[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 27

Tất cả mọi người ở trong Lưu phủ, tuy rằng không thể nói ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng có chuyện nhỏ chuyện lớn, Bàng Thống sẽ đi ra thể hiện uy phong. Bao Chửng đen đủi, đêm tập cùng thời gian cùng địa điểm cùng mặt nạ lại bị hắn nhìn thấy. Bên vách núi Cao Giáp chặt đầu mình rồi nhảy xuống, gợi lên cơn ác mộng của Bao Chửng. Trở về Lưu phủ toàn thân run lên.

Công Tôn Sách sợ lạnh sợ quỷ sợ bóng sợ gió, sợ một vài thứ không thiết thực, ngoài những thứ đó ra, lá gan có thể tính là rất lớn. Bao Chửng không sợ quỷ không sợ lạnh không sợ bóng sợ gió, nhưng hắn sợ những thứ có hình có dạng, sợ rất nhiều so với người bình thường. Chỉ khi ở trước mặt chân lý hắn mới có chí khí hiên ngang xâm lấn, mà thật ra, trong xương cốt là người yếu ớt. [CTS sợ quỷ =’=???]

Công Tôn Sách bắt mạch cho hắn, chỉ là bị hoảng sợ bình thường, bình tĩnh lại thì không còn trở ngại. Sau đó tìm thấy thi thể của Cao Giáp, Phong Đại gia nhao nhao muốn rời đi. Công Tôn Sách khéo mồm khéo miệng lấp miệng hắn vài câu, Bàng Thống đã đến.

Bàng Thống thích nghe y giỏi ứng đối bức người đến bức đường cùng, thích kiểu bộ dáng kiêu ngạo thần khí hiện rõ này. Tuy rằng chính hắn cũng thường xuyên chịu thiệt bởi cái miệng của y.

Khách và chủ ngồi vào chỗ, Bàng Thống vừa bóc đậu phộng ăn, vừa bắt đầu bóp cái bánh bao mềm Bao Chửng.

“Linh lực giết người? Bao Chửng, ngươi nói xem.”

Tiểu Man là người đầu tiên nhịn không được, xông lên phía trước giành lấy đậu phộng trong tay của Bàng Thống, trách móc một trận. Chọc làm cho Bàng Thống cười to ha ha: “Thú vị, thật thú vị!” Tiểu Man nói: “Sai rồi! Ta là xinh đẹp thật xinh đẹp.”

Chẳng bao lâu trước đây, cũng từng có một thiếu niên mỉm cười nhướng mày dương dương tự đắc nói: “Sai rồi! Ta là thông minh thật thông minh!” Giọng nói tiếng cười giống như đang ở ngay trước mắt.

Bàng Thống liếc ngang nhìn Công Tôn Sách, Công Tôn Sách không tiếp ánh mắt của hắn. Vì thế Bàng Thống nói: “Tiểu Man cô nương, ta thật sự càng ngày càng thích cô.”

Tiểu Man gật đầu hắc hắc cười: “Ngươi thích ta?”

Bàng Thống nói: “Đúng vậy ~”

Sắc mặt của Công Tôn Sách và Lưu phu nhân đột ngột thay đổi. Công Tôn Sách mím chặt môi đảo mắt nhìn về phía Bàng Thống, ánh mắt nghiêm khắc nhìn kỹ càng. Còn Lưu phu nhân thì con ngươi chợt vụt sáng.

Tiểu Man nói: “Ngươi thích ta, còn ta thích Đại Bao, vậy chính là ngươi cũng thích Đại Bao rồi.”

Bàng Thống hễ chút là động sát khí, bắt lấy mấy chuyện nhỏ nhặt bức chết người. Bao Chửng nhận không nổi sự yêu thích của hắn, cổ họng khô khốc, vẻ mặt xấu hổ, giống đang bị táo bón. Công Tôn Sách lại bị Tiểu Man chọc cho bật cười.

Bàng Thống đáp lại vô cùng nhiệt liệt về phi văn (sex scandal) thích Bao Chửng: “Ta cho ngươi thời gian hai ngày, tìm không được hung thủ, ta sẽ giết ngươi.”

