[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 35

Chương trước, nói đến nụ cười của Công Tôn Sách khi nhìn bàn cờ. Trong lòng các vị khách quan giống như gương sáng, chắc chắn đã đoán được diệu chiêu Công Tôn Sách nghĩ ra để khống chế Bàng Thống. Đoán rất đúng. Nhưng mà diệu chiêu của Công Tôn Sách, cùng với điều các vị nghĩ đến, có chút khác biệt.

Lâm Trung Nghĩa chết, gián tiếp chứng minh hắn là hung thủ sát hại Tiểu Man, cởi bỏ hiềm nghi cho Phong Tranh. Bao đại nương là tâm tư phụ nữ, pháp luật Đại Tống nàng không hiểu, mắt thấy người vợ xinh xinh đẹp đẹp của Công Tôn Sách bị bắt vào đại lao, trong lòng phải gọi là sầu não a. Phong Tranh được phóng thích, Công Tôn Sách muốn đi đón nàng, Bao đại nương ân cần căn dặn, bảo phải dỗ dành Phong Tranh, nhất định phải mang người ta về mừng mừng rỡ rỡ mới được.

Công Tôn Sách đáp cho có lệ, quay người lại, thở dài một hơi, hơi thở phả vào trong gió lạnh, thành sương trắng nhàn nhạt. Nét u buồn này rơi vào trong mắt Triển Chiêu, hắn liền theo sát phía sau. Công Tôn Sách nói ngươi không cùng Bao Chửng phá án đi theo ta làm gì? Bao đại nương cũng lấy tay nhẹ nhàng thúc thúc Triển Chiêu hai lần, ý tứ là đứa nhỏ này tại sao không hiểu chuyện như vậy, người ta đi đón bạn gái có chuyện riêng cần nói, ngươi đi theo làm chi?

Triển Chiêu bị đánh oan ức, nói: “Không phải a! Công Tôn đại ca, ngươi bước ra Trịnh Vương phủ sẽ có người theo dõi ngươi, ta là đang bảo vệ ngươi a!”

Công Tôn Sách sửng sốt.

Bao đại nương hỏi: “Là thủ hạ của Bàng Thống… Phi Vân Kỵ?”

Triển Chiêu ôm kiếm nhướng cằm, mắt lại nhìn Công Tôn Sách: “Ngoại trừ hắn còn có thể có ai?”

Bao đại nương hoảng hốt: “Vậy vẫn để Triển Chiêu đi cùng đi.”

Công Tôn Sách khẽ cau mày nhìn chăm chú về phía xa: “Không cần.” Triển Chiêu và Bao đại nương còn muốn khuyên, y đã chỉnh tay áo đi ra khỏi cửa.

Phong Tranh là một cô nương nóng tính, ở trong đại lao, nói cũng đã lạnh nhạt như thế, nếu muốn nàng hồi tâm chuyển ý, e rằng rất khó. Công Tôn Sách cũng không có tính toán muốn nàng hồi tâm chuyển ý, Công Tôn Sách không nói hai lời cùng nàng quay về phủ Thị lang thu thập hành lý.

Lúc trước Phong Tranh mất đi ngoại công, cô độc nương nhờ vào y. Nàng trở về phòng rửa mặt chải đầu, không mang theo nhiều đồ vật. Vừa đem ngân phiếu tích góp mấy năm nay cất kỹ vào trong ngực áo, Công Tôn Sách đã đến gõ cửa: “Là ta.”

Phong Tranh nghe thấy tiếng nói của y, ngực nhảy dựng.

Ngay cả trong lúc này, nàng vẫn còn hy vọng xa vời Công Tôn Sách sẽ đứt hơi khản tiếng thổ lộ tâm tình giống như những nam nhân sắp rời xa người yêu của mình, đây không phải ngốc nghếch thì là gì?

Mở cửa, Công Tôn Sách cũng không ngồi, bi thương nhìn nàng trong chốc lát muốn nói lại thôi, sau đó lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho nàng. Theo Phong Tranh ước đoán, chắc là có vài trăm lượng. Y là công tử lớn lên trong gấm vóc, khái niệm đối với ngân lượng vô cùng cảm tính, lại thêm áy náy và yêu mến dành cho Phong Tranh, một xấp này, phỏng chừng là toàn bộ tiền tích góp đều lấy ra hết.

