Băng Hỏa Ma Trù

Chương 85: Lạc Nhu đích khẩn cầu (Hạ)

"Nhu nhi, ta chưa hiểu rõ ý của ngươi? Hôm nay ngươi tìm ta chỉ để nói như vậy thôi sao?" Niệm Băng chợt phát hiện ra mình càng lúc càng bị Lạc Nhu tác động nên vội hỏi ngay mục đích. Niệm Băng không hề muốn quyết định của mình sau này lại bị tình cảm ảnh hưởng.

Sắc mặt của Lạc Nhu khẽ thay đổi, nàng than nhẹ một tiếng nói: "Đúng thật ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Ta nghe nói ngươi dự tính rời khỏi nơi này đi chu du khắp đại lục. Vì vậy ta muốn thỉnh cầu ngươi giúp ta mang một phong thư tới Áo Lan đế quốc. Hơn nữa phong thư này tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào của Băng Nguyệt đế quốc thấy được. Nếu như ngươi giúp ta việc này thì nói không chừng ta có thể sẽ không cần phải gả cho ngũ hoàng tử."

Niệm Băng hỏi: "Gởi cho người nào của Áo Lan đế quốc?"

Lạc Nhu nói: "Đem lá thư tới thủ đô của Áo Lan đế quốc và giao nó cho tiểu nữ nhi của Lam Vũ hầu tước. Không, Lam Vũ hầu tước mấy năm trước đã được thăng lên công tước rồi. Tiểu nữ nhi của ông ta tên là Lam Thần. Lam Vũ hầu tước tại Áo Lan đế quốc cực kỳ nổi tiếng. Chỉ cần ngươi tới đó hỏi thăm thì nhât định sẽ tìm thấy ông ta. Dù gì ngươi dũng muốn đi chu du, Băng Nguyệt đế quốc cùng Áo Lan đế quốc lại tiếp giáp nhau, vậy hãy giúp ta, có được không?"

Đưa thư tuyệt không phải là chuyện gì khó, huống chi việc này lại liên quan tới hạnh phúc cả đời của Lạc Nhu, Niệm Băng gật đầu đồng ý: "Hy vọng là sẽ không xảy ra chuyện phiền phức gì là tốt nhất."

Lạc Nhu mừng rỡ nói: "Vậy là coi như ngươi đã đáp ứng rồi." Dứt lời nàng từ trong người lấy ra một phong thư cùng một hạt châu nhỏ phát ánh bạch quang mờ ảo đưa cho Niệm Băng: "Hạt châu này là tín vật, cùng với phong thư này, Lam Thần nhất định sẽ tin ngươi."

Niệm Băng vừa cầm vào tay thì kinh dị phát hiện ra bạch quang của hạt châu ấm áp như rất quen thuộc, tựa như do bạch ngọc tạo ra. Hắn không kịp coi kỹ đành đưa tay thu phong thư và hạt châu vào không gian giới chỉ.

Mã xa dừng trước cửa ma pháp sư công hội. Niệm Băng hướng về Lạc Nhu nói: "Ta sẽ tận hết sức giúp ngươi mang phong thư tới nơi. Ta đi đây. Hẹn gặp lại."

"Đợi một chút" Lạc Nhu chợt tiến đến cạnh Niệm Băng hôn nhẹ, mùi hương thơm thoang thoảng khiến cho Niệm Băng nhất thời ngây ngốc. ánh mắt Lạc Nhu lộ ra nét cảm kích: "Niệm Băng, đa tạ ngươi. Nếu như lúc trước ta có mang phiền phức tới cho ngươi thì mong ngươi bỏ qua. thật ra, ngươi là một người rất tốt"

Đưa tay sớ lên mặt, trong lòng của Niệm Băng chợt sinh ra một cảm giác khó tả. Người tốt? Mình là một người tốt sao?Trước đó không lâu Tuyết tĩnh còn nói mình là một kẻ đáng ghét cơ mà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nửa tháng cứ vậy qua đi. Lúc này, tại tầng bốn của ma pháp sư công hội, Niệm Băng đang đọc một quyển ma pháp chú ngữ. Hy vọng của Long Trí đối với Niệm Băng quả thật rất cao. hai mươi ngày trước, sau khi Niệm Băng học hết tại tầng ba thì Long Trí tức thì đồng ý để Niệm Băng tiến vào tầng bốn để tiếp tục học tập. Tầng bốn so với tầng ba sách nhiều hơn rất nhiều. Ở nơi đây ma pháp tri thức cực kỳ huyền ảo khiến cho dù người thông mình như Niệm Băng cũng chỉ có thể ghi lại để từ từ lý giải.