Ý cười của Công Tôn Sách toàn bộ không còn.

Bàng Thống mặc dù đang theo đuổi Công Tôn Sách, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn sẽ thủ hạ lưu tình với nhóm người của y. Phương thức biểu thị tình yêu của hắn đối với Công Tôn Sách ngoại trừ đùa giỡn thì chính là khiêu khích. Ở một trình độ nhất định, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình với Công Tôn Sách thân là một nam nhân. Thủ hạ lưu tình chính là khinh thường y, Bàng Thống sao có thể khinh thường y.

Công Tôn Sách mắng trong lòng: Vô sỉ! Bao Chửng không quan không chức, ngươi khi dễ hắn một tiểu dân chúng để làm gì a? Có gì cứ hướng vào ta này!

Bàng Thống cười: Ai, các ngươi chẳng phải anh em sao? Chẳng phải mặc chung một ống quần sao? Hướng đến hắn chẳng phải tương đương hướng đến ngươi.

Lần này lại tan rã trong không vui. Bao Chửng vô cớ vướng vào chức trách phá án trong kỳ hạn, Công Tôn Sách cũng bị liên lụy, Tiểu Man lại càng kêu la gào thét. Triển Chiêu vuốt ve chuôi đao, quả thật muốn tiến lên phía trước cho Bàng Thống nếm thử chút lợi hại.

Công Tôn Sách nói Thiên Vấn cô nương thần bí khó lường, thật ra so với Thiên Vấn Bàng Thống càng không thể nắm bắt hơn. Công Tôn Sách chỉ có thể biết câu nào của hắn là thật câu nào là giả, nhưng thật giả có mức độ bao nhiêu, toàn bộ không biết.

Bàng Thống nói: Hai ngày không giao ra hung thủ, sẽ chết sẽ chết! Đây không phải là lời nói đùa, nhưng Công Tôn Sách một chút cũng không để trong lòng, y quá có tự tin đối với cái đầu của Bao Chửng. Nói lui một vạn bước, thật sự có một ngày đao đặt trên cổ của Bao Chửng, tham khao lần cùng Da Luật Tuấn Tài, vẫn còn có Công Tôn Sách y đứng ra. Không phải y thị sủng sinh kiêu, y chắc chắn Bàng Thống không ra tay. Nếu thật sự ra tay được, Công Tôn Sách y cũng nhận.

Vì thế vào ban đêm, bốn người vẫn còn tâm tình rất tốt mà đi dạo chợ đêm. Công Tôn Sách dẫn theo Triển Chiêu, thảnh thảnh thơi thơi ăn bữa cơm chiều. Ngồi vào tiệm cơm, linh cơ hiện ra, trong tay cầm cái bánh bao một đường vừa ăn vừa chạy về Lưu phủ.

Vào Lưu phủ, Bàng Thống vừa ăn cơm no đang tản bộ ở trong viện. Nhìn thấy đoàn người sát khí đằng đằng, liền ngăn đón ở phía trước nở nụ cười: “Làm gì vậy?”

Công Tôn Sách lườm hắn một cái lách qua hắn đi về phía trước, sắc mặt âm trầm. Bàng Thống liền nhìn Bao Chửng. Bao Chửng ho khan hai tiếng, đè thấp giọng nói: “Bắt yêu.”

Chuyện thú vị như vậy, còn có Công Tôn Sách, hắn không thể không đi. Đến nơi trước tiên tìm một chỗ ngồi, ngồi vững vàng xem kịch cho tốt. Công Tôn Sách đối với Thiên Vấn có chút gì đó, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chuyện đại nghĩa diệt thân, ai cũng không dám giành với y.

Bàng Thống một chút cũng không đau lòng cho y, ngược lại vui sướng khi người gặp hoạ. Khi mới quen biết tại kinh thành năm đó, hắn đã bói cho y một quẻ số mệnh, một nam nhân, mệnh tọa Thái Âm đau buồn nỗi đau của thiên hạ. Cô thần quả túc Liêm Trinh Kình Dương cộng thêm một Linh Tinh, mà toàn bộ còn rơi vào cung phu thê*. Mệnh cô đơn trăm năm một thuở, cả đời này đều không có duyên với nữ nhân. Bẩm báo chân thực với Công Tôn Sách, Công Tôn Sách lại chẳng tin.