Nếu là trước kia, Phong Tranh nhìn thấy nhiều bạc như vậy, huyết áp nhất định sẽ tăng vọt a. Nhưng mà bây giờ, ngực vừa chua xót vừa đau đớn, lạnh lẽo rét buốt. Nàng nghĩ: Công Tôn Sách, để cho ngươi cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành ta vài câu, lại khó đến vậy sao a?

Công Tôn Sách thấy nàng không tiếp, liền nhét ngân phiếu vào trong tay nàng, nói: “Ngươi cầm đi. Không có ý gì khác… Ngươi cầm đi.”

Phong Tranh ngây ngẩn nhận lấy, quay đầu đi, chớp mắt vài cái, làm nước mắt chạy ngược vào trong.

Công Tôn Sách vờ như không thấy, hỏi: “Ngươi sau này… chuẩn bị đi đâu?”

Phông Tranh nói: “Không biết.” Quay đầu cười nói: “Ai bảo ta tên là con diều, người cũng như tên, theo gió tung bay thôi.”

Công Tôn Sách nói: “… Vậy, có thể giúp ta một việc không?” Phong Tranh nâng đôi mắt to nhìn hắn, Công Tôn Sách móc ra một phong thư cùng với một lệnh bài, do dự đưa qua: “Thay ta mang phong thư này, đưa cho Liêu quốc Trấn biên Tướng quân Da Luật Tuấn Tài, trong vòng ba ngày phải tận tay đưa tới. Lệnh bài này là tín vật thông quan, ngươi cầm nó, không có ai ngăn cản ngươi.”

Phong Tranh nghĩ ngươi ngốc hả? Ta chính là bị gia quốc thiên hạ của ngươi chọc tức, bây giờ ngươi còn sai ta làm chuyện này? Đôi mắt đẹp tức giận muốn phát tác, nhưng lửa giận bị một câu tiếp theo của Công Tôn Sách san bằng.

Công Tôn Sách nói: “Bây giờ, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.”

Lúc nói những lời này, y khẽ nhíu đầu mày, trong ánh mắt kia có chút vô lực và cô độc làm người ta tan nát cõi lòng, giống như một đại hài tử. Đối với ánh mắt của y, Phong Tranh dường như không hít thở nổi, dường như lại muốn rơi nước mắt. Người như vậy, có xa cách lâu hơn nữa, có rời đi xa hơn nữa, cả đời vẫn là tù binh của y.

Công Tôn Sách tiễn Phong Tranh, một đường sóng vai chạy chầm chậm ra ngoại ô kinh thành, hai con ngựa thì ra là một đôi, lúc này giống như hiểu được sắp tới sẽ ly biệt, liều mạng tựa vào đầu của nhau. Phong Tranh ghì cương mấy lần, làm tọa kỵ cách xa Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách lúc này giống như tỉnh lại, qua loa nói vài câu muốn giữ người lại, quả thật chẳng hiểu ra sao. Phông Tranh không biết những lời này của y là đang nói cho Phi Vân Kỵ đang ở chỗ khác nghe, vì thế rất dũng cảm rất vui vẻ từ chối. Từ chối xong giục ngựa mà đi, nước mắt bị gió ngược đường thổi phiêu linh bay tán.

Ai… Công Tôn Sách và Phong Tranh, một đoạn tình cảm Sách Tranh này, cũng coi như một màn BG làm người ta cảm động tâm can, nhưng mà chuyện càng cảm động tâm can vẫn còn ở phía sau. Việc này để sau hẵng nói, chúng ta trước hết nói đến phía kinh thành.

Bàng Thống từ khi từ biệt ở phủ Thị Lang, liền phái người theo gõi gắt gao Công Tôn Sách. Buổi sáng sớm ở phủ Thị Lang, nụ cười quyết chí làm nên chuyện của Công Tôn Sách lúc ấy, Bàng Thống nghĩ tới mí mắt liền nháy liên tục. Phái một Phi Vân Kỵ thính lực hơn người theo y, chuẩn bị phòng khi y làm ra chuyện gì thiêu thân. Nhưng mà hôm nay, tin tức truyền đến y ra khỏi thành, hắn lại quá sơ ý.

