Băng Đế

Quyển 1 Chương 52: Băng và hỏa

Bất chợt, Tô Phong nhớ tới mình còn một thứ, may ra có thể giúp Hư Tử Uyên đó là cửu dương quả. Cửu dương quả là vật chí cương chí dương trong thiên hạ, trong một lần vô tình Tô Phong chiếm được, hắn định để cửu dương quả để luyện đan, nhưng xem ra tình hình trươc mắt chỉ có thể dùng nó để cứu Hư Tử Uyên.

Tô Phong vội đặt tay bên miệng Hư Tử Uyên, đẩy cửu dương quả vào miệng nàng.

Nhưng....

Khoảnh khắc tay Tô Phong vừa chạm vào miệng Hư Tử Uyên, đột nhiên huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên điên cuồng trào sang Tô Phong, nói một cách chính xác là trào vào tay hắn rồi chạy thẳng tới đan điền...

Tô Phong giật bắn mình, huyền âm hàn khí đến quá nhanh, mặc dù có Băng quyết cùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh nhưng huyền âm hàn khí vừa chạm vào người, Tô Phong vẫn cảm thấy lạnh buốt như dao cắt.

Sắc mặt Tô Phong vụt biến, thoáng giật mình, định rút tay lại nhưng đã quá muộn, một luồng huyền âm hàn khí từ miệng Hư Tử Uyên truyền vào trong tay Tô Phong chạy thẳng tới đan điền...

Hỏng rồi...

Huyền âm hàn khí bá đạo trong người Hư Tử Uyên đã đạt đến cực điểm, Tô Phong không ngờ, huyền âm hàn khí cũng có hứng thú với hắn và bắt đầu trào sang người hắn.

Trong giây lát, Tô Phong ngộ ra điều gì đó...

Huyền âm hàn khí chỉ lan sang tay Tô Phong, rồi chạy thẳng vào đan điền dung hòa cùng chân khí của hắn, nói một cách chính xác hơn là công pháp của Tô Phong có thể dung hòa cùng huyền âm hàn khí.

- Không lẽ... Băng quyết có thể thu hút huyền âm hàn khí?

Tô Phong đột nhiên nghĩ ra, nhất thời mừng rỡ.

Những gì hắn nghĩ hình như không sai, huyền âm hàn khí là vật chí âm cùng công pháp của hắn tương tự, hai thứ này có thể dung hợp cùng hỗ trơ lẫn nhau, nên khi huyền âm hàn khí tiến vào đan điền của hắn, tất nhiên sẽ dung hợp với chân khí do Băng quyết tạo ra. Nhưng hắn lại không biết, khi huyền âm hàn khí tiến vào lòng bàn tay, có một ít đã dung nhập trong tử diễm băng viêm, nhẹ nhàng không một tiếng động, chỉ có điều, Tô Phong không để ý, nếu bây giờ hắn cảm nhận tử diễm băng viêm trong lòng bàn tay, hắn sẽ phát hiên tử diễm băng viêm hình như lạnh hơn một chút.

Tâm niệm thoáng động, Tô Phong ra sức hút huyền âm hần khí, hắn cẩm nhận khi huyền âm hàn khí dung hợp cùng chân khí của mình, chân khí của hắn bắt đầu tăng trưởng một cách chóng mặt.

Tô Phong có thể cảm nhận rõ ràng, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên bắt đầu sục sôi điên loạn, từ khắp nơi trong cơ thể nàng, nhất tề lưu động ra miệng, sau đó truyền nhập vào lòng bàn tay rồi chạy tới đan điền của Tô Phong.

Từng luồng huyền âm hàn khí trắng toát bị hút nhập vào trong đan điền, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, màu sắc của chân khí cũng dần dần chuyển sang màu trắng như tuyết, màu trắng tinh của huyền âm hàn khí, dùng hòa với màu trắng của chân khí, rất nhanh nhập thành một thể.

- Huyền âm hàn khí là cực hàn chi khí, chân khí của ta cũng là cực hàn chi khí, tính chất hai bên tương đồng, bảo sao chúng có thể tương dung với nhau.

Thấy huyền âm hàn khí dung hợp với chân khí, Tô Phong nghĩ.