Tại đệ tứ tầng có cả ma pháp cấm chú thập nhất giai của các hệ ma pháp, mặc dù số lượng cực kỳ ít nưng tất cả đều là tài sản trân quý của công hội. Phổ thông ma pháp được chia làm thập giai nhưng khi tới thập nhất giai thì chính là cấm chú. Còn tối cao nhất chính là ma pháp thần hàng thuật thập nhị giai thì được xưng là cấm trung chi cấm.

"Niệm Băng." Long Trí mở cấm chế từ dưới đi lên ngắt đi dòng tư tưởng của Niệm Băng.

"Sư phụ, người chẳng phải nói ta chỉ cần đọc mấy thứ này, không cần phải giải thích hày sao?" Niệm Băng kinh ngạc nhìn Long Trí. Ban đầu, khi mới bái Long Trí làm sư phụ, trong lòng Niệm Băng vẫn còn có sự đề phòng. Nhưng khi Long Trí vô tư chỉ dạy khiến cho Niệm Băng như nhìn thấy lại hình bóng của Tra Cực, sự phòng bị từ đó cũng từ từ biến mất.

Sắc mặt của Long Trí trở nên khó coi nhìn Niệm Băng nói: "Ngày mai ngươi phải rời khỏi đây ngay. Ta vừa nhận được tin là quốc vương bệ hạ sau khi nghe được về ngươi thì tỏ ra rất hứng thú nên đã dùng ma pháp phong cáp truyền thư truyền tin tức tới Nặc Á hầu tước. Ma pháp phong cáp có tốc độ rất nhanh, trong ba ngày nhất định sẽ tới Băng Tuyết thành. Vì vậy, ngày mai ngươi nhất định phải rời khỏi đây"

Niệm Băng lúc nào cũng nghĩ mình sẽ ly khai khỏi Băng Tuyết thành nhưng đột nhiên nghe Long Trí nói thế khiến trong lòng Niệm Băng ít nhiều cũng có chút không thích ứng. Nhưng hắn vẫn gật đầu nói: "Sư phụ, những thứ ở đây cũng không có nhiều. Tối hôm nay ta cố một chút có lẽ sẽ đọc xong. Dù sao ta cùng không có gì để thu dọn cả. Sớm ngày mai ta sẽ ly khai. Dù gì những ngày gần đây ta không hề xuất hiện ở bên ngoài, ta nghĩ người của Đại Thành Hiên cũng không biết ta còn ở trong thành đâu"

Long Trí hừ lạnh:

"Ngươi nghĩ như vậy là quá coi thường bọn họ rồi đó. Ta đã sớm phát hiện ra xung quanh công hội đều có người giám thị tựa hồ như sợ ngươi bỏ chạy vậy. Sự tồn tại của ngươi nói cho cùng là một uy hiếp rất lớn đối với đại Thành Hiên."

Niệm Băng gật đầu nói:

"Ta hiểu rồi. Sư phụ, người còn có gì giao phó cho ta không?"

Long Trí không nói tiếng nào, tiến lại gần giá sách duy nhất trên tầng, do dự một hồi rồi lấy xuống một quyển ma pháp thư nằm trên cùng. Quyển sách này Niệm Băng đã từng đọc qua, trong đó nói về hiệu quả của ma pháp cấp biệt cấm chú. Sau khi đọc quyển sách đó xong, Niệm Băng còn bị uy lực cường đại của cấm chú làm cho giật mình.