Đồng Lộ cũng rất có ý tứ, rốt cuộc là thủ hạ theo Bàng Thống hơn mười năm, đối với tâm ý của Bàng Thống có thể thấu hiểu rõ ràng. Công Tôn Sách tình cảm thất bại và tướng lĩnh tứ phương án binh bất động, hai tin tức này bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn liền hiểu ngay, hắn chọn nói việc của Công Tôn Sách trước, nói đến mức phải gọi là mặt mày rạng rỡ. Đại cục trước mắt, cái này hoàn toàn đầu đuôi lẫn lộn. Bàng Thống buông bỏ được tâm tư gì gì đó đối với Công Tôn Sách, ngược lại Đồng Lộ không bỏ được, quả thật ngoài dự đoán.

Bàng Thống nghe thấy Tiểu Phong Tranh chạy trốn, trong lòng cười lạnh một tiếng. Công Tôn Sách phán tội Tiểu Phong Tranh, đây là chuyện nằm trong dự kiến, nếu không có chút thấu hiểu Công Tôn Sách, vậy tiếp theo cũng không cần đấu nữa. Chỉ không nghĩ tới tính tình của Phong Tranh cô nương này cũng thật cứng rắn, tổn thương liền thúc ngựa mà đi, không chấp nhận một cách miễn cưỡng, cũng không phụ thuộc vào nam nhân, ngược lại làm cho Bàng Thống có vài phần tán thưởng nàng.

Bao Chửng chỉ nghĩ đến vụ án của Tiểu Man, nghĩ đến mức người cũng điên rồ, nhắm mắt, trong đầu đều là gương mặt của Tiểu Man. Ngay cả Bao đại nương cũng nói: “Án của Tiểu Man ngươi buông bỏ đi, ngươi phải lấy thiên hạ làm trọng a!” Bao Chửng vẫn không quan tâm, Công Tôn Sách cũng tùy để hắn không quan tâm, nói: “Để hắn đi, vì hắn là Bao Chửng.”

Bao Chửng tự đánh giá hắn không phải là kẻ không biết nặng nhẹ ưu tiên. Sau này nhớ đến, lúc đó tại sao lại có thể tùy ý dốc hết sức lực nghĩ đến vụ án, toàn bộ là vì bên cạnh hắn có Công Tôn Sách, có Công Tôn Sách, hắn không cần miễn cưỡng bản thân, hắn buông tay nhưng rất an tâm.

Người người đều cho rằng Công Tôn Sách là trợ thủ của Bao Chửng, lúc còn trẻ khí thịnh, bản thân Công Tôn Sách cũng nhận định như vậy. Nhưng mà không phải, Bao Chửng biết không phải. Nếu nói thấu hiểu chính trị, nếu nói bày mưu tính kế nắm rõ thời cuộc, nếu nói chi phối lòng người, hắn thua Công Tôn Sách rất xa rất xa. Sở dĩ Công Tôn Sách nhường hắn một bậc, vì lúc bọn họ ở cùng một chỗ, hoàn toàn đều bận rộn với vụ án. Về phá án, phóng mắt tìm khắp vòm trời này, ai có thể cùng Bao Chửng so vai? Sách lược hiện tại có tính chuyên môn, trước mắt, hắn phụ trách Tiểu Man, Công Tôn Sách phụ trách Bàng Thống, rất tốt.

Là rất tốt. Bao Chửng không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng trước khi lửa thiêu đến mông, đã suy nghĩ thấu suốt vụ án. Bàng Thống vây quân bốn phía, Lư Châu tam tử trắng đêm không ngủ, quyết định ra kế công thẩm Thái miếu. Hoàng cung, phủ Trung Châu Vương, cùng với doanh trại của tướng lĩnh tứ phương, có ba nơi nhân mã cần mời. Doanh trại không cần thương lượng, khẳng định là phần của Triển Chiêu. Cái đó người ta gọi là tú tài đụng độ binh gia có lý cũng không để ý, nếu binh lính không nói lý lẽ, Triển Chiêu còn có thể cứng chọi cứng một đường đánh vào.

Hai người Bao Sách, ai đi hoàng cung ai đi Trung Châu Vương phủ, chuyện này cũng không cần thương lượng. Công Tôn Sách nói với Bao Chửng: “Bên hoàng cung, vẫn là ngươi đi đi. Quen biết đã lâu, dễ nói chuyện.”