(*Cô thần quả túc: Sáng tối một mình

Sao Liêm Trinh: Đặc tính: Uy quyền, quyền lực, hình ngục

Sao Kình Dương: Sát phạt, cô đơn, bần hàn, bệnh tật, tai nạn

Sao Linh Tinh: Độc ác, sát phạt, cô đơn.)

Nhìn xem, trò chơi số mệnh này, làm người ta không thể không tin, một chút sắc đào hồng phấn vừa mới manh nha đã bị bóp chết trong nụ rồi? Nếu hắn là Công Tôn Sách, sẽ tìm một nam nhân giống như hắn mà sống qua một đời là được rồi, qua thế nào chẳng là qua a, thế nào cũng phải tìm cho được nữ nhân. Nghĩ Bàng Thống hắn văn võ toàn tài ôn nhu săn sóc tướng mạo đường đường, quan trọng nhất chính là một lòng say mê quyết không thay đổi đối với Công Tôn Sách, ngoại trừ không sinh con, những mặt khác có điểm nào không mạnh hơn nữ nhân a.

Bàng Tướng quân đối mặt với Công Tôn Sách, tư duy đã loạn rồi. Lúc đầu so mình với Phi Yến, sau đó so mình với Mộc Lan, bây giờ so mình với Thiên Vấn. Kết quả so sánh là không có tính so sánh. Chẳng phải là không có tính so sánh sao, hắn một đại nam nhân cùng các tiểu cô nương (Mộc Lan:……) PK*, vậy có thể P ra cái gì a.

(* Đồ sát, đối kháng)

Bàng Thống phát hiện, nhìn Công Tôn Sách phá đám người khác thật sảng khoái, nhìn Công Tôn Sách phá đám nữ nhân càng sảng khoái.

Bao Chửng giúp Công Tôn Sách nói vài câu, Tiểu Man nói: “Thì ra ngươi đã sớm biết.” Bao Chửng nói: “Ừ… Nhưng mà nội dung Công Tôn công tử cùng người ta tâm sự dưới trăng, ta không biết.”

Bàng Thống nghĩ: Hôm qua Công Tôn Sách rõ ràng là đến cùng ta tâm sự dưới trăng… Nghĩ nghĩ đến ba cây quẻ Hàm của Công Tôn Sách, ánh mắt rét lạnh: Giỏi a, là nữ nhân ngươi thấy sắc nảy lòng dụ dỗ trai nhà lành a! Chiêu ta chơi thừa tám trăm năm trước ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra làm xấu mặt, hừ!

Lần này Bàng Thống đã đoán sai, ba cây quẻ Hàm, không phải là lừa gạt, quả thật là do ý trời. Vì thế khi hắn cho rằng nữ nhân này nên rút khỏi sân khấu lịch sử, nữ nhân này vẫn ngoan cố tồn tại ở nơi nào đó, làm người ta phẫn nộ.

Khăn che mặt của Thiên Vấn bị vạch trần tầng tầng, gần như đã đến tình trạng lõa lồ. Cô nương lõa lỗ tự nhiên phải thẹn quá thành giận, nắm chặt nắm tay một quyền hướng đến ánh mắt sáng bling ~ bling của Công Tôn Sách.

……………

Mọi người =o=///:………………….

Tiểu Man ⊙_⊙: Xuống tay còn nhanh hơn ta còn chuẩn hơn ta còn độc hơn ta, khí chất dũng mãnh không thể dùng lời để biểu hiện, cô nương ngươi mới nên tên là Tiểu Man a…. a không, Đại Man, Man Man…

Bao Chửng ⊙O⊙///: Ai nha! Ngươi đồ nữ nhân chết tiệt! Ngươi ghen tỵ Công Tôn Sách xinh đẹp hơn ngươi chứ gì!

