Băng Đế

Quyển 2 Chương 22: Tàng Thiên Cơ nộ

Thiên Huyền Tử có bao nhiêu suy nghĩ, vẻ chột dạ hiện rõ trên mặt, nói:

- Vô Thủy đạo hữu, việc này không thể nghe một bên nói, để ta hỏi mọi chuyện rõ ràng.

Nói xong, Thiên Huyền Tủ chuyển sang Bạch Ngọc Chính hỏi:

- Vừa rồi Vô Chân sư diệt nói chính là sự thực?

Thiên Huyền Tử đưa lừng về phía mọi người Hư Thiên Tông, con mắt nháy nháy với hắn, ra hiệu rất rõ.

Bạch Ngọc Chính nhất thời hiểu ra, nói:

- Bẩm tông chủ, đó chỉ là lời nói bậy.

- Vì sao?

Khóe môi Thiên Huyền Tử vểnh lên hỏi.

Bạch Ngọc Chính nói:

- Lúc đó chúng ta bị Tàng gia, Thi Hồn Tôn, Thần Vu Tông vây khốn, may là mấy vị sư thúc cùng ca ca của đệ tử chạy trốn ra ngoài, mấy người Hư Thiên Tông bị vây khốn tại chỗ, sau khi đệ tử thoát không còn biết tình huống sau đó như thế nào, nếu như bọn họ bình yên đi ra mà mấy vị sư thúc cùng ca ca của đệ tử lại không thấy hình bóng, kết quả ra sao ta có thể suy đoán được vài phần.

- Nói…

Thiên Huyền Tử một lần nữa gật đầu.

Nam Cung Thất nói:

- Nhất định là mấy vị sư thúc cùng ca ca liều mình kéo chân tu sĩ Tàng gia cùng ba thế lực lớn, như vậy mấy người Hư Thiên Tông mới có thể thoát đi, bọn họ không biết báo ân, ngược lại còn nói xấu bản tông, thực sự ghê tởm.

- Làm thế nào thấy rõ?

Thiên Huyền Tử một lần nữa hỏi.

Bạch Ngọc Chính suy nghĩ một chút, nói:

- Người của Hư Thiên Tông rõ ràng nói dối, Vân Tuyết chính là đệ tử Huyền Âm Tông chúng ta, sao lại liều mình đi cứu đệ đệ của Tô Phong. Đồng thời hai vị sư thúc có tu vi như thế nào? Lúc đó Tàng gia, Thi Hồn Tông và Thần Vu Tông tổng cộng có bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, nếu là hai vị sư thúc cũng làm phản gia nhập, sáu tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, bốn người của Huyền Thiên Tông sao có thể chạy trốn khỏi địa cung? Vì vậy bọn họ hiển nhiên nói dối.

Thiên Huyền Tử gật đầu, nói:

- Hai vị sư thúc của ngươi làm người như thế nào lại gặp phải trả thù như vậy, thực sự đáng buồn đáng tiếc!

Bạch Ngọc Chính vừa nói rất đạo lý rõ ràng, thậm chí ngay cả Vô Thủy cũng không nhịn được mà hoài nghi, mấy người Vô Chân có phải là nói dối, hắn tin tưởng Vô Chân, thế nhưng bốn người bọn họ có thể trốn thoát được khỏi tay năm tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, thực sự có chút không tưởng tượng nổi.

Vô Chân có Hư Thiên Lệnh trong tay, có thể trốn được coi như tin tưởng được, nhưng Tô Phong còn có đệ đệ của hắn cùng Hử Tử Nguyên, Cố Tiêm Trần, còn mang theo một cỗ thi thể, sao có thể chạy thoát khỏi tay năm tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ rời khỏi địa cung?

Đáp án… Hiển nhiên là không có khả năng!

Mọi người nghe Bạch Ngọc Chính phân tích đạo lý, thực sự có chút tin tưởng.

Ánh mắt Tô Phong lạnh lùng, chăm chú nhìn vào người Bạch Ngọc Chính, nói:

- Năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều chết trong tay ta, Bạch Ngọc Chính, ngươi không tin sao?

Trong địa cung, Tàng gia, Thần Vu Tông, Thi Hồn Tông đều có ít nhất một tu sĩ trốn thoát, tin tức Tô Phong đánh chết năm tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ rất nhanh sẽ truyền đi, không cần phải giữ bí mật.

- Ha ha ha ha…

Lời Tô Phong vừa phát ra, chúng tu sĩ Huyền Âm Tông đều cười ha ha, thậm chí trong Hư Thiên Tông cung có một bộ phận nhỏ cười nhạo.

Một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ dĩ nhiên dám phát ngôn bừa vãi nói đã giết chết năm tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ?

- Thực sự là không biết trời cao đất rộng, nói khoác không biết ngượng…

- Trách không được hắn vừa ra đã kêu loạn. Nguyên lai là thần kinh thác loạn, có thể là bị người nào đó trong địa cung đánh đến choáng váng đầu óc..

- Cũng không tự nhìn chính mình có bao nhiêu phân lượng, dám nói lời cuồng ngạo như vậy, thực sự là không biết sống chết.

Nhất thời, chúng tu sĩ Huyền Âm Tông cười chế nhạo khong nói, càng châm chọc không ngừng.

Đừng nói tu sĩ Huyền Âm Tông, ngoại trừ Cổ Thần, Hư Tử Uyên, Vô Chân và Cố Tiêm Trần, ngay cả tu sĩ Hư Thiên Tông cũng không tin tưởng.

Khóe môi Tô Phong vểnh lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Huyền Tử, nói:

- Nếu các ngươi không tin, Huyền Âm Tông có thể phát ra năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đánh với ta một trận, sinh tử do mệnh… Ai cũng không thể can thiệp, cho các ngươi nghìn, năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ là chết như thế nào?