Còn lại phủ Trung Châu Vương chỗ khó khăn nhất, Công Tôn Sách dành phần khó khăn để lại cho mình.

Bao Chửng nhướng mắt nhìn y, tức giận nghĩ: Quen biết lâu, dễ nói chuyện. Không sai! Đã là lúc nào rồi, ngươi còn không thú nhận giao tình (tư tình?) với Bàng Thống?

Công Tôn Sách đánh chết không nhận, Bao Chửng cũng bế tắc. Vỗ tay y nói: “Ngươi cẩn thận Bàng Thống.”

Công Tôn Sách gật gật đầu: “Hắn sẽ không làm gì với ta.”

Bao Chửng nghĩ: Hắn ngược lại nghĩ muốn làm gì với ngươi a…

Quen biết lâu, dễ nói chuyện, lời này quả thật không sai. Lúc Công Tôn Sách nhịp theo tiếng trống sải bước vào thư phòng của Bàng Thống, Bàng Thống rất nổi nóng với thủ hạ là Phi Vân Kỵ.

Công Tôn Sách xem Phi Vân Kỵ là người chết, muốn vào chỗ nào thì vào chỗ đấy; Phi Vân Kỵ cũng tự xem mình là người chết, ai đó muốn vào chỗ nào, ngăn cũng không ngăn để y đi vào. Rời chiến trường tính phục tùng liền tụt xuống. Bàng Thống quyết định đợi đến khi đại sự hoàn thành, nghiêm túc chỉnh đốn chấn chỉnh bọn họ.

Chương này, chính là phát đạn đầu tiên của sát diệt ương, Công Tôn đại nhân lưỡi xán hoa sen khí thế như hồng, ngang nhiên lừa dối Trung Châu Vương. Vẫn là người ấy lớn lên đoan chính, khí chất này, gương mặt này, giọng nói ngữ điệu lanh lảnh hữu lực, tất cả những điều này cùng tập trung tấn công vào một chỗ, lực thuyết phục ầm ầm. Mà Trung Châu Vương ở trên phương diện chính trị, hiển nhiên là rất ngốc rất ngây thơ, thật sự cho rằng có lấy cớ gì cũng chẳng là gì, không có nó cũng chẳng thành chuyện. Bị Công Tôn Sách làm cho buồn cười, cười đi vào cái bẫy.

Chỉ cần hắn đến, Công Tôn Sách đã thắng một nửa.

Đoạn “thay Bao đại nhân truyền lời” ăn miếng trả miếng này, cũng có thể coi là lần đầu tiên Công Tôn Sách bước vào cửa nhà Bàng Thống, ắt hẳn các vị khác quan cho rằng kẻ hèn này sẽ múa bút nhiệt tình, vẽ nên bức tranh cảnh xuân tươi đẹp.

Ai ~ lần này, làm các vị thất vọng rồi. Không cần xem Bàng Thống là kẻ hai mặt a, tuy rằng mấy đêm thăm dò trước hắn đặc biệt tử triền lạn đả, nhưng nếu thật sự đến mấu chốt, đạo lý ngươi đã vô tình ta liền dừng lại, đường đường Phi Tinh Tướng quân vẫn hiểu điều này. Cầm không được bỏ chẳng xong, vậy không phải là đàn ông. Cũng không cần xem Công Tôn Sách là kiểu thụ khác người mất đi rồi mới biết quý trọng a, đã nói không đội trời chung, vậy chính là không đội trời chung. Tổng giác chi giao* thì sao? Những thứ như hoài niệm quá khứ, vừa mới manh nha đã bị bóp chết trong tình trạng nảy mầm. Nếu đây là cha ruột của y, muốn tạo phản, y cũng tuyệt đối vì nghĩa diệt thân.

(*quen biết từ khi còn để chỏm)

Công Tôn Sách lừa dối người ta xong, nói: “Xin đợi Vương gia đại giá, hạ quan cáo từ.”

Bàng Thống mi mắt cũng không nâng: “Tiễn khách.” Nhiều hơn một câu cũng không có.

Đồng Lộ tiễn Công Tôn Sách ra Trung Châu Vương phủ, vừa mới bước ra cửa thư phòng, ngoài cửa bốn năm tiểu nha hoàn cài hoa thoa phấn đứng vây quanh. Đồng Lộ trừng một cái, các cô nương tản ra, trốn sau cây cột trên hành lang nhìn Công Tôn Sách hi ha cười.