Nhưng độ lạnh của huyền âm hàn khí không hề thua kém chân khí của chính mình, huyền âm hàn khí truyền vào càng nhiều, Tô Phong càng cảm thấy chân khí trở nên lạnh hơn, gần như, đang cố giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Tô Phong rùng mình, có chút không chịu được, nhưng vì một lượng lớn huyền âm hàn khí đã được rút ra khỏi cơ thể nên sắc mặt Hư Tử Uyên cũng tốt hơn rất nhiều. Dần dần, tầng băng mỏng trên người bắt đầu tan ra, Hư Tử Uyên dần lấy lại ý thức.

- Tô sư đệ.... đệ đang làm gì vậy?

Hư Tử Uyên vừa mở mắt đã nhìn thấy bàn tay Tô Phong đang ấn vào miệng mình, còn huyền âm hàn khí trong cơ thể cô thì đang rục rịch chạy vào lòng bàn tay hắn.

Sư tỷ, sư tỷ tỉnh rồi à...

Thấy Hư Tử Uyên đã tỉnh lại, Tô Phong mừng rỡ, nói:

- Sư tỷ đừng động đậy,ta đang giúp đệ hút hàn khí ra ngoài...

Hư Tử Uyên tròn mắt nhìn Tô Phong, tai ù đi, nàng không nghe lầm đấy chứ? Tô Phong nói muốn hút huyền âm hàn khí ra ngoài?

Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí dày vò từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng không có cách, chỉ có dương nguyên đan mới giúp nàng bớt đau đớn một canh giờ.

Theo như Hoàng Dược Tiên nói, muốn rút huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể cô, trừ phi tiên cương tiên tôn thời đại thái cổ giáng thế, chính là Chư Tử bách thánh thời đại thượng cổ trùng sinh, mới có thể làm được.

Nhưng... Tô Phong trước mặt lại có thể rút huyền âm hàn khí ra ngoài?

Ư...

Tô Phong thở hắt, luồng khí vừa thở ra lập tức biến thành sương trắng. Cơ thể hắn mỗi lúc một lạnh, răng cũng bắt đầu va lập cập, nhưng, chưa rút được hết huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể Hư Tử Uyên, Tô Phong không có ý định dừng lại.

- Tô sư đệ, mau dừng lại, huyền âm hàn khí hung hãn lắm, đệ không khống chế được, nó sẽ tiến nhập vào trong kinh mạch để, khiến đệ đông cứng đến chết...

Thấy Tô Phong bắt đầu phun băng sương, Hư Tử Uyên vội vã hét nói.

Tô Phong lắc đầu, kiên định nói:

- Tử Uyên sư tỷ, ta nhất định chữa khỏi cho tỷ, tỷ yên tâm đi.......

Mấy chữ cuối cùng, chỉ còn là những tiếng răng va vào nhau lập cập.

- Không... Mau dừng tay, đệ không hút hết được đâu, cứ thế này bản thân đệ sẽ chết đấy.

Hư Tử Uyên lớn tiếng nói.

- Két két két két....

Răng Tô Phong lại va vào nhau thêm vài lần nữa, hắn cũng thấy sắp không chịu đựng nổi, thân thể như muốn đóng băng, nhưng, hắn vẫn không dừng lại, đặt Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh lên ngực, bảo vệ trái tim. Chỉ cần tim không ngừng đập, hắn không sợ bị đông chết. Thân thể nếu như đóng băng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, uống một chút đan dược là thân thể sẽ hồi phục.

- Tô sư đệ... Tô sư đệ...

Thấy toàn thân Tô Phong bắt đầu kết băng, hơi thở phát ra biến thành băng sương trắng muốt, sắc mặt cũng dần chuyển sang trắng bệch, thần sắc trong mắt càng lúc càng nhạt, gần như sắp mất đi ý thức, Hư Tử Uyên thấy cay cay sống mũi, nước mắt cứ thế trào ra.

Mặc dù sắp bị đóng băng, nhưng ý thức của Tô Phong vẫn không chút nào ảnh hưởng, hắn đang cố khống chế chân khí, vì huyền âm hàn khí dung hợp hợp với chân khí của hắn sinh ra một lượng lớn chân khí tinh khiết càng ngày càng nhiều, vì lẽ đó hắn sắp sửa không khống chế được.