Bàng Thống & Triển Chiêu ╰_╯: Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám ra tay với Thúc Trúc (Công Tôn đại ca)!!!

Công Tôn Sách [email protected]: Đau… a…

Gia đinh Ất & Gia đinh Giáp lập tức đỡ lấy Công Tôn Sách từ phía sau o(≧v≦)o: đụng được rồi đụng được rồi! (Ôm được rồi ôm được rồi!) Thắt lưng của Công Tôn đại nhân a, quả nhiên là…

…………………..

Một trận nháo loạn….

Thân mình của Bàng Thống vừa động, Triển Chiêu đã lộ ra biểu tình hung ác nhất từ khi bước vào thời kỳ trưởng thành đến nay, vung một đao, đánh Thiên Vấn hôn mê.

Bàng Thống có chút phát cáu tách đoàn người đi ra, phẩy phẩy vạt áo: “Ai! Các ngươi muốn làm cái gì a? Quả thật giống như một trò khôi hài…” Nhìn Công Tôn Sách đau đến mức ôm nửa bên mặt, thắt lưng cũng không thẳng lên được, lửa giận càng ngùn ngụt bốc lên: “Làm trò vớ vẩn!”

Bàng Thống chỉ nhìn thấy trò vớ vẩn thứ nhất, không nhìn thấy trò vớ vẩn thứ hai. Ám chiêu của Thiên Vấn cô nương mọi chiêu đều không đâu, chiêu nào cũng có, tuy rằng thân rơi vào trận địa của địch, lại dò tìm cơ hội làm cho con mắt kia của Công Tôn Sách cũng thành gấu trúc.

Tiểu Man từ trước đến nay chưa từng thấy Công Tôn Sách nhận thua giống như hôm nay, vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Dám can đảm khi dễ Công Tôn đại ca của hắn như vậy, Triển Chiêu đối với cô nương này chỉ còn lại ác cảm. Mà Bao Chửng vẫn như trước xem thường trở ra trở vào: Ai bảo ngươi chuốc họa vào thân a, bây giờ biết sự lợi hại của nữ nhân rồi chứ…

Công Tôn Sách đính hai vành mắt màu xanh, bộ dạng buồn bực không vui lại giống như lâm vào thời kỳ thất tình. Một vị nam nhân đơn thân kim cương anh tuấn không biên giới quan to lộc hậu nhã nhặn hiểu lễ như vậy, nhưng luôn không được như y trên phương diện tình cảm, quả thật giống như bị nguyền rủa.

Bao Chửng cùng Triển Chiêu thầm nghĩ: Người a, quả nhiên không thể quá hoàn mỹ, quá hoàn mỹ bị người ghen ghét vẫn còn may, bị trời ghen ghét, vậy không còn đường sống.

Ra cửa lại gặp Phong Tranh, đấu khẩu vài câu, quay về phòng, trong phòng sáng đèn, Công Tôn Sách vừa đẩy cửa đã kêu: “Triển Chiêu! Mau tìm chút thuốc đến cho ta!” Hướng mắt nhìn thấy Bàng Thống lại ngồi bên bàn uống trà. Hắn càng lúc càng tự nhiên thành thạo, chưa thấy ai dạ tập mà dám đốt đèn.

Bàng Thống cũng không ngẩng đầu lên đã nói: “Ai, đừng nhìn ta như vậy, ta đến đưa thuốc cho ngươi.”

Công Tôn Sách cũng không khách khí: “Đa tạ Tướng quân. Thuốc ta có để lại.”

Bàng Thống nói: “Vậy cũng không được. Cách chữa ứ thương và đao thương không giống nhau.” Nâng mắt nhìn y, giật mình: “Sao lại thêm một cái?!”

Công Tôn Sách xoay mặt đi, lập tức không cao hứng.

Bàng Thống nói: “Được được được, ta không hỏi.” Còn cần hỏi sao? Chắc là bàn tay tội ác của nữ nhân kia để lại, Triển Chiêu cũng quá sơ suất rồi. “Ngồi xuống.”

Công Tôn Sách đứng không động đậy.

