa hồ hoàn toàn không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, chớp mắt hỏi:

“Kim Kim, anh còn để bụng chuyện hồi đó em nói anh là cái đỉnh bự à?”

Ánh mắt Kim Trăn thoáng lóe lên, đáp: “Vốn dĩ không để ý, nhưng mấy ngày nay… Anh muốn xác nhận một chút.”

Kiều Mạt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đoạn trả lời: “Kim Kim, em thừa nhận lúc trước em quấn lấy anh đúng là vì thể chất của anh tương đối đặc biệt. Nếu khi ấy không phát hiện trong cơ thể anh có hai viên nội đan, có lẽ em sẽ không tiếp cận anh đâu.”

Kim Trăn không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn Kiều Mạt, chờ cậu nói tiếp.

“Nhưng đổi thành hiện tại, anh hỏi em vấn đề này, em có thể khẳng định rằng dù anh không có hai viên nội đan, em vẫn muốn ở bên anh.” Ánh mắt Kiều Mạt kiên định mà thẳng thắn.

Cõi lòng Kim Trăn thoáng dao động, lần đầu tiên hắn thấy Kiều Mạt tỏ ra trịnh trọng mà nghiêm túc đến thế.

“Từ nhỏ thứ em tiếp xúc nhiều nhất chính là tu luyện, nên trước kia em luôn cho rằng tu luyện là chuyện quan trọng nhất, cũng là chuyện làm em vui vẻ nhất. Nhưng từ khi ở bên anh, em phát hiện thì ra trên đời còn có chuyện làm mình hạnh phúc hơn cả tu luyện.”

Kiều Mạt nhìn Kim Trăn bằng đôi mắt sáng hấp háy, vươn hai tay ôm cổ hắn.

“Có thể song tu cùng anh chính là chuyện khiến em thấy hạnh phúc nhất đời này.” Giọng Kiều Mạt không lớn, từng chữ lại như quả cân nện vào tim Kim Trăn, đáy lòng hắn dần dâng lên dòng nước ấm.

Kiều Mạt thân mật gác đầu lên vai Kim Trăn, nói tiếp: “Hạnh phúc không phải vì song tu, mà vì đối tượng song tu là anh, ừm, đương nhiên song tu cũng vô cùng tốt. Không có tu vi thì có thể chậm rãi luyện về, nhưng nếu không có anh, em sẽ không biết nên làm gì bây giờ. Cho nên, dù hao hết tinh khí toàn thân, em cũng muốn ở bên anh, anh hiểu không?”

Kim Trăn nhíu mày, cảm thấy lời này Kiều Mạt tựa hồ không đúng chỗ nào, chưa kịp ngẫm kỹ đã nghe Kiều Mạt bảo:

“Kim Kim, nếu thực sự còn để ý vụ hồi trước em coi anh lô đỉnh, vậy giờ anh cứ xem em là lô đỉnh được không? Vậy là huề nhau rồi.”

Kim Trăn nghe vậy thì vươn tay ôm eo Kiều Mạt, nói: “Từ khi ở bên em, anh cảm thấy kinh mạch trong cơ thể khôi phục rất nhanh, có lẽ đây là hiệu quả song tu mà em nói, hiện tại anh có thể cảm giác được đại bộ phận kinh mạch đã thông, chỉ còn một chủ mạch giữa lưng chưa thông thôi. Em thì sao? Mỗi lần tụi mình làm xong em đều vô cùng mệt mỏi, kinh mạch và tu vi có biến hóa gì không?”

Kiều Mạt thoáng chần chừ, trả lời: “Hình như em vẫn chưa tìm được tư thế chính xác, hiệu quả không rõ ràng như anh, nhưng hổng sao hết, anh hai nói đã gửi cho em ít linh đan diệu dược, mai mốt chắc sẽ tốt hơn thôi.”

Kim Trăn nhìn vào mắt Kiều Mạt, trong đầu nhớ tới lời Hoa Linh, không nhịn được phải hỏi: “Phải làm thế nào mới khiến em thoải mái hơn? Nếu song tu là chuyện có lợi với cả hai, vì sao hiệu giữa hai chúng ta khác biệt lớn như vậy?”

“Không quan trọng, em sẽ tìm được phương pháp giải quyết.” Kiều Mạt thoải mái bảo.

Kim Trăn nhìn thẳng vào mắt Kiều Mạt, nghiêm giọng hỏi: “Có thật chỉ là tư thế sai không? Hay là người không đúng? Anh nhớ hôm nay em hỏi anh một vấn đề.”