Thấy Tô Phong khiêu chiến như vậy, lông mày Thiên Huyền Tử nhíu lại, một người không có khả năng ngu xuẩn tới mức như vậy, sẽ có quyết định khiêu chiến mang tính tự sát, trong lòng Thiên Huyền Tử khẽ động, lẽ nào Tô Phong thực sự đã đánh chết năm tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ?

Không có khả năng, Thiên Huyền Tử lập tức bác bỏ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Vô Thủy thấy thế, cũng nghi hoặc liếc mắt nhìn Tô Phong, lập tức ánh mắt lại rơi vào người Vô Chân.

Vô Chân lớn tiếng nói:

- Tô Phong sư đệ đều nói sự thực, ta cùng với Cố sư thúc, Hư sư muội, Cổ sư đệ chưa hề xuất thủ, năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều là do Tô Phong sư đệ giết chết. Tàng Mục Bắc Tàng gia là người đầu tiên chết trong tay Tô Phong sư đệ, Lục Kiếm Binh của Huyền Âm Cốc là người thứ hai chết trong tay Tô Phong sư đệ… Vu Dạ Ương của Thần Vu Tông là người cuối cùng chết trong tay Tô Phong sư đệ.

Cái gì…

Khiếp sợ… Trong mắt mọi người đều tràn ngập khiếp sợ.

Tuy nói có người hoài nghi lời Vô Chân là giả, thế nhưng mặc kệ là giả hay thực, một câu nói này đủ khiến mỗi một tu sĩ ở đây cảm thấy khiếp sợ.

Yên tĩnh, không có bất cứ người nào mở miệng nói, trong đầu đều có tưởng tượng hình ảnh theo như lời của Vô Chân, một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ liên tục đánh chết năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, đây là hình ảnh như thế nào?

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một đạo trọng âm:

- Ai là Tô Phong? Mang mạng tới chôn cùng tu sĩ Tàng gia ta.

Vừa dứt lời, một đầu thanh long từ phương hướng tay bắn phóng tới cực nhanh, đỉnh đầu thanh long có một người đang đứng, đầu đội ngọc kim quan, mặc tử long bào, thắt lưng mà bạch ngọc long bội, chân đi giày thanh long.

Người này chính là thái tử Đế Đình Đại Doanh, Tàng Thiên Cơ.

Người chưa tới, tiếng đã tới trước, chưởng theo sau.

Một đạo chưởng cương thật lớn đột nhiên từ chân trời xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, vỗ xuống chúng tu sĩ trên mặt đất.

Sắc mặt Vô Thủy và Thiên Huyền Tử biến đổi, nhất tề xuất thủ, hai người nhấc tay lên cao, hóa thành một quang tráo pháp lực phương viên hơn mười trượng, bảo hộ đệ tử tông môn chính mình ở bên trong.

Thế nhưng mọi người ngoài dự liệu chính là, bàn tay khổng lồ lớn như nghìn trượng, che trời che đất, khi còn ở trên không trung trăm trượng đột nhiên dừng lại, giữ nguyên tư thế.

Vừa dứt lời, một đầu thanh long từ phương hướng tay bắn phóng tới cực nhanh, đỉnh đầu thanh long có một người đang đứng, đầu đội ngọc kim quan, mặc tử long bào, thắt lưng mà bạch ngọc long bội, chân đi giày thanh long.

Người này chính là thái tử Đế Đình Đại Doanh, Tàng Thiên Cơ.

Người chưa tới, tiếng đã tới trước, chưởng theo sau.

Một đạo chưởng cương thật lớn đột nhiên từ chân trời xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, vỗ xuống chúng tu sĩ trên mặt đất.

Sắc mặt Vô Thủy và Thiên Huyền Tử biến đổi, nhất tề xuất thủ, hai người nhấc tay lên cao, hóa thành một quang tráo pháp lực phương viên hơn mười trượng, bảo hộ đệ tử tông môn chính mình ở bên trong.

Thế nhưng mọi người ngoài dự liệu chính là, bàn tay khổng lồ lớn như nghìn trượng, che trời che đất, khi còn ở trên không trung trăm trượng đột nhiên dừng lại, giữ nguyên tư thế.

Sắc mặt mọi người kinh hãi, chỉ thấy dưới cự chưởng có một người đạp lập hư không, người này tóc trắng mặc bạch y, niên kỷ rất trẻ, khí độ ung dung, chính là tu sĩ thượng cổ Ngô Tinh mà Tô Phong đã cứu ra trong địa cung.

Tô Phong vừa ra khỏi địa cung liền bộc lộ rõ ràng, thậm chí còn nói lời ngoan động hẹn ba năm đến Thái Âm Cốc san bằng tông môn, bởi vì lúc hắn ra khỏi địa cung, thông qua thần thức với Ngô Tinh đã có liên hệ, biết Ngô Tinh vẫn chưa đi xa mới không chút lo lắng như vậy.

Ngô Tinh đứng giữa hư không, cự chưởng nghìn trượng của Tàng Thiên Cơ chụp xuống cách đỉnh đầu hắn hơn mười trượng liền không thể tiến thêm, Ngô Tinh quay đầu nhìn sang một người, nháy mắt phát ra một đạo chỉ cương thật nhỏ, bắn vào trong chưởng cương.

Nhất thời chưởng cương nghìn trượng giống như khí cầu bị kim châm đâm thủng, năng lượng pháp lực trong chốc lát đã tán loạn tiêu tan, chỉ cương thật nhỏ cũng biến mất không thấy.

- Ai dám bất lợi đối với Tô Phong chính là đối địch với ta…

Một câu nói vang khắp bốn phương tám hướng, Ngô Tinh giữa không trung trong nháy mắt biến mất không còn.