Bàng Thống nói: “Vết thương này của ngươi nếu không qua năm ba ngày tuyệt đối không tiêu đi. Ngươi không sợ xấu, ta không sao cả.”

Công Tôn Sách là một người rất mâu thuẫn, một mặt yêu sạch sẽ yêu đẹp đẽ, mặt khác lại không cho người ta nói, tạc mao nói: “Ngươi không sao, ta cũng chẳng sao. Coi ta là loại người gì! Dựa vào mặt mũi mà sống a?”

Bàng Thống chịu không nổi bộ dạng cao ngạo ngẩng mặt nhướng mày này của y, vừa thấy tâm liền ngứa ngứa, nở nụ cười: “Không dựa không dựa, là ta dựa vào mặt mũi của ngươi mà sống. Thúc Trúc ngươi là một quân tử, người ta nói quân tử dung mạo đoan chính. Còn là người làm quan, đừng để người ta chê cười.”

Những lời này nói vì đại nghĩa, Công Tôn Sách cũng không thể phản bác, bị hắn ấn ngồi lên trên ghế.

“Ngẩng đầu, đừng động đậy.”

Bàng Thống không biết từ chỗ nào lấy ra hai cái trứng luộc đã lột vỏ, còn nóng. Hắn lau thuốc lên vành mắt của Công Tôn Sách, lại nhẹ nhàng chậm rãi lăn trứng luộc lên.

Một người đứng một người ngồi, Công Tôn Sách ngửa đầu, quả thật giống như đang mời hôn. Đương nhiên Công Tôn Sách không biết như vậy giống như đang mời hôn, chỉ cảm thấy không được tự nhiên.

“Trời không còn sớm nữa ngươi nghỉ ngơi đi ta tự mình làm.”

Bàng Thống ngăn chặn tay của y, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Công Tôn Sách bất động, cũng không nói nữa. Động tác trị thương của Bàng Thống cực tốt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, thích hợp thỏa đáng. Trong căn phòng yên tĩnh, chầm chậm sinh ra một tia vui vẻ và ám muội. Vui vẻ là Công Tôn Sách, ám muội là Bàng Thống. Công Tôn Sách nghĩ đến lý luận về vẻ mặt lúc trước. Một người, ở trong những trường hợp bất đồng có những bộ mặt bất đồng. Bàng Thống ở trước mặt mọi người, ngang ngược ngông cuồng tự cao tự đại giơ đao chém xuống. Mà ở trước mặt y, lại thành Bàng Úy Ly khắp chốn nhân nhượng y chăm sóc y, nhận thua thiệt và cẩn thận, một chút phách lối cũng không có. Người nào mới là Bàng Thống chân chính? Hay hoặc là, giống như Phong Tranh nói, đều là hắn.

Bàng Thống lại không nghĩ nhiều như vậy, nhìn Công Tôn Sách ngoan ngoãn tuân theo, thầm thích thật nhiều, lại sinh ra mơ màng với bờ môi bạc như màu nước của y, nghĩ rất nghiêm túc rất xuất thần. Cố tình Công Tôn Sách cái con người không hiểu phong tình này, không biết sợi gân nào bị lệch, bỗng nhiên trầm thấp phát ra một câu: “Bàng Thống, ta… chỉ thích nữ nhân.”

Động tác tay của Bàng Thống thoáng dừng lại, thở ra một hơi nói: “Vậy thì tốt a.”

Công Tôn Sách: “?”

Bàng Thống nói: “Ta đang nghĩ, nếu ngươi không chỉ thích nữ nhân, bên người vừa Bao Chửng vừa Triển Chiêu, ta sẽ rất mệt a.”

Công Tôn Sách chống bàn muốn đứng dậy nổi bão, lập tức bị Bàng Thống ấn xuống, nâng cằm y lên tiếp tục lấy trứng gà áp lên vành mắt của y, cười nói: “Đừng nóng vội a. Ta nói nghiêm túc…” Thở dài: “Cho dù ngươi thích nam nhân hay là thích nữ nhân, hoặc là, nam nhân nữ nhân ngươi đều không thích, ta không sao cả — dù sao, ngươi sớm muộn gì đều là của ta.”