Người biết thì nói là vào phủ Trung Châu Vương, người không biết còn tưởng đã vào Phong Nguyệt lâu. Nếu là bình thường, Công Tôn Sách bị các cô nương nhìn chằm chằm, nhất định xấu hổ đỏ mặt. Nhưng mà hôm nay, y cũng coi như không thấy mặt không đổi sắc.

Cao thủ so chiêu, thứ để liều mạng là nội lực, thứ để chơi đùa lại là sự thâm trầm.

Bàng Sách giao chiến trước Thái miếu, đến đây tạm dừng. Hiện tại, chúng ta lại nói đến biên cảnh Tống Liêu, nói đến Tiểu Phong Tranh cô nương, để kẻ hèn này giải bày tường tận nội tình “Diệu kế mượn Liêu binh của Công Tôn Sách.” […]

Công Tôn Sách bận việc quốc gia đại sự sứt đầu mẻ trán, không có thời gian thương tâm việc thất tình. Nhưng Tiểu Phong Tranh lại có thời gian. Mặc nam trang chạy đến biên cảnh Tống Liêu, trong đêm ghé trọ khách điếm. Nhớ có người nói, thất tình mà không uống rượu giống như đi đại tiện mà không chùi (= =). Phong Tranh tuy là một cô nương, nhưng tối nay thế nào cũng phải say một trận.

Gọi tiểu nhị đem rượu và thức ăn vào phòng, một mình nâng cốc, vừa khóc vừa cười. Lấy mấy tờ ngân phiếu Công Tôn Sách đưa ra, vừa nhìn vừa mắng, nóng tính lên liền xé mấy tấm. Lại lấy bức thư và lệnh bài thông quan ra, phía trên lệnh bài có khắc nổi ba chữ “Phi Vân Kỵ”, càng tức đến mắng sảng: “Hắn… hắn chẳng phải muốn tạo phản sao, ngươi còn cầm đồ của hắn, các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? Ngươi nói, ngươi nói a!” Vung tay, làm ngã bình rượu chén rượu, lăn lóc ở trên bàn, người đã say đến hồ đồ, nằm lên cánh tay ngủ gà ngủ gật, phong thư bên tay bị ướt cũng không biết.

Đến khi ngủ được một lát đỡ trán tỉnh dậy, mới biết không xong, phong thư kia một mặt ngâm trong rượu, bì thư đã bị thấm nước trong suốt nhăn nheo. Nàng vội vàng lấy khăn tay ra lau khô, vừa lau vừa tập trung xem kỹ, hoa dung thất sắc, mắt nhìn chằm chằm chữ lộ ra dưới bì thư, lưng rét lạnh một trận. Sau đó lập tức run rẩy tay chân, bóc phong thư ra.

Tiểu Phong Tranh chắc chắn là một tài nữ, nếu không có chút văn hóa tri thức, cũng không thể vừa xuất hiện liền giành được sự ưu ái của Công Tôn Sách. Không nói đến xuất khẩu thành thơ cầm kỳ thi họa, nàng dường như còn có nhiều tài hoa. Năm đó đi lừa gạt đại giang nam bắc tứ phương, cùng ngoại công ở biên cảnh Tống Liêu hai năm. Hiểu Liêu văn, hiểu Cao Ly văn, tiếng Đông Doanh cũng nói được vài câu.

Lúc này, điểm tốt của việc học nhiều một ngoại ngữ liền hiện ra. Bức thư này của Công Tôn Sách, là dùng Liêu văn để viết, viết cho Da Luật Tuấn Tài. Nội dung bức thư… Nội dung bức thư này nha, kẻ hèn này không thấy, cũng không dám bịa đặt, Trung văn còn chưa lưu loát chứ đừng nói chi đến Liêu văn. Nhưng căn cứ theo tiếng lòng của Phong Tranh cô nương, nội dung bức thư không thể nghi ngờ đều là chuyện phải rơi đầu. Con dấu Lễ bộ Thị Lang của Công Tôn Sách còn rành rành như núi ấn tại cuối thư.

Hắn… Đây là hắn muốn làm gì nha!