Long Trí cầm quyển sách than nhẹ: "Ban đầu loại ma pháp này ta không nghĩ sẽ dạy cho ngươi, cũng không hy vọng ngươi sẽ dùng tới nó. Nhưng hiện tại ta nghĩ lại, đem nó chỉ cho ngươi thì tốt hơn. Mặc dù nó rất nguy hiểm nhưng nếu dùng để bảo mệnh thì lại là tốt nhất."

Niệm Băng nghi hoặc nhìn Long Trí hỏi: "Sư phụ, ma pháp đó như thế nào mà lại khiến người khó xử như vậy?"

Thanh sắc quang mang từ tay Long Trí phát ra, phong nguyên tố trong khong trung như bị khiêu động, thanh mang được ngón tay dẫn đi họa lên trên quyển ma pháp một đồ án cực kỳ cổ quái. Một người hiểu rõ ma pháp trận như Niệm Băng tức thì hiểu ra, đây là một phương pháp mở pháp trận ẩn tàng một cách đơn giản và hiệu quả.

Quang mang lóe lên, quyển ma pháp như không có gì thay đổi. Long Trí mở quyển sách ra, trang đầu tiên của quyển sách đã biến mất. Lúc này trên đó hiện ra một lớp chử màu vàng, Long Trí cầm quyền sách đưa đến trước mặt Niệm Băng trầm giọng nói: "Loại chú ngữ tàn độc này, ngàn vạn lần không được niệm nó. Hãy đọc và ghi nhớ lấy từng chữ này."

Chú ngữ thật quá dài, Niệm Băng vẫn chưa chú ý đến nội dung mà theo lời của Long Trí mang nó cất giấu vào một noi thâm sâu trong trí nhớ. Khi Niệm Băng hoàn toàn nhớ rõ mới quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, đây là chú ngữ gì vậy?"

Quang mang trong mắt Long Trí lóe lên: "Đây chính là một trớ chú chú ngữ cổ xưa, cũng chính là bí mật lớn nhất của công hội chúng ta."

Niệm Băng toàn thân chấn động: "Trớ chú chú ngữ?Cái này chẳng phải là thuộc về ma pháp hắc ám hệ sao? Theo như tài liệu ghi lại thì hắc ám ma pháp hầu như đã thất truyền rồi mà."

Long Trí lắc đầu nói: "Không, thật ra hắc ám ma pháp vẫn còn tồn tại. Chỉ là hắc ám ma pháp sư lúc nào cũng phải chịu sự truy sát của các giới trên khắp đại lục. Vì vậy bọn họ ẩn mình rất bí mật, đồng thời số lượng cũng rất ít. Thật ra, hắc ám ma pháp là một loại ma pháp rất thần kỳ, có một đặc thù hiệu quả mà bất kỳ hệ ma pháp nào khác cũng không thể có được. Nhưng ta có thể nói với ngươi là trớ chú chú ngữ này không thuộc về phạm vi của hắc ám ma pháp. Nó là một trớ chú ma pháp thời thượng cổ. Sự tồn tại của nó nguyên chỉ có mình ta biết. Hiện tại, ngươi chính là ngươi thứ hai."

Niệm Băng kỳ lạ hỏi: "Nhưng nó rốt cuộc có hiệu quả gì?"

Long Trí nói: "Hiệu quả của nó rất đơn giản. đó chính là nguyền rủa chính mình."

"Nguyền rủa chính mình?" Dù thông mình như Niệm Băng cũng không thể hiểu nổi lời của Long Trí.

"Không sai, chính là trớ chú chính minh. Thông qua việc nguyền rủa sinh mạng bản thân để đạt lấy lực lượng cường đại khiến cho trong nháy mắt có thể vượt qua cực hạn sử dụng ma pháp của bản thân, đó chính là đặc thù của trớ chú ma pháp này. Việc sử dụng trớ chú này cũng có thể khống chế, theo đó nếu khống chế mạnh yêu khác nhau thì sẽ có lực lượng khác nhau. Tên của trớ chú này chính là sinh mạng trớ chú chi ca."

Quang mang trong mắt của niệm Băng chợt sáng rực: "Sư phụ, con thật muốn biết uy lực lớn nhất của ma pháp này sẽ đạt tới trình độ nào."