Công Tôn Sách không biết Bàng Thống lấy đâu ra tự tin, tự tin nhất định có thể bẻ cong y, cong còn không tính, mà còn sớm muộn gì cũng là của hắn.

Nằm mơ sao?

“Bàng Thống, đừng ép ta.”

“Ta từng ép ngươi lúc nào?”

Công Tôn Sách nghĩ nghĩ, ngoại trừ thói quen hay quấy nhiễu, muốn nói ép, thật đúng là chưa từng có.

“Quá khứ, hiện tại, về sau, ta cũng sẽ không ép ngươi.”

Ánh mắt của Công Tôn Sách nguội lại, trứng gà bị lấy ra, tiếp đó môi hơi nóng, dường như bị cái gì thô ráp phất qua, mở to mắt, Bàng Thống đã cười đi ra ngoài.

Thuốc và hai cái trứng gà nóng khác còn vỏ đặt ở trên bàn, trứng gà lăn lăn sắp rơi từ mép bàn xuống dưới. Công Tôn Sách vội vàng đưa tay ra tiếp, quá nóng, nóng đến mức y vung tay, nó rơi trên mặt đất vỡ mất vỏ. Y cũng không nhặt. Đột nhiên giống như tỉnh ngộ ra điều gì, tức giận nhìn ra ngoài cửa, y dùng mu bàn tay hung hăng lau môi của mình, nổi trận lôi đình.

“Bàng!!! Úy!!! Ly!!!”

Lưu phủ suy cho cùng là phủ quan, rắn chắc, đổi thành phòng ở khác, sớm bị thanh âm này chấn sụp.

Đối với chương này, chỗ tuyệt diệu là mập mờ sâu sa. Công Tôn công tử tại sao giận dữ, thứ thô ráp là thứ gì. Dâm giả gặp dâm, mọi người tự có cách nghĩ của mình. Bởi vì Phi Vân Kỵ số 囧囧không ở hiện trường rình xem, kẻ hèn này cũng không thể ăn nói lung tung.

Thuốc của Bàng Thống có thể nói là thuốc tiên chữa thương, phối hợp với bài thuốc bí truyền trứng luộc, ngày hôm sau, vết ứ thương trên mắt của Công Tôn công tử tiêu hết blang ~ blang ~ như ban đầu, làm cho Bao Chửng Triển Chiêu rất là khâm phục tán thán.

Ngày này, hai người Bàng Sách ai cũng có nữ nhân bầu bạn. Công Tôn Sách lại cùng Phong Tranh tình cờ gặp gỡ, đang đại lợi phương đông, cộng với cỏ thơm mê hoặc. Bàng Thống bị Tiểu Man theo dõi.

Tiểu Man tự cho là theo dõi rất nhẹ nhàng, còn phía Bàng Thống nghe ra, động tĩnh của từng bước từng bước kia giống như voi vậy. Vừa mới vạch trần nàng, liền gặp người đánh lén. Cũng không biết sát thủ hạng ba từ chỗ nào tới, nghiệp vụ không tinh, cho rằng hắn cùng cô nương nói chuyện liền lơi lỏng. Giết hắn không giết được, ngược lại bị thương chính mình.

Tiểu Man cũng bị thương, ôm cổ chân ai ôi kêu đau. Bàng Thống thật sự muốn tính cho nàng một quẻ, cô nương này năm nay gặp vận gì a, hôm trước mới bị thương tay, hôm nay lại bị thương chân, còn đều là ở bên cạnh nam nhân bị thương. Rõ ràng là nạn hoa đào.

Tiểu cô nương bị thương chân, miệng vẫn nhanh nhẹn như cũ, già mồm át lẽ phải, xoay Bàng Thống đến mức tìm không thấy hướng bắc.

Tính tình lộn xộn không biết suy xét răng nhọn miệng lanh đổi trắng thay đen này… Bàng Thống rất muốn hỏi nàng: Này, ngươi và Công Tôn Sách có quan hệ huyết thống phải không?

Tiểu Man nói: “Ta đau đau chết mất! Đi không được!”