Phong Tranh xem xong dùng hai tay vò bức thư, men say hoàn toàn biến mất, tim đập thình thịch. Nội dung bức thư kinh khủng dị thường, nếu như bệnh tim của nàng phát tác, vậy cũng không có gì lạ.

Công Tôn Sách a! Vì thiên hạ thái bình, Công Tôn Sách ngay cả mạng cũng không cần a! Hắn sẽ dẫn Liêu binh xâm nhập đất Tống?!

Phong Tranh lấy lại bình tĩnh, mở bức thư ra xem lần nữa. Dù gì Liêu văn cũng không phải tiếng mẹ đẻ, ý tại ngôn ngoại trong ngôn từ phải xem lần thứ hai mới có thể cân nhắc ra. Không thành kế hư hư thực thực, hiển nhiên có ý gây hấn. Phong Tranh không biết Da Luật Tuấn Tài nhị ca của Văn Tài là dạng người gì, nhưng nếu thật sự thấy bức thư này không kiềm chế được nóng tính xuất binh, vậy chẳng phải đồ chày gỗ đầu bột mỳ.

Khụ khụ… kẻ hèn muốn nói, Phong Tranh cô nương, cô nhìn ra rồi. Chiêu này của Công Tôn Sách, chính là hiểu rõ tính nóng nảy thích mặt mũi của Da Luật Tuấn Tài. Dưới trướng quân Liêu cũng không phải chỉ toàn kẻ não bột mỳ, nhưng Da Luật Tuấn Tài chỉ muốn bác bỏ ý kiến của người khác, vì để biểu thị ta đây có khí phách mà bày bố binh sĩ ra phía nam vài trăm dặm, kéo thành một vòng đến biên cảnh diễu võ dương oai, cũng coi như đạt đến mục đích.

Về tội Lễ bộ Thị lang khiêu khích chiến sự, là giấy không thể gói được lửa. Hoàng đế là người thông minh, vừa liếc mắt liền rõ dụng ý hiểm trung cầu thắng của Công Tôn Sách. Nhưng mà nhất mã quy nhất mã, vương pháp cương thường không dung tha sai trái phản nghịch, bức thư này một khi ra ánh sáng, Hoàng đế vì xử phạt theo pháp luật, Công Tôn Sách khó tránh khỏi hình phạt chỉ chờ thiên đao vạn quả. Nhưng đây đều là chuyện sau khi thiên hạ thái bình.

Công Tôn Sách là nhân vật kiên quyết không sợ đau không sợ chết, đối với bản thân, lại càng cố sức hạ sát thủ. Y nói với Bàng Thống: Ta, sẽ không dùng cách này để lấy thân giữ nghĩa.

Phải, y không bán thân, y bán mạng.

Nếu nói, trên thế gian này ngoại trừ Bao Chửng, còn có ai có thể đọc được hiểu rõ tâm tư của Công Tôn Sách, người đó nhất định là Tiểu Phong Tranh. Tình cảm Sách Tranh mặc dù không làm cho người ta muốn thấy, nhưng cũng nhất định có tính hợp lý.

Kế vây Ngụy cứu Triệu tuy rằng xảo diệu, nhưng mà Phong Tranh còn không dám xác định. Công Tôn Sách dựa vào cái gì cho rằng Liêu binh nam hạ có thể giải quyết sự cấp bách ở kinh thành? Chiêu này nếu chơi hỏng, vậy chính là trong ngoài thụ địch. Thay đổi triều đại chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cả vạn dặm giang sơn cũng đã lung lay sắp sụp đổ.

Về thiên hạ, về chính trị, Phong Tranh cũng không nghĩ nhiều nghĩ sâu. Nhưng nàng thà rằng hiểu sai ý bỏ lỡ chuyện của Công Tôn Sách, cũng không thể đưa trò chơi rơi đầu này giao cho nước Liêu. Dù sao cũng đã chia tay, nàng không sợ Công Tôn Sách hận nàng. Muốn hận cứ hận, mất nước cũng được, sinh linh đồ thán cũng được, đều không quan trọng bằng tính mạng của người yêu. Nàng chính là ích kỷ như vậy, là một tiểu nhân, là một kẻ ác, là một nữ nhân yêu đến mụ mị đầu óc.