Kiều Mạt sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nhớ sáng nay mình có hỏi Kim Trăn vấn đề kia:

Anh… có đồng ý em… cùng người khác… song tu không?

Giờ đây, hoàng tử nhỏ cảm thấy mình ngu không thể tả, rốt cuộc nhận ra điểm nào chạm trúng vảy ngược của Kim Trăn. Lúc Hoa Linh nhắc đến vụ song tu NP, điều hấp dẫn cậu nhất chính là làm vậy có thể giúp Kim Trăn chữa khỏi kinh mạch rất nhanh. Trong tiềm thức không thích phương thức này, nhưng lại cho rằng tự tiện quyết định bỏ qua đường tắt có lợi cho sự khôi phục của Kim Trăn thì hơi có lỗi với hắn. Thành ra cậu mới quanh co hỏi thử, nhận được đáp án phủ định xong mới yên tâm từ bỏ một cách thoải mái, song không ngờ câu ấy khiến cậu an tâm, ngược lại làm Kim Trăn bất an.

Kiều Mạt khẽ thở dài: “Kim Kim, xin lỗi, em không nên hỏi anh vấn đề đó, thiệt ra em biết anh sẽ không đồng ý, nhưng… vẫn bất giác hỏi ra miệng.”

“Tiểu Cửu, anh không hiểu vấn đề tu luyện, kịch mạch trong thân thể tổn thương cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hoạt động của anh, nên dù không khôi phục cũng không thành vấn đề, anh ở bên em không phải vì chuyện ấy. Nhưng em thì khác, như em nói đó, động cơ em tiếp cận anh lúc đầu là vì tu luyện. Từ ngày ở chung với em, anh vẫn luôn tin rằng tình cảm em dành cho anh không pha tạp những nhân tố khác, song biểu hiện gần đây của em khiến anh cảm thấy hơi nghi hoặc, nếu quả thực xuất hiện người thích hợp hơn, có thể giúp em tu luyện, em sẽ…”

“Sẽ không!” Kiều Mạt sốt ruột ngắt lời Kim Trăn. “Kim Kim, em sai rồi, em không bao giờ hỏi vấn đề ngu xuẩn như thế nữa. Em chỉ cần anh thôi, anh là tốt nhất.” Kiều Mạt vùi đầu trước ngực Kim Trăn, không ngừng cọ lung tung, trông như bé thỏ đang lo âu.

Im lặng một hồi, giọng Kim Trăn vang lên: “Ừ, anh biết mà, anh chỉ muốn nói là dù có người thích hợp hơn anh xuất hiện, em cũng không được nhớ thương, em là của anh.”

Kim Trăn siết chặt hai tay, ôm ghì lấy người trong lòng, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ hiển lộ rành rành.

Nghe thế, tâm trạng mù mịt đã lâu của Kiều Mạt rốt cuộc chuyển thành quang đãng, dường như đã tìm về được gấp bội cái đẹp giữa hai người. Cậu ngẩng đầu ôm cổ Kim Trăn, cất giọng nghiêm túc mà ngọt lịm: “Ừm, anh cũng là của em.”

Ánh mắt Kim Trăn sáng lên, dịu dàng cúi xuống hôn môi Kiều Mạt.

Thật lâu sau, khi đã hôn bù phần của mấy ngày qua, Kiều Mạt thỏa mãn, cười tủm tỉm nhìn Kim Trăn, trong mắt mang theo vẻ bỡn cợt, nói:

“Đúng rồi, Kim Kim, theo như anh bảo thì giờ trong cơ thể anh chỉ còn đốc mạch chưa thông, em biết một cách đả thông đốc mạch lẹ lắm, anh muốn thử không.”

Kim Trăn nghi hoặc nhìn Kiều Mạt, trực giác mách bảo hắn đây chẳng phải cách gì hay ho.

“Khụ khụ.” Kiều Mạt khẽ ho, vòng ra sau lưng Kim Trăn, ôm cổ hắn, thân dưới cọ xát sau eo hắn, bảo: “Kỳ thực đơn giản lắm nha, tụi mình đổi vị trí song tu là xong, đốc mạch bắt đầu từ huyệt đáy chậu, chỉ cần em rót chân khí vào trong lúc thông cơ thể anh là xong, nhanh lắm…”

Kiều Mạt chưa nói xong, Kim Trăn đã kéo cậu đến trước ngực mình, nhìn vào mắt cậu chăm chú, hỏi:

“Em từng dùng phương pháp này chưa?”