Bàng Thống nói: “Vậy làm sao a? Ta cõng ngươi?”

Tiểu Man nói: “Cút ra! Vẫn chưa đánh ngươi đủ đâu, còn muốn ăn đậu hủ của ta…”

Bàng Thống trông xa, nhìn trời không nói gì. Nghĩ ta ăn đậu hủ của ai cũng sẽ không ăn của ngươi. Ngươi, vừa nhỏ vừa gầy, bộ dạng giống cọng giá, còn thắt kiểu tóc của người Liêu, còn cách đậu hủ rất xa! Cũng chỉ có Bao Chửng coi ngươi như món ăn.

Tiểu Man không cần Bàng Thống cõng, Bàng Thống cũng không muốn cõng nàng. Nam nữ thụ thụ bất thân, đúng là câu này. Cõng trước ngực dán sau lưng quay về Lưu phủ, vận khí tốt chút, lại đụng phải Công Tôn Sách. Hắn làm sao ăn nói với y a. Sáng sớm đã bị bắt gặp cứu Linh nhi, lần này nữa, Công Tôn Sách chắc chắn sẽ nghĩ: A? Loại chuyện tốt anh hùng cứu mỹ nhân, sao luôn bị ngươi gặp được a? Cứu mỹ nhân, ngươi cứu rất mỹ chứ gì…

Công Tôn Sách nói, Bàng Thống có mặt nạ. Bàng Thống có mặt nạ, đối đãi già trẻ nữ nhân, lại là một cái mặt nạ hiền lành khác. Không cõng bên người, vậy làm cái sơn đâu* cõng thôi. Rất lâu rồi không làm sơn đâu, lòng bàn tay bị nhánh cây rạch một đường. Mò tìm bình thuốc trên người, mới nhớ ra tối hôm qua đã để lại bình thuốc cho Công Tôn Sách. Cười cười, đơn giản xử lý vết thương trên tay một chút. Là nên để lại bình thuốc cho Công Tôn Sách. Bàng Thống hắn quanh năm ẩn hiện trong đao quang kiếm ảnh, thương a sẹo a chẳng sao cả. Công Tôn Sách mà, vẫn là như Tiểu Man nói, bóng bẩy chải chuốt vẫn đẹp hơn một chút.

(*kiệu, cáng dùng để di chuyển ở miền núi, ai xem phim rồi thì biết ha)

Cõng Tiểu Man một đường, hai người hàn huyên một đường. Tiểu Man tuy rằng dã man một chút, nhưng thật ra là một cô nương không tồi. Sáng sủa, thẳng thắn, tính tình rất giống Phi Yến, thông minh hơn nhưng lại kém một phần thanh nhã so với Phi Yến, tóm lại tốt hơn cái gì Thiên Vấn lải nhải thần thần kia. Ánh mắt của Bao Chửng, cũng tốt hơn Công Tôn Sách một chút.

Bàng Thống bị câu “Ngươi từng gian Đại Bao” của Tiểu Man làm cho rất囧. Nghĩ không ra cô nương này chẳng phải thích Bao Chửng sao? Sao cứ luôn thích đem bọn họ sáp chung một chỗ a? Đều tại hắn dùng phương thức cách sơn đả ngưu khiêu khích Công Tôn Sách, hỏa lực toàn tập trung trên người của Bao Chửng. Khi dễ Bao Chửng khi dễ quá lộ liễu trắng trợn, nếu khi dễ Công Tôn Sách, bây giờ chẳng phải là “Ngươi từng gian Công Tôn Sách” sao?

Như thế, rất tuyệt diệu.

Nghĩ đến điều này, tiếp theo liền tám tới chuyện người thông minh nhất thiên hạ. Bàng Thống vì Công Tôn Sách bất bình thật lâu, hắn rất ủng hộ Công Tôn Sách tìm một cơ hội tiêu diệt Bao Chửng. Nếu y sợ thấy máu, hắn thay y xử. Người tâm cao khí ngạo như Công Tôn Sách, muốn y cúi đầu còn khó hơn muốn y chết, tại sao cam tâm khuất phục Bao Chửng đứng thứ hai? Khuất phục không tính, còn Tiêu không rời Mạnh bảo vệ mọi bề. Rất tốn công nghi ngờ a. Có lẽ nào, hai người này, thật sự có chút gì kia?