Đọc bức thư kia mấy lần, ý tứ chẳng phải là muốn kích động Da Luật Tuấn Tài xuất binh sao? Xuất binh, trong chớp mắt Phong Tranh đã có biện pháp. Lấy chụp đèn ra đem bức thư đi đốt, giục ngựa suốt đêm hướng lên phía bắc. Tấm lệnh bài Phi Vân Kỵ kia không chỉ hữu dụng bình thường, đến trạm kiểm soát vừa nhoáng một cái, quan binh lập tức cung cung kính kính cho đi. Đến đường biên giới Tống Liêu, vậy mà ngay cả người Liêu cũng nhận hối lộ của Phi Vân Kỵ, hơn nữa còn chưa chắc thư sinh nước Tống miệng toàn nói tiếng Khiết Đan này có lai lịch gì, dường như chẳng phí chút sức lực, cứ vậy để nàng đến gặp Da Luật Tuấn Tài.

Cũng thật trùng hợp, Da Luật Văn Tài đang đến binh doanh của Nhị ca công tác. Vừa nhìn thấy Phong Tranh, vui mừng ra mặt, hai bước thành một, vượt đến phía trước ôn nhu chăm sóc. Bên này Phong Tranh phong trần mệt mỏi chưa cởi thân nam trang ra, bên kia Văn Tài đã hóa thành một mảng xuân thủy. Vì thế Da Luật Tuấn Tài vừa nhìn liền nhức đầu, hít một ngụm khí lạnh, huyệt thái dương đập thình thịch:

Tê—- Nghe nói Tống triều thịnh hành cái gì gì đó giữa nam nhân với nam nhân sao? Văn Tài mở miệng Tống ngậm miệng Tống không chỉ ngày một ngày hai, vài tháng trước rời nước đi giải quyết việc công, đến nước Tống một chuyến. Không đem về Thiên Mang, lại đem về xu hướng bất hảo của Tống triều. A! Phải rồi! Công Tôn Sách! Nhất định là Công Tôn Sách dụ nó! Mà tại sao lại nói đến Công Tôn dài Công Tôn ngắn a. Nhưng tiểu tướng công trước mắt này là ai a?

Tiểu Phong Tranh giương mắt đánh giá Da Luật Tuấn tài, đây là nam nhân hay là dã nhân? Bím tóc bánh quai chẻo thắt đầy đầu, kẹp tóc cài còn dày đặc hơn nữ nhân. Nàng lập tức tỏ vẻ khinh thường, hất đầu, kéo Văn Tài vào lều trại khác “nói chuyện riêng tư”. Da Luật Tuấn Tài vừa vội vừa tức, chắp tay sau lưng đảo vài vòng ở bên ngoài, chỉ sơ tiểu tướng công này thừa dịp bốn bề vắng lặng câu dẫn Văn Tài.

Sau đó Văn Tài đi ra, vừa sai người mang nước tắm rửa vào trong trướng, vừa huynh đệ tình thâm cười nói gợi tình: “Nhị ca…”

Xương sống của Da Luật Tuấn Tài vèo một cái lạnh toát. [=)))]

Muốn dẫn Liêu quân đến biên cảnh, Da Luật Tuấn Tài không đồng ý. Trước không nói đến quân quy, mấy chục vạn người di chuyển, phải tốn bao nhiêu lương thảo? Chuyện mua bán thâm hụt này, dựa vào cái gì a?

Nhưng mà đến khi Tiểu Phong Tranh khôi phục cách ăn mặc của cô nương vén màn đi ra, Văn Tài lại nói ra đại khái ngọn nguồn bên trong, Da Luật Tuấn Tài liền vỗ đùi đáp ứng.

Không ngờ Văn Tài tranh vợ cùng Công Tôn Sách a! Hắc, chuyện này, làm đại ca phải tương trợ đắc lực! Lập tức lấy ra mười vạn đại quân thủ hạ của mình. Phong Tranh vừa nghe, vứt ánh mắt xem thường động động cái cổ, tức giận khinh thường nói: “Mười vạn? Mới có mười vạn?”

Da Luật Tuấn Tài đề hơi trừng mắt. “Mói có” mười vạn? Nha đầu không biết tính hả? Mười vạn đại quân mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể làm ngươi chết chìm, vẫn chưa đủ kích thích?

Trước khi nhị ca của hắn chửi má nó Văn Tài liền đứng dậy ngăn cản, nháy nháy mắt với Phong Tranh, cười khẽ nói: “Ngươi yên tâm, ta có diệu kế, có thể biến mười vạn đại quân thành ba mươi vạn.”

Phong Tranh nói: “Tăng gấp ba, ngươi muốn làm gì?”

Văn Tài kéo dài thanh âm thừa nước đục thả câu: “Ngươi cưỡi ngựa chạy một ngày cũng mệt rồi, trước hết ăn cơm đi, ăn xong ta nói cho ngươi biết. Ai, là phải ăn xong a! Dư một chút ta cũng không nói.”

Phong Tranh cười khúc khích, để Văn Tài dẫn nàng đi ăn cơm. Một đôi trai tài gái sắc cười nói vui mừng sóng vai mà đi, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Tuấn Tài một cái. Tuấn Tài bị đệ đệ lừa gạt quen không thèm nhìn quen, bây giờ lại thêm một đứa, bị đả kích gấp bội. Nghĩ nếu cô nương này thật sự trở thành em dâu, huyệt thái dương lại bắt đầu đau đến phát trướng…

Sau đó Liêu quốc xuất binh giả vờ tấn công, vì thế, Phong Tranh ở dị quốc tha hương tạm trú nửa năm. Công thẩm Thái miếu, tin báo khẩn cấp sáu trăm dặm đến vừa đúng lúc, giống như có người tính toán (vốn dĩ chính là như vậy). Đồng thời còn có một phong thư đưa đến Thị lang phủ. Thư là Tiểu Phong Tranh viết, dùng Hán ngữ, vì thế kẻ hèn này hỏi từ chỗ của ông chủ Tiền(?), xem qua bức thư một lần, đại ý là như vầy:

Công Tôn Sách, xin lỗi, ta đã xem thư của ngươi. Nhưng mà xem cũng không xem uổng, ta tự tin giữa ta và ngươi tâm ý tương thông, ta thay ngươi mượn binh đến rồi.

Lúc đọc lá thư này, may mà ngươi không ở bên cạnh ta. Nếu ngươi ở đây, ta chắc chắn sẽ tát vào mặt ngươi. Ngươi vì cho Bao Chửng một cái công đạo mà đưa ta vào ngục, ta trách ngươi. Ngươi vì kiềm hãm Bàng Thống mà tự mình chịu thiệt, ta càng trách ngươi. Quyết định liên quan đến tính mạng như vậy, ngươi lại không thương lượng với ta, ngươi lại để ta đi. Công Tôn Sách, không phải chỉ có Bao Chửng Triển Chiêu mới là chỗ dựa của ngươi, ta cũng không phải là kẻ vô năng.

Tiện đây, ta muốn ở lại chỗ của Da Luật Văn Tài một thời gian. Ngắn thì nửa năm, lâu thì không về. Xét thấy biểu hiện của ngươi, ta phải suy nghĩ lại một lần nữa chuyện chung thân đại sự.

Trước khi đi, Bao đại nương chỉ biết là ta giúp ngươi truyền tin đến Liêu quốc. Thay ta giải thích.

Tri danh bất cụ*.

(Thường viết cuối thư thay thế lạc khoản, ý là “ngươi đã biết ta là ai, cho nên ta không ký tên làm gì”)

Một loạt ngươi ngươi ta ta, nhìn đến làm mũi của Công Tôn Sách chua xót. Tiểu Phong Tranh không hổ là hồng nhan tri kỷ của y, bình thường mặc dù nghịch ngợm thích đùa tư tưởng nữ nhân, đến thời khắc mấu chốt, phần quyết đoán và can đảm này, còn hơn nam tử gấp trăm lần.

Phong Tranh hiểu y, nhưng y lại không hiểu Phong Tranh, làm tổn thương Phong Tranh, xứng đáng bị ruồng bỏ một đời cô độc. Tuy rằng cuộc đời cô độc này, làm cho rất nhiều quần chúng thích nghe thích nhìn.

Được rồi. Thời gian không còn nhiều, chương này, đặc biệt dài. Uống ba chén trà Long Tĩnh nhuận cổ họng, cuối cùng cũng nói xong những chuyện vụn vặt trước khi công thẩm Thái miếu.

Về phần Thái miếu như thế nào, vẫn là đợi hạ hồi phân giải.