Tô Phong càng lạnh, ý thức bắt đầu yếu đi, thân thể Hư Tử Uyên dần dần hồi phục bình thường, ý thức cũng mạnh hơn, đột nhiên như bị quỷ nhập, Hư Tử Uyên đột nhiên không chế thân thể mình, lăn sang một bên, tránh khỏi tay Tô Phong.

Mất đi mối liên kết, không còn bị huyền âm hàn khí tiến nhập, chân khí đột nhiên quay cuồng kịch liệt.

Lúc thì màu trắng, lúc thì trắng toát.

Chân khí và huyền âm hàn khí gộp làm một, không phải dung hòa như Tô Phong tưởng tượng, mà là... nuốt chửng nhau.

Ban đầu chân khí chiếm ưu thế, nên Tô Phong không cảm thấy gì, sau đó, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, chân khí trở nên yếu thế, hàn khí lạnh lẽo của huyền âm hàn khí dần dần chiếm lĩnh toàn thân Tô Phong.

Bởi vậy, thân thể Tô Phong mới trở nên mỗi lúc một lạnh.

Nếu như cứ tiếp tục hấp thu, huyền âm hàn khí nhiều đến số lượng nhất định, sẽ nuốt chửng chân khí, đến lúc đó, Tô Phong chỉ có nước chết chắc...

Nếu như Hư Tử Uyên không khống chế thân thể, tránh khỏi tay Tô Phong, hậu quả sẽ rất khó nói.

Toàn thân Tô Phong đều đã kết băng, chỉ có chỗ trái tim là được Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh bảo vệ là may mắn tránh được, cũng chính bởi vậy, Tô Phong mới không bị huyền âm hàn khí trực tiếp đông chết.

Hư Tử Uyên mới lăn một vòng, hàn khí trong người đã hết, không còn cảm thấy lạnh nữa mà ngược lại toàn thân nóng rực...

Tô Phong cho nàng nuốt cửu dương quả, hỏa tính của cửu dương quả này cực mạnh, nếu như không phải là một thân thể cực hàn thì không thể uống được.

Nhưng Tô Phong không hiểu thế nào lại hút huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể Hư Tử Uyên, cửu dương quả căn bản không kịp phát huy tác dụng.

Cảm giác nóng rực ấy đến cực nhanh, nhanh đến nỗi Hư Tử Uyên cảm thấy như vừa rơi xuống một lò lửa, da dẻ toàn thân như muốn nứt ra.

- A...

Hư Tử Uyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, miệng phun khói xanh.

Trong cùng một căn phòng, Tô Phong thì bị đóng băng, còn Hư Tử Uyên thì nóng như thiêu như đốt... hai cơ thể ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

Cảm giác nóng rát khiến Hư Tử Uyên như muốn ngất đi, nàng chỉ cảm thấy xung quanh như một biển lửa, bất luận đứng ở đâu cũng không thoát khỏi cảm giác nóng bỏng.

Xoạt...

Tiếng xé vải vang lên...

Phần tay áo đã bị Hư Tử Uyên xé rác, lộ ra cánh tay trắng như củ sen.

Xoạt...

Lại âm thanh nữa...

Y phục đã bị Hư Tử Uyên xé ra một nửa, lộ ra cái eo thon nhỏ xíu và một chiếc yếm.

Hư Tử Uyên chỉ cảm thấy xung quanh đều là lửa, nàng muốn dập lửa quanh mình, mỗi lần vung tay, lửa lại bị dập đi không ít, đồng thời, y phục trên người nàng lại bị xé ra một mảnh...

Xoat... xoạt... xoạt...

Một loạt những tiếng xé vải vang lên, trong nháy mắt, trên người Hư Tử Uyên chỉ còn lại một chiếc yếm.

Đột nhiên, nàng cảm thấy hình như trước mặt đang có một tảng băng, tảng băng phát ra khí tức mát lạnh, vừa hay trái ngược với khí nóng trên người nàng, theo bản năng, Hư Tử Uyên lao đến chỗ tảng băng, ôm chặt lấy.

Òa...

Cả thế giới yên lặng...

Băng và lửa giao dung, khiến nội tâm nàng trở nên tĩnh lặng, cảm giác nóng rực không còn nữa, dễ chịu đến không sao diễn tả nổi, nàng ôm chặt lấy cột băng một cách vô thức.