Càng nghĩ càng chân thực, càng nghĩ càng nghi hoặc.

Nửa đời trước của Bàng Thống, ngoại trừ thầy dạy siêu hình cho hắn, hắn vốn chưa từng phục ai. Nói phục cũng hơi quá, nhiều lắm cũng chỉ là kính trọng. Nửa đời trước của Bàng Thống, chỉ có thuộc hạ và đối thủ, cũng không có bạn bè. Một người trong số mệnh mang cô đơn và sát tinh. Tình cảm của hai người Bao Sách, không phải hắn có thể dễ dàng có thể hiểu hết được.

Hi hi ha ha cõng Tiểu Man trở về Lưu phủ, sắp xếp ổn thỏa cho nàng, ra cửa rẽ ngoặc liền gặp nhóm Công Tôn Sách. Một hàng bốn người, thiếu một cô nương, lại thêm vào một cô nương. Bàng Thống nhìn chăm chăm cô nương được bổ sung, liền nổi giận. Sao nàng ta vẫn còn ở đây a? Đây chẳng phải nên giao cho quan phủ sao?

“Du sơn ngoạn thủy sao? Ta thật sự có chút bội phục ngươi…” Nói với Bao Chửng, nói xong rồi đi, không liếc nhìn Công Tôn Sách lấy một cái.

Bao Chửng nhìn chăm chăm vào quần áo trên người của Bàng Thống, cũng nổi giận. Từ Song Hỷ trấn trở về sau, hắn đặc biệt chú ý đến quần áo trên người của Bàng Thống. Bộ hôm nay, màu vỏ quýt. Màu vỏ quýt, màu vỏ quýt, Tiểu Man hôm nay cũng là màu vỏ quýt a a a!!!

Vọt vào phòng Tiểu Man, chất vấn một trận. Bao Chửng chỉ quan tâm Bàng Thống có phải có dụng ý xấu với Tiểu Man hay không. Nghĩ Bàng Thống ngươi, hoa hoa công tử a, không mặc được quần áo tình nhân với Công Tôn Sách, chuyển hướng mục tiêu đến Tiểu Man! Tiểu Man là ai a? Là… là…

Là gì? Chẳng phải là một cô nương bám đuôi kiêm đối tượng mộng xuân của Bao Chửng ngươi mà thôi sao.

Mà chuyện Công Tôn Sách quan tâm cũng là người mà chính y cũng thấy ngoài ý muốn.

“Có người tập kích Bàng Thống? Sau đó thì sao?”

“Sau đó trái lại người nọ bị Bàng Thống làm bị thương.”

“Vậy, vậy sau đó?”

…..

Nói lắp luôn, muốn nói không quan tâm, ai tin a? Y quá quan tâm.

Công Tôn Sách chưa từng thấy Bàng Thống một thân đều là vết thương là như thế nào, tuy rằng lúc nãy đối mặt cũng không nhìn ra hắn có gì không thích hợp, nhưng y biết hắn có một loại tính tình cứng rắn, đau đến chết cũng không khom lưng. Từ miệng Tiểu Man nghe thấy Bàng Thống gặp tập kích, cảm giác đó, cảm giác đó giống như lúc thấy Bao Chửng bẻ cây bút lông làm hai cắm lên trên đầu giả người chết, tim co rút phát lạnh phát đau, trong nháy mắt như vậy, đầu ngón tay đã lạnh thành băng.

Vì thế kẻ hèn này muốn nói Bàng Thống ngươi biết đủ đi, Bao Chửng và Công Tôn Sách, đó là giao tình vào nước ra lửa, trải qua bao nhiêu năm. Ngươi phất tay một cái là rất nhiều rất nhiều năm, rồi đột nhiên quay lại, vẫn có thể làm cho y vì an nguy của ngươi mà đầu ngón tay băng lạnh. Ngươi đáng giá rồi.