Long Trí đưa mắt nhìn Niệm Băng nói: "Tới một mức rất đáng sợ. Cấm chú thập nhất giai cùng thần hàng thuật thập nhị giai có uy lực rất khác nhau. Khi xưa, băng tuyết nữ thần tế tự đã từng dùng một thần hàng thuật hủy diệt mười vạn đại quân của Lãng Mộc đế quốc. Cũng nhờ cuộc chiến đó mà bà ta mới có địa vị như ngày hôm nay. Nếu khi xưa ta trớ chú đem toàn bộ sinh mạng phóng ra cấm chú thì mặc dù chưa chắc đạt hiệu quả như vậy nhưng cùng băng tuyết nữ thần tế tự đối kháng một canh giờ thì tuyệt không thành vấn đề. Đó chính là sự cường đại của trớ chú này. Ngươi nên nhớ kỹ, nếu không phải lúc sinh tự thì tuyệt không được dùng trớ chú này. Bởi vì cứ mỗi lần sử dụng thì nó sẽ làm cho ngươi mất đi năm năm sinh mang, ngươi hiểu không?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Sư phụ, ta hiểu rồi. Nó chính là sử dụng sinh mạng để đánh đổi"

Long Trí cười nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Ngoài ra còn một việc có là bây giờ là tháng chín. Vào ngày bảy tháng bảy năm sau. Tại Hoa dung đế quốc cử hành đại hội ma pháp sư mới, ta hy vọng ngươi có thể đại diện công hội tham gia. Tới lúc đó, ngươi chỉ cần đưa lệnh bài là có thể tham gia. Kỳ thi mỗi đế quốc đều cử hai ma pháp sư mới, điều kiện chỉ cần dưới hai mươi năm tuổi là được. Băng Nguyệt đế quốc phái hai người thì một là do Băng Thần tháp tuyển chọn, còn một là do công hội chúng ta tuyển chọn. Mấy lần trước, người do công hội chúng ta phái đi chỉ là làm nên cho người ta. Ta thật hy vọng lần này ngươi có thể giúp sư phụ ta lấy một chút thể diện. Đương nhiên là ngươi có thể không cần đáp ứng vì dù sao nó cũng không nằm trong ước định ban đầu của chúng ta. Lệnh bài này bây giờ ta giao cho ngươi, đi hay không thì do ngươi quyết định." Dứt lời Long Trí lấy trong người ta một lệnh bài màu đen đưa cho Niệm Băng. Trên lệnh bài ẩn hiện khí tức của ma pháp, bề mặt còn khắc họa một ma pháp trận phức tạp đến mức ngay cả Niệm Băng cũng không thể nhìn ra đặc tính của nó. Ngoài ra, lệnh bài còn khắc một chử, là số mười.

"Nhìn thấy gì không? Con số mười đó ý nói lần trước tham gia chúng ta xếp hạng mười đó." Thanh âm của Long Trí như tràn ngập sự bi ai.

Niệm Băng đem lệnh bài thu vào không gian giới chỉ, cười nhẹ nói: "Sư phụ, nếu như thuận tiện ta nhất định sẽ đi."

Long Trí đem một quyển trục đưa cho Niệm Băng: "Tên tiểu tử ngươi, nói vậy mà cũng không cho ta một câu khẳng định nữa. Quyển không gian quyển trục này có thể đưa ngươi từ đây tới con hẻm nhỏ cách cửa sau của Thanh Phong Trai không xa. Ta thật muốn xem Đại Thành Hiên sẽ dựa vào cái gì mà bắt được ngươi. Còn sau này lúc nào đi thì do ngươi quyết định, không cần phải tới từ biệt với ta. Ta không thích loại cảm giác chia ly đó đâu. Phần Linh nhi thì ta sẽ thay ngươi nói với nó. Cuối cùng, ta muốn nhắc nhở ngươi là đừng bao giờ quên việc đã đáp ứng với ta/ Sau này có thành tựu lớn thế nào thì phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi."

Long Trí đi rồi, Niệm Băng đem không gian quyển trục thu vào giới chỉ. Cuối cùng phải ly khai rồi sao? Cái này dù sao vẫn luôn là điều mình tâm niệm, nhưng, thật sự là mình không có chút lưu luyến sao?

Sáng sớm, khi tia năng đầu tiên tỏa sáng trên bầu trời Băng Tuyết thành, một thân ảnh áo xảm lặng lẽ xuất hiện tại con hẻm nhỏ cách Thanh Phong trai không xa. Nhìn bốn phía một hồi, niệm Băng lấy cái mũ đội lên đầu, cộng thêm toàn thân y phục bố ý này thì trừ phi là ngươi quen, còn băng không ai vũng sợ không có cách nào nhận ra được.

quan sát một hồi, Niệm Băng vừa muốn rời đi để tim Phượng Nữ thì đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên, đồng thời tại khúc cua của con hẻm truyền lại thanh âm ba động cường mãnh của ma pháp. Niệm Băng tò mò tiến lại nhìn thì thấy một cảnh kỳ dị.

Đó là một tiểu nữ hài độ khoảng mười bốn mười năm tuổi, người không cao giỏi lắm đứng tới ngực của Niệm Băng, dáng người nhỏ nhắn. Mặc dù y phục trên người tiểu nữ hài bị hư hại khắp nơi nhưng Niệm Băng cũng có thể nhận ra nó được làm từ chất liệu rất tốt. trên đầu tiểu nữ hài bím hai bím tóc. tiểu nữ hài lúc này đang quay lưng về phía Niệm Băng, miệng lẩm bẩm như đang niệm gì đó.

"Ta Hy Vân triệu hoán ngươi, hãy ra đi, sủng vật của ta." Thanh ma pháp trượng nhỏ tinh xảo trong tay tiểu nữ hài chỉ xuống đất. Tức thì một cái hồng sắc lục mang đồ án hiện ra trên mặt đất. Quang mang lục mang ánh lên không rõ ràng, tối quái dị nhất chính là hồng sắc của đồ án nhưng nó lại không mang theo một chút hơi nóng nào. Ma pháp nguyên tồ trong không trung như bị bài xích tỏa hết ra bên ngoài.

Chính lúc niệm Băng không biết tiểu nữ hài đang làm cái gì thì đột nhiên quang mang ám hồng sắc đột nhiên bành trướng làm Niệm Băng giật mình xém chút nữa là kêu lên. Giữa màu ám hồng sắc đó, một thân ảnh to lớn hiện ra

"Ừm" thân ảnh từ từ hiện rõ ra. Bấy giờ Niệm Băng mới thấy rõ trên người con vật này mang hai màu trắng đen. Nhìn kỹ thì ra là một con nãi ngưu(hình như là con bò sữa thì phải).

Ám hồng sắc của lục mang tinh dần tiêu thất. Đầu của con nãi ngưu lúc này cứ dụi vào người tiểu nữ hài như rất thân quen. thân thể con nãi ngưu mặc dù không cao lớn nhưng lại rất mập mạp. Chỉ cần nó cử động nhẹ thì thớ thịt trên người nó không ngừng rung lên.

"Ngưu ngưu ngoan, ta đói bụng lắm rồi, muốn đi cũng không thể đi nổi nữa. Ngươi có thể cho ta chút sữa uống có được không. Ta đói gần chết mất thôi." Thiếu nữ đưa tay vuốt đầu nãi ngưu, cất giọng cầu khẩn.

Nãi ngưu như bất mãn gầm nhẹ một tiếng tựa hồ như không nghĩ là sẽ lấy sữa của mình đem cho thiếu nữ uống vậy.

Niệm Băng lúc này trong lòng thật sự rất khẩn trương. Bản thân đã nhìn thấy cái gì đây? Mặc dù chỉ là một con nãi ngưu nhưng rõ ràng đây chính là một đặc thù ma pháp cùng với băng hỏa đông nguyên được liệt vào trong truyền thuyết – triệu hoán thuật! Không lẽ tiểu nữ hài này là một triệu hoán ma pháp sư sao? Trời a! Triệu hoán ma pháp sư quả thật có tồn